Tiểu thuyết Nhật Kí Theo Đuổi Anh-full
Lượt xem : |
ại ca", nên vẫn không bao giờ tốt hơn.
Nước mưa an ủi cô, như muốn rửa sạch trí nhớ đáng ghét, lưu lại một chút đơn thuần nhất.
Cô đi về phía trước, bước vào một con hẻm nhỏ, không cẩn thận ngã xuống, cả người ngồi dưới đất, nước bùn bắn tung tóe toàn thân.
"Ha ha. . . . . . Lần này thật sự biến thành cô bé lọ lem rồi. . ." Cô che mặt lại, vừa khóc vừa cười.
Chiếc váy màu trắng dính phải nước bùn lấm bẩn, giống như một màu sắc bụi đời.
Sau đó, cô ngẩng mặt lên, mặc cho nước mưa rơi xuống, cảm giác nước mắt nóng bỏng từ từ biến thành lạnh lẽo, nhiệt độ trái tim cũng hạ xuống không độ.
Ven đường có một con chó nhỏ kêu rú, hình như không tìm được đường về nhà, bộ lông màu trắng của nó trong mưa cũng biến thành màu nâu.
"Ngoan. . . Chó con tới đây. . . . . ." Chung Vũ Thần gọi nó lại.
Con chó nhỏ giống như tìm được đồng bạn, cái chân nho nhỏ bước tới trước mặt cô, kêu ư ử tìm kiếm sự ấm áp.
Chung Vũ Thần ôm lấy nó, nhẹ nhàng an ủi, "Chúng ta đều giống nhau, đều không có ai cần. . . . . . Nhưng không sao. . . . . . Tao có thể cho mày sự ấm áp. . . . . . Nếu như mày chịu nghe tao nói . . . . . . Như vậy tao sẽ rất vui mừng. . . . . . Bởi vì ít nhất tao còn có thể sưởi ấm cho mày. . . . . ."
Ở nơi này ban đêm, nước mưa rơi tí tách, trong hẻm nhỏ yên tĩnh, sẽ không có ai phát hiện có một cô gái ôm một con chó nhỏ, cùng nhau sưởi ấm, cùng nhau nói chuyện.
******
Ngày mười sáu tháng sáu, thời tiết đang trong xanh bỗng nhiên mưa to.
Tôi gần như sắp trở thành một cô công chúa, thế nhưng lại không phải nữa.
Tôi hi vọng toàn bộ tín hiệu trên thế giới này đều bị cắt đứt, tất cả điện thoại, máy vi tính, TV, radio, ra đa, vệ tinh đều bị nổ tung, sau đó, tôi có thể ăn một bữa cơm yên ổn với đại ca.
Nhưng mà không thể nào, cho nên giấc mộng làm cô bé lọ lem của tôi đã kết thúc.
******
Hôm sau, có lẽ ông trời thích trêu đùa, tóm lại là một ngày tươi đẹp.
"Tiểu Thần, đồng hồ báo thức của em vang lên đã lâu rồi, xin em tắt nó đi được không?"
Mới sáng ra, Chung Giới Vũ liền bị tiếng chuông sát vách đánh thức, tâm tình quả thực không tốt chút nào.
Nhưng trong phòng của Chung Vũ Thần lại không có bất kỳ tiếng động nào.
"Tiểu Thần, em ngủ như chết à? Đồng hồ báo thức mà còn kêu nữa thì anh sẽ điên mất." Chung Giới Vũ thực sự không còn kiên nhẫn.
Chung Giới Văn ngáp dài đi ra khỏi phòng, "Rốt cuộc thì con bé xảy ra chuyện gì vậy? Nó luôn luôn dậy sớm đi làm mà."
"Em cũng không biết! Thật là không hiểu được."
Chung Giới Văn dùng sức gõ vài cái lên cánh cửa, rồi nói vào trong, "Tiểu Thần, bọn anh muốn đi vào, có cái gì khó coi thì mau che lại nhanh lên, đừng có mà dọa người!"
Sau khi cảnh cáo như vậy, Chung Giới Văn liền mở cánh cửa ra, vừa nhìn vào, hai anh em bọn họ đều ngây ngẩn cả người!
Trên mặt đất có ném một cái váy bị nhuộm thành màu nâu, một con chó không biết là màu gì đang ngủ ở mép giường, chung quanh đều là nước đọng, ướt hết cả thảm lông.
Mà người mặc đồ ngu nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy chính là em gái của họ!
"Tiểu Thần, em làm sao vậy?" Chung Giới Văn tiến lên phía trước, vừa sờ lên làn da Chung Vũ Thần, liền cảm thấy cực kỳ nóng bỏng.
"Đại ca, xem ra con bé không thoải mái thì phải!" Chung Giới Vũ cũng luống cuống.
"Nó sốt rồi, nhanh đi lấy xe, chúng ta phải đưa nó đi bệnh viện ngay!"
"Vâng? Em đi ngay." Chung Giới Vũ chạy như bay ra ngoài.
"Tiểu Thần, em làm sao lại biến mình thành ra như vậy? Ôi trời ơi!!!" Chung Giới Văn dùng ga trải giường quấn lấy người Chung Vũ Thần, nhanh chóng ôm cô lên, vội vàng chạy ra cửa.
Mà Chung Vũ Thần cũng không có trả lời vấn đề của anh.
******
Tám giờ ba mươi phút, Chung Vũ Thần vẫn chưa xuất hiện ở thám tử Long Bàn.
Đây là chuyện trước nay chưa từng có, từ khi cô nhận việc tới nay, luôn luôn chăm chỉ, càng không có chuyện đi trễ.
Ngón tay Lương Sùng Nghị không ngừng gõ lên mặt bàn, cho thấy sự thiếu kiên nhẫn và sự lo lắng của mình.
Thiếu kiên nhẫn chính là anh không có cà phê uống, sự lo lắng chính là người pha cà phê đã làm sao?
Lần lo lắng trước đó là lúc nào? Anh gần như không nhớ được, dù sao, bây giờ anh lại cực kỳ lo lắng!
"Reng reng!" Tiếng chuông điện thoại trên bàn đột ngột kêu lên.
Lương Sùng Nghị nhanh chóng bắt máy, nhận ra giọng nói của đối phương, "Này! Giới Văn? Tiểu Thần sao vậy? . . .
Tin tức truyền đến từ đầu điện bên kia khiến cho anh tạm ngừng hô hấp, "Tôi. . . Tôi lập tức tới ngay."
Thậm chí quên cả cúp điện thoại, anh liền nắm lấy áo khoác, rồi chạy ra ngoài, ngay cả cửa thám tử tư cũng không đóng lại, cứ chạy thẳng ra xe như vậy, lái về phía bệnh viện bằng tốc độ nhanh, so với lần tra án còn liều mạng hơn.
Về phần nguyên nhân, trước mắt. . . . . . Anh không muốn nghiên cứu.
Tám giờ năm mươi phút, trên người Dũng Tử và A Lượng đều là vết thương, mệt mỏi kiệt sức, buồn bã than thở đi vào công ty.
"Quái lạ, tại sao không có cà phê để uống?" Mí mắt Dũng Tử cũng không mở ra được mà nói.
Lúc này Trịnh Lập Minh cũng đi vào cửa, kinh ngạc hỏi: "Dũng ca, Lượng ca, các anh đã xảy ra chuyện gì vậy?"
A Lượng đau lưng ngồi vật ra ghế sa lon, giải thích nói: "Tối hôm qua đi theo dõi, đối tượng mà người phụ nữ kia ngoại tình là xã hội đen, sau đó hai chúng tôi bị phát hiện, xém chút nữa là bị ném xuống sông Hoàng Hà, cũng may đại ca chạy tới giải vây giúp chúng tôi, nếu không hôm nay cậu đã không thể nhìn thấy chúng tôi rồi."
"Tối hôm qua? Chuyện sảy ra lúc nào?" Trịnh Lập Minh nhớ tới hôm qua Chung Vũ Thần có hẹn với đại ca!
"Đại khái 7, 8 giờ gì đó! Làm sao vậy?" A Lượng hỏi.
"Hả. . . . . . Không có gì, khi đó em ở đây tra vụ án khác cùng Duy ca!" Trịnh Lập Minh nhớ lại, Duy ca còn gọi mấy cuộc điện thoại cho đại ca, nhất định cuộc hẹn của Chung Vũ Thần đã bị quấy rầy rồi.
Trải qua làm việc cả đêm, trái lại, Hậu Thượng Duy vẫn phóng khoáng như thường ngày, toàn thân mặc tây trang màu xám, đi vào phòng làm việc hỏi: "Ồ! Hương vị cà phê nghênh đón thường ngày đâu rồi?"
"Không biết, hình như con bé nghỉ việc?" Dũng Tử xua tay nói.
"Điện thoại trong phòng làm việc đại ca cũng không cúp máy." A Lượng tinh mắt phát hiện.
"Thiệt là, đại ca cùng em gái đều không thấy đâu, chắc chắn không phải chuyện tốt?" Hậu Thượng Duy cười khổ.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, chỉ có Trịnh Lập Minh có vẻ trầm mặc, bởi vì, cậu mơ hồ có thể đoán ra chuyên gì sảy ra tối qua, hơn nữa, nhất định lúc này đại ca đang ở cùng với cô ấy.
******
"Két!" Tiếng phanh xe choi tai vang lên, Lương Sùng Nghị vừa xuống xe liền vọt vào bệnh viện, gặp ngay hai anh em Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ ở hành lang.
"Giới Văn, Giới Vũ, Tiểu Thần không có sao chứ?" Lương Sùng Nghị dùng sức nắm lấy tay bọn họ.
"Đại ca?" Lần đầu tiên Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ nhìn thấy đại ca hoảng hốt như vậy, khiến hai người bọn họ sửng sốt một chút.
"Rốt cuộc làm sao vậy? Mau nói cho tôi biết?" Lương Sùng Nghị vội vã hỏi.
Chung Giới Văn vội vàng nói: "Bác sĩ nói con bé bị sốt nặng, khí quản có hiện tượng sưng lên, có khả năng sẽ chuyển thành viêm phổi nhẹ, cho nên phải nằm viện quan sát, điều dưỡng mấy ngày."
"Rốt cuộc. . . . . . Tại sao lại
Nước mưa an ủi cô, như muốn rửa sạch trí nhớ đáng ghét, lưu lại một chút đơn thuần nhất.
Cô đi về phía trước, bước vào một con hẻm nhỏ, không cẩn thận ngã xuống, cả người ngồi dưới đất, nước bùn bắn tung tóe toàn thân.
"Ha ha. . . . . . Lần này thật sự biến thành cô bé lọ lem rồi. . ." Cô che mặt lại, vừa khóc vừa cười.
Chiếc váy màu trắng dính phải nước bùn lấm bẩn, giống như một màu sắc bụi đời.
Sau đó, cô ngẩng mặt lên, mặc cho nước mưa rơi xuống, cảm giác nước mắt nóng bỏng từ từ biến thành lạnh lẽo, nhiệt độ trái tim cũng hạ xuống không độ.
Ven đường có một con chó nhỏ kêu rú, hình như không tìm được đường về nhà, bộ lông màu trắng của nó trong mưa cũng biến thành màu nâu.
"Ngoan. . . Chó con tới đây. . . . . ." Chung Vũ Thần gọi nó lại.
Con chó nhỏ giống như tìm được đồng bạn, cái chân nho nhỏ bước tới trước mặt cô, kêu ư ử tìm kiếm sự ấm áp.
Chung Vũ Thần ôm lấy nó, nhẹ nhàng an ủi, "Chúng ta đều giống nhau, đều không có ai cần. . . . . . Nhưng không sao. . . . . . Tao có thể cho mày sự ấm áp. . . . . . Nếu như mày chịu nghe tao nói . . . . . . Như vậy tao sẽ rất vui mừng. . . . . . Bởi vì ít nhất tao còn có thể sưởi ấm cho mày. . . . . ."
Ở nơi này ban đêm, nước mưa rơi tí tách, trong hẻm nhỏ yên tĩnh, sẽ không có ai phát hiện có một cô gái ôm một con chó nhỏ, cùng nhau sưởi ấm, cùng nhau nói chuyện.
******
Ngày mười sáu tháng sáu, thời tiết đang trong xanh bỗng nhiên mưa to.
Tôi gần như sắp trở thành một cô công chúa, thế nhưng lại không phải nữa.
Tôi hi vọng toàn bộ tín hiệu trên thế giới này đều bị cắt đứt, tất cả điện thoại, máy vi tính, TV, radio, ra đa, vệ tinh đều bị nổ tung, sau đó, tôi có thể ăn một bữa cơm yên ổn với đại ca.
Nhưng mà không thể nào, cho nên giấc mộng làm cô bé lọ lem của tôi đã kết thúc.
******
Hôm sau, có lẽ ông trời thích trêu đùa, tóm lại là một ngày tươi đẹp.
"Tiểu Thần, đồng hồ báo thức của em vang lên đã lâu rồi, xin em tắt nó đi được không?"
Mới sáng ra, Chung Giới Vũ liền bị tiếng chuông sát vách đánh thức, tâm tình quả thực không tốt chút nào.
Nhưng trong phòng của Chung Vũ Thần lại không có bất kỳ tiếng động nào.
"Tiểu Thần, em ngủ như chết à? Đồng hồ báo thức mà còn kêu nữa thì anh sẽ điên mất." Chung Giới Vũ thực sự không còn kiên nhẫn.
Chung Giới Văn ngáp dài đi ra khỏi phòng, "Rốt cuộc thì con bé xảy ra chuyện gì vậy? Nó luôn luôn dậy sớm đi làm mà."
"Em cũng không biết! Thật là không hiểu được."
Chung Giới Văn dùng sức gõ vài cái lên cánh cửa, rồi nói vào trong, "Tiểu Thần, bọn anh muốn đi vào, có cái gì khó coi thì mau che lại nhanh lên, đừng có mà dọa người!"
Sau khi cảnh cáo như vậy, Chung Giới Văn liền mở cánh cửa ra, vừa nhìn vào, hai anh em bọn họ đều ngây ngẩn cả người!
Trên mặt đất có ném một cái váy bị nhuộm thành màu nâu, một con chó không biết là màu gì đang ngủ ở mép giường, chung quanh đều là nước đọng, ướt hết cả thảm lông.
Mà người mặc đồ ngu nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy chính là em gái của họ!
"Tiểu Thần, em làm sao vậy?" Chung Giới Văn tiến lên phía trước, vừa sờ lên làn da Chung Vũ Thần, liền cảm thấy cực kỳ nóng bỏng.
"Đại ca, xem ra con bé không thoải mái thì phải!" Chung Giới Vũ cũng luống cuống.
"Nó sốt rồi, nhanh đi lấy xe, chúng ta phải đưa nó đi bệnh viện ngay!"
"Vâng? Em đi ngay." Chung Giới Vũ chạy như bay ra ngoài.
"Tiểu Thần, em làm sao lại biến mình thành ra như vậy? Ôi trời ơi!!!" Chung Giới Văn dùng ga trải giường quấn lấy người Chung Vũ Thần, nhanh chóng ôm cô lên, vội vàng chạy ra cửa.
Mà Chung Vũ Thần cũng không có trả lời vấn đề của anh.
******
Tám giờ ba mươi phút, Chung Vũ Thần vẫn chưa xuất hiện ở thám tử Long Bàn.
Đây là chuyện trước nay chưa từng có, từ khi cô nhận việc tới nay, luôn luôn chăm chỉ, càng không có chuyện đi trễ.
Ngón tay Lương Sùng Nghị không ngừng gõ lên mặt bàn, cho thấy sự thiếu kiên nhẫn và sự lo lắng của mình.
Thiếu kiên nhẫn chính là anh không có cà phê uống, sự lo lắng chính là người pha cà phê đã làm sao?
Lần lo lắng trước đó là lúc nào? Anh gần như không nhớ được, dù sao, bây giờ anh lại cực kỳ lo lắng!
"Reng reng!" Tiếng chuông điện thoại trên bàn đột ngột kêu lên.
Lương Sùng Nghị nhanh chóng bắt máy, nhận ra giọng nói của đối phương, "Này! Giới Văn? Tiểu Thần sao vậy? . . .
Tin tức truyền đến từ đầu điện bên kia khiến cho anh tạm ngừng hô hấp, "Tôi. . . Tôi lập tức tới ngay."
Thậm chí quên cả cúp điện thoại, anh liền nắm lấy áo khoác, rồi chạy ra ngoài, ngay cả cửa thám tử tư cũng không đóng lại, cứ chạy thẳng ra xe như vậy, lái về phía bệnh viện bằng tốc độ nhanh, so với lần tra án còn liều mạng hơn.
Về phần nguyên nhân, trước mắt. . . . . . Anh không muốn nghiên cứu.
Tám giờ năm mươi phút, trên người Dũng Tử và A Lượng đều là vết thương, mệt mỏi kiệt sức, buồn bã than thở đi vào công ty.
"Quái lạ, tại sao không có cà phê để uống?" Mí mắt Dũng Tử cũng không mở ra được mà nói.
Lúc này Trịnh Lập Minh cũng đi vào cửa, kinh ngạc hỏi: "Dũng ca, Lượng ca, các anh đã xảy ra chuyện gì vậy?"
A Lượng đau lưng ngồi vật ra ghế sa lon, giải thích nói: "Tối hôm qua đi theo dõi, đối tượng mà người phụ nữ kia ngoại tình là xã hội đen, sau đó hai chúng tôi bị phát hiện, xém chút nữa là bị ném xuống sông Hoàng Hà, cũng may đại ca chạy tới giải vây giúp chúng tôi, nếu không hôm nay cậu đã không thể nhìn thấy chúng tôi rồi."
"Tối hôm qua? Chuyện sảy ra lúc nào?" Trịnh Lập Minh nhớ tới hôm qua Chung Vũ Thần có hẹn với đại ca!
"Đại khái 7, 8 giờ gì đó! Làm sao vậy?" A Lượng hỏi.
"Hả. . . . . . Không có gì, khi đó em ở đây tra vụ án khác cùng Duy ca!" Trịnh Lập Minh nhớ lại, Duy ca còn gọi mấy cuộc điện thoại cho đại ca, nhất định cuộc hẹn của Chung Vũ Thần đã bị quấy rầy rồi.
Trải qua làm việc cả đêm, trái lại, Hậu Thượng Duy vẫn phóng khoáng như thường ngày, toàn thân mặc tây trang màu xám, đi vào phòng làm việc hỏi: "Ồ! Hương vị cà phê nghênh đón thường ngày đâu rồi?"
"Không biết, hình như con bé nghỉ việc?" Dũng Tử xua tay nói.
"Điện thoại trong phòng làm việc đại ca cũng không cúp máy." A Lượng tinh mắt phát hiện.
"Thiệt là, đại ca cùng em gái đều không thấy đâu, chắc chắn không phải chuyện tốt?" Hậu Thượng Duy cười khổ.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, chỉ có Trịnh Lập Minh có vẻ trầm mặc, bởi vì, cậu mơ hồ có thể đoán ra chuyên gì sảy ra tối qua, hơn nữa, nhất định lúc này đại ca đang ở cùng với cô ấy.
******
"Két!" Tiếng phanh xe choi tai vang lên, Lương Sùng Nghị vừa xuống xe liền vọt vào bệnh viện, gặp ngay hai anh em Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ ở hành lang.
"Giới Văn, Giới Vũ, Tiểu Thần không có sao chứ?" Lương Sùng Nghị dùng sức nắm lấy tay bọn họ.
"Đại ca?" Lần đầu tiên Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ nhìn thấy đại ca hoảng hốt như vậy, khiến hai người bọn họ sửng sốt một chút.
"Rốt cuộc làm sao vậy? Mau nói cho tôi biết?" Lương Sùng Nghị vội vã hỏi.
Chung Giới Văn vội vàng nói: "Bác sĩ nói con bé bị sốt nặng, khí quản có hiện tượng sưng lên, có khả năng sẽ chuyển thành viêm phổi nhẹ, cho nên phải nằm viện quan sát, điều dưỡng mấy ngày."
"Rốt cuộc. . . . . . Tại sao lại
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1032/5166
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1032/5166
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt