Tiểu thuyết Người Anh Yêu Chính Là Em
Lượt xem : |
/>
“Tới đây!” Hướng Dương Diễm trả lời, sau đó hỏi Hàn Liệt: “Liệt, biện pháp cậu nói là gì vậy?”
“Đến lúc đó cậu sẽ biết.” Hàn Liệt cười bí hiểm…
Mặt trời lên cao, tất cả học sinh đều chạy tới xem bọn Hướng Dương Diễm tranh tài.
Sáu người trên sân bóng không ai nhường ai, động tác của Hàn Liệt gọn gàn, chuyền banh từ tay này sang tay kia, sau đó ném cho Hướng Dương Diễm đứng dưới vành rổ.
“Diễm, trực tiếp ném vào rổ!” Trang Khải hét lên.
“Được, xem tớ này!” Hướng Dương Diễm vọt lên trên chuẩn bị ra một cú Dunk (tay không nhét bóng vào rổ), không ngờ bóng vừa chạm phải vành rổ lại bị Dương Văn Thịnh đánh bật ra ngoài.
“A!” Hướng Dương Diễm ngã xuống đất, anh hét lên không phải vì cú Dunk (tay không nhét bóng vào rổ) thất bại, mà là không biết người nào quét chân của anh một cái làm anh ngã nhào, khuỷu tay phải của anh tiếp xúc thân mật với mặt đất.
“Đau! Đau quá!” Tuy nói là đàn ông không thể rơi nước mắt nhưng gãy xương là chuyện con người không thể chịu được, vành mắt của Hướng Dương Diễm ngân ngấn nước mắt.
“Diễm thật đáng thương!” Nhiều bạn học nữ khó nén được cảm xúc.
“Đừng vây quanh như vậy, cản hết không khí, mấy người muốn hại cậu ấy bị sốc sao?” Hàn Liệt ở một bên lạnh lùng nói, mọi người nghe vậy liền tản ra nhưng mà vẫn có vài người nhân cơ hội này trộm nhìn Hướng Dương Diễm vài cái.
“Làm sao bây giờ?” Mọi người nhìn về phía Dương Văn thịnh. Thầy giáo thể dục chắc là biết cách xử lý vết thương?
“Thầy giúp em xem một chút.” Dương Văn Thịnh nâng tay phải của Hướng Dương Diễm lên kiểm tra vết thương. Lúc này một hòn đỏ nhỏ không biết ở đâu bay tới điểm vào huyệt đạo trên cánh tay của Hướng Dương Diễm.
Cánh tay tê rần, Hướng Dương Diễm hôn mê bất tỉnh…
Lần này Hướng Dương Diễm không lên tiếng nhưng mọi người đứng xung quanh lại hét lên.
“Tiểu Diễm, tỉnh tỉnh!” Trang Khải lắc lắc Hướng Dương diễm, nhưng cậu ấy đã hôn mê.
“Cậu ấy bất tỉnh thật rồi!”
“Đều là do thầy Dương! Nếu không phải tại thầy chặn cú ném đó thì cậu ấy đã không bị gãy tay, bây giờ đau đến nỗi hôn mê rồi.” Mấy bạn nữ trước giờ luôn ủng hộ Hướng Dương Diễm bắt đầu làm khó dễ.
Các bạn học trai mặc dù không mê luyến Hướng Dương Diễm nhưng vẫn đồng tình với thương tích của cậu ấy. Bởi vậy họ không thể tha thứ cho lỗi lầm của Dương Văn Thịnh: “Có khi nào bị liệt luôn không? Thầy Dương không phải rất rành sao?”
“Hả... Thầy...” Dương Văn Thịnh bị mọi người nói đến á khẩu không trả lời được, sau đó anh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Diêm Lệ trong đám người.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Cô lo lắng nhìn Hướng Dương Diễm đang bất tỉnh nhân sự.
Không phải vừa rồi tên nhóc này còn rất năng động sao? Sao bây giờ lại nằm im một chỗ vậy?
“Cô Diêm, ngại quá, là tôi xử lý không tốt.”
“Cái gì gọi là xử lý không tốt? Anh làm gì nó vậy?” Diêm Lệ quýnh lên, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều.
“Tôi...” Dương Văn Thịnh giật mình nhìn cô, anh không hiểu tại sao cô lại tức giận như thế.
“Quên đi! Tôi đưa em ấy về phòng y tế trước, phiền anh chấm điểm thi thay tôi, cám ơn!” Diêm Lệ nhàn nhạt nói.
“Cô giáo, em giúp cô đỡ bạn ấy.” Trang Khải xung phong nhận việc, ôm ngang Hướng Dương Diễm đang hôn mê lên.
“Cám ơn.” Cô gật đầu.
Đợi đến khi ba người họ đi xa, trên sân bóng mới bắt đầu râm ran trở lại.
“Không chơi nữa phải không? Vậy tớ cũng đi.” Hàn Liệt đi tới trước mặt kẻ bại trận Dương Văn Thịnh nói: “Ngại quá, đã làm phiền thầy!”
“Hả?” Dương Văn Thịnh nhìn bóng lưng thong thả bỏ đi, anh hoàn toàn không hiểu cậu ta nói gì.
Nhưng mà vừa nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Diêm Lệ thì tim anh liền lạnh đi…
Vì Hướng Dương Diễm bị thương quá nặng nên Diêm Lệ chỉ băng bó đơn giản cho anh rồi trực tiếp mang anh về nhà. Sau đó, gọi điện bảo Diêm Định Sinh đến khám.
Thật ra thì cũng có thể đưa tới bệnh viện nhưng cô muốn chắc chắn là cánh tay của tên nhóc này sẽ không để lại di chứng. Mà cô chỉ tin tưởng tay nghề của Diêm Định Sinh.
“Tên nhóc này, không thể để cho chị yên tâm một lúc sao?” Cô vuốt ve khuôn mặt Hướng Dương Diễm đang ngủ say, động tác nhẹ nhàng cứ như là sợ sẽ đánh thức anh vậy.
Diêm Định Sinh và Hướng Dương Hi đi vào, sắc mặt của hai người cũng không tốt hơn chút nào: “Chị Lệ, Tiểu Diễm sao rồi?”
“Em ấy bị gãy xương.”
“Làm sao em ấy bị gãy xương? Còn hôn mê bất tỉnh nữa?”
“Có một vị thầy giáo không cẩn thận nên… chị nghĩ là do em ấy đau quá nên ngất đi. Anh mau tới xem Tiểu Diễm một chút đi.” Diêm Lệ nhìn về phía diêm Định Sinh.
“Trời, xương khuỷu tay bể hết! Một đứa trẻ mà em cũng không chăm sóc được, thật là…” Diêm Định Sinh nói.
Diêm Lệ nghe vậy thì mặt đen đi một nửa: “Tại sao có thể như vậy? Anh mau trị cho nó đi.”
Tiểu quỷ này còn hôn mê như vậy nữa thì cô sẽ phát điên mất.
Mặc dù gãy xương không phải là bệnh nan y nhưng nhìn sắc mặt Tiểu Diễm trắng bệnh, lòng cô không khỏi đau đớn.
“Được được... không phải là anh đang chữa trị sao?”
“Anh Định Sinh, anh nhất định phải chữa khỏi cho Tiểu Diễm đó.” Hướng Dương Hi lo lắng nhìn em trai mình.
“Biết rồi!” Diêm Định Sinh cười đáp, lập tức xử lý vết thương của Hướng Dương Diễm.
Anh thành thục bôi thuốc ở khuỷu tay rồi bắt đầu chỉnh xương cho Hướng Dương Diễm. Đến khi mọi chuyện xong xuôi cũng đã là nửa đêm.
Hướng Dương Hi ngồi ngay đầu giường đã bắt đầu buồn ngủ. Còn Diêm Lệ thì không hề buồn ngủ chút nào, cô nhìn chằm chằm vào người đang hôn mê nằm trên giường, tâm loạn như ma.
“Đại công cáo thành! Hô… mệt chết mất.” Diêm Định Sinh vừa nói vừa dọn dẹp hòm thuốc.
“Anh Định Sinh...” Hướng Dương Hi xoa xoa đôi mắt cho tỉnh táo: “Tiểu Diễm sẽ khỏi hẳn chứ?”
“Chuyện đó là đương nhiên!” Từ trước đến giờ anh luôn tự hào với tay nghề của mình.
“Cám ơn anh...” Diêm Lệ im thin thít cuối cùng cũng mở miệng nói, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.
“Chị Lệ...” Hướng Dương Hi cũng chú ý tới điều đó.
“Đừng lo lắng! Tên nhóc này nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe lại liền. Nhớ chuẩn bị mấy loại thức ăn tốt cho xương cốt.”
“Vâng. Nhưng chừng nào Tiểu Diễm mới tỉnh lại?” Cô lo lắng nhìn người đàn ông nằm trên giường.
“Anh sợ Tiểu Diễm tỉnh lại lúc anh đang trị liệu nên đã cho nó uống nửa viên thuốc ngủ. Sáng mai nó sẽ tỉnh lại.”
“Vậy thì tốt.” Diêm Lệ thở phào nhẹ nhỏm, sau đó tiễn Diêm Định Sinh và Hướng Dương Hi ra về, còn mình thì ở lại chăm sóc cho Hướng Dương Diễm.
Cô ngồi bên giường chăm chú nhìn gương mặt đang say ngủ của Hướng Dương Diễm. Theo từng giây từng phút trôi qua, giọng nói trong lòng cô lại càng rõ hơn.
Cô sẽ không quên được cảm giác lúc nhìn thấy Tiểu Diễm xỉu ở sân bóng. Khi đó cô cảm thấy khó thở, cô tưởng rằng tim mình đã ngưng đập luôn vào lúc đó. Cô không thể kiểm soát được chính mình, cô muốn đánh người.
Khi đó cô không hiểu là tại sao nhưng sau khi bình tĩnh lại cô đã hiểu ra, Tiểu Diễm đối với cô rất quan trọng.
May là, mọi chuyện không quá muộn…
“Thật may... Thật may là em không sao...” Cô vuốt mặt Hướng Dương Diễm, tự lẩm bẩm.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ, cô nắm chặt lấy tay anh, trong lòng đã có đáp án…
Hết chương 7
Chương 8
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa sổ, cuối cùng Hướng Dương Diễm cũng tỉnh lại, nhưng mà khi anh lật người thì một cơn đau ập đến.
“A... Đau!
“Đến lúc đó cậu sẽ biết.” Hàn Liệt cười bí hiểm…
Mặt trời lên cao, tất cả học sinh đều chạy tới xem bọn Hướng Dương Diễm tranh tài.
Sáu người trên sân bóng không ai nhường ai, động tác của Hàn Liệt gọn gàn, chuyền banh từ tay này sang tay kia, sau đó ném cho Hướng Dương Diễm đứng dưới vành rổ.
“Diễm, trực tiếp ném vào rổ!” Trang Khải hét lên.
“Được, xem tớ này!” Hướng Dương Diễm vọt lên trên chuẩn bị ra một cú Dunk (tay không nhét bóng vào rổ), không ngờ bóng vừa chạm phải vành rổ lại bị Dương Văn Thịnh đánh bật ra ngoài.
“A!” Hướng Dương Diễm ngã xuống đất, anh hét lên không phải vì cú Dunk (tay không nhét bóng vào rổ) thất bại, mà là không biết người nào quét chân của anh một cái làm anh ngã nhào, khuỷu tay phải của anh tiếp xúc thân mật với mặt đất.
“Đau! Đau quá!” Tuy nói là đàn ông không thể rơi nước mắt nhưng gãy xương là chuyện con người không thể chịu được, vành mắt của Hướng Dương Diễm ngân ngấn nước mắt.
“Diễm thật đáng thương!” Nhiều bạn học nữ khó nén được cảm xúc.
“Đừng vây quanh như vậy, cản hết không khí, mấy người muốn hại cậu ấy bị sốc sao?” Hàn Liệt ở một bên lạnh lùng nói, mọi người nghe vậy liền tản ra nhưng mà vẫn có vài người nhân cơ hội này trộm nhìn Hướng Dương Diễm vài cái.
“Làm sao bây giờ?” Mọi người nhìn về phía Dương Văn thịnh. Thầy giáo thể dục chắc là biết cách xử lý vết thương?
“Thầy giúp em xem một chút.” Dương Văn Thịnh nâng tay phải của Hướng Dương Diễm lên kiểm tra vết thương. Lúc này một hòn đỏ nhỏ không biết ở đâu bay tới điểm vào huyệt đạo trên cánh tay của Hướng Dương Diễm.
Cánh tay tê rần, Hướng Dương Diễm hôn mê bất tỉnh…
Lần này Hướng Dương Diễm không lên tiếng nhưng mọi người đứng xung quanh lại hét lên.
“Tiểu Diễm, tỉnh tỉnh!” Trang Khải lắc lắc Hướng Dương diễm, nhưng cậu ấy đã hôn mê.
“Cậu ấy bất tỉnh thật rồi!”
“Đều là do thầy Dương! Nếu không phải tại thầy chặn cú ném đó thì cậu ấy đã không bị gãy tay, bây giờ đau đến nỗi hôn mê rồi.” Mấy bạn nữ trước giờ luôn ủng hộ Hướng Dương Diễm bắt đầu làm khó dễ.
Các bạn học trai mặc dù không mê luyến Hướng Dương Diễm nhưng vẫn đồng tình với thương tích của cậu ấy. Bởi vậy họ không thể tha thứ cho lỗi lầm của Dương Văn Thịnh: “Có khi nào bị liệt luôn không? Thầy Dương không phải rất rành sao?”
“Hả... Thầy...” Dương Văn Thịnh bị mọi người nói đến á khẩu không trả lời được, sau đó anh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Diêm Lệ trong đám người.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Cô lo lắng nhìn Hướng Dương Diễm đang bất tỉnh nhân sự.
Không phải vừa rồi tên nhóc này còn rất năng động sao? Sao bây giờ lại nằm im một chỗ vậy?
“Cô Diêm, ngại quá, là tôi xử lý không tốt.”
“Cái gì gọi là xử lý không tốt? Anh làm gì nó vậy?” Diêm Lệ quýnh lên, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều.
“Tôi...” Dương Văn Thịnh giật mình nhìn cô, anh không hiểu tại sao cô lại tức giận như thế.
“Quên đi! Tôi đưa em ấy về phòng y tế trước, phiền anh chấm điểm thi thay tôi, cám ơn!” Diêm Lệ nhàn nhạt nói.
“Cô giáo, em giúp cô đỡ bạn ấy.” Trang Khải xung phong nhận việc, ôm ngang Hướng Dương Diễm đang hôn mê lên.
“Cám ơn.” Cô gật đầu.
Đợi đến khi ba người họ đi xa, trên sân bóng mới bắt đầu râm ran trở lại.
“Không chơi nữa phải không? Vậy tớ cũng đi.” Hàn Liệt đi tới trước mặt kẻ bại trận Dương Văn Thịnh nói: “Ngại quá, đã làm phiền thầy!”
“Hả?” Dương Văn Thịnh nhìn bóng lưng thong thả bỏ đi, anh hoàn toàn không hiểu cậu ta nói gì.
Nhưng mà vừa nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Diêm Lệ thì tim anh liền lạnh đi…
Vì Hướng Dương Diễm bị thương quá nặng nên Diêm Lệ chỉ băng bó đơn giản cho anh rồi trực tiếp mang anh về nhà. Sau đó, gọi điện bảo Diêm Định Sinh đến khám.
Thật ra thì cũng có thể đưa tới bệnh viện nhưng cô muốn chắc chắn là cánh tay của tên nhóc này sẽ không để lại di chứng. Mà cô chỉ tin tưởng tay nghề của Diêm Định Sinh.
“Tên nhóc này, không thể để cho chị yên tâm một lúc sao?” Cô vuốt ve khuôn mặt Hướng Dương Diễm đang ngủ say, động tác nhẹ nhàng cứ như là sợ sẽ đánh thức anh vậy.
Diêm Định Sinh và Hướng Dương Hi đi vào, sắc mặt của hai người cũng không tốt hơn chút nào: “Chị Lệ, Tiểu Diễm sao rồi?”
“Em ấy bị gãy xương.”
“Làm sao em ấy bị gãy xương? Còn hôn mê bất tỉnh nữa?”
“Có một vị thầy giáo không cẩn thận nên… chị nghĩ là do em ấy đau quá nên ngất đi. Anh mau tới xem Tiểu Diễm một chút đi.” Diêm Lệ nhìn về phía diêm Định Sinh.
“Trời, xương khuỷu tay bể hết! Một đứa trẻ mà em cũng không chăm sóc được, thật là…” Diêm Định Sinh nói.
Diêm Lệ nghe vậy thì mặt đen đi một nửa: “Tại sao có thể như vậy? Anh mau trị cho nó đi.”
Tiểu quỷ này còn hôn mê như vậy nữa thì cô sẽ phát điên mất.
Mặc dù gãy xương không phải là bệnh nan y nhưng nhìn sắc mặt Tiểu Diễm trắng bệnh, lòng cô không khỏi đau đớn.
“Được được... không phải là anh đang chữa trị sao?”
“Anh Định Sinh, anh nhất định phải chữa khỏi cho Tiểu Diễm đó.” Hướng Dương Hi lo lắng nhìn em trai mình.
“Biết rồi!” Diêm Định Sinh cười đáp, lập tức xử lý vết thương của Hướng Dương Diễm.
Anh thành thục bôi thuốc ở khuỷu tay rồi bắt đầu chỉnh xương cho Hướng Dương Diễm. Đến khi mọi chuyện xong xuôi cũng đã là nửa đêm.
Hướng Dương Hi ngồi ngay đầu giường đã bắt đầu buồn ngủ. Còn Diêm Lệ thì không hề buồn ngủ chút nào, cô nhìn chằm chằm vào người đang hôn mê nằm trên giường, tâm loạn như ma.
“Đại công cáo thành! Hô… mệt chết mất.” Diêm Định Sinh vừa nói vừa dọn dẹp hòm thuốc.
“Anh Định Sinh...” Hướng Dương Hi xoa xoa đôi mắt cho tỉnh táo: “Tiểu Diễm sẽ khỏi hẳn chứ?”
“Chuyện đó là đương nhiên!” Từ trước đến giờ anh luôn tự hào với tay nghề của mình.
“Cám ơn anh...” Diêm Lệ im thin thít cuối cùng cũng mở miệng nói, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.
“Chị Lệ...” Hướng Dương Hi cũng chú ý tới điều đó.
“Đừng lo lắng! Tên nhóc này nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe lại liền. Nhớ chuẩn bị mấy loại thức ăn tốt cho xương cốt.”
“Vâng. Nhưng chừng nào Tiểu Diễm mới tỉnh lại?” Cô lo lắng nhìn người đàn ông nằm trên giường.
“Anh sợ Tiểu Diễm tỉnh lại lúc anh đang trị liệu nên đã cho nó uống nửa viên thuốc ngủ. Sáng mai nó sẽ tỉnh lại.”
“Vậy thì tốt.” Diêm Lệ thở phào nhẹ nhỏm, sau đó tiễn Diêm Định Sinh và Hướng Dương Hi ra về, còn mình thì ở lại chăm sóc cho Hướng Dương Diễm.
Cô ngồi bên giường chăm chú nhìn gương mặt đang say ngủ của Hướng Dương Diễm. Theo từng giây từng phút trôi qua, giọng nói trong lòng cô lại càng rõ hơn.
Cô sẽ không quên được cảm giác lúc nhìn thấy Tiểu Diễm xỉu ở sân bóng. Khi đó cô cảm thấy khó thở, cô tưởng rằng tim mình đã ngưng đập luôn vào lúc đó. Cô không thể kiểm soát được chính mình, cô muốn đánh người.
Khi đó cô không hiểu là tại sao nhưng sau khi bình tĩnh lại cô đã hiểu ra, Tiểu Diễm đối với cô rất quan trọng.
May là, mọi chuyện không quá muộn…
“Thật may... Thật may là em không sao...” Cô vuốt mặt Hướng Dương Diễm, tự lẩm bẩm.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ, cô nắm chặt lấy tay anh, trong lòng đã có đáp án…
Hết chương 7
Chương 8
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa sổ, cuối cùng Hướng Dương Diễm cũng tỉnh lại, nhưng mà khi anh lật người thì một cơn đau ập đến.
“A... Đau!
Bài viết liên quan!