Tiểu thuyết Nhật Kí Theo Đuổi Anh-full
Lượt xem : |
/>
"Đại ca, anh thật nặng. . ." Cô cười khổ một tiếng, cố gắng kéo anh đến bên giường.
"Phịch!" Giường lớn phát ra tiếng kêu nặng nề, bất lực chịu lấy sức nặng của Lương Sùng Nghị.
"Nóng quá. . . . . . Tôi nóng quá!" Anh hình như là không chịu nổi loại nóng ran này, chân tay vụng về muốn kéo quần áo trên người ra.
"Được, đừng nóng vội, đợi một chút!" Chung Vũ Thần cầm lên điều khiển máy điều hoà, để nhiệt độ đến mức thích hợp, rồi mới bò lên giường, giúp anh một tay cởi áo sơ mi ra.
"Chớ lộn xộn, em giúp anh cởi là được rồi." Cô kéo bàn tay to của anh ra, nhưng bản thân cũng mang theo chút run rẩy.
Sau khi cởi xuống áo sơ mi, cô cầm khăn lông lên lau mồ hôi cho anh, từ khuôn mặt lần xuống dưới cổ, khẽ cắn môi do dự, cuối cùng lần xuống tiếp, nhẹ nhàng cọ qua ngực anh, cơ bụng và cánh tay.
Anh mới hơi yên ổn một chút, lại bắt đầu ầm ĩ nói: "Tôi không muốn mặc quần. . . . . . Cởi xuống! Cởi xuống!"
"Ôi! Đích thực là bộ dạng trẻ con." Cô hết cách với anh, không thể làm gì khác hơn là thay anh cởi giày vớ, quần dài, may mà vừa rồi anh đã tháo dây lưng, nơi khoá kéo phiền toái, bằng không cô còn phải chiến đấu hăng hái một giờ.
Thật vất vả khiến thân thể được giải thoát, anh hình như cảm thấy thư thái một chút, lật người, đưa lưng về phía cô, vùi mặt vào trong gối nằm, xem ra là muốn ngủ rồi.
Chung Vũ Thần còn tưởng rằng anh sẽ vì vậy mà an tĩnh, không ngờ anh lại bắt đầu rên rỉ nói"Nhức đầu. . . . . . Đầu tôi thật là đau. . ."
"Nơi nào đau?" Cô tiến lên hỏi.
"Nơi này. . . . . . Nơi này. . . . . . Còn có nơi này. . . . . ." Hắn lôi kéo tay của cô lần sờ lên trán và cổ anh.
Cô do dự một chút, liền cởi dây buộc tóc sau cổ anh, để cho mái tóc đen hơi dài rủ xuống, sau đó bắt đầu thay anh xoa bóp cần cổ cứng ngắc.
"Như vậy có khá hơn một chút nào không?" Cô nhớ lại mẹ luôn làm như thế cho cha, để cha đỡ đau hơn.
"Đừng có ngừng. . . . . . Tiếp tục. . . . . . Tiếp tục. . . . . ." Anh lẩm bẩm.
Chung Vũ Thần mỉm cười, tối nay, cô lại được chứng kiến một đại ca khác lạ, khó có khi xuất hiện bộ dáng yếu ớt như thế, không giống kiên cường mạng mẽ như bình thường, lại có vẻ giống người hơn, đáng yêu hơn.
Mặc dù nguyên nhân anh uống say là vì một cô gái khác, nhưng có thể ở cùng anh một đêm yên tĩnh như vậy, nhìn bộ dạng anh không dễ dàng biểu hiện ra mặt, đối với cô mà nói, cũng là một loại gánh nặng ngọt ngào.
Chung Vũ Thần đã mỏi cả tay, nhưng cô cũng không có dừng lại, ngược lại còn dịu dàng hơn, săn sóc xoa bóp hơn, để cho chân mày anh được giãn ra, để cho nét mặt anh từ từ mềm dịu xuống.
"Không đau. . . . . ." Anh nói nhỏ.
"Vậy thì tốt." Cô còn có thể làm một chuyện cho anh, thật là tốt!
Lúc này anh lật người lại, đối mặt với cô, trong mắt vẫn lờ mờ men say, bên môi mang theo nụ cười ngây thơ, "Tôi lạnh quá!"
"Lạnh? Không phải mới vừa kêu nóng sao? Làm sao bây giờ lại kêu lạnh chứ?"
"Là lạnh như vậy!" Anh đưa tay ra lôi cô xuống, một tay ôm lấy thân thể mảnh mai của cô vào trong ngực
"Đại ca. . . . . ." Chung Vũ Thần có chút hoang mang, không biết đối mặt với tình huống này như thế nào, cô từng thấy qua các cách mẹ chăm sóc cha, thế nhưng, cái việc này còn chưa có nhìn thấy. . . . . .
Có lẽ anh cũng không biết mình đang ôm ai, có lẽ anh chỉ là nhất thời cô đơn mà cầu cứu, nhưng mà cũng không quan trọng, bất kể anh muốn gì, cô cũng sẽ cho.
"Đại ca, anh cần em. . . . . . cho anh ấm áp sao? Nếu như em có thể khiến ấm áp như lời anh nói, vậy em sẽ thật vui mừng . . . . . . Em nói thật đó!" Cô mỉm cười mang theo đau xót, vươn tay vòng lấy cổ anh, đã quyết định dâng hiến bản thân.
"Thơm quá, thật mềm, giống như sự ấm áp của ánh mặt trời. . . . . ." Anh phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
"Thật sao?" Cô nhắm mắt lại, sợ tình cảm sẽ hóa thành nước mắt tràn ra.
Môi của anh hôn từ bả vai cô, dần dần tiến lên, cuối cùng ngăn lại cánh môi anh đào của cô, cũng mở ra màn khởi đầu đêm nay. . . . . .
******
Trong đêm tối, mơ hồ truyền ra tiếng than nhẹ và thở dốc, trên giường là một đôi nam nữ đang triền miên.
"Da của em thật trơn, thật mềm. . . . . ."
"Đại ca, không cần liếm em nữa, cầu xin anh. . . . . ." Lần đầu tiên được thể nghiệm nụ hôn như vậy, khiến Chung Vũ Thần e lệ không thể kiềm chế.
"Tôi không thể dừng lại! Nơi này, còn có nơi đó, đều vừa thơm vừa ngọt như vậy ···"
Mặc dù say rượu, hai tay của anh, đôi môi này lại đặc biệt dịu dàng, thoát bỏ toàn bộ những thứ che đậy còn sót lại, không ngừng yêu thương cô
"Em không chịu nổi. . . . . . Thật mà··. . ." Cô còn quá non nớt, không thể chịu đựng nổi quá nhiều sự vui sướng này.
"Nhanh thôi! Tôi sẽ khiến em không thể chịu đựng được."
"Ưm"
"Nơi này của em nóng quá, là bởi vì tôi mà ra sao?" Anh kề bên tai cô hỏi khẽ.
Chung Vũ Thần đỏ mặt, may mắn là không thấy rõ, "Đúng vậy, đều bởi vì anh. . . . . ."
Anh nnhẹ nhàng cười khẽ, lấy ngón tay nghịch ngợm trêu đùa cô, khiến hai chân cô không ngừng mềm nhũn run rẩy, anh cảm thấy cô đã chuẩn bị xong, vì vậy anh thở dài hỏi: "Có thể không? Có thể cho tôi không?"
"Có thể, tất cả của em đều muốn cho anh. . . . . ." Cô nghẹn ngào một tiếng, cùng đan chặt vào hai tay anh, và nghênh đón quá trình kết hợp.
Trong nháy mắt khi hai người kết hợp, cả thân thể Chung Vũ Thần đều cứng ngắc, nhưng thấy đầu anh đầy mồ hôi, cau mày lại, giống như là đang kiềm chế cô cùng khổ sở, cô liền cắn lấy môi chịu đựng tất cả.
"Chịu được không? Có muốn tôi nhẹ một chút hay không?" Anh tạm thời dừng lại động tác.
"Không! Hãy để cho em trở thành người phụ nữ của anh đi!" Cô để cho anh tiếp tục thâm nhập, để cho anh ra vào đoạt lấy.
"Ừm!" Anh phát ra tiếng gầm nhẹ, "Tôi muốn, tôi còn muốn nhiều hơn."
"Anh muốn bao nhiêu, em đều sẽ cho anh ··. . ." Khoái cảm đang từ từ dâng lên, Chung Vũ Thần phát ra tiếng rên rất nhỏ.
Anh thổi khí về phía vành tai cô, đôi tay không quên nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa nơi mềm mại của cô, giống như cô là bảo bối trân quý nhất, "Nói cho tôi biết, em vui không? Em thích không?"
"Em. . . . . . Em không biết. . . . . . Em chỉ muốn ở chung một chỗ với anh. . . . . ."
Bên môi anh nâng lên ý cười, thắt lưng càng thêm dùng sức luật động, "Chúng ta đang ở chung một chỗ, em thấy rõ mà, chúng ta đang kết hợp, em thật là ấm áp, tôi không lạnh chút nào."
"Thật sao?" Cô hiện ra nụ cười, "Như vậy thì ôm chặt em đi! Nhất định không được buông ra. . ."
"Tôi sẽ không buông tha em, tôi muốn em ở bên cạnh tôi. . . . . . Mãi mãi, mãi mãi. . . . . ."
Sau khi ra vào nhiều lần, cuối cùng anh cũng phóng ra dục vọng của mình, nhưng cũng thì thầm nói ra cam kết mà bản thân chưa bao giờ nghĩ tới.
Mãi mãi? A! Từng chữ cảm động bao nhiêu.
Vào giờ phút này, cô thật sự bằng lòng tin tưởng anh, dù là lời nói khi say, dù là lời nói vô tâm, nhưng cũng trở thành dấu vết khắc sâu trong lòng cô.
*****
Ngày hai mươi sáu tháng sáu, thời tiết giống như rượu cay, rất nhanh sẽ biến mất, có chút khổ, có chút ngọt ngào.
Đại ca muốn cái gì, tôi đều sẽ cho, bao gồm trái tim tôi, người của tôi, đều nhất định sẽ cho đại ca.
Anh thật dịu dàng, khi anh ôm lấy tôi, tôi đã xác định đây là điều tôi muốn, tôi đã cho rất nhiều, nhưng thật ra, tôi cũng muốn như vậy, không phải sao?
Có lẽ ngày mai anh sẽ quên tất
"Phịch!" Giường lớn phát ra tiếng kêu nặng nề, bất lực chịu lấy sức nặng của Lương Sùng Nghị.
"Nóng quá. . . . . . Tôi nóng quá!" Anh hình như là không chịu nổi loại nóng ran này, chân tay vụng về muốn kéo quần áo trên người ra.
"Được, đừng nóng vội, đợi một chút!" Chung Vũ Thần cầm lên điều khiển máy điều hoà, để nhiệt độ đến mức thích hợp, rồi mới bò lên giường, giúp anh một tay cởi áo sơ mi ra.
"Chớ lộn xộn, em giúp anh cởi là được rồi." Cô kéo bàn tay to của anh ra, nhưng bản thân cũng mang theo chút run rẩy.
Sau khi cởi xuống áo sơ mi, cô cầm khăn lông lên lau mồ hôi cho anh, từ khuôn mặt lần xuống dưới cổ, khẽ cắn môi do dự, cuối cùng lần xuống tiếp, nhẹ nhàng cọ qua ngực anh, cơ bụng và cánh tay.
Anh mới hơi yên ổn một chút, lại bắt đầu ầm ĩ nói: "Tôi không muốn mặc quần. . . . . . Cởi xuống! Cởi xuống!"
"Ôi! Đích thực là bộ dạng trẻ con." Cô hết cách với anh, không thể làm gì khác hơn là thay anh cởi giày vớ, quần dài, may mà vừa rồi anh đã tháo dây lưng, nơi khoá kéo phiền toái, bằng không cô còn phải chiến đấu hăng hái một giờ.
Thật vất vả khiến thân thể được giải thoát, anh hình như cảm thấy thư thái một chút, lật người, đưa lưng về phía cô, vùi mặt vào trong gối nằm, xem ra là muốn ngủ rồi.
Chung Vũ Thần còn tưởng rằng anh sẽ vì vậy mà an tĩnh, không ngờ anh lại bắt đầu rên rỉ nói"Nhức đầu. . . . . . Đầu tôi thật là đau. . ."
"Nơi nào đau?" Cô tiến lên hỏi.
"Nơi này. . . . . . Nơi này. . . . . . Còn có nơi này. . . . . ." Hắn lôi kéo tay của cô lần sờ lên trán và cổ anh.
Cô do dự một chút, liền cởi dây buộc tóc sau cổ anh, để cho mái tóc đen hơi dài rủ xuống, sau đó bắt đầu thay anh xoa bóp cần cổ cứng ngắc.
"Như vậy có khá hơn một chút nào không?" Cô nhớ lại mẹ luôn làm như thế cho cha, để cha đỡ đau hơn.
"Đừng có ngừng. . . . . . Tiếp tục. . . . . . Tiếp tục. . . . . ." Anh lẩm bẩm.
Chung Vũ Thần mỉm cười, tối nay, cô lại được chứng kiến một đại ca khác lạ, khó có khi xuất hiện bộ dáng yếu ớt như thế, không giống kiên cường mạng mẽ như bình thường, lại có vẻ giống người hơn, đáng yêu hơn.
Mặc dù nguyên nhân anh uống say là vì một cô gái khác, nhưng có thể ở cùng anh một đêm yên tĩnh như vậy, nhìn bộ dạng anh không dễ dàng biểu hiện ra mặt, đối với cô mà nói, cũng là một loại gánh nặng ngọt ngào.
Chung Vũ Thần đã mỏi cả tay, nhưng cô cũng không có dừng lại, ngược lại còn dịu dàng hơn, săn sóc xoa bóp hơn, để cho chân mày anh được giãn ra, để cho nét mặt anh từ từ mềm dịu xuống.
"Không đau. . . . . ." Anh nói nhỏ.
"Vậy thì tốt." Cô còn có thể làm một chuyện cho anh, thật là tốt!
Lúc này anh lật người lại, đối mặt với cô, trong mắt vẫn lờ mờ men say, bên môi mang theo nụ cười ngây thơ, "Tôi lạnh quá!"
"Lạnh? Không phải mới vừa kêu nóng sao? Làm sao bây giờ lại kêu lạnh chứ?"
"Là lạnh như vậy!" Anh đưa tay ra lôi cô xuống, một tay ôm lấy thân thể mảnh mai của cô vào trong ngực
"Đại ca. . . . . ." Chung Vũ Thần có chút hoang mang, không biết đối mặt với tình huống này như thế nào, cô từng thấy qua các cách mẹ chăm sóc cha, thế nhưng, cái việc này còn chưa có nhìn thấy. . . . . .
Có lẽ anh cũng không biết mình đang ôm ai, có lẽ anh chỉ là nhất thời cô đơn mà cầu cứu, nhưng mà cũng không quan trọng, bất kể anh muốn gì, cô cũng sẽ cho.
"Đại ca, anh cần em. . . . . . cho anh ấm áp sao? Nếu như em có thể khiến ấm áp như lời anh nói, vậy em sẽ thật vui mừng . . . . . . Em nói thật đó!" Cô mỉm cười mang theo đau xót, vươn tay vòng lấy cổ anh, đã quyết định dâng hiến bản thân.
"Thơm quá, thật mềm, giống như sự ấm áp của ánh mặt trời. . . . . ." Anh phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
"Thật sao?" Cô nhắm mắt lại, sợ tình cảm sẽ hóa thành nước mắt tràn ra.
Môi của anh hôn từ bả vai cô, dần dần tiến lên, cuối cùng ngăn lại cánh môi anh đào của cô, cũng mở ra màn khởi đầu đêm nay. . . . . .
******
Trong đêm tối, mơ hồ truyền ra tiếng than nhẹ và thở dốc, trên giường là một đôi nam nữ đang triền miên.
"Da của em thật trơn, thật mềm. . . . . ."
"Đại ca, không cần liếm em nữa, cầu xin anh. . . . . ." Lần đầu tiên được thể nghiệm nụ hôn như vậy, khiến Chung Vũ Thần e lệ không thể kiềm chế.
"Tôi không thể dừng lại! Nơi này, còn có nơi đó, đều vừa thơm vừa ngọt như vậy ···"
Mặc dù say rượu, hai tay của anh, đôi môi này lại đặc biệt dịu dàng, thoát bỏ toàn bộ những thứ che đậy còn sót lại, không ngừng yêu thương cô
"Em không chịu nổi. . . . . . Thật mà··. . ." Cô còn quá non nớt, không thể chịu đựng nổi quá nhiều sự vui sướng này.
"Nhanh thôi! Tôi sẽ khiến em không thể chịu đựng được."
"Ưm"
"Nơi này của em nóng quá, là bởi vì tôi mà ra sao?" Anh kề bên tai cô hỏi khẽ.
Chung Vũ Thần đỏ mặt, may mắn là không thấy rõ, "Đúng vậy, đều bởi vì anh. . . . . ."
Anh nnhẹ nhàng cười khẽ, lấy ngón tay nghịch ngợm trêu đùa cô, khiến hai chân cô không ngừng mềm nhũn run rẩy, anh cảm thấy cô đã chuẩn bị xong, vì vậy anh thở dài hỏi: "Có thể không? Có thể cho tôi không?"
"Có thể, tất cả của em đều muốn cho anh. . . . . ." Cô nghẹn ngào một tiếng, cùng đan chặt vào hai tay anh, và nghênh đón quá trình kết hợp.
Trong nháy mắt khi hai người kết hợp, cả thân thể Chung Vũ Thần đều cứng ngắc, nhưng thấy đầu anh đầy mồ hôi, cau mày lại, giống như là đang kiềm chế cô cùng khổ sở, cô liền cắn lấy môi chịu đựng tất cả.
"Chịu được không? Có muốn tôi nhẹ một chút hay không?" Anh tạm thời dừng lại động tác.
"Không! Hãy để cho em trở thành người phụ nữ của anh đi!" Cô để cho anh tiếp tục thâm nhập, để cho anh ra vào đoạt lấy.
"Ừm!" Anh phát ra tiếng gầm nhẹ, "Tôi muốn, tôi còn muốn nhiều hơn."
"Anh muốn bao nhiêu, em đều sẽ cho anh ··. . ." Khoái cảm đang từ từ dâng lên, Chung Vũ Thần phát ra tiếng rên rất nhỏ.
Anh thổi khí về phía vành tai cô, đôi tay không quên nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa nơi mềm mại của cô, giống như cô là bảo bối trân quý nhất, "Nói cho tôi biết, em vui không? Em thích không?"
"Em. . . . . . Em không biết. . . . . . Em chỉ muốn ở chung một chỗ với anh. . . . . ."
Bên môi anh nâng lên ý cười, thắt lưng càng thêm dùng sức luật động, "Chúng ta đang ở chung một chỗ, em thấy rõ mà, chúng ta đang kết hợp, em thật là ấm áp, tôi không lạnh chút nào."
"Thật sao?" Cô hiện ra nụ cười, "Như vậy thì ôm chặt em đi! Nhất định không được buông ra. . ."
"Tôi sẽ không buông tha em, tôi muốn em ở bên cạnh tôi. . . . . . Mãi mãi, mãi mãi. . . . . ."
Sau khi ra vào nhiều lần, cuối cùng anh cũng phóng ra dục vọng của mình, nhưng cũng thì thầm nói ra cam kết mà bản thân chưa bao giờ nghĩ tới.
Mãi mãi? A! Từng chữ cảm động bao nhiêu.
Vào giờ phút này, cô thật sự bằng lòng tin tưởng anh, dù là lời nói khi say, dù là lời nói vô tâm, nhưng cũng trở thành dấu vết khắc sâu trong lòng cô.
*****
Ngày hai mươi sáu tháng sáu, thời tiết giống như rượu cay, rất nhanh sẽ biến mất, có chút khổ, có chút ngọt ngào.
Đại ca muốn cái gì, tôi đều sẽ cho, bao gồm trái tim tôi, người của tôi, đều nhất định sẽ cho đại ca.
Anh thật dịu dàng, khi anh ôm lấy tôi, tôi đã xác định đây là điều tôi muốn, tôi đã cho rất nhiều, nhưng thật ra, tôi cũng muốn như vậy, không phải sao?
Có lẽ ngày mai anh sẽ quên tất
Bài viết liên quan!