Tiểu thuyết Người Anh Yêu Chính Là Em
Lượt xem : |
ra thì làm sao bây giờ?” Diêm Tuấn lên tiếng ngăn cản hành động bạo lực của em gái.
“Ai biểu anh ấy nói lung tung !” Cô chu mỏ oán trách.
“Nhưng lời Tiểu Diễm nói là sự thật phải không?” Diêm Tuấn nói, thành công làm cho sắc mặt của em gái mình càng thêm ửng đỏ.
“Anh.” Diêm Lệ tức giận dậm chân tại chỗ, oán trách anh mình lâu lâu lại nói một câu làm cô đứng hình.
“Được được được, không làm khó em nữa. Nếu Tiểu Diễm không có gì đáng ngại thì anh đi trước, anh hai tìm anh.” Diêm Tuấn cười tươi vì em gái mình biết thẹn thùng.
“Vâng!” Trêu người ta xong là phủi mông chạy mất, đúng là có lương tâm mà.
“Em cũng đi tìm “búp bê” chơi đây! Ngày mai chị lại tới đây thăm em.” Hướng Dương Hi chào tạm biệt em trai xong thì vui vẻ khoát tay Diêm Tuấn rời đi.
“Gặp anh hai thì đừng có trêu vào.” Diêm Tuấn không có ý kiến, mặc cho Hướng Dương Hi thân mật ôm cánh tay anh.
“Vậy anh cũng đi luôn...” Diêm Định Sinh cười thần bí, nói tiếp: “Đi xem kịch vui!”
Đương nhiên là anh muốn xem “yêu nữ giang hồ nấu với đại ma vương”. Vở kịch này xem hoài không thấy chán.
“Xấu xa!” Hướng Dương Hi quay mặt lại cười hì hì rồi đi theo Diêm Tuấn.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Hướng Dương Diễm và Diêm Lệ. Anh bảo cô đi tới phía giường.
“Lệ, em thích anh mà, phải không?” Tròng mắt trong suốt của Hướng Dương Diễm nhìn chằm chằm Diêm Lệ làm cho ngượng ngùng, đỏ cả mặt.
“Rốt cuộc muốn em nói mấy lần thì mới tin hả? Không tin thì thôi!” Cô giả vờ tức giận.
“Anh tin! Anh tin mà!” Hướng Dương Diễm vội vàng kéo tay Diêm Lệ lại, anh thấy cô không giãy giũa nữa mới cười nói: “Vậy chúng ta...”
“Anh muốn làm gì?” Ánh mắt của anh bây giờ rất... “Dâm đãng”.
“Chúng ta có thể không...” Giọng điệu ngập ngừng xác nhận cho sự hoài nghi của cô.
“Không thể!” Cô dùng đầu gối cũng biết anh muốn làm gì! Đúng là tiểu sắc quỷ!
“Tại sao?” Hướng Dương Diễm khó nén được nỗi thất vọng. Diêm Lệ vừa bực mình vừa buồn cười.
Chẳng lẽ anh cho rằng chỉ nói một tiếng là phụ nữ sẽ đáp ứng sao?
“Vậy anh nói cho em biết trước, tại sao có thể?”
“Bởi vì anh muốn có thật nhiều thật nhiều em bé với em...” Hướng Dương Diễm nhìn Diêm Lệ một cách nồng nàn.
“Tham quá!” Cô cười mắng, trong lòng lại ngọt ngào.
“Chậm rãi sinh cũng được! Nhưng mà em lớn tuổi rồi, không thể trì hoãn quá lâu...”
“Hướng Dương Diễm! Anh không muốn sống nữa phải không? Chê em già thì tìm người khác mà sinh đi.”
“Không cần!” Hướng Dương Diễm ôm ngang hông cô: “Anh chỉ muốn đứa trẻ của chúng ta.”
“Anh đó...” Cô bất đắc dĩ thở dài.
Cô không thể không thừa nhận, cô thua dưới tay tên nhóc này… Ai bảo anh nói ngon ngọt đến thế
“Có thể không! Không bằng... Bây giờ chúng ta liền thử một chút đi, có được không?” Cánh tay anh càng thêm xiết chặt hơn.
“Bây giờ sao?” Cô hoảng hốt, vội vàng ấn anh trở lại giường: “Tinh trùng của anh chạy lên não rồi hả? Tay bị thương thế kia còn muốn làm gì? Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Trời ạ! Rốt cuộc tên nhóc này đang nghĩ gì? Hại cô mắc cỡ không biết phải làm gì bây giờ.
“Chờ anh khỏe lên là có thể sao?” Ánh mắt của Hướng Dương Dương Diễm tràn đầy mong đợi nhìn Diêm Lệ.
“Anh…” Diêm Lệ trợn mắt lên, cô quyết định không để cho anh suy nghĩ tới vấn đề này nữa: “Chờ anh khỏe lên rồi nói tiếp.”
Ai... Cái này gọi là yêu sao? Vừa mới tỏ tình đã phải “Hy sinh thân mình”! Hơn nữa cô có dự cảm là mình sẽ rơi vào tay giặc, thật là nguy hiểm mà.
Sau mấy ngày Diêm Lệ ở nhà chăm sóc Hướng Dương Diễm, cuối cùng cô cũng có thể đi làm lại. Còn Hướng Dương Diễm thì bị cô cưỡng ép tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc cô vừa bước vào phòng làm việc thì bị Liễu Thanh Thanh công kích tại chỗ.
“Diêm Lệ! Cám ơn trời đất! Rốt cuộc cậu cũng tới rồi!”
“Có chuyện gì?” Đầu cô bị lay đến sắp bất tỉnh rồi. Nếu đây không phải là bạn thân của cô thì cô đã sớm đạp một cú bay ra đường.
“Tiểu Diễm có khỏe không?”
“Thì ra là chuyện này à...” Cô còn tưởng là trời sập chứ! Nhưng mà Liễu Thanh Thanh thích trẻ con như vậy, tên nhóc kia lại bị thương nặng nên cũng không khác trời sập là mấy.
“Rốt cuộc em ấy ra sao rồi? Nghe nói là bị thương rất nặng, còn hôn mê nữa.” Liễu Thanh Thanh theo sát phía sau Diêm Lệ, hùng hồn hỏi.
Diêm Lệ đi tới bàn làm việc của mình trước, sau đó mới chậm rãi nói: “Tiểu Diễm không bị gì hết.”
“Này! Cậu chỉ nói một câu đơn giản như thế thôi sao?” Liễu Thanh Thanh bĩu môi, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời này.
“Chứ chẳng lẽ cậu hi vọng Tiểu Diễm xảy ra chuyện à?” Người phụ nữ này thật kỳ quái!
“Không có! Ý tớ là cậu có thể nói rõ tình hình hôm đó cho tớ biết được không? Nhất định là có không ít chuyện thú vị.”
“Cậu...” Người này thật là tò mò mà.
“Sao nào! Tớ cũng hỏi thầy Dương rồi nhưng anh ta lại hỏi ngược lại tớ chuyện của cậu với Tiểu Diễm! Hù tớ vội vàng chạy mất, chưa kịp moi tin tức gì.”
“Anh ta hỏi cái đó để làm gì?” Diêm Lệ không hiểu.
Ở trong mắt cô, Dương Văn Thịnh không phải là người nhiều chuyện!
“Làm sao tớ biết được chứ?” Liễu Thanh Thanh nhún nhún vai, hiển nhiên là không quan tâm đến đề tài này: “Dù sao thì cậu mau nói cho tớ biết vết thương của Tiểu Diễm ra sao rồi?”
“Cậu phiền quá đi! Tớ đã mời một bác sĩ cực giỏi để chữa trị cho Tiểu Diễm, nếu như Tiểu Diễm có bị gãy hết xương thì cũng không chết được.”
“Cậu nói chuyện sao lại độc ác như vậy? Lại đi nguyền rủa Tiểu Diễm đáng yêu của tớ.” Liễu Thanh Thanh liếc Diêm Lệ.
“Tớ chỉ là thí dụ thôi mà?” Diêm Lệ ngượng ngùng nói.
Làm sao cô có thể nguyền rủa Tiểu Diễm chứ...
“Sao tự nhiên mặt cậu đỏ vậy?”
“Làm gì có!” Diêm Lệ quay mặt đi, vừa lúc Dương Văn Thịnh đi tới.
“Xin chào!” Dương Văn Thịnh chủ động chào hỏi hai người, chỉ là nụ cười hôm nay có chút miễn cưỡng: “Chuyện đó… em Hướng có khỏe không?”
“Hả... “nghe nói” em ấy đã khỏe nhiều rồi, có thể là sẽ nghỉ học mấy ngày nữa.” Diêm Lệ không được tự nhiên nói dối, dù sao chuyện cô và Hướng Dương Diễm ở chung vẫn là bí mật.
“Sao cô lại đột nhiên nghỉ phép nhiều ngày thế? Không khỏe sao?”
“À... Nhà tôi có chút việc...”
“À...” Dương Văn Thịnh nhìn ra được là cô không muốn nói chuyện nhiều nên cũng không hỏi tới nữa. Nhưng mà nhìn bộ dạng của anh giống như là còn chuyện muốn nói.
“Thầy Dương, còn có chuyện gì sao?” Liễu Thanh Thanh hỏi.
“À, tôi muốn giải thích với cô Diêm về tình hình ngày hôm đó…” Anh không cách nào quên được vẻ mặt lạnh lùng của cô ngày đó.
“Không cần thiết! Tôi biết anh không phải cố ý, là do tôi quá lo lắng thôi.” Cô nhớ tới phản ứng hơi quá của mình cũng cảm thấy có lỗi.
Chắc cũng vì thế anh ta mới nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Hướng Dương Diễm.
“Nhưng mà...” Anh muốn nói không phải, không phải anh làm Hướng Dương Diễm gãy xương!
“Không sao? Tiểu Diễm cũng không để ý… À, tôi nói là tôi đã tới thăm nhà em Hướng, em ấy nói là do mình không cẩn thận nên ngã bị thương. Hơn nữa chuyện này cũng qua rồi, anh đừng để trong lòng.” Diêm Lệ rất sợ nói lỡ lời nên vội vàng kết thúc đề tài này.
“Vậu... Cô không còn giận tôi chứ?” Gương mặt anh tuấn thoáng qua một tia xấu hổ.
“Hả?” Diêm Lệ ngỡ ngàng nói: “Tôi không có giận anh.”
“Thật không? Vậy thì tốt quá!” Lúc đầu Dương Văn Thịnh hoài nghi một chút nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Diêm Lệ thì nhẹ nhõm hẳn lên.
“Ai biểu anh ấy nói lung tung !” Cô chu mỏ oán trách.
“Nhưng lời Tiểu Diễm nói là sự thật phải không?” Diêm Tuấn nói, thành công làm cho sắc mặt của em gái mình càng thêm ửng đỏ.
“Anh.” Diêm Lệ tức giận dậm chân tại chỗ, oán trách anh mình lâu lâu lại nói một câu làm cô đứng hình.
“Được được được, không làm khó em nữa. Nếu Tiểu Diễm không có gì đáng ngại thì anh đi trước, anh hai tìm anh.” Diêm Tuấn cười tươi vì em gái mình biết thẹn thùng.
“Vâng!” Trêu người ta xong là phủi mông chạy mất, đúng là có lương tâm mà.
“Em cũng đi tìm “búp bê” chơi đây! Ngày mai chị lại tới đây thăm em.” Hướng Dương Hi chào tạm biệt em trai xong thì vui vẻ khoát tay Diêm Tuấn rời đi.
“Gặp anh hai thì đừng có trêu vào.” Diêm Tuấn không có ý kiến, mặc cho Hướng Dương Hi thân mật ôm cánh tay anh.
“Vậy anh cũng đi luôn...” Diêm Định Sinh cười thần bí, nói tiếp: “Đi xem kịch vui!”
Đương nhiên là anh muốn xem “yêu nữ giang hồ nấu với đại ma vương”. Vở kịch này xem hoài không thấy chán.
“Xấu xa!” Hướng Dương Hi quay mặt lại cười hì hì rồi đi theo Diêm Tuấn.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Hướng Dương Diễm và Diêm Lệ. Anh bảo cô đi tới phía giường.
“Lệ, em thích anh mà, phải không?” Tròng mắt trong suốt của Hướng Dương Diễm nhìn chằm chằm Diêm Lệ làm cho ngượng ngùng, đỏ cả mặt.
“Rốt cuộc muốn em nói mấy lần thì mới tin hả? Không tin thì thôi!” Cô giả vờ tức giận.
“Anh tin! Anh tin mà!” Hướng Dương Diễm vội vàng kéo tay Diêm Lệ lại, anh thấy cô không giãy giũa nữa mới cười nói: “Vậy chúng ta...”
“Anh muốn làm gì?” Ánh mắt của anh bây giờ rất... “Dâm đãng”.
“Chúng ta có thể không...” Giọng điệu ngập ngừng xác nhận cho sự hoài nghi của cô.
“Không thể!” Cô dùng đầu gối cũng biết anh muốn làm gì! Đúng là tiểu sắc quỷ!
“Tại sao?” Hướng Dương Diễm khó nén được nỗi thất vọng. Diêm Lệ vừa bực mình vừa buồn cười.
Chẳng lẽ anh cho rằng chỉ nói một tiếng là phụ nữ sẽ đáp ứng sao?
“Vậy anh nói cho em biết trước, tại sao có thể?”
“Bởi vì anh muốn có thật nhiều thật nhiều em bé với em...” Hướng Dương Diễm nhìn Diêm Lệ một cách nồng nàn.
“Tham quá!” Cô cười mắng, trong lòng lại ngọt ngào.
“Chậm rãi sinh cũng được! Nhưng mà em lớn tuổi rồi, không thể trì hoãn quá lâu...”
“Hướng Dương Diễm! Anh không muốn sống nữa phải không? Chê em già thì tìm người khác mà sinh đi.”
“Không cần!” Hướng Dương Diễm ôm ngang hông cô: “Anh chỉ muốn đứa trẻ của chúng ta.”
“Anh đó...” Cô bất đắc dĩ thở dài.
Cô không thể không thừa nhận, cô thua dưới tay tên nhóc này… Ai bảo anh nói ngon ngọt đến thế
“Có thể không! Không bằng... Bây giờ chúng ta liền thử một chút đi, có được không?” Cánh tay anh càng thêm xiết chặt hơn.
“Bây giờ sao?” Cô hoảng hốt, vội vàng ấn anh trở lại giường: “Tinh trùng của anh chạy lên não rồi hả? Tay bị thương thế kia còn muốn làm gì? Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Trời ạ! Rốt cuộc tên nhóc này đang nghĩ gì? Hại cô mắc cỡ không biết phải làm gì bây giờ.
“Chờ anh khỏe lên là có thể sao?” Ánh mắt của Hướng Dương Dương Diễm tràn đầy mong đợi nhìn Diêm Lệ.
“Anh…” Diêm Lệ trợn mắt lên, cô quyết định không để cho anh suy nghĩ tới vấn đề này nữa: “Chờ anh khỏe lên rồi nói tiếp.”
Ai... Cái này gọi là yêu sao? Vừa mới tỏ tình đã phải “Hy sinh thân mình”! Hơn nữa cô có dự cảm là mình sẽ rơi vào tay giặc, thật là nguy hiểm mà.
Sau mấy ngày Diêm Lệ ở nhà chăm sóc Hướng Dương Diễm, cuối cùng cô cũng có thể đi làm lại. Còn Hướng Dương Diễm thì bị cô cưỡng ép tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc cô vừa bước vào phòng làm việc thì bị Liễu Thanh Thanh công kích tại chỗ.
“Diêm Lệ! Cám ơn trời đất! Rốt cuộc cậu cũng tới rồi!”
“Có chuyện gì?” Đầu cô bị lay đến sắp bất tỉnh rồi. Nếu đây không phải là bạn thân của cô thì cô đã sớm đạp một cú bay ra đường.
“Tiểu Diễm có khỏe không?”
“Thì ra là chuyện này à...” Cô còn tưởng là trời sập chứ! Nhưng mà Liễu Thanh Thanh thích trẻ con như vậy, tên nhóc kia lại bị thương nặng nên cũng không khác trời sập là mấy.
“Rốt cuộc em ấy ra sao rồi? Nghe nói là bị thương rất nặng, còn hôn mê nữa.” Liễu Thanh Thanh theo sát phía sau Diêm Lệ, hùng hồn hỏi.
Diêm Lệ đi tới bàn làm việc của mình trước, sau đó mới chậm rãi nói: “Tiểu Diễm không bị gì hết.”
“Này! Cậu chỉ nói một câu đơn giản như thế thôi sao?” Liễu Thanh Thanh bĩu môi, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời này.
“Chứ chẳng lẽ cậu hi vọng Tiểu Diễm xảy ra chuyện à?” Người phụ nữ này thật kỳ quái!
“Không có! Ý tớ là cậu có thể nói rõ tình hình hôm đó cho tớ biết được không? Nhất định là có không ít chuyện thú vị.”
“Cậu...” Người này thật là tò mò mà.
“Sao nào! Tớ cũng hỏi thầy Dương rồi nhưng anh ta lại hỏi ngược lại tớ chuyện của cậu với Tiểu Diễm! Hù tớ vội vàng chạy mất, chưa kịp moi tin tức gì.”
“Anh ta hỏi cái đó để làm gì?” Diêm Lệ không hiểu.
Ở trong mắt cô, Dương Văn Thịnh không phải là người nhiều chuyện!
“Làm sao tớ biết được chứ?” Liễu Thanh Thanh nhún nhún vai, hiển nhiên là không quan tâm đến đề tài này: “Dù sao thì cậu mau nói cho tớ biết vết thương của Tiểu Diễm ra sao rồi?”
“Cậu phiền quá đi! Tớ đã mời một bác sĩ cực giỏi để chữa trị cho Tiểu Diễm, nếu như Tiểu Diễm có bị gãy hết xương thì cũng không chết được.”
“Cậu nói chuyện sao lại độc ác như vậy? Lại đi nguyền rủa Tiểu Diễm đáng yêu của tớ.” Liễu Thanh Thanh liếc Diêm Lệ.
“Tớ chỉ là thí dụ thôi mà?” Diêm Lệ ngượng ngùng nói.
Làm sao cô có thể nguyền rủa Tiểu Diễm chứ...
“Sao tự nhiên mặt cậu đỏ vậy?”
“Làm gì có!” Diêm Lệ quay mặt đi, vừa lúc Dương Văn Thịnh đi tới.
“Xin chào!” Dương Văn Thịnh chủ động chào hỏi hai người, chỉ là nụ cười hôm nay có chút miễn cưỡng: “Chuyện đó… em Hướng có khỏe không?”
“Hả... “nghe nói” em ấy đã khỏe nhiều rồi, có thể là sẽ nghỉ học mấy ngày nữa.” Diêm Lệ không được tự nhiên nói dối, dù sao chuyện cô và Hướng Dương Diễm ở chung vẫn là bí mật.
“Sao cô lại đột nhiên nghỉ phép nhiều ngày thế? Không khỏe sao?”
“À... Nhà tôi có chút việc...”
“À...” Dương Văn Thịnh nhìn ra được là cô không muốn nói chuyện nhiều nên cũng không hỏi tới nữa. Nhưng mà nhìn bộ dạng của anh giống như là còn chuyện muốn nói.
“Thầy Dương, còn có chuyện gì sao?” Liễu Thanh Thanh hỏi.
“À, tôi muốn giải thích với cô Diêm về tình hình ngày hôm đó…” Anh không cách nào quên được vẻ mặt lạnh lùng của cô ngày đó.
“Không cần thiết! Tôi biết anh không phải cố ý, là do tôi quá lo lắng thôi.” Cô nhớ tới phản ứng hơi quá của mình cũng cảm thấy có lỗi.
Chắc cũng vì thế anh ta mới nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Hướng Dương Diễm.
“Nhưng mà...” Anh muốn nói không phải, không phải anh làm Hướng Dương Diễm gãy xương!
“Không sao? Tiểu Diễm cũng không để ý… À, tôi nói là tôi đã tới thăm nhà em Hướng, em ấy nói là do mình không cẩn thận nên ngã bị thương. Hơn nữa chuyện này cũng qua rồi, anh đừng để trong lòng.” Diêm Lệ rất sợ nói lỡ lời nên vội vàng kết thúc đề tài này.
“Vậu... Cô không còn giận tôi chứ?” Gương mặt anh tuấn thoáng qua một tia xấu hổ.
“Hả?” Diêm Lệ ngỡ ngàng nói: “Tôi không có giận anh.”
“Thật không? Vậy thì tốt quá!” Lúc đầu Dương Văn Thịnh hoài nghi một chút nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Diêm Lệ thì nhẹ nhõm hẳn lên.
Bài viết liên quan!