watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Người Tình Của Đại Ca-full

Lượt xem :
Nghiêu lại hoàn toàn không quan tâm đến việc cô kháng cự.

“Có thể làm bạn, nhưng không nhất thiết phải bắt tay.” Trừng mắt liếc hai người một cái, anh đột nhiên cảm thấy hai tên này mồm thì nói làm bạn nhưng bộ dạng thực sự chướng mắt, nhất là cái tên công tử Tôn Duy Ma.

Biểu tình lạnh lùng dù không tỏ vẻ uy hiếp, nhưng thực ra là anh đang giận cực độ, Triệu Tôn hai người lại biết rõ sự bình tĩnh của anh chỉ là giả dối, kỳ thật đáy lòng bọn họ cũng có chút kinh hãi, “Bão táp sau tĩnh lặng” chính là lúc này đây, tốt nhất vẫn đề phòng thì hơn.

Xem ra là không thể nắm tay đại mỹ nhân rồi, hai người không phải không tiếc nuối, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Bọn họ tự biết thanh xuân còn dài, còn chưa có hưởng thụ hết, quay sang nhìn đại ca, ho khan một tiếng, rồi đồng thời lùi về phía sau.

Diêm Tính Nghiêu lại trừng mắt liếc bọn họ một cái. Các cô cũng thức thời đó!

Không quan tâm đến bọn họ nữa, mày rậm khẽ nhếch, anh bắt đầu xử lý chính sự trước mắt.

“Các cô chính là tam cô nương?” Thanh âm lãnh đạm vang lên làm ba người hoảng sợ gật đầu, biểu hiện giống như chuột khi nhìn thấy mèo, không dám ho một tiếng. Bộ dạng kiêu ngạo, không để ai trong mắt vừa rồi đã biến đâu mất, các cô giờ giống như “người thiện sợ ác”.

“Hai người này là bạn tôi, tôi không muốn nhìn thấy họ gặp nguy hiểm gì nữa, các cô hiểu chưa?”

“Hiểu rồi, hiểu rồi!” nhìn thấy Diêm Tinh Nghiêu, cho dù thế nào đi nữa, chạy trốn vẫn quan trọng hơn! Ba người vội vàng xoay người bỏ chạy.

Nhìn bọn họ vắt chân lên cổ mà chạy, Đoạn Chi cúi đầu thu dọn sách vở cùng rác rưởi, mà trong lòng mừng thầm. Cô vẫn muốn tránh xa Diêm Tính Nghiêu, tuy rằng anh nói giúp cô, nhưng mà… anh thật đáng sợ!

Vương Ninh Hinh đẩy Diêm Tính Nghiêu ra, định ngồi xuống hỗ trợ Đoạn Chi thu dọn.

Diêm Tính Nghiêu ngạc nhiên, lập tức nắm lấy cánh tay của cô, không khỏi hờn giận nói: “Em ở đó làm gì?”

“Giúp Đoạn Chi, anh không nhìn thấy sao?” Cô không rõ anh vì cái gì mà tức giận?

“Không cần giúp!” mặt anh xám lại, chả lẽ thứ rác rưởi kia so với anh còn quan trọng hơn?

“Vì cái gì…”

“A Duy cùng A Phi cũng muốn giúp Đoạn Chi, có bọn họ hỗ trợ là đủ rồi.” Lời này vừa nói ra, đột nhiên bị nhắc đến tên Tôn Duy Ma cùng Triệu Phi bất giác giật mình, kêu “A” một tiếng, Diêm Tính Nghiêu lập tức nhìn họ bằng ánh mắt sắc lạnh.

Uy vũ khiến hai người lập tức tươi cười một cách cứng ngắt. “A, để bọn anh! Đều là quân tử, lấy việc giúp người làm vui.” Bọn họ cố nén tiếng khóc thảm trong lòng, lẳng lặng ra giúp, ô ô… sao lại khổ thế này?

Thình lình xảy ra chuyển biến, Đoạn Chi vừa mới kinh sợ một trận, lần này lại tiếp tục hoảng hốt.

“Nhưng mà…” Vương Ninh Hinh vẫn do dự, làm phiền người khác như thế liệu có tốt không?

“Vương đại tiểu thư không phải là luôn lãnh đạm sao, ngày thường ngay cả một câu cũng lười nói, khi nào lại hay vòng vo, tính tình hòa ái dễ gần như thế?” Diêm Tính Nghiêu hai tay giao nhau ở trước ngực, mang chút trào phúng nói. Hơn nữa với anh cô càng đặc biệt lạnh lùng!

“A…” Vương Ninh Hinh không còn lời nào để nói. Cúi đâu thầm nghĩ, cô vẫn luôn lãnh đạm, giúp Đoạn Chi chẳng lẽ vì cảm phục ý chí kiên cường của cô ấy?

Mắt thấy hai người từ từ đi tới, Đoạn Chi vội vàng cầm túi sách đứng lên. “Cám ơn, mình ổn rồi, các bạn tiếp tục trò chuyện, mình đi xử lý túi rác này, hẹn gặp lại!”

“Chờ một chút, vở của bạn này…” Vương Ninh Hinh nhớ ra là quên trả vở cho cô, đây cũng chính là lý do khiến cô quay lại tìm Đoạn Chi.

Đoạn Chi vội vàng đem nó nhét vào túi sách, đầu cũng không quay lại, nắm lấy túi rác co chân bỏ chạy.

Tôn Duy Ma và Triệu Phi cũng sợ tính tình đại ca mình, bỏ lại một câu: “Chúng ta đột nhiên nhớ tới có chút việc muốn làm, bye!”

Hai người theo sát sau rồi biến mất, nhất thời trong khuôn viên rộng lớn như vậy chỉ còn lại hai người kia đang đứng.

Tự nhiên tĩnh lặng lạ thường, ngay cả không khí dường như cũng trở nên loãng hơn, Vương Ninh Hinh cảm thấy khó thở. “A, trời sắp tối rồi, em…”

“Chúng ta đi ăn cơm!” Diêm Tính Nghiêu không chờ cô nói xong.

“Không được!” Trực giác mách bảo, ngay lập tức cô cự tuyệt.

“Vì cái gì em luôn từ chối anh?” Vừa nói, cả người lập tức tản mát ra khí phách dọa người, đi bước một tới chỗ Vương Ninh Hinh, anh hôm nay phải đòi lại công đạo cho chính mình. “Có phải anh không vừa mắt em, cho nên mỗi lần thấy anh, đều hận không thể lập tức bỏ chạy? Nếu không, rốt cuộc vì cái gì? Em chán ghét anh đến thế sao?”

Cô lui một bước, sắc mặt trắng bệch. “A, không phải, anh lầm… rồi , em… bởi vì… bởi vì lái xe đang chờ trước cửa, cho nên… em có thể về nhà ăn, không cần phiền anh.”

“Lý do!” Xem anh dễ bị lừa gạt thế sao, anh như thế nào nhìn không ra cô đang viện cớ chứ? Anh uy hiếp nói: “Hôm nay nếu không nói thật đừng mong anh để em đi, nói được làm được, không tin em có thể thử!”

Thấy anh khẩu khí mười phần hống hách, Vương Ninh Hinh lập tức hiểu anh định làm thật, liếc mắt qua không gian yên tĩnh xung quanh, phát hiện không có người nào có thể cứu cô, cô đột nhiên cảm thấy cực kỳ ủy khuất, liền kêu to một tiếng: “Chán ghét, rõ ràng là mỗi lần đều dùng ánh mắt hung tợn nhìn em, giống như em là quái vật, làm chướng mắt người khác vậy. Nhìn ánh mắt như vậy, tất nhiên là phải trốn đi rồi, có ai thích chính mình trở thành quái vật? Anh đã chán ghét em, vì cái gì mà em phải yêu thích lại cơ chứ?” Trừng mắt liếc anh một cái, nói to hai chữ “Đại ngốc”, rồi Vương Ninh Hinh xoay người bỏ chạy.

Diêm Tính Nghiêu choáng váng, ngơ ngác nhìn theo bóng hình xinh đẹp đang nổi giận bỏ đi, cũng không biết trải qua bao lâu, cho đến một tiếng chim hót cắt qua khu rừng trống vắng, anh mới lấy lại tinh thần. Anh không biết nên khóc hay nên cười. “Thì ra em nghĩ như thế? Làm sao lại coi em là…” Làm sao có thể động lòng với quái vật được chứ?

“Đinh…” đồng hồ báo thức Tiểu trư vang lên.

Từ trên trang sách, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên. “A, đã đến giờ!” Cô lưu luyến không nỡ rời cuốn sách đã đọc được hai phần ba, thôi để mai đọc tiếp vậy!

Bỏ áo ra ngoài quần, cô đứng dậy xuống lầu, định uống một chén trà nóng trước khi đi ngủ, trà này giúp người ta ngủ ngon hơn, đây cũng là thói quen hàng ngày của cô.

“Cha!” Nhìn thấy cha đang ngồi trên sofa dưới phòng khách nhắm mắt dưỡng thần, cô vui mừng nhào vào lòng cha, dang hai cánh tay ôm lấy cha mà nũng nịu nói: “Cha có mang quà về cho con không? Hinh nhi đã vài ngày không gặp cha rồi, cha biết con nhớ cha đến thế nào không!”

“Cha cũng nhớ tiểu Hinh nhi của cha.” Ôm lấy thân hình ấm áp, nghe tiếng nói ngọt ngào của nữ nhi, Vương Thiên Hữu liền cảm thấy thoải mái hơn hẳn, mỏi mệt mấy ngày trời cũng tiêu tán hơn phân nửa.

“Cha không thương Hinh nhi, cũng không biết Vương chủ tịch làm những gì, mà mấy ngày nay luôn sớm đi tối về.” Cô hừ một tiếng, không tin nói: “Nếu cha thật sự nhớ Hinh nhi, vậy sao không sớm trở về cùng Hinh nhi dùng bữa tối?”

Ông cười khổ nói: “Cha cũng muốn vậy, có thể cùng Hinh nhi bảo bối đáng yêu của cha ăn cơm và nói chuyện, là hưởng thụ lớn nhất của cha, nhưng mà gần đây công ty đã xảy ra một số chuyện, làm cha bận tối mày tối mặt, ngay cả thời gian dùng cơm cũng không có, chỉ hận mình không phải là ba đầu sáu tay.”

“Thì ra là vậy, thương cha
<<1 ... 45678 ... 29>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
2577/3413
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT