Tiểu thuyết Ngoan, Anh Yêu Em-full
Lượt xem : |
uyết điểm này của anh cô cũng sớm đã biết rồi. Anh yêu sâu đậm mà bá đạo như thế nào cô có thể cảm nhận được, muốn giận anh cũng không thể giận được. Haizz, ai bảo người cô yêu chính là người đàn ông vừa đáng giận vừa đáng yêu như thế chứ.
Đưa Đồng Yên về nhà, Lục Tư Triết lập tức lái xe tới nhà trọ của Lăng Khiên, trên đường anh lại nhận được một cuộc gọi quốc tế đường dài. Nhìn thấy mã số kia, trong nháy mắt tim anh nhảy chậm đi một nhịp.
“Alo?”
“Là tôi.”
Lục Tư Triết sửng sốt, sau đó thì nổi giận: “Mèo hoang nhỏ!!! Hiện giờ em đang ở đâu thế hả?”
Đầu bên kia là một giọng nữ khẽ hỏi anh: “Anh có tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ không?”
“Có chuyện gì?”
“Có hay không vậy?”
“Có.”
“Cho tôi mượn tài khoản của anh đi, đưa tôi cả mật khẩu nữa, thuận tiện thì cho tôi vay năm trăm ngàn, tôi giúp anh làm ăn, bảo đảm là sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Đầu óc Lục Tư Triết có chút rối rắm, anh trố mắt vài giây rồi dừng xe ở bên đường nói: “Mèo hoang nhỏ à, em ăn tôi sạch sẽ xong rồi con mẹ nó biến mất đến hơn hai mươi ngày, bây giờ vừa mới gọi điện lại muốn mượn tôi năm trăm ngàn, em cho tôi là kẻ ngu hả?”
Người ở đầu dây bên kia điện thoại không nói hai lời, lập tức tắt máy.
Lục Tư Triết ngơ ngác một lát, sau đó vội vàng gọi lại, nghe được người kia nhận điện thoại, trong lòng thầm thở phào một cái.
Ngữ điệu anh chậm rãi, hỏi: “Em đang ở đâu thế?”
Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng không nói chuyện.
Anh tiếp tục ôn nhu hỏi: “Em muốn làm ăn cái gì? Tại sao lại cần nhiều tiền như vậy?”
Người kia hiển nhiên là không còn kiên nhẫn được nữa, hỏi: “Thế anh rốt cuộc là có cho mượn hay không?”
“Có cho. Nhưng mà em nói xem sau này tôi phải liên lạc với em như thế nào? Chỉ cần gọi điện thoại vào số này có thể tìm được em sao?”
Cô gái kia trầm mặc một lúc mới nói: “Ừm. Chỉ cần gọi là có thể gặp tôi ngay. Vậy hôm nay anh có thể chuyển tiền không?”
Lục Tư Triết nhìn đồng hồ nói: “Có thể.”
Người kia lại trầm mặc một lúc, giọng nữ ở đầu bên rất thấp, nói là “Cảm ơn”, sau đó ngay lập tức cúp máy.
Lục Tư Triết nhìn chằm chằm về phía trước, nắm chặt điện thoại ngây ngốc, sau đó soạn một tin nhắn với nội dung là mật khẩu cùng tài khoản ngân hàng gửi vào số điện thoại vừa rồi, nhanh chóng nhận được tin nhắn đáp lại: “Nhận rồi.”
Anh nhìn tin nhắn đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, có chút tự giễu cười cười, sau đó gọi điện cho bạn ở ngân hàng, xử lý công việc xong xuôi rồi ném điện thoại qua một bên, khởi động xe đi tiếp.
Năm trăm ngàn mua được hai chữ, mình thật đúng là con mẹ nó ngu đần.
Tư Triết đứng ở bên ngoài nhà trọ Lăng Khiên, vừa gọi điện vừa ấn chuông cửa, đến mức tay muốn gãy thì cửa mới được mở ra, anh mở rộng cửa ra bước vào. Nhìn cái người đứng ở cửa nhưng đứng cũng chẳng vững, anh một phen đỡ lấy người anh rồi kinh hô: “Làm sao cậu lại thành cái dạng này hả?”
Lăng Khiên mắt híp lại một nửa, được bạn đỡ lấy ngồi xuống ghế salon, thở dốc một trận mới nói: “Trước tiên rót hộ tôi cốc nước đã, tôi khát muốn chết rồi đây.”
Ý thức Lục Tư Triết coi như còn tỉnh táo, ôm lấy khóe miệng rót cho bạn mình một cốc nước nóng, nhìn anh uống hơn một nửa cốc mới nhắm mắt lại, đi tới ghế salon ngồi xuống, cười nói: “Vẫn còn sốt cao hả? Đi tới bệnh viện thôi.”
Lăng Khiên lắc đầu, nhưng chỉ một động tác lắc nhẹ đầu mà mọi thứ trước mặt anh cũng biến thành màu đen, qua một lúc lâu mới vô lực nói: “Dùng điện thoại của cậu gọi điện cho Yên Yên đi.”
Lục Tư Triết vừa gọi điện vừa hỏi: “Điện thoại của cậu đâu?”
“Rơi vỡ rồi.”
Lục Tư Triết thấy điện thoại được thông, trừng mắt lườm Lăng Khiên một cái không trách móc nữa, sau đó cười hỏi: “Yên Yên hả? Là tôi. Cô về nhà chưa?”
Đầu bên kia thoại là Đồng Yên, cô đang ở trên xe bus, thanh âm hơi run rẩy nói: “Tư Triết, nhà ba mẹ tôi có chuyện rồi, tôi phải lập tức trở về một chuyến. Anh gặp Lăng Khiên thì nói với anh ấy một tiếng hộ tôi nhé.”
Lục Tư Triết cả kinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe được lời anh, Lăng Khiên khó khăn mở mắt, lập tức quay đầu nhìn bạn.
Đồng yên do dự nói: “Ba tôi bệnh tim tái phát phải nhập viện rồi.”
Lục Tư Triết trong lòng căng thẳng nhưng vẫn không quên an ủi cô, có hơi vội vàng: “Cô đừng sợ. Chúng tôi sẽ lập tức đi tới nhà ba mẹ cô.”
Đồng Yên đáp một tiếng rồi cúp máy, trong lòng cô đã khẩn trương lắm rồi, cũng không có nghe rõ là anh nói “chúng tôi”.
Lục Tư Triết cúp máy, quay đầu nhìn Lăng Khiên, rất nghiêm túc nói: “Ba Yên Yên nhập việc rồi, hình như rất nghiêm trọng.”
Chân mày Lăng Khiên đang nhíu lại giờ lại càng nhíu chặt hơn, anh mấp máy môi, chống tay lên thành ghế cố đứng dậy nói: “Chờ tôi với. Tôi đi thay quần áo.”
Lục Tư Triết nắm lấy tay anh: “Cậu có đi được không? Có muốn đến bệnh viện khám trước rồi đi không?”
Lăng Khiên gạt tay bạn ra, lắc đầu nói: “Lát nữa tôi chỉ đường, còn cậu lái xe.”
Chương 39: Cuối cùng cũng hòa hảo
Lăng Khiên trước khi ra cửa uống thêm một cốc nước nóng lớn, Lục Tư Triết đưa cho anh hai viên thuốc hạ sốt, Lăng Khiên cầm thuốc nhìn một cái rồi vứt qua một bên, Tư Triết nổi giận, túm lấy tay anh nói: “Cậu làm gì thế hả? Sốt cao như vậy mà sao lại không chịu uống thuốc?”
Lăng Khiên đã suy yếu đến cực điểm, quay đầu nhìn bạn, mệt mỏi nói: “Dạ dày rất đau, uống vào lát nữa còn khổ sở hơn. Đi thôi, không chết được đâu.”
Lục Tư Triết nhìn anh một cái, cầm lấy cốc nước nóng đặt lên bàn rồi mới theo bạn đi ra cửa. Lúc chờ thang máy, Lăng Khiên phải dựa lưng vào tường đứng mới vững, hai tay khoang trước ngực, đầu cúi thấp không nhìn được vẻ mặt ra sao, nhưng mồi hôi lạnh từ trán không ngừng chảy xuống, nhìn là nhận thấy ngay bây giờ anh nhất định khó chịu muốn chết.
Lúc bước vào thang máy, Lục Tư Triết đỡ Lăng Khiên bước vào nhưng bị anh gạt tay ra.
Lục Tư Triết nhìn bóng lưng cố thẳng của bạn mà lầm bầm: “Cậy khỏe.”
Vừa lên xe, Lăng Khiên mở cửa xe ngồi xuống một bên, sau đó lưng dựa vào ghế đã hạ xuống thấp hơn nằm nghỉ. Khi xe đi với tốc độ cao hơn, Lục Tư Triết thỉnh thoảng quay đầu ra nhìn Lăng Khiên, thấy sắc mặt anh ngày càng trắng thì không khỏi lo lắng, sau đó giảm tốc độ để xe chạy chậm hơn, chưa đầy mấy phút đã nghe thấy giọng Lăng Khiên khàn khàn mà vô lực vang lên: “Tình hình giao thông không tốt à?”
Lục Tư Triết quay đầu, nhìn thấy bạn vẫn nhắm mắt, đáp một câu: “Không phải.”
“Vậy sao cậu đi chậm thế?”
Lục Tư Triết thở dài một hơi, bất đắc dĩ tăng tốc: “Cậu có chịu đựng được không? Sớm hay muộn một canh giờ thì có quan trọng gì đâu.”
Lăng Khiên mở mắt ra nhìn Tư Triết, xong lại nhắm mắt lại, nói nhỏ: “Cô ấy đang rất sợ hãi.”
Khi xe dừng lại ở trạm xăng, Lăng Khiên xuống xe nôn một trận, sau đó xe lại lên đường, hô hấp của anh ngày càng dồn dập và khó khăn, Lục Tư Triết sợ anh không thể nhịn được nữa dứt khoát chạy xe tốc độ tối đa, muốn mau chóng tới nơi.
Sau khi đến nơi, Lục Tư Triết gọi điện cho Đồng Yên hỏi địa chỉ rõ ràng, khi được hướng dẫn rõ ràng anh lái xe thẳng t
Đưa Đồng Yên về nhà, Lục Tư Triết lập tức lái xe tới nhà trọ của Lăng Khiên, trên đường anh lại nhận được một cuộc gọi quốc tế đường dài. Nhìn thấy mã số kia, trong nháy mắt tim anh nhảy chậm đi một nhịp.
“Alo?”
“Là tôi.”
Lục Tư Triết sửng sốt, sau đó thì nổi giận: “Mèo hoang nhỏ!!! Hiện giờ em đang ở đâu thế hả?”
Đầu bên kia là một giọng nữ khẽ hỏi anh: “Anh có tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ không?”
“Có chuyện gì?”
“Có hay không vậy?”
“Có.”
“Cho tôi mượn tài khoản của anh đi, đưa tôi cả mật khẩu nữa, thuận tiện thì cho tôi vay năm trăm ngàn, tôi giúp anh làm ăn, bảo đảm là sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Đầu óc Lục Tư Triết có chút rối rắm, anh trố mắt vài giây rồi dừng xe ở bên đường nói: “Mèo hoang nhỏ à, em ăn tôi sạch sẽ xong rồi con mẹ nó biến mất đến hơn hai mươi ngày, bây giờ vừa mới gọi điện lại muốn mượn tôi năm trăm ngàn, em cho tôi là kẻ ngu hả?”
Người ở đầu dây bên kia điện thoại không nói hai lời, lập tức tắt máy.
Lục Tư Triết ngơ ngác một lát, sau đó vội vàng gọi lại, nghe được người kia nhận điện thoại, trong lòng thầm thở phào một cái.
Ngữ điệu anh chậm rãi, hỏi: “Em đang ở đâu thế?”
Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng không nói chuyện.
Anh tiếp tục ôn nhu hỏi: “Em muốn làm ăn cái gì? Tại sao lại cần nhiều tiền như vậy?”
Người kia hiển nhiên là không còn kiên nhẫn được nữa, hỏi: “Thế anh rốt cuộc là có cho mượn hay không?”
“Có cho. Nhưng mà em nói xem sau này tôi phải liên lạc với em như thế nào? Chỉ cần gọi điện thoại vào số này có thể tìm được em sao?”
Cô gái kia trầm mặc một lúc mới nói: “Ừm. Chỉ cần gọi là có thể gặp tôi ngay. Vậy hôm nay anh có thể chuyển tiền không?”
Lục Tư Triết nhìn đồng hồ nói: “Có thể.”
Người kia lại trầm mặc một lúc, giọng nữ ở đầu bên rất thấp, nói là “Cảm ơn”, sau đó ngay lập tức cúp máy.
Lục Tư Triết nhìn chằm chằm về phía trước, nắm chặt điện thoại ngây ngốc, sau đó soạn một tin nhắn với nội dung là mật khẩu cùng tài khoản ngân hàng gửi vào số điện thoại vừa rồi, nhanh chóng nhận được tin nhắn đáp lại: “Nhận rồi.”
Anh nhìn tin nhắn đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, có chút tự giễu cười cười, sau đó gọi điện cho bạn ở ngân hàng, xử lý công việc xong xuôi rồi ném điện thoại qua một bên, khởi động xe đi tiếp.
Năm trăm ngàn mua được hai chữ, mình thật đúng là con mẹ nó ngu đần.
Tư Triết đứng ở bên ngoài nhà trọ Lăng Khiên, vừa gọi điện vừa ấn chuông cửa, đến mức tay muốn gãy thì cửa mới được mở ra, anh mở rộng cửa ra bước vào. Nhìn cái người đứng ở cửa nhưng đứng cũng chẳng vững, anh một phen đỡ lấy người anh rồi kinh hô: “Làm sao cậu lại thành cái dạng này hả?”
Lăng Khiên mắt híp lại một nửa, được bạn đỡ lấy ngồi xuống ghế salon, thở dốc một trận mới nói: “Trước tiên rót hộ tôi cốc nước đã, tôi khát muốn chết rồi đây.”
Ý thức Lục Tư Triết coi như còn tỉnh táo, ôm lấy khóe miệng rót cho bạn mình một cốc nước nóng, nhìn anh uống hơn một nửa cốc mới nhắm mắt lại, đi tới ghế salon ngồi xuống, cười nói: “Vẫn còn sốt cao hả? Đi tới bệnh viện thôi.”
Lăng Khiên lắc đầu, nhưng chỉ một động tác lắc nhẹ đầu mà mọi thứ trước mặt anh cũng biến thành màu đen, qua một lúc lâu mới vô lực nói: “Dùng điện thoại của cậu gọi điện cho Yên Yên đi.”
Lục Tư Triết vừa gọi điện vừa hỏi: “Điện thoại của cậu đâu?”
“Rơi vỡ rồi.”
Lục Tư Triết thấy điện thoại được thông, trừng mắt lườm Lăng Khiên một cái không trách móc nữa, sau đó cười hỏi: “Yên Yên hả? Là tôi. Cô về nhà chưa?”
Đầu bên kia thoại là Đồng Yên, cô đang ở trên xe bus, thanh âm hơi run rẩy nói: “Tư Triết, nhà ba mẹ tôi có chuyện rồi, tôi phải lập tức trở về một chuyến. Anh gặp Lăng Khiên thì nói với anh ấy một tiếng hộ tôi nhé.”
Lục Tư Triết cả kinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe được lời anh, Lăng Khiên khó khăn mở mắt, lập tức quay đầu nhìn bạn.
Đồng yên do dự nói: “Ba tôi bệnh tim tái phát phải nhập viện rồi.”
Lục Tư Triết trong lòng căng thẳng nhưng vẫn không quên an ủi cô, có hơi vội vàng: “Cô đừng sợ. Chúng tôi sẽ lập tức đi tới nhà ba mẹ cô.”
Đồng Yên đáp một tiếng rồi cúp máy, trong lòng cô đã khẩn trương lắm rồi, cũng không có nghe rõ là anh nói “chúng tôi”.
Lục Tư Triết cúp máy, quay đầu nhìn Lăng Khiên, rất nghiêm túc nói: “Ba Yên Yên nhập việc rồi, hình như rất nghiêm trọng.”
Chân mày Lăng Khiên đang nhíu lại giờ lại càng nhíu chặt hơn, anh mấp máy môi, chống tay lên thành ghế cố đứng dậy nói: “Chờ tôi với. Tôi đi thay quần áo.”
Lục Tư Triết nắm lấy tay anh: “Cậu có đi được không? Có muốn đến bệnh viện khám trước rồi đi không?”
Lăng Khiên gạt tay bạn ra, lắc đầu nói: “Lát nữa tôi chỉ đường, còn cậu lái xe.”
Chương 39: Cuối cùng cũng hòa hảo
Lăng Khiên trước khi ra cửa uống thêm một cốc nước nóng lớn, Lục Tư Triết đưa cho anh hai viên thuốc hạ sốt, Lăng Khiên cầm thuốc nhìn một cái rồi vứt qua một bên, Tư Triết nổi giận, túm lấy tay anh nói: “Cậu làm gì thế hả? Sốt cao như vậy mà sao lại không chịu uống thuốc?”
Lăng Khiên đã suy yếu đến cực điểm, quay đầu nhìn bạn, mệt mỏi nói: “Dạ dày rất đau, uống vào lát nữa còn khổ sở hơn. Đi thôi, không chết được đâu.”
Lục Tư Triết nhìn anh một cái, cầm lấy cốc nước nóng đặt lên bàn rồi mới theo bạn đi ra cửa. Lúc chờ thang máy, Lăng Khiên phải dựa lưng vào tường đứng mới vững, hai tay khoang trước ngực, đầu cúi thấp không nhìn được vẻ mặt ra sao, nhưng mồi hôi lạnh từ trán không ngừng chảy xuống, nhìn là nhận thấy ngay bây giờ anh nhất định khó chịu muốn chết.
Lúc bước vào thang máy, Lục Tư Triết đỡ Lăng Khiên bước vào nhưng bị anh gạt tay ra.
Lục Tư Triết nhìn bóng lưng cố thẳng của bạn mà lầm bầm: “Cậy khỏe.”
Vừa lên xe, Lăng Khiên mở cửa xe ngồi xuống một bên, sau đó lưng dựa vào ghế đã hạ xuống thấp hơn nằm nghỉ. Khi xe đi với tốc độ cao hơn, Lục Tư Triết thỉnh thoảng quay đầu ra nhìn Lăng Khiên, thấy sắc mặt anh ngày càng trắng thì không khỏi lo lắng, sau đó giảm tốc độ để xe chạy chậm hơn, chưa đầy mấy phút đã nghe thấy giọng Lăng Khiên khàn khàn mà vô lực vang lên: “Tình hình giao thông không tốt à?”
Lục Tư Triết quay đầu, nhìn thấy bạn vẫn nhắm mắt, đáp một câu: “Không phải.”
“Vậy sao cậu đi chậm thế?”
Lục Tư Triết thở dài một hơi, bất đắc dĩ tăng tốc: “Cậu có chịu đựng được không? Sớm hay muộn một canh giờ thì có quan trọng gì đâu.”
Lăng Khiên mở mắt ra nhìn Tư Triết, xong lại nhắm mắt lại, nói nhỏ: “Cô ấy đang rất sợ hãi.”
Khi xe dừng lại ở trạm xăng, Lăng Khiên xuống xe nôn một trận, sau đó xe lại lên đường, hô hấp của anh ngày càng dồn dập và khó khăn, Lục Tư Triết sợ anh không thể nhịn được nữa dứt khoát chạy xe tốc độ tối đa, muốn mau chóng tới nơi.
Sau khi đến nơi, Lục Tư Triết gọi điện cho Đồng Yên hỏi địa chỉ rõ ràng, khi được hướng dẫn rõ ràng anh lái xe thẳng t
Bài viết liên quan!