Tiểu thuyết Ngoan, Anh Yêu Em-full
Lượt xem : |
mềm mại nho nhỏ kia, khóe miệng anh nhếch lên, sau đó lại nghe thấy giọng nói êm ái: “Anh tỉnh rồi?” thì mới chậm rãi mở mắt ra.
Ánh nắng buổi sáng sớm không chói mắt, nhưng rất sáng, cô đứng ở bên giường cúi người xuống, ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn anh làm tim anh thoáng chốc nhói một cái. Hiện giờ đôi mắt to của cô thâm quầng lại, khuôn mặt thì tiều thụy, anh đau lòng quá, vì thế dùng hết sức ôm cô ở trước ngực, nhìn hai mắt cô khẩn trương mở to ra nhìn anh, tâm tình của anh thật là tốt, cười hết sức vui vẻ. Anh ôm cô chặt hơn, nhưng vẫn là phát hiện vẫn chưa thể chạm tới đôi môi phấn hồng mê người kia.
Anh thở dài một hơi nói: “Em cúi xuống gần thêm tí nữa đi.”
Cô ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh: “Làm gì ạ?”
Lăng Khiên vô lực thở hổn hển mấy cái, khó khăn nói: “Cúi xuống một chút đi, để anh hôn một cái.”
Đồng Yên sửng sốt, sau đó khuôn mặt khẽ hồng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua phía cửa rồi biết điều cúi thấp xuống, hai tay ôm lấy cô anh, đem môi mình dán vào môi anh. Trước tiên liếm một chút hai cách môi tái nhợt, sau đó đang định tiến vào bên trong thì gặp phải trở ngại. Cô khốn hoặc mở mắt thì lại thấy hai tròng mắt tràn đầy ý cười ranh mãnh thì hai má đỏ bừng, đang định thôi thì đầu lưỡi cô đã bị người kia cắn nhẹ một cái rồi bị hút vào trong, triền miên dây dưa.
Không lâu tư thế đã chuyển đổi, quyền chủ động cảu cô hoàn toàn bị tước đoạt, cả người bị đôi tay anh mạnh mẽ giam cầm, nụ hôn của anh càng ngày càng mạnh hơn, hai cánh môi hoàn toàn nuốt trọn lấy môi cô, sau đó môi anh từ từ di chuyển xuống cổ, tinh tế ngọt ngào hôn vào hõm sâu giữa hai xương quai xanh làm cô run rẩy hai cái nhưng lại không cảm nhận được động tác kế tiếp của anh, tiếp theo đó người đàn ông đang nằm ở trên người cô nặng nề xoay người nằm trở lại xuống giường.
Cô ôm lấy tấm lưng căng đầy của anh, hỏi nhỏ: “Anh có phải lại mệt rồi không?”
Lăng Khiên vùi đầu vào gáy cô rầu rĩ nói: “Không phải.”
“Nhưng mà không thoải mái mà. Hay là dạ dày lại đau rồi?”
Giọng Lăng Khiên lại càng thấp: “Không phải.”
Đồng Yên nhẹ vỗ về lưng anh, đang suy nghĩ những khả năng khác thì lại nghe thấy giọng nói cực kỳ buồn bực của anh vang lên: “Anh hôn vẫn chưa đã.”
Chương 40: Anh muốn cầu hôn
Thân thể Lăng Khiên vẫn còn rất yếu mặc dù nhiệt độ đã giảm đi. Trạng thái tinh thần của anh vẫn không được tốt, hai người ầm ĩ trong chốc lát, sắc mặt của anh đã trở nên trắng bệch. Sau khi rửa mặt xong, mẹ Đồng Yên đem cháo tới, nhưng mà khẩu vị Lăng Khiên ko tốt nên anh chỉ ăn hai miếng xong là đã đẩy hộp cơm ra, sau đó nằm lỳ ở trên giường thở gấp.
Đồng Yên đứng ở một bên không ngừng giúp anh lau mồ hôi trên trán, thấy môi anh mím mím, mắt cô lại đỏ lên.
“Có phải anh lại đau bụng hay không? Bác sỹ sẽ tới ngay thôi. Em xoa bụng cho anh nhé?”
Lăng Khiên lắc đầu, kéo tay cô xuống rồi nắm lấy, nhắm mắt lại không nói gì. Đồng Yên nóng ruột, cúi xuống hôn lên trán anh, rồi hôn lên mũi anh, cô đang định di chuyển xuống dưới thì nghe được mấy tiếng cười rầu rĩ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Yên đỏ lên, sau đó cô hôn nhanh một cái lên môi anh rồi đứng dậy, ngồi xuống một bên giường, giúp anh vỗ vỗ lưng.
Khóe miệng Lăng Khiên cong cong, thần thái tuy mỏi mệt nhưng mặt đầy ý cười. Trì hoãn một lúc, anh quay đầu nhìn Đồng Yên tủm tỉm mở miệng: “Chó con lại đây. Hôn lại một lần nữa đi.”
Đồng Yên tỏ vẻ giận dữ, bất mãn đập một cái lên lưng anh, nói nhỏ: “Anh mới là chó Nhật ý.” Nói xong thì bác sỹ đi vào phòng. Cô xuống giường, bàn tay nhỏ bé chà chà trán anh, lau sạch sẽ mồ hôi cho anh, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay anh. Tay Lăng Khiên ươn ướt, lạnh như bằng làm lòng cô đau đớn.
Sau khi bác sỹ kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho anh xong, Lăng Khiên vẫn tiếp tục phải truyền nước biển để hạ sốt. Bác sỹ ấn ấn mấy cái lên bụng Lăng Khiên, hỏi anh có phải thỉnh thoảng dạ dày đau dữ dội hay không. Trong nháy mắt Lăng Khiên chảy mồ hôi như mưa, cầm chặt lấy bàn tay Đồng Yên, đôi môi mím chặt lại, phát ra mấy tiếng run run.
Đồng Yên tâm đau gần chết, đưa tay sờ sờ mặt anh, ngẩng đầu nhìn bác sỹ lo lắng hỏi: “Trông anh ấy dường như rất đau đớn. Có phải rất nghiêm trọng không bác sỹ?”
Bác sỹ cau mày nhìn Lăng Khiên một cái, rồi nói: “Tôi không phát hiện ra những biểu hiện khác thường rõ ràng, chờ anh ta hạ sốt, tốt nhất nên sắp xếp một buổi kiểm tra tổng thể bụng dạ xem thế nào.”
Đồng Yên vội vàng gật đầu, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi khuôn mặt Lăng Khiên. Chờ bác sỹ rời đi, cô giúp anh đắp lại chăn, cầm lấy những ngón tay tái nhợt không chút huyết sắc nào đụng đụng lên môi, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi. Một lát sau, hai mắt cô hồng hồng, rồi cô cúi người đem mặt mình chôn ở cổ anh cọ cọ.
Những sợ tóc mềm mại, tinh tế quét tới quét lui trên mặt Lăng Khiên, chờ cho thân thể đỡ đau đớn hơn, anh nhắm hai mắt lại, khóe miệng cong cong. Anh giờ tay giữ lấy đám lông xù không ngừng cọ qua cọ lại kia, khàn khàn mà dịu nhẹ mở miệng: “Đừng khóc mà. Anh không sao đâu, chẳng qua là quá mệt mỏi thôi. Dạ dày anh cũng thường xuyên kiểm tra, không có việc gì cả, cũng không hề xuất huyết. Ngoan, đừng lộn xộn nữa, anh không có sức để “chơi” với em đâu.”
Khi nói câu cuối, giọng nói của anh rõ ràng là mang theo ý cười.
Anh vừa dứt lời, Đồng Yên há miệng cắn nhẹ lên cổ anh một cái, nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng lên: “Không đứng đắn gì cả. Anh còn nói lung tung nữa là em không thèm để ý tới anh nữa đâu.”
Lăng Khiên mở mắt, thở dốc hai cái mới nói: “Em dám sao? Còn lộn xộn nữa là anh lập tức giam em lại, không cho em ăn nữa.”
Đồng Yên không thèm cãi cọ với anh nữa, đứng dậy sửa sang lại đầu tóc, lại giống như con cún nhỏ hôn một chút lên mặt anh, cúi đầu nghẹn ngào nói: “Hứa em, anh phải thật sự khỏe mạnh, không được có bất gì mệnh hệ gì.”
Lăng Khiên cười gật đầu: “Ừ. Anh hứa.” Nói xong, anh đưa tay xoa xoa tóc cô, hỏi: “Chú Đồng thế nào rồi em?”
Đồng Yên giơ tay lên, nắm lấy tay anh rồi nhẹ nhàng đung đưa, bàn tay kia thì đặt trên trên bụng anh khẽ xoa, từ từ nói: “Tối hôm qua ba đã tỉnh lại rồi. Sáng nay đã có thể đứng dậy đi lại, anh không cần lo lắng gì hết.”
Lăng Khiên cầm lấy bàn tay đang đặt lên bụng anh nói: “Thế còn Tư Triết đâu?”
Đồng Yên nói: “Em vừa nhận được tin nhắn của anh ấy, nói là sẽ lập tức tới đây.”
Cô vừa dứt lời thì cửa phòng bệnh được mở ra, Lục Tư Triết tay nắm điện thoại đi đến, anh nói thêm hai câu rồi cúp máy. Đi tới bên giường bệnh, anh nhìn Đồng Yên hỏi thăm: “Cậu ấy đã đỡ hơn chưa?”
Đồng Yên: “Rồi ạ. Anh ấy đã hồi phục được hơn phân nửa rồi. Bác sỹ nói là chỉ cần truyền thêm hai chai nước nữa thì sẽ không sao nữa.”
Lục Tư Triết còn chưa mở miệng hỏi thêm đã nghe thấy tiếng Lăng Khiên vang lên: “Yên Yên, em đi xem chú Đồng một chút đi, anh muốn bàn bạc công việc với Tư Triết một lát.”
Đồng yên ngoan ngoãn gật đầu, sờ trán anh kiểm tra rồi mới yên tâm rời đi.
Lục Tư Triết chờ tới khi cửa phòng được đóng kín mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường hỏi: “Có chuyện gì? Cậu có lời gì muốn nói hở?”
Lăng Khiên chống hai tay lên mép giường muốn ngồi dậy, Lục Tư Triết nhanh chóng vươn tay đỡ bạn, tiện thể đem gối kê bên dưới, đỡ lấy lưng Lăng Khiên.
“Chiều nay c
Ánh nắng buổi sáng sớm không chói mắt, nhưng rất sáng, cô đứng ở bên giường cúi người xuống, ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn anh làm tim anh thoáng chốc nhói một cái. Hiện giờ đôi mắt to của cô thâm quầng lại, khuôn mặt thì tiều thụy, anh đau lòng quá, vì thế dùng hết sức ôm cô ở trước ngực, nhìn hai mắt cô khẩn trương mở to ra nhìn anh, tâm tình của anh thật là tốt, cười hết sức vui vẻ. Anh ôm cô chặt hơn, nhưng vẫn là phát hiện vẫn chưa thể chạm tới đôi môi phấn hồng mê người kia.
Anh thở dài một hơi nói: “Em cúi xuống gần thêm tí nữa đi.”
Cô ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh: “Làm gì ạ?”
Lăng Khiên vô lực thở hổn hển mấy cái, khó khăn nói: “Cúi xuống một chút đi, để anh hôn một cái.”
Đồng Yên sửng sốt, sau đó khuôn mặt khẽ hồng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua phía cửa rồi biết điều cúi thấp xuống, hai tay ôm lấy cô anh, đem môi mình dán vào môi anh. Trước tiên liếm một chút hai cách môi tái nhợt, sau đó đang định tiến vào bên trong thì gặp phải trở ngại. Cô khốn hoặc mở mắt thì lại thấy hai tròng mắt tràn đầy ý cười ranh mãnh thì hai má đỏ bừng, đang định thôi thì đầu lưỡi cô đã bị người kia cắn nhẹ một cái rồi bị hút vào trong, triền miên dây dưa.
Không lâu tư thế đã chuyển đổi, quyền chủ động cảu cô hoàn toàn bị tước đoạt, cả người bị đôi tay anh mạnh mẽ giam cầm, nụ hôn của anh càng ngày càng mạnh hơn, hai cánh môi hoàn toàn nuốt trọn lấy môi cô, sau đó môi anh từ từ di chuyển xuống cổ, tinh tế ngọt ngào hôn vào hõm sâu giữa hai xương quai xanh làm cô run rẩy hai cái nhưng lại không cảm nhận được động tác kế tiếp của anh, tiếp theo đó người đàn ông đang nằm ở trên người cô nặng nề xoay người nằm trở lại xuống giường.
Cô ôm lấy tấm lưng căng đầy của anh, hỏi nhỏ: “Anh có phải lại mệt rồi không?”
Lăng Khiên vùi đầu vào gáy cô rầu rĩ nói: “Không phải.”
“Nhưng mà không thoải mái mà. Hay là dạ dày lại đau rồi?”
Giọng Lăng Khiên lại càng thấp: “Không phải.”
Đồng Yên nhẹ vỗ về lưng anh, đang suy nghĩ những khả năng khác thì lại nghe thấy giọng nói cực kỳ buồn bực của anh vang lên: “Anh hôn vẫn chưa đã.”
Chương 40: Anh muốn cầu hôn
Thân thể Lăng Khiên vẫn còn rất yếu mặc dù nhiệt độ đã giảm đi. Trạng thái tinh thần của anh vẫn không được tốt, hai người ầm ĩ trong chốc lát, sắc mặt của anh đã trở nên trắng bệch. Sau khi rửa mặt xong, mẹ Đồng Yên đem cháo tới, nhưng mà khẩu vị Lăng Khiên ko tốt nên anh chỉ ăn hai miếng xong là đã đẩy hộp cơm ra, sau đó nằm lỳ ở trên giường thở gấp.
Đồng Yên đứng ở một bên không ngừng giúp anh lau mồ hôi trên trán, thấy môi anh mím mím, mắt cô lại đỏ lên.
“Có phải anh lại đau bụng hay không? Bác sỹ sẽ tới ngay thôi. Em xoa bụng cho anh nhé?”
Lăng Khiên lắc đầu, kéo tay cô xuống rồi nắm lấy, nhắm mắt lại không nói gì. Đồng Yên nóng ruột, cúi xuống hôn lên trán anh, rồi hôn lên mũi anh, cô đang định di chuyển xuống dưới thì nghe được mấy tiếng cười rầu rĩ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Yên đỏ lên, sau đó cô hôn nhanh một cái lên môi anh rồi đứng dậy, ngồi xuống một bên giường, giúp anh vỗ vỗ lưng.
Khóe miệng Lăng Khiên cong cong, thần thái tuy mỏi mệt nhưng mặt đầy ý cười. Trì hoãn một lúc, anh quay đầu nhìn Đồng Yên tủm tỉm mở miệng: “Chó con lại đây. Hôn lại một lần nữa đi.”
Đồng Yên tỏ vẻ giận dữ, bất mãn đập một cái lên lưng anh, nói nhỏ: “Anh mới là chó Nhật ý.” Nói xong thì bác sỹ đi vào phòng. Cô xuống giường, bàn tay nhỏ bé chà chà trán anh, lau sạch sẽ mồ hôi cho anh, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay anh. Tay Lăng Khiên ươn ướt, lạnh như bằng làm lòng cô đau đớn.
Sau khi bác sỹ kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho anh xong, Lăng Khiên vẫn tiếp tục phải truyền nước biển để hạ sốt. Bác sỹ ấn ấn mấy cái lên bụng Lăng Khiên, hỏi anh có phải thỉnh thoảng dạ dày đau dữ dội hay không. Trong nháy mắt Lăng Khiên chảy mồ hôi như mưa, cầm chặt lấy bàn tay Đồng Yên, đôi môi mím chặt lại, phát ra mấy tiếng run run.
Đồng Yên tâm đau gần chết, đưa tay sờ sờ mặt anh, ngẩng đầu nhìn bác sỹ lo lắng hỏi: “Trông anh ấy dường như rất đau đớn. Có phải rất nghiêm trọng không bác sỹ?”
Bác sỹ cau mày nhìn Lăng Khiên một cái, rồi nói: “Tôi không phát hiện ra những biểu hiện khác thường rõ ràng, chờ anh ta hạ sốt, tốt nhất nên sắp xếp một buổi kiểm tra tổng thể bụng dạ xem thế nào.”
Đồng Yên vội vàng gật đầu, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi khuôn mặt Lăng Khiên. Chờ bác sỹ rời đi, cô giúp anh đắp lại chăn, cầm lấy những ngón tay tái nhợt không chút huyết sắc nào đụng đụng lên môi, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi. Một lát sau, hai mắt cô hồng hồng, rồi cô cúi người đem mặt mình chôn ở cổ anh cọ cọ.
Những sợ tóc mềm mại, tinh tế quét tới quét lui trên mặt Lăng Khiên, chờ cho thân thể đỡ đau đớn hơn, anh nhắm hai mắt lại, khóe miệng cong cong. Anh giờ tay giữ lấy đám lông xù không ngừng cọ qua cọ lại kia, khàn khàn mà dịu nhẹ mở miệng: “Đừng khóc mà. Anh không sao đâu, chẳng qua là quá mệt mỏi thôi. Dạ dày anh cũng thường xuyên kiểm tra, không có việc gì cả, cũng không hề xuất huyết. Ngoan, đừng lộn xộn nữa, anh không có sức để “chơi” với em đâu.”
Khi nói câu cuối, giọng nói của anh rõ ràng là mang theo ý cười.
Anh vừa dứt lời, Đồng Yên há miệng cắn nhẹ lên cổ anh một cái, nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng lên: “Không đứng đắn gì cả. Anh còn nói lung tung nữa là em không thèm để ý tới anh nữa đâu.”
Lăng Khiên mở mắt, thở dốc hai cái mới nói: “Em dám sao? Còn lộn xộn nữa là anh lập tức giam em lại, không cho em ăn nữa.”
Đồng Yên không thèm cãi cọ với anh nữa, đứng dậy sửa sang lại đầu tóc, lại giống như con cún nhỏ hôn một chút lên mặt anh, cúi đầu nghẹn ngào nói: “Hứa em, anh phải thật sự khỏe mạnh, không được có bất gì mệnh hệ gì.”
Lăng Khiên cười gật đầu: “Ừ. Anh hứa.” Nói xong, anh đưa tay xoa xoa tóc cô, hỏi: “Chú Đồng thế nào rồi em?”
Đồng Yên giơ tay lên, nắm lấy tay anh rồi nhẹ nhàng đung đưa, bàn tay kia thì đặt trên trên bụng anh khẽ xoa, từ từ nói: “Tối hôm qua ba đã tỉnh lại rồi. Sáng nay đã có thể đứng dậy đi lại, anh không cần lo lắng gì hết.”
Lăng Khiên cầm lấy bàn tay đang đặt lên bụng anh nói: “Thế còn Tư Triết đâu?”
Đồng Yên nói: “Em vừa nhận được tin nhắn của anh ấy, nói là sẽ lập tức tới đây.”
Cô vừa dứt lời thì cửa phòng bệnh được mở ra, Lục Tư Triết tay nắm điện thoại đi đến, anh nói thêm hai câu rồi cúp máy. Đi tới bên giường bệnh, anh nhìn Đồng Yên hỏi thăm: “Cậu ấy đã đỡ hơn chưa?”
Đồng Yên: “Rồi ạ. Anh ấy đã hồi phục được hơn phân nửa rồi. Bác sỹ nói là chỉ cần truyền thêm hai chai nước nữa thì sẽ không sao nữa.”
Lục Tư Triết còn chưa mở miệng hỏi thêm đã nghe thấy tiếng Lăng Khiên vang lên: “Yên Yên, em đi xem chú Đồng một chút đi, anh muốn bàn bạc công việc với Tư Triết một lát.”
Đồng yên ngoan ngoãn gật đầu, sờ trán anh kiểm tra rồi mới yên tâm rời đi.
Lục Tư Triết chờ tới khi cửa phòng được đóng kín mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường hỏi: “Có chuyện gì? Cậu có lời gì muốn nói hở?”
Lăng Khiên chống hai tay lên mép giường muốn ngồi dậy, Lục Tư Triết nhanh chóng vươn tay đỡ bạn, tiện thể đem gối kê bên dưới, đỡ lấy lưng Lăng Khiên.
“Chiều nay c
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2573/3409
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2573/3409
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt