Tiểu thuyết Người Yêu Của Ác Ma-full
Lượt xem : |
ơi đi.
-----------Flash back------------
Hơn 12 giờ đêm,hắn lái xe về nhà thì nhận được 1 tấm ảnh hai người đang hôn nhau,một người là hắn,còn cô gái chắc chắn không phải nó.
Tin nhắn mới
“Em nhớ anh”
MAI.KHÔI
Cô ta chưa biết sợ sao
Gọi điện
“Cô muốn gì?”-Bảo Quân gằn lên
“Em muốn gặp anh”-giọng nhão nhoét-“Em nhớ anh”
-Cô đang ở đâu?
-Khách sạn lần trước ấy,phòng cũ.
Chó má.
Hắn quay xe tới khách sạn,hắn phải giải quyết cho xong vụ này,hắn có linh cảm không tốt về việc lần này
Đạp bay cửa phòng khách sạn
-Quân à,em nhớ anh-cô ta từ đâu nhảy bổ vào hắn
Cô nàng quay ra đinh hôn Bảo Quân nhưng hắn quay đi
-Cô làm cái trò gì đấy?-Bảo Quân đẩy cô nàng đang như con cuốn lấy mình như con rắn ra,khó chịu.Hắn ghê tởm cô nàng này.
Mai Khôi miễn cưỡng rời khỏi người Bảo Quân,cô nàng chỉnh lại cái váy hai dây màu trắng của mình,vốn đã ngắn...nay lại càng ngắn hơn.Cô nàng ngồi xuống giường,gác chân đầy khêu gợi:
-Anh sao vậy,em nhớ anh mà.
Bảo Quân nhếch mép,cô ta chỉ được thế này,hừ,chưa đủ để quyến rũ hắn đâu
-Cô muốn gì?-hắn lạnh băng
-Muốn anh-cô ta ôm gối đầy ngụ ý,cố tình so vai lại làm cái quai váy rơi khỏi vai.
Xem ra cô ta cũng được đấy chứ,cũng không tồi nha.
Bảo Quân lại gần cô ta,nắm nhẹ cằm cô nàng
-Vậy sao?-hắn ghé sát mặt mình phả một luồng hơi lạnh vào tai Mai Khôi làm cô ta không kiềm chế rên nhẹ một tiếng
Bảo Quân khẽ cười,đưa tay vuốt nhẹ vết sẹo mờ mà mình tặng cô ta,chắc chắn cô ta phải nhờ đến sự can thiệp của dao kéo,chứ nếu không...còn lâu nó mới mờ được thế này.
-Món quà lần trước tôi tặng cô chưa đủ cho cô sao?-hắn bóp mạnh cằm Mai Khôi làm cô nàng kêu lên "Á" đầy đau đớn.- Hay cô muốn tôi tặng cô vài vết nữa,tôi cũng không ngại đâu...khuôn mặt này,sẽ thế nào nhỉ nếu có thêm vài vết sẹo nữa,chắc chắn sẽ vô cùng ấn tượng đây.
Bảo Quân buông cô ta ra và quay ra ngoài.
-Vậy nếu để cô người yêu bé nhỏ của anh nhìn thấy những tấm ảnh thì sao đây?-cô nàng chỉnh lại tư thế,tay ve vẩy mấy tấm ảnh
Bảo Quân dừng lại trước cửa phòng,quay lại
-Cái gì?
Mai Khôi ve vẩy mấy tấm ảnh.
Bảo Quân giật phắt mấy tấm ảnh từ tay cô ta....nhìn lướt qua một lượt...mấy tấm ảnh hắn độc mỗi cái quần đùi hai tay ôm hai em hai mảnh ....và nhếch mép
-Tưởng gì...đây là mấy tấm ảnh chụp hồi ở Golden Star Resot chứ gì.... lại còn làm nhòe mặt đi nữa.Nếu là tôi thì tôi sẽ chọn mấy tẩm ở Black Diamond cơ,mấy tấm ảnh đó nhìn tôi phong độ,đẹp trai hơn hẳn..mà lại còn nhìn rõ mặt nhân vật nữ chính nữa....chứ mấy tấm này nhòe quá,mà tôi nhìn vừa gầy, vừađen thế này,để người yêu nhìn thấy thì ngại lắm.
-ANH...-Mai Khôi rit lên,cô ta thừa biết nhân vật nữ chính trong mấy tấm ảnh mà Bảo Quân nhắc tới là ai....
-Thế nào,cô còn ảnh không,tôi có đấy,có cần tôi gửi cho không?
-....Đồ ********
Bảo Quân gỡ bỏ gương mặt giễu cợt cùng nét cười phảng phất,mặt hắn lập tức đanh lại,ném đống ảnh lại cho Mai Khôi,hắn bóp mạnh tay cô ta
-Tôi cảnh cáo cô,nếu cô dám đụng đến dù chỉ một sợi tóc của Bảo Anh thì tôi thề thì tôi sẽ tiễn cả nhà cô về thế giới bên kia đấy,và...tốt nhất cô nên biết tôi là kẻ nói được thì chắc chắn làm được.
-Anh là đồ k...
-********,vừa nãy cô nói rồi,đừng mất công nghĩ từ mới làm gì cho mệt.
-Anh cứ đợi xem.
-Cô cho rằng cô làm gì nổi tôi?
-Anh thì không...nhưng cô người yêu bé nhỏ của anh thì tôi không chắc đâu,tôi sẽ làm cô ta phải chịu gấp trăm ngàn lần những gì tôi đã phải chịu,tôi sẽ cho anh biết bị người khác sỉ nhục là như thế nào.
-Tôi đã cảnh báo cô rồi đấy,nếu cô dám làm gì,thì những tấm ảnh này-hắn nhặt một tấm ảnh lên-với khuôn mặt rõ nét của nhân vật nữ sẽ được công bố với vài người đấy,như nhà trường chẳng hạn,cô thấy sao?
-.........
-Lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô,nếu để tôi thấy cô lại gần Bảo Anh thì đừng có trách,mọi thứ sẽ không chỉ dừng lại ở mấy vết sẹo trên mặt thôi đâu....nhớ cho rõ đấy.
-Anh đừng nghĩ rằng tôi là con ngu,chúng ta qua lại với nhau cũng khá lâu đấy,và tôi thừa biết những bí mật của anh,Bảo Quân ạ-cô ta vớt vát
-Thế sao,cô cho rằng cô biết gì về tôi?
-Nhiều lắm,ví dụ như Hoàng Yến chẳng hạn,vị hôn thê đang ở Úc của anh ấy,chắc Bảo Anh chưa biết gì cô ta đâu nhỉ?
-Cứ thử xem và cô sẽ biết hậu quả ngay thôi.-Bảo Quân gằn từng tiếng
Bảo Quân bỏ lại câu cuối cùng trước khi bỏ ra ngoài
-Vương Bảo Quân,tôi thề rằng anh sẽ phải hối hận vì những gì anh đã làm với tôi,Mai Khôi này không dễ chơi đâu.
---------End Flash back---------
"Á..........á......á......"-tình hình nó đang hét cực kì cuồng nhiệt khi....chơi tàu lượn siêu tốc....mọi thứ cứ quay vòng vòng....trời....đất....trời....đất....
trời....đất....ôi,chóng mặt quá...đến nôn mất thôi.
Loạng choạng xuống khỏi nơi đó.nó thề có cái dạ dày của nó là sẽ không bao giờ chơi lại cái trò nữa,có chết cũng không chơi,nhưng ngược lại Bảo Quân thì lại có vẻ thì cực kì thích thú với cái trò này,đúng là tên dị nhân mà,sao hắn có thể tỉnh bơ như không trong khi ruột gan nó thì lộn tùng phèo lên như thế này chứ.Nhìn khuôn mặt xanh như tày lá chuối của nó,Bảo Quân không nhịn nổi cười.
-Em không sao chứ.
-Không sao...chỉ sắp chết thôi.
-Hay chơi trò đó đi-hắn chỉ một cái gì đó
Ngẩng lên và nó nhận ra,cái trò làm mắt Bảo Quân sáng rực như đèn pha oto là trò Đường hâm địa ngục..........oh.........my...........god..............con đi chết đây..........vĩnh biệt Người....
-Không,N-E-V-E-R.
-Sao?-Bảo Quân có vẻ không vui.
-Còn lâu,anh muốn thì tự chơi một mình đi.-nó vùng vằng bỏ đi.
Bảo Quân vội chạy theo nó,và nắm tay:
-Không đi thì thôi,đừng có dỗi thế chứ,đi xem phim nhé.-hắn tranh thủ hôn cái chóc lên mũi nó và...lôi xềnh xệch nó đi.
Đi đằng sau nó bất giác mỉm cười,một cảm giác ấm áp bỗng nhiên tràn ngập trong lòng,lúc này đây,nó cảm thấy mọi thứ rất thật,cái nắm tay Bảo Quân dành cho nó, Bảo Quân giờ đây dường như không còn là một thiếu gia ăn chơi,một playboy chính hiệu mà chỉ là đơn giản là một anh chàng đưa bạn gái mình đi chơi như bao người khác,nó thích cảm giác như vậy...
----------Trong rạp chiếu phim----------
Haizzzzzzzz........Vương Bảo Quân thì rốt cuộc vẫn là Vương Bảo Quân phải không?Playboy thì muôn thưở vẫn là dân chơi thôi.
Xem phim...oke....nó cũng thích phim nhưng tại sao lại là phim tình cảm Hàn Quốc hả chúa? Vẫn biết là con gái thì thường thích những loại phim tình cảm này nhưng đâu phải tất cả,oke? Nó ghét thể loại này,buồn ngủ chết được,ngap dài một cái,nó ngán ngẩm tựa đầu vào ghế,tiện tay nhúp mấy cái bỏng,nhai...nhai... và ngủ gật lúc nào không hay.
Lắc lư cái đầu....lắc lư cái đầu....và phản ứng có điều kiện là nó gục luôn trên vai tên bên cạnh,và hắn cười nhẹ,cố ngồi yên cho cô nàng không thức giấc,công nhận là phim chán thật và cô nàng này cũng kì lạ thật,vừa nhìn thấy tên phim mặt đã xịu xuống rồi,chẳng phả hầu hết con gái đều thích hoặc cố tỏ ra thích cái thể loại này sao,liệu cô nàng đang ngủ trên vai nó có thật là con gái không nhỉ?
Hết phim,hắn lay lay nó
-Dậy,d
-----------Flash back------------
Hơn 12 giờ đêm,hắn lái xe về nhà thì nhận được 1 tấm ảnh hai người đang hôn nhau,một người là hắn,còn cô gái chắc chắn không phải nó.
Tin nhắn mới
“Em nhớ anh”
MAI.KHÔI
Cô ta chưa biết sợ sao
Gọi điện
“Cô muốn gì?”-Bảo Quân gằn lên
“Em muốn gặp anh”-giọng nhão nhoét-“Em nhớ anh”
-Cô đang ở đâu?
-Khách sạn lần trước ấy,phòng cũ.
Chó má.
Hắn quay xe tới khách sạn,hắn phải giải quyết cho xong vụ này,hắn có linh cảm không tốt về việc lần này
Đạp bay cửa phòng khách sạn
-Quân à,em nhớ anh-cô ta từ đâu nhảy bổ vào hắn
Cô nàng quay ra đinh hôn Bảo Quân nhưng hắn quay đi
-Cô làm cái trò gì đấy?-Bảo Quân đẩy cô nàng đang như con cuốn lấy mình như con rắn ra,khó chịu.Hắn ghê tởm cô nàng này.
Mai Khôi miễn cưỡng rời khỏi người Bảo Quân,cô nàng chỉnh lại cái váy hai dây màu trắng của mình,vốn đã ngắn...nay lại càng ngắn hơn.Cô nàng ngồi xuống giường,gác chân đầy khêu gợi:
-Anh sao vậy,em nhớ anh mà.
Bảo Quân nhếch mép,cô ta chỉ được thế này,hừ,chưa đủ để quyến rũ hắn đâu
-Cô muốn gì?-hắn lạnh băng
-Muốn anh-cô ta ôm gối đầy ngụ ý,cố tình so vai lại làm cái quai váy rơi khỏi vai.
Xem ra cô ta cũng được đấy chứ,cũng không tồi nha.
Bảo Quân lại gần cô ta,nắm nhẹ cằm cô nàng
-Vậy sao?-hắn ghé sát mặt mình phả một luồng hơi lạnh vào tai Mai Khôi làm cô ta không kiềm chế rên nhẹ một tiếng
Bảo Quân khẽ cười,đưa tay vuốt nhẹ vết sẹo mờ mà mình tặng cô ta,chắc chắn cô ta phải nhờ đến sự can thiệp của dao kéo,chứ nếu không...còn lâu nó mới mờ được thế này.
-Món quà lần trước tôi tặng cô chưa đủ cho cô sao?-hắn bóp mạnh cằm Mai Khôi làm cô nàng kêu lên "Á" đầy đau đớn.- Hay cô muốn tôi tặng cô vài vết nữa,tôi cũng không ngại đâu...khuôn mặt này,sẽ thế nào nhỉ nếu có thêm vài vết sẹo nữa,chắc chắn sẽ vô cùng ấn tượng đây.
Bảo Quân buông cô ta ra và quay ra ngoài.
-Vậy nếu để cô người yêu bé nhỏ của anh nhìn thấy những tấm ảnh thì sao đây?-cô nàng chỉnh lại tư thế,tay ve vẩy mấy tấm ảnh
Bảo Quân dừng lại trước cửa phòng,quay lại
-Cái gì?
Mai Khôi ve vẩy mấy tấm ảnh.
Bảo Quân giật phắt mấy tấm ảnh từ tay cô ta....nhìn lướt qua một lượt...mấy tấm ảnh hắn độc mỗi cái quần đùi hai tay ôm hai em hai mảnh ....và nhếch mép
-Tưởng gì...đây là mấy tấm ảnh chụp hồi ở Golden Star Resot chứ gì.... lại còn làm nhòe mặt đi nữa.Nếu là tôi thì tôi sẽ chọn mấy tẩm ở Black Diamond cơ,mấy tấm ảnh đó nhìn tôi phong độ,đẹp trai hơn hẳn..mà lại còn nhìn rõ mặt nhân vật nữ chính nữa....chứ mấy tấm này nhòe quá,mà tôi nhìn vừa gầy, vừađen thế này,để người yêu nhìn thấy thì ngại lắm.
-ANH...-Mai Khôi rit lên,cô ta thừa biết nhân vật nữ chính trong mấy tấm ảnh mà Bảo Quân nhắc tới là ai....
-Thế nào,cô còn ảnh không,tôi có đấy,có cần tôi gửi cho không?
-....Đồ ********
Bảo Quân gỡ bỏ gương mặt giễu cợt cùng nét cười phảng phất,mặt hắn lập tức đanh lại,ném đống ảnh lại cho Mai Khôi,hắn bóp mạnh tay cô ta
-Tôi cảnh cáo cô,nếu cô dám đụng đến dù chỉ một sợi tóc của Bảo Anh thì tôi thề thì tôi sẽ tiễn cả nhà cô về thế giới bên kia đấy,và...tốt nhất cô nên biết tôi là kẻ nói được thì chắc chắn làm được.
-Anh là đồ k...
-********,vừa nãy cô nói rồi,đừng mất công nghĩ từ mới làm gì cho mệt.
-Anh cứ đợi xem.
-Cô cho rằng cô làm gì nổi tôi?
-Anh thì không...nhưng cô người yêu bé nhỏ của anh thì tôi không chắc đâu,tôi sẽ làm cô ta phải chịu gấp trăm ngàn lần những gì tôi đã phải chịu,tôi sẽ cho anh biết bị người khác sỉ nhục là như thế nào.
-Tôi đã cảnh báo cô rồi đấy,nếu cô dám làm gì,thì những tấm ảnh này-hắn nhặt một tấm ảnh lên-với khuôn mặt rõ nét của nhân vật nữ sẽ được công bố với vài người đấy,như nhà trường chẳng hạn,cô thấy sao?
-.........
-Lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô,nếu để tôi thấy cô lại gần Bảo Anh thì đừng có trách,mọi thứ sẽ không chỉ dừng lại ở mấy vết sẹo trên mặt thôi đâu....nhớ cho rõ đấy.
-Anh đừng nghĩ rằng tôi là con ngu,chúng ta qua lại với nhau cũng khá lâu đấy,và tôi thừa biết những bí mật của anh,Bảo Quân ạ-cô ta vớt vát
-Thế sao,cô cho rằng cô biết gì về tôi?
-Nhiều lắm,ví dụ như Hoàng Yến chẳng hạn,vị hôn thê đang ở Úc của anh ấy,chắc Bảo Anh chưa biết gì cô ta đâu nhỉ?
-Cứ thử xem và cô sẽ biết hậu quả ngay thôi.-Bảo Quân gằn từng tiếng
Bảo Quân bỏ lại câu cuối cùng trước khi bỏ ra ngoài
-Vương Bảo Quân,tôi thề rằng anh sẽ phải hối hận vì những gì anh đã làm với tôi,Mai Khôi này không dễ chơi đâu.
---------End Flash back---------
"Á..........á......á......"-tình hình nó đang hét cực kì cuồng nhiệt khi....chơi tàu lượn siêu tốc....mọi thứ cứ quay vòng vòng....trời....đất....trời....đất....
trời....đất....ôi,chóng mặt quá...đến nôn mất thôi.
Loạng choạng xuống khỏi nơi đó.nó thề có cái dạ dày của nó là sẽ không bao giờ chơi lại cái trò nữa,có chết cũng không chơi,nhưng ngược lại Bảo Quân thì lại có vẻ thì cực kì thích thú với cái trò này,đúng là tên dị nhân mà,sao hắn có thể tỉnh bơ như không trong khi ruột gan nó thì lộn tùng phèo lên như thế này chứ.Nhìn khuôn mặt xanh như tày lá chuối của nó,Bảo Quân không nhịn nổi cười.
-Em không sao chứ.
-Không sao...chỉ sắp chết thôi.
-Hay chơi trò đó đi-hắn chỉ một cái gì đó
Ngẩng lên và nó nhận ra,cái trò làm mắt Bảo Quân sáng rực như đèn pha oto là trò Đường hâm địa ngục..........oh.........my...........god..............con đi chết đây..........vĩnh biệt Người....
-Không,N-E-V-E-R.
-Sao?-Bảo Quân có vẻ không vui.
-Còn lâu,anh muốn thì tự chơi một mình đi.-nó vùng vằng bỏ đi.
Bảo Quân vội chạy theo nó,và nắm tay:
-Không đi thì thôi,đừng có dỗi thế chứ,đi xem phim nhé.-hắn tranh thủ hôn cái chóc lên mũi nó và...lôi xềnh xệch nó đi.
Đi đằng sau nó bất giác mỉm cười,một cảm giác ấm áp bỗng nhiên tràn ngập trong lòng,lúc này đây,nó cảm thấy mọi thứ rất thật,cái nắm tay Bảo Quân dành cho nó, Bảo Quân giờ đây dường như không còn là một thiếu gia ăn chơi,một playboy chính hiệu mà chỉ là đơn giản là một anh chàng đưa bạn gái mình đi chơi như bao người khác,nó thích cảm giác như vậy...
----------Trong rạp chiếu phim----------
Haizzzzzzzz........Vương Bảo Quân thì rốt cuộc vẫn là Vương Bảo Quân phải không?Playboy thì muôn thưở vẫn là dân chơi thôi.
Xem phim...oke....nó cũng thích phim nhưng tại sao lại là phim tình cảm Hàn Quốc hả chúa? Vẫn biết là con gái thì thường thích những loại phim tình cảm này nhưng đâu phải tất cả,oke? Nó ghét thể loại này,buồn ngủ chết được,ngap dài một cái,nó ngán ngẩm tựa đầu vào ghế,tiện tay nhúp mấy cái bỏng,nhai...nhai... và ngủ gật lúc nào không hay.
Lắc lư cái đầu....lắc lư cái đầu....và phản ứng có điều kiện là nó gục luôn trên vai tên bên cạnh,và hắn cười nhẹ,cố ngồi yên cho cô nàng không thức giấc,công nhận là phim chán thật và cô nàng này cũng kì lạ thật,vừa nhìn thấy tên phim mặt đã xịu xuống rồi,chẳng phả hầu hết con gái đều thích hoặc cố tỏ ra thích cái thể loại này sao,liệu cô nàng đang ngủ trên vai nó có thật là con gái không nhỉ?
Hết phim,hắn lay lay nó
-Dậy,d
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1224/2060
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1224/2060
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt