watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Người Ở Chung Cuồng Ngạo-full

Lượt xem :
n không muốn xa mẹ!”

“Được, được, tốt!”. mẹ Lam nhìn con gái khéo léo hiếu thuận, tỏng lòng hết sức vui mừng, nhưng cũng khó nén đau thương cùng không yên lòng.

“Tâm Tâm, dưới gối mẹ có hai quyển số tiết kiệm, một quyển là của con, con xem qua một chút”. Mẹ Lam tránh tránh đầu, nằm nghiêng vừa, dễ dàng lấy ra quyển sổ tiết kiệm, “Mấy năm năm chúng ta tiết kiệm, trừ học phí cùng chi phí cho cuộc sống chúng ta, mẹ giúp con tiết kiệm mấy ngàn, tiền trong tài khoản mặc dù không nhiều, nhưng con lấy ra giúp xử lý hậu sự cho mẹ vẫn đủ….”

“Mẹ sẽ không chết, đừng nói vậy khiến con sợ”. Lam Huệ Tâm lắc đầu, nước mắt tràn mi.

“Nghe mẹ nói, chuyện hậu sự mẹ nhất định phải nói rõ ràng. Người nào cũng sinh lão bệnh tử, mẹ sẽ không bị bệnh này mà suy sụp, mẹ sẽ tỉnh lại, nhưng một só việc muốn để cho con biết”.

“Về sau con biết thêm là được”.

“Mẹ hiện tại muốn cho con biết, con đang học cấp 3, cũng nên biết rồi”. bà lấy hơi sau tiếp tục nói, “Con dấu mẹ cất ở trong tủ quần áo, trong túi áo khoác mùa đông, có con dấu của mẹ và con, con chì cần mang theo sổ tiết kiệm cùng con dầu là có thể lấy tiền đóng học cùng tiền mua sách kì sau”.

“Mẹ, con sẽ cất giữ tốt, mẹ không cần nói quá nhiều, nếu không mẹ sẽ bị ho khan”.

“Để mẹ nói, hôm nay mẹ muốn nói nhiều lời cho con nghe”.

“Mẹ….”. Vành mắt Lam Huệ Tâm ửng đỏ, gật đầu một cái, yên lặng lắng nghe, “Tâm Tâm, thiếu gia là một đứa bé ngoan có nội tâm thiện lương, mẹ với con ban đầu nếu không có cậu ta giúp, có khi bây giờ chúng ta đã sớm lưu lạc nơi đầu đường, có bữa ăn có bữa không, có lẽ, chúng ta đã sớm không còn ở trên đời này. Tâm Tâm, thiếu gia đối với chúng ta có ơn rất lớn, thời gian mẹ ngã xuống cũng không có khả năng làm việc, mà con cũng thường ngày đi học, thiếu gia cũng không có đưa công việc của mẹ sang cho con, để cho con có thể chăm sóc mẹ, nói thật ra, thời gian này chúng ta chẳng khác gì ăn không ở không, thiếu gia không có đuổi chúng ta đi, thiếu gia thật rất từ bi. Tâm Tâm, về sau con nhất định phải hầu hạ thiếu gia thật tốt, biết không?”

Lam Huệ Tâm mấp máy môi, hàm răng khẽ cắn môi dưới.

Cô không thích vẻ mặt cùng thái độ cao ngạo tự phụ của Ngũ Tư Trần, nhưng, sự thật anh tôn trong mẹ con là không thể chối cãi, ở trước mặt cô hay bất kì người làm nào, Ngũ Tư Trần có lẽ không ai bì nổi, nhưng đối mặt mẹ Lam thì anh lại không đến nỗi quá đáng.

Đó bởi vì, ở đáy lòng Ngũ Tư Trần, cảm thấy mẹ Lam làm mẹ hết sức xứng, trên người bà có cảm giác làm mẹ tự nhiên để đáy lòng anh yêu thích, chuyện đương nhiên, đối với mẹ Lam cũng tương đối lễ độ, một chút khiếm tốn.

“Tâm Tâm, mẹ nói con có nghe không…. Khụ…. Nghe được không?”. Mẹ Lam thấy Lam Huệ Tâm hơi ngớ người, không khỏi tăng thêm lời, nhưng sau khi nói xong lập tức hon khan.

“Mẹ, con nghe rồi,con biết rõ nên làm như thế nào”.

Mẹ Lam yếu đuối khẽ mỉm cười. “Mẹ có chút mệt rồi, có thể là tác dụng của thuốc, mẹ muốn ngủ một giấc”.

Lam Huệ Tâm lấy xuống gối mềm cho mẹ, để cho bà nằm thoải mái hơn một chút.

Nhìn hai mắt mẹ nhắm lại, trên mặt mệt mỏi không giấu được, mấy nếp nhăn khắc sâu trên mặt bà một cái không sót gì, Lam Huệ Tâm cắn chặt hàm răng, biết mình nhất định phải kiên cường hơn mới được.

Mẹ cần cô!

Cô khẽ vuốt lưng mẹ, cảm thụ nhiệt độ của bà, cảm thụ thân tình ấm áp.

Hôm nay mẹ nói chuyện với cô rất nhiều, nhất định mẹ sẽ khá hơn.

Bà cho mình khích lệ, không biết mẹ Lam đã vực khỏi khó khăn, sẽ cùng cô nói nhiều lời như thế tất cả đều là hiện tượng tốt.

Chương 3
Lúc mẹ Lam mất thì Lam Huệ Tâm vẫn ở trong trường học! Sau khi cô biết tin liền chạy về thì đã không kịp thấy bà lần cuối, bà không ngừng cầu xin bác sĩ Lưu giúp bà sống lại, nhưng bác sĩ Lưu chỉ trầm lặng khẽ lắc đầu, muốn bảo cô giữ gìn.

Cô quỳ gối trước giường bệnh của mẹ, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.

Bác sĩ Lưu khuyên cô không cần chịu đựng như thế, đau lòng thì khóc lên, nhưng cô không sao khóc nổi.

Trong lúc cấp bách Ngũ Tư Trần giúp cô làm xong hậu sự, anh cũng chú ý thấy cô không khóc không cười, cả linh hồn như muốn theo mẹ của cô đi, lưu lại chỉ là một vỏ trống.

Tang lễ đi qua, Ngũ Tư Trần gọi Lam Huệ Tâm vào trong thư phòng, tính nói chuyện riêng với cô một chút.

“Mẹ cô đã từng tìm tôi nói qua, bà hi vọng tôi có thể tiếp tục cho cô lưu lại, cô muốn lưu lại sao? Vậy thì cô còn nơi nào khác muốn đi không?”

“Tôi….”. Cô nhăn mày lại, cười thê lương một tiếng, trên mặt tất cả đều là buồn phiền, “Trong thế giới của tôi chỉ có mẹ tôi, hiện tại, bà đã rời khỏi tôi, thế giới tôi cũng sụp đổ, đi nơi nào cũng không sao cả”.

Ngũ Tư Trần thấy cô như vậy, sắc mặt biến đổi, tâm tình cũng trầm xuống theo, cảm thấy nhói đau.

“Mẹ cô nếu nhìn thấy bộ dạng mất hồn của cô như vậy, hoàn toàn mất đi lý trí và sức sống, bà nhất định sẽ không an lòng ra đi”.

Ánh mắt Lam Huệ Tâm đột nhiên mở to, cô nắm chặt tay anh, vội vàng nói: “Anh cũng cảm thấy mẹ tôi sẽ trở về đúng không? Bà thật ra thì không hề bỏ rơi tôi, bà chỉ dùng một hình thức khác trở lại nhìn tôi, đúng không?”

Ngũ Tư Trần không biến sắc dừng một chút, “Cô hi vọng bà sẽ trở lại xem cô sao?”

Đầu cô lập tức vẫn điểm, gật đầu liên tục.

“Mặc dù tôi tin vào khoa học, nhưng trên đời thật có sức mạnh không thể tin được, nghe nói người chết đầu thái không phải cũng sẽ trở lại? muốn mẹ cô quay lại nhìn cô”.

Cô lắc đầu, “Tôi đứng đợi ở trước cửa một chút, đợi một lúc, cũng không dám ngủ, nhưng mẹ tôi chưa trở về. Tôi muốn mẹ tôi dẫn tôi đi, tôi không muốn một mình ở lại đây, tôi phải chờ bà trở lại dẫn tôi đi, nhưng, tại sao bà chưa có trở về? tại sao bà chưa có trở về…..”

Nét mặt Ngũ Tư Trần trở nên thâm trầm, anh bình tĩnh nhìn Lam Huệ Tâm hoang mang,mê loạn, không khỏi suy nghĩ sâu xa nhíu mày.

“Mẹ cô sẽ không dẫn cô đi”.

“Tại sao? Bà không cần tôi nữa sao?”. Cô lẩm bẩm một mình.

“Không sai! Bởi vì cô không ngoan!”

“Tôi rất ngoan”. Cô nhỏ giọng cãi lại, âm lượng không lớn, nhưng anh cũng nghe được.

Anh lắc đầu, trên cao nhìn xuống cô, “Cô tuyệt không ngoan, mẹ cô muốn cô tỉnh lại, nhưng cô lại có ý định tìm đến cái chết, thế sao gọi là nghe lời? làm sao có thể coi là ngoan được?”

Lam Huệ Tâm nhìn anh, không lời nào để nói.

“Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, lưu lại? hay có ý định khác?”

Đáy mắt Lam Huệ Tâm thoáng qua tia đau buồn, cô khẽ cắn môi dưới, mở miệng nói: “Nếu mẹ tôi hi vọng tôi ở lại, tôi sẽ lấy ý của mẹ làm chủ”. Chỗ này cô nhớ lại lúc cùng bà, chỉ cần bà muốn cô từ nơi này thấy vật nhớ người”.

“Không nhìn ra, cô thật đúng là hiếu thuận”. Ngũ Tư Trần thấy bộ dạng cô mất đi sức sống, cũng bộ dạng tức giận, không khỏi dùng giọng đùa cợt kích cô.

Lam Huệ Tâm nhàn nhạt gật đầu một cái, “Cám ơn”.

Mẹ cô qua đời, như đem cả sinh khí của cô đi, đối mặt với chê cười của Ngũ Tư Trần, cô phản bác cũng thấy lười.

“Cô có thể ở lại, nhưng tôi không thích bộ dạng nửa chết nửa sống của cô”.

Cô bất đắc dĩ nhìn anh. Nếu không anh muốn một người vừa mất đi người thân nhất của mình như thế nào đây?

“Theo thiếu gia xử lý”. M
<<1 ... 45678 ... 20>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
2212/3048
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT