Tiểu thuyết Nhật Kí Theo Đuổi Anh-full
Lượt xem : |
h khẽ mỉm cười, "Đừng kích động, đây là yêu cầu của cố vấn Hậu Thượng Duy, cậu ta muốn một trợ lý đi theo mình làm việc, cho nên, tôi tìm người đến giúp cậu ta."
"Oh! Thì ra là như vậy! Làm em sợ muốn chết." Lập tức mặt mày Chung Vũ Thần hớn hở.
"Nhìn biểu tình em biến hóa nhanh như vậy, đúng là một đứa ngốc."
"Đứa ngốc thì đứa ngốc!" Chung Vũ Thần cũng không quan tâm mình bị mắng, ngược lại cảm thấy thật vui vẻ!
Đúng lúc này một hồi tiếng gõ cửa vang lên, Chung Vũ Thần chủ động tiến lên mở cửa, nhìn thấy một cậu con trai gần bằng tuổi cô, vóc người cũng cao gầy, nhưng bộ dạng sáng sủa, da trắng nõn, hình như còn giống con gái hơn cô!
"Xin chào, tôi tên là Trịnh Lập Minh, đã có hẹn trước với Lương Tiên Sinh."
"Hoan nghênh, mời vào." Chung Vũ Thần đưa cậu ta đi vào phòng làm việc lãnh đạo.
Trịnh Lập Minh cao gầy đứng ở trước bàn làm việc, hình như có chút băn khoăn lo lắng.
Lương Sùng Nghị nhẹ nhàng nói một câu, "Không cần khẩn trương, người muốn phỏng vấn cậu còn chưa tới, nên bình tĩnh một chút đi!"
Chung Vũ Thần đặt cà phê nóng xuống mặt bàn, đối với Trịnh Lập Minh nói: "Mời dùng, không nên khách sáo."
"Cám ơn." Thấy Chung Vũ Thần giản dị dễ gần, Trịnh Lập Minh thoáng nhe nhõm một chút.
Lương Sùng Nghị yên lặng nhìn tất cả, cũng không nói gì.
Hậu Thượng Duy đi vào phòng làm việc, vẫn mặc một thân tây trang hàng hiệu, "Đại ca, đây là người anh tìm cho tôi?"
Lương Sùng Nghị chỉ chỉ Trịnh Lập Minh, mà Trịnh Lập Minh lập tức đứng lên, lo lắng mở miệng nói"Hầu tiên sinh, chào anh."
"Cậu nhóc này?" Hậu Thượng Duy đẩy mắt kính trên sống mũi lên, "Nhìn cậu ta còn giống con gái hơn cả em gái, anh có tìm lộn người hay không vậy?"
Mặc dù đây là một sự thật đau lòng, Chung Vũ Thần cũng không nhịn được chen miệng mà nói: "Em cũng không có chọc giận gì anh! Chớ kéo em vào."
Hậu Thượng Duy cười một cái, "Nói giỡn một chút thôi mà, đương nhiên em gái vẫn đáng yêu hơn nhiều! Chỉ là, bộ dạng tên nhóc này vừa trắng vừa mềm, tôi sợ mình còn phải giúp cậu ta ngăn chặn một đám phụ nữ!"
Cuối cùng Trịnh Lập Minh mở miệng, mặc dù có chút run rẩy, lại nói rất thành khẩn, "Hậu tiên sinh, hãy cho tôi thử một lần, tôi ở. . . Trong trường học về ngành cơ giới, tôi rất có hứng thú đối với máy vi tính, khoa học kỹ thuật và phương diện máy móc. . . . . . Cũng rất có hứng thú, nên hãy cho tôi một cơ hội, để cho tôi thể hiện một chút. . . . . . Có được hay không?"
"Hừ! Cái này sao. . . . . ." Hậu Thượng Duy bĩu môi, còn đang suy tính.
Tình huống chờ đợi, Lương Sùng Nghị đưa ra kết luận, "Thời gian thử việc một tuần, sau đó do cậu quyết định."
Hậu Thượng Duy miễn cưỡng gật đầu, "Không thể làm gì khác hơn là biến ngựa chết thành ngựa sống."
"Thật tốt quá, chúc mừng cậu!" Từ đáy lòng Chung Vũ Thần vui mừng cho Trịnh Lập Minh nói.
"Cám ơn!" Trịnh Lập Minh cũng vui vẻ mỉm cười đáp lại cô.
*******
Trịnh Lập Minh trình diện, khiến Dũng Tử và A Lượng có nhiều cảm thán hơn.
"Thế nào lại có một em gái không giống em gái? Một em trai không giống em trai?" Dũng Tử thở dài nói.
"Dũng ca, về sau các anh muốn uống cà phê như nước bùn đúng không?" Chung Vũ Thần lập tức phản ứng nói.
"Không dám, không dám, chẳng qua là phát biểu cảm xúc mà thôi!" Dũng Tử lập tức giơ tay đầu hàng.
"Bây giờ là thời đại của em trai cùng em gái, những ông già như chúng ta cũng không có cơm ăn." A Lượng không khỏi xúc động.
"Có bản lĩnh thì anh đi cưới vợ đi, nhanh chóng sinh ra bé trai, bé gái, như vậy mới có thể tiêu giệt hai người em trai em gái này!" Chung Vũ Thần cười hì hì nói.
"A! Thật là lời nói độc ác, tôi trúng tên rồi." Dũng Tử cùng A Lượng không hẹn mà cùng làm ra hành động bị thương, ôm lấy lồng ngực của mình nhăn nhó, giống như Tây Thi tái thế.
"Làm gì lại nói ra nỗi đau của chúng tôi? Chính vì không lấy được vợ mới ở chỗ này lêu lổng! Không cho phép khi dễ ông già này."
"Nói đúng thì sao! Nhớ những ngày trẻ tuổi của chúng tôi, cảnh tượng đã qua, chớ xem thường đó!"
"Dạ!" Chung Vũ Thần tiếp tục nói đùa, "Các anh đều là ngôi sao của bầu trời, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ vũ trụ đen tối, chỉ tiếc cuối cùng cũng không biết tiến vào cái động nào, sao không khiến người ta sầu não cho được!"
Trịnh Lập Minh nghe bọn họ nói điên cuồng, bất giác nở nụ cười, "Mọi người thật thú vị!"
Chung Vũ Thần chuyển sang cậu ta nói, "Yên tâm! Thám tử tư chúng tôi giống như người một nhà, nhất định cậu sẽ thích nơi này."
A Lượng "Haaaa" một tiếng, "Những lời này giống như nghe qua ở đâu rồi! Không nghĩ tới lại có thể học hỏi nhanh như vậy."
"Không dám, em đều học được từ chỗ Dũng ca, Lượng ca, chỉ là trò giỏi hơn thầy thôi."
"Tốt, cái miệng nhỏ nhắn xảo quyệt."
"Không xảo quyệt thì sao xứng làm đồ đệ của Dũng ca, Lượng ca đây?"
Ngay lúc mấy người đang cười cười nói nói, Hậu Thượng Duy đi ra từ phòng làm việc lãnh đạo, mang trên mặt mấy phần nhẫn nhịn, hướng về phía Trịnh Lập Minh nói: "Đi theo tôi!"
Chung Vũ Thần tiến lên vỗ vỗ bả vai Trịnh Lập Minh, "Cố gắng lên, nhất định cậu sẽ trở thành một phần tử của chúng tôi."
"Nhóc con, còn không mau nhanh chút?" Hậu Thượng Duy đã thúc giục người.
"Cám ơn, tôi sẽ cố gắng, hẹn gặp lại." Trịnh Lập Minh vội vàng chạy tới.
Chung Vũ Thần nhìn bóng lưng bọn họ, vừa phất tay vừa mỉm cười, cô tin tưởng bọn họ sẽ trở thành một đội hợp tác tốt.
********
Qua một tuần lễ, quả nhiên Trịnh Lập Minh được trúng tuyển chính thức, khi Lương Sùng Nghị tuyên bố như vậy thì Hậu Thượng Duy lại không biểu hiện gì mà nói: "Vui mừng cái gì? Cũng chỉ là miễn cưỡng có thể dùng được, lúc nào cũng có thể bị quét sạch."
"Xin Duy ca tiếp tục dạy bảo, tôi sẽ nghiêm túc học tập." Trịnh Lập Minh cúi gập người chào.
"Hừ! Rồi để xem!" Hậu Thượng Duy cầm áo khoác lên, định đi ra ngoài.
"Duy ca, anh đi đâu vậy? Tôi đi với anh." Trịnh Lập Minh lập tức định tiến lên.
"Tôi đi tán gái, cậu đừng có đi theo làm kỳ đà cản mũi." Hậu Thượng Duy tức giận nói, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng làm việc.
Trịnh Lập Minh đứng ở phía sau, giống như cún con bị chủ nhân vứt bỏ, xem ra rất đáng thương.
"Quái lạ! Anh Thượng Duy rất ít khi bài xích một người như vậy, xem ra em trai Tiểu Minh cũng không phải là nhân vật đơn giản!" A Lượng không khỏi suy đoán.
"Đúng vậy! Không phải anh ấy đều luôn rất lịch sự sao?" Dũng Tử cũng không hiểu nổi đây là chuyện gì?
Chung Vũ Thần nhìn vẻ mặt cậu sa sút, lập tức vô cùng có nghĩa khí nói: "Tiểu Minh, cậu đừng nản chí, nhất định có một ngày Duy ca sẽ chấp nhận cậu. Bữa trưa muốn ăn gì? Để chính thức ăn mừng cậu trở thành một phần tử của chúng tôi, tôi mời cậu ăn cơm."
"Ồ! Chúng tôi có phần hay không?" Dũng Tử và A Lượng cùng nhau hỏi.
"Có a! Các anh có thể giúp em trả tiền." Chung Vũ Thần lộ ra nụ cười vô cùng ngây thơ.
"A! Rất bận, vội chết rồi, vội chết rồi!" Lập tức A Lượng và Dũng Tử cầm áo khoác lên chạy ra ngoài! Chúng tôi còn nhiều việc chưa làm, hôm nào tụ tập đi! Không cần giữ chúng tôi lại, có duyên tự nhiên sẽ gặp lại ."
Chung Vũ Thần cười hả hê, "Muốn lừa em? Kiếp sau đi!"
Lương Sùng Nghị cầm cặp tài liệu đi ra khỏi phòng làm việc, "Tôi cũng vậy, hai ngươi trẻ tuổi đi buông thả
"Oh! Thì ra là như vậy! Làm em sợ muốn chết." Lập tức mặt mày Chung Vũ Thần hớn hở.
"Nhìn biểu tình em biến hóa nhanh như vậy, đúng là một đứa ngốc."
"Đứa ngốc thì đứa ngốc!" Chung Vũ Thần cũng không quan tâm mình bị mắng, ngược lại cảm thấy thật vui vẻ!
Đúng lúc này một hồi tiếng gõ cửa vang lên, Chung Vũ Thần chủ động tiến lên mở cửa, nhìn thấy một cậu con trai gần bằng tuổi cô, vóc người cũng cao gầy, nhưng bộ dạng sáng sủa, da trắng nõn, hình như còn giống con gái hơn cô!
"Xin chào, tôi tên là Trịnh Lập Minh, đã có hẹn trước với Lương Tiên Sinh."
"Hoan nghênh, mời vào." Chung Vũ Thần đưa cậu ta đi vào phòng làm việc lãnh đạo.
Trịnh Lập Minh cao gầy đứng ở trước bàn làm việc, hình như có chút băn khoăn lo lắng.
Lương Sùng Nghị nhẹ nhàng nói một câu, "Không cần khẩn trương, người muốn phỏng vấn cậu còn chưa tới, nên bình tĩnh một chút đi!"
Chung Vũ Thần đặt cà phê nóng xuống mặt bàn, đối với Trịnh Lập Minh nói: "Mời dùng, không nên khách sáo."
"Cám ơn." Thấy Chung Vũ Thần giản dị dễ gần, Trịnh Lập Minh thoáng nhe nhõm một chút.
Lương Sùng Nghị yên lặng nhìn tất cả, cũng không nói gì.
Hậu Thượng Duy đi vào phòng làm việc, vẫn mặc một thân tây trang hàng hiệu, "Đại ca, đây là người anh tìm cho tôi?"
Lương Sùng Nghị chỉ chỉ Trịnh Lập Minh, mà Trịnh Lập Minh lập tức đứng lên, lo lắng mở miệng nói"Hầu tiên sinh, chào anh."
"Cậu nhóc này?" Hậu Thượng Duy đẩy mắt kính trên sống mũi lên, "Nhìn cậu ta còn giống con gái hơn cả em gái, anh có tìm lộn người hay không vậy?"
Mặc dù đây là một sự thật đau lòng, Chung Vũ Thần cũng không nhịn được chen miệng mà nói: "Em cũng không có chọc giận gì anh! Chớ kéo em vào."
Hậu Thượng Duy cười một cái, "Nói giỡn một chút thôi mà, đương nhiên em gái vẫn đáng yêu hơn nhiều! Chỉ là, bộ dạng tên nhóc này vừa trắng vừa mềm, tôi sợ mình còn phải giúp cậu ta ngăn chặn một đám phụ nữ!"
Cuối cùng Trịnh Lập Minh mở miệng, mặc dù có chút run rẩy, lại nói rất thành khẩn, "Hậu tiên sinh, hãy cho tôi thử một lần, tôi ở. . . Trong trường học về ngành cơ giới, tôi rất có hứng thú đối với máy vi tính, khoa học kỹ thuật và phương diện máy móc. . . . . . Cũng rất có hứng thú, nên hãy cho tôi một cơ hội, để cho tôi thể hiện một chút. . . . . . Có được hay không?"
"Hừ! Cái này sao. . . . . ." Hậu Thượng Duy bĩu môi, còn đang suy tính.
Tình huống chờ đợi, Lương Sùng Nghị đưa ra kết luận, "Thời gian thử việc một tuần, sau đó do cậu quyết định."
Hậu Thượng Duy miễn cưỡng gật đầu, "Không thể làm gì khác hơn là biến ngựa chết thành ngựa sống."
"Thật tốt quá, chúc mừng cậu!" Từ đáy lòng Chung Vũ Thần vui mừng cho Trịnh Lập Minh nói.
"Cám ơn!" Trịnh Lập Minh cũng vui vẻ mỉm cười đáp lại cô.
*******
Trịnh Lập Minh trình diện, khiến Dũng Tử và A Lượng có nhiều cảm thán hơn.
"Thế nào lại có một em gái không giống em gái? Một em trai không giống em trai?" Dũng Tử thở dài nói.
"Dũng ca, về sau các anh muốn uống cà phê như nước bùn đúng không?" Chung Vũ Thần lập tức phản ứng nói.
"Không dám, không dám, chẳng qua là phát biểu cảm xúc mà thôi!" Dũng Tử lập tức giơ tay đầu hàng.
"Bây giờ là thời đại của em trai cùng em gái, những ông già như chúng ta cũng không có cơm ăn." A Lượng không khỏi xúc động.
"Có bản lĩnh thì anh đi cưới vợ đi, nhanh chóng sinh ra bé trai, bé gái, như vậy mới có thể tiêu giệt hai người em trai em gái này!" Chung Vũ Thần cười hì hì nói.
"A! Thật là lời nói độc ác, tôi trúng tên rồi." Dũng Tử cùng A Lượng không hẹn mà cùng làm ra hành động bị thương, ôm lấy lồng ngực của mình nhăn nhó, giống như Tây Thi tái thế.
"Làm gì lại nói ra nỗi đau của chúng tôi? Chính vì không lấy được vợ mới ở chỗ này lêu lổng! Không cho phép khi dễ ông già này."
"Nói đúng thì sao! Nhớ những ngày trẻ tuổi của chúng tôi, cảnh tượng đã qua, chớ xem thường đó!"
"Dạ!" Chung Vũ Thần tiếp tục nói đùa, "Các anh đều là ngôi sao của bầu trời, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ vũ trụ đen tối, chỉ tiếc cuối cùng cũng không biết tiến vào cái động nào, sao không khiến người ta sầu não cho được!"
Trịnh Lập Minh nghe bọn họ nói điên cuồng, bất giác nở nụ cười, "Mọi người thật thú vị!"
Chung Vũ Thần chuyển sang cậu ta nói, "Yên tâm! Thám tử tư chúng tôi giống như người một nhà, nhất định cậu sẽ thích nơi này."
A Lượng "Haaaa" một tiếng, "Những lời này giống như nghe qua ở đâu rồi! Không nghĩ tới lại có thể học hỏi nhanh như vậy."
"Không dám, em đều học được từ chỗ Dũng ca, Lượng ca, chỉ là trò giỏi hơn thầy thôi."
"Tốt, cái miệng nhỏ nhắn xảo quyệt."
"Không xảo quyệt thì sao xứng làm đồ đệ của Dũng ca, Lượng ca đây?"
Ngay lúc mấy người đang cười cười nói nói, Hậu Thượng Duy đi ra từ phòng làm việc lãnh đạo, mang trên mặt mấy phần nhẫn nhịn, hướng về phía Trịnh Lập Minh nói: "Đi theo tôi!"
Chung Vũ Thần tiến lên vỗ vỗ bả vai Trịnh Lập Minh, "Cố gắng lên, nhất định cậu sẽ trở thành một phần tử của chúng tôi."
"Nhóc con, còn không mau nhanh chút?" Hậu Thượng Duy đã thúc giục người.
"Cám ơn, tôi sẽ cố gắng, hẹn gặp lại." Trịnh Lập Minh vội vàng chạy tới.
Chung Vũ Thần nhìn bóng lưng bọn họ, vừa phất tay vừa mỉm cười, cô tin tưởng bọn họ sẽ trở thành một đội hợp tác tốt.
********
Qua một tuần lễ, quả nhiên Trịnh Lập Minh được trúng tuyển chính thức, khi Lương Sùng Nghị tuyên bố như vậy thì Hậu Thượng Duy lại không biểu hiện gì mà nói: "Vui mừng cái gì? Cũng chỉ là miễn cưỡng có thể dùng được, lúc nào cũng có thể bị quét sạch."
"Xin Duy ca tiếp tục dạy bảo, tôi sẽ nghiêm túc học tập." Trịnh Lập Minh cúi gập người chào.
"Hừ! Rồi để xem!" Hậu Thượng Duy cầm áo khoác lên, định đi ra ngoài.
"Duy ca, anh đi đâu vậy? Tôi đi với anh." Trịnh Lập Minh lập tức định tiến lên.
"Tôi đi tán gái, cậu đừng có đi theo làm kỳ đà cản mũi." Hậu Thượng Duy tức giận nói, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng làm việc.
Trịnh Lập Minh đứng ở phía sau, giống như cún con bị chủ nhân vứt bỏ, xem ra rất đáng thương.
"Quái lạ! Anh Thượng Duy rất ít khi bài xích một người như vậy, xem ra em trai Tiểu Minh cũng không phải là nhân vật đơn giản!" A Lượng không khỏi suy đoán.
"Đúng vậy! Không phải anh ấy đều luôn rất lịch sự sao?" Dũng Tử cũng không hiểu nổi đây là chuyện gì?
Chung Vũ Thần nhìn vẻ mặt cậu sa sút, lập tức vô cùng có nghĩa khí nói: "Tiểu Minh, cậu đừng nản chí, nhất định có một ngày Duy ca sẽ chấp nhận cậu. Bữa trưa muốn ăn gì? Để chính thức ăn mừng cậu trở thành một phần tử của chúng tôi, tôi mời cậu ăn cơm."
"Ồ! Chúng tôi có phần hay không?" Dũng Tử và A Lượng cùng nhau hỏi.
"Có a! Các anh có thể giúp em trả tiền." Chung Vũ Thần lộ ra nụ cười vô cùng ngây thơ.
"A! Rất bận, vội chết rồi, vội chết rồi!" Lập tức A Lượng và Dũng Tử cầm áo khoác lên chạy ra ngoài! Chúng tôi còn nhiều việc chưa làm, hôm nào tụ tập đi! Không cần giữ chúng tôi lại, có duyên tự nhiên sẽ gặp lại ."
Chung Vũ Thần cười hả hê, "Muốn lừa em? Kiếp sau đi!"
Lương Sùng Nghị cầm cặp tài liệu đi ra khỏi phòng làm việc, "Tôi cũng vậy, hai ngươi trẻ tuổi đi buông thả
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1052/1888
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1052/1888
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt