Tiểu thuyết Ngoan, Anh Yêu Em-full
Lượt xem : |
m đông tất cả kí giả nhanh tay cầm máy ảnh chuyên nghiệp chụp lấy hình ảnh đẹp đẽ kia và ghi lại lời giới thiệu của anh với ý nghĩ dự định tiêu đề cho trang nhất của báo ngày mai. Có thể là dòng tít “Tổng tài tập đoàn Viễn Đông – Lăng Khiên cầu hôn vợ tương lai của mình cùng nụ hôn nóng bỏng” chẳng hạn.
Chương 29: Bắt đầu phản công
Sau khi từ làng du lịch trở về, trên trang đầu tiên của tất cả các tờ báo lớn nhỏ đều là hình ảnh nụ hôn và lời cầu hôn của Lăng Khiên làm cho người khác vô cùng rung động. Lúc đó tất cả các kí giả không có đợi nữ chính trả lời, mà Lăng Khiên cũng không hề cho bọn họ cơ hội hướng bảo bối của mình có bất kì câu hỏi gì, sau nụ hôn nóng bỏng đó trực tiếp ôm lấy nữ nhân đã xụi lơ với vẻ mặt thẹn thùng ở trong lòng mình xoay người rời đi. Tất cả mọi người khi hồi phục lại tinh thần, thoát khỏi trạng thái trợn mắt há mồm thì chỉ còn nhìn thấy cửa thang máy khép lại và lúc đó người đàn ông đang cúi đầu mỉm cười ôn nhu nhìn nữ nhân của mình.
Một tuần sau, trong lòng làm việc của Lăng Khiên.
“Yên Yên, tối nay anh có cuộc hẹn với khách hàng, em ăn cơm một mình nhé. Hơn nữa không nên ăn thức ăn nhanh, chúng không sạch sẽ chút nào.” Lăng Khiên nắm điện thoại nói chuyện với Đồng Yên, ngữ điệu nhu hòa đến mức làm cho hai người đàn ông đối diện buồn nôn muốn ói mửa.
Đồng Yên ngồi trong phòng làm việc nhìn về phía chân trời, mặt trời đang lặn dần và những ánh nắng ngày càng nhạt dần nghe điện thoại của anh. Cô cười cười: “Em biết rồi. Tối nay anh về muốn ăn cái gì em làm cho anh?”
Anh cười cười: “Tùy em, cái gì cũng được hết.”
Đồng Yên nghiêng đầu suy nghĩ nói: “Canh ngân nhĩ có được không?”
“Được.”
Lý Duệ uống một ngụm cà phê nhếch miệng cười nói: “Khiên này, từ trước tới giờ tôi thật đúng là không phát hiện ra cậu lại buồn nôn như vậy.”
Lục Tư Triết tháo mắt kính xoa xoa mắt xong lại đeo lên lần nữa nói: “Hắn bây giờ là một tên buồn nôn vậy đấy.”
Lăng Khiên không thèm để ý cũng chẳng thèm phản bác, tâm tình rất tốt cười nói với hai người kia: “Ghen tỵ thì cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy. Tôi sẽ kiêu ngạo mất.” [=))))))))))))))))">
Lý Duệ suýt nữa phun hết cà phê trong miệng ra, bị sặc đến ho sặc sụa. Lục Tư Triết thương cảm nhìn anh, xong tốt bụng vỗ vỗ đập đập lưng Lý Duệ đồng thời quay sang nói với Lăng Khiên: “Làm sao cậu nhìn ra mấy tấm ảnh chụp cậu cùng Tử Yên Nhi là do Tiếu Diệc Trần làm?”
Lăng Khiên rút ra hai điếu thuốc ném cho hai người kia, sau đó châm một điếu cho mình rồi đưa lên miệng hít một hơi rồi mới nói: “Nếu như đầu óc hắn còn có một chút tỉnh táo thì cũng biết những bức ảnh kia không hề có giá trị lợi dụng tí nào, kể cả hắn”.
Lý Duệ gõ gõ đầu thuốc vào gạt tàn nói: “Người thu mua cổ phần Trần Dương lần trước cậu nhờ tôi điều tra chính là em vợ của Tiếu Diệc Trần, Tưởng Ba”.
Lăng Khiên nhếch khóe miệng, trong mắt xuất hiện nụ cười giễu cợt, quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ: “Chúng ta bắt đầu chuẩn bị thôi.”
Lý Duệ gật đầu đứng dậy hỏi: “Cậu chuẩn bị ăn vào bao nhiêu?”
Lăng Khiên cúi đầu trầm tư một chút nói: “Lão bà của Tiếu Diệc Trần nói là muốn hai mươi phần trăm cổ phần Trần Dương. Nếu hắn đồng ý, như vậy trên tay hắn cũng chỉ có ba mươi phần trăm, trừ đi tổng số cổ phần của cổ đông là hai mươi phần trăm, trên thị trường hẳn là còn ba mươi phần trăm. Chúng ta ít nhất phải ăn vào hai mươi phần trăm, tuyệt đối không thể để Tưởng Ba ăn thêm vào mười phần trăm nữa”.
Lý Duệ cau mày: “Tại sao? Mục đích của cậu không phải là hạ gục Tiếu Diệc Trần à? Hắn ăn vào thêm mười phần trăm nữa là Tiếu Diệc Trần xong đời, còn giúp cậu chiếu cố”.
Lăng Khiên cúi đầu cười cười, nhướn mi nhìn anh: “Tôi cần sự hỗ trợ của hắn ta sao? Nực cười!”
Lý Duệ nhún nhún vai: “Được, tôi biết rồi. Chuẩn bị xong sẽ báo cho cậu ngay lập tức”.
Lăng Khiên gật đầu: “OK. Liên lạc sau”.
Sau khi Lý Duệ rời đi, Lăng Khiên nhìn điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay mình thất thần trong chốc lát. Vừa rồi chỉ trong một khắc trong lòng anh như lại cảm thấy có chút chột dạ. Thực sự anh không rõ mục đích mình muốn hạ gục Tiếu Diệc Trần là vì bất bình thay Đồng Yên hay chỉ là chính mình muốn trả hận.
Lục Tư Triết vẫn không hề phát biểu ý kiến gì, cho đến khi thấy trong mắt Lăng Khiên là sự giằng co cùng mờ mịt mới nhấp một chút cà phê nói: “Cậu xác định muốn cho Tiếu Diệc Trần thân bại danh liệt?”
Lăng Khiên dập thuốc vào gạt tàn, vuốt vuốt mi tâm nói: “Thật cũng thật sự không biết chính xác như thế nào.”
“Nếu như cô ấy biết, cô ấy sẽ không đồng ý cậu làm như vậy.”
Anh đưa mắt nhìn Lục Tư Triết nói thật nhỏ: “Vậy thì cậu đừng nói cho cô ấy biết.”
Lục Tư Triết cũng dập tắt điếu thuốc, đứng lên, hai tay đút vào trong túi áo nói: “Cô ấy là người phụ nữ của cậu, cũng hiểu cậu. Đến lúc Tiếu Diệc Trần bị làm sao chẳng lẽ cô ấy không liên tưởng đến cậu? Thời điểm cô ấy hỏi cậu, cậu có nhẫn tâm nói dối cô ấy không? Cậu hãy suy nghĩ kỹ lại đi, vì bây giờ cậu đang rất hạnh phúc!” Nói xong anh cầm lấp tập tài liệu và ra khỏi phòng.
Lăng Khiên ngả người tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Đúng vậy, bây giờ anh đang rất hạnh phúc, mặc dù Đồng Yên chưa đáp ứng lời cầu hôn của anh nhưng cô đối với anh thực sự rất tốt. Từ làng du lịch trở về, mỗi lần sau khi uống rượu trở về nhà cô, cô sẽ cho phép anh ngủ lại. Trong căn phòng nhỏ đó đồ đạc của anh ngày càng nhiều, phòng tắm đã có thêm bộ đồ cạo râu, trong cốc đựng bàn chải có thêm chiếc bàn chải đánh răng màu lam, trên mắc có thêm một chiếc khăn lông màu trắng, trong tủ quần áo có một vài bộ quần áo đi làm của anh. Tất cả đều nói rõ rằng cô dần dần cho anh tiếp cận vào cuộc sống của cô, anh rất mãn nguyện, mọi chuyện đều thật tốt đẹp. Tất cả mọi việc không tốt đều đã qua rồi.
Nhưng là một người kinh doanh bao nhiêu năm nay không hề chịu thua bất cứ việc gì, anh không cam lòng cứ như vậy bỏ qua cho Tiếu Diệc Trần, trừ không cam lòng ra còn có sợ hãi. Anh muốn cho người mang tên Tiếu Diệc Trần này hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Đồng Yên, anh không hi vọng Đồng Yên phải nhìn và nghe thấy bất kì tin tức về người đàn ông này nữa.
Vừa về đến nhà, Đồng Yên đi ngay vào phòng bếp nấu cơm, ăn xong lại đem ngân nhĩ cùng ngân hạnh (Vi: 2 thứ này là gì vậy @@?) bỏ vào trong nồi sau đó quay ra phòng khách ngồi ghế salon, ôm lấy máy tính nghiên cứu kịch bản. Mái tóc dài được cô búi gọn sau gáy, bộ quần áo to rộng ở nhà càng làm cô toát ra vẻ xinh xắn. Cô bật mấy bài hát làm không khí bớt cô đơn, nhưng toàn là những bài hát thanh âm rất thấp, không có lời ca vui vẻ hào hứng; trong phòng bếp tràn ngập hơi nước, mùi thơm nhẹ của canh bay khắp nhà làm cho người khác không tự chủ mà thả lỏng tâm tình.
Lăng Khiên mở cửa, đập vào mắt anh là toàn bộ khung cảnh trong nhà đẹp đẽ, ngọt ngào như vậy làm cho cảm giác thư sướng cùng ấm áp vô tận tràn ngập cả lòng anh [kể cả từng lỗ chân lông">.
Đồng Yên nghe được tiếng mở cửa, quay ra nhìn thấy người nam nhân anh tuấn kia, khóe miệng lập tức cong lên. Cô đặt máy vi tính xuống sàn nhà nhanh chóng chạy ra cầm lấy áo khoác cho anh le lưỡi nghịch ngợm: “Hì hì. Em xem kịch bản tập trung quá, cũng không nghe thấy tiếng anh mở cửa.”
Nói xong cô liền cau mũi: “Anh lại uống nhiều rượu rồi.” Ngữ khí của cô có nho nhỏ oán tr
Chương 29: Bắt đầu phản công
Sau khi từ làng du lịch trở về, trên trang đầu tiên của tất cả các tờ báo lớn nhỏ đều là hình ảnh nụ hôn và lời cầu hôn của Lăng Khiên làm cho người khác vô cùng rung động. Lúc đó tất cả các kí giả không có đợi nữ chính trả lời, mà Lăng Khiên cũng không hề cho bọn họ cơ hội hướng bảo bối của mình có bất kì câu hỏi gì, sau nụ hôn nóng bỏng đó trực tiếp ôm lấy nữ nhân đã xụi lơ với vẻ mặt thẹn thùng ở trong lòng mình xoay người rời đi. Tất cả mọi người khi hồi phục lại tinh thần, thoát khỏi trạng thái trợn mắt há mồm thì chỉ còn nhìn thấy cửa thang máy khép lại và lúc đó người đàn ông đang cúi đầu mỉm cười ôn nhu nhìn nữ nhân của mình.
Một tuần sau, trong lòng làm việc của Lăng Khiên.
“Yên Yên, tối nay anh có cuộc hẹn với khách hàng, em ăn cơm một mình nhé. Hơn nữa không nên ăn thức ăn nhanh, chúng không sạch sẽ chút nào.” Lăng Khiên nắm điện thoại nói chuyện với Đồng Yên, ngữ điệu nhu hòa đến mức làm cho hai người đàn ông đối diện buồn nôn muốn ói mửa.
Đồng Yên ngồi trong phòng làm việc nhìn về phía chân trời, mặt trời đang lặn dần và những ánh nắng ngày càng nhạt dần nghe điện thoại của anh. Cô cười cười: “Em biết rồi. Tối nay anh về muốn ăn cái gì em làm cho anh?”
Anh cười cười: “Tùy em, cái gì cũng được hết.”
Đồng Yên nghiêng đầu suy nghĩ nói: “Canh ngân nhĩ có được không?”
“Được.”
Lý Duệ uống một ngụm cà phê nhếch miệng cười nói: “Khiên này, từ trước tới giờ tôi thật đúng là không phát hiện ra cậu lại buồn nôn như vậy.”
Lục Tư Triết tháo mắt kính xoa xoa mắt xong lại đeo lên lần nữa nói: “Hắn bây giờ là một tên buồn nôn vậy đấy.”
Lăng Khiên không thèm để ý cũng chẳng thèm phản bác, tâm tình rất tốt cười nói với hai người kia: “Ghen tỵ thì cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy. Tôi sẽ kiêu ngạo mất.” [=))))))))))))))))">
Lý Duệ suýt nữa phun hết cà phê trong miệng ra, bị sặc đến ho sặc sụa. Lục Tư Triết thương cảm nhìn anh, xong tốt bụng vỗ vỗ đập đập lưng Lý Duệ đồng thời quay sang nói với Lăng Khiên: “Làm sao cậu nhìn ra mấy tấm ảnh chụp cậu cùng Tử Yên Nhi là do Tiếu Diệc Trần làm?”
Lăng Khiên rút ra hai điếu thuốc ném cho hai người kia, sau đó châm một điếu cho mình rồi đưa lên miệng hít một hơi rồi mới nói: “Nếu như đầu óc hắn còn có một chút tỉnh táo thì cũng biết những bức ảnh kia không hề có giá trị lợi dụng tí nào, kể cả hắn”.
Lý Duệ gõ gõ đầu thuốc vào gạt tàn nói: “Người thu mua cổ phần Trần Dương lần trước cậu nhờ tôi điều tra chính là em vợ của Tiếu Diệc Trần, Tưởng Ba”.
Lăng Khiên nhếch khóe miệng, trong mắt xuất hiện nụ cười giễu cợt, quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ: “Chúng ta bắt đầu chuẩn bị thôi.”
Lý Duệ gật đầu đứng dậy hỏi: “Cậu chuẩn bị ăn vào bao nhiêu?”
Lăng Khiên cúi đầu trầm tư một chút nói: “Lão bà của Tiếu Diệc Trần nói là muốn hai mươi phần trăm cổ phần Trần Dương. Nếu hắn đồng ý, như vậy trên tay hắn cũng chỉ có ba mươi phần trăm, trừ đi tổng số cổ phần của cổ đông là hai mươi phần trăm, trên thị trường hẳn là còn ba mươi phần trăm. Chúng ta ít nhất phải ăn vào hai mươi phần trăm, tuyệt đối không thể để Tưởng Ba ăn thêm vào mười phần trăm nữa”.
Lý Duệ cau mày: “Tại sao? Mục đích của cậu không phải là hạ gục Tiếu Diệc Trần à? Hắn ăn vào thêm mười phần trăm nữa là Tiếu Diệc Trần xong đời, còn giúp cậu chiếu cố”.
Lăng Khiên cúi đầu cười cười, nhướn mi nhìn anh: “Tôi cần sự hỗ trợ của hắn ta sao? Nực cười!”
Lý Duệ nhún nhún vai: “Được, tôi biết rồi. Chuẩn bị xong sẽ báo cho cậu ngay lập tức”.
Lăng Khiên gật đầu: “OK. Liên lạc sau”.
Sau khi Lý Duệ rời đi, Lăng Khiên nhìn điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay mình thất thần trong chốc lát. Vừa rồi chỉ trong một khắc trong lòng anh như lại cảm thấy có chút chột dạ. Thực sự anh không rõ mục đích mình muốn hạ gục Tiếu Diệc Trần là vì bất bình thay Đồng Yên hay chỉ là chính mình muốn trả hận.
Lục Tư Triết vẫn không hề phát biểu ý kiến gì, cho đến khi thấy trong mắt Lăng Khiên là sự giằng co cùng mờ mịt mới nhấp một chút cà phê nói: “Cậu xác định muốn cho Tiếu Diệc Trần thân bại danh liệt?”
Lăng Khiên dập thuốc vào gạt tàn, vuốt vuốt mi tâm nói: “Thật cũng thật sự không biết chính xác như thế nào.”
“Nếu như cô ấy biết, cô ấy sẽ không đồng ý cậu làm như vậy.”
Anh đưa mắt nhìn Lục Tư Triết nói thật nhỏ: “Vậy thì cậu đừng nói cho cô ấy biết.”
Lục Tư Triết cũng dập tắt điếu thuốc, đứng lên, hai tay đút vào trong túi áo nói: “Cô ấy là người phụ nữ của cậu, cũng hiểu cậu. Đến lúc Tiếu Diệc Trần bị làm sao chẳng lẽ cô ấy không liên tưởng đến cậu? Thời điểm cô ấy hỏi cậu, cậu có nhẫn tâm nói dối cô ấy không? Cậu hãy suy nghĩ kỹ lại đi, vì bây giờ cậu đang rất hạnh phúc!” Nói xong anh cầm lấp tập tài liệu và ra khỏi phòng.
Lăng Khiên ngả người tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Đúng vậy, bây giờ anh đang rất hạnh phúc, mặc dù Đồng Yên chưa đáp ứng lời cầu hôn của anh nhưng cô đối với anh thực sự rất tốt. Từ làng du lịch trở về, mỗi lần sau khi uống rượu trở về nhà cô, cô sẽ cho phép anh ngủ lại. Trong căn phòng nhỏ đó đồ đạc của anh ngày càng nhiều, phòng tắm đã có thêm bộ đồ cạo râu, trong cốc đựng bàn chải có thêm chiếc bàn chải đánh răng màu lam, trên mắc có thêm một chiếc khăn lông màu trắng, trong tủ quần áo có một vài bộ quần áo đi làm của anh. Tất cả đều nói rõ rằng cô dần dần cho anh tiếp cận vào cuộc sống của cô, anh rất mãn nguyện, mọi chuyện đều thật tốt đẹp. Tất cả mọi việc không tốt đều đã qua rồi.
Nhưng là một người kinh doanh bao nhiêu năm nay không hề chịu thua bất cứ việc gì, anh không cam lòng cứ như vậy bỏ qua cho Tiếu Diệc Trần, trừ không cam lòng ra còn có sợ hãi. Anh muốn cho người mang tên Tiếu Diệc Trần này hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Đồng Yên, anh không hi vọng Đồng Yên phải nhìn và nghe thấy bất kì tin tức về người đàn ông này nữa.
Vừa về đến nhà, Đồng Yên đi ngay vào phòng bếp nấu cơm, ăn xong lại đem ngân nhĩ cùng ngân hạnh (Vi: 2 thứ này là gì vậy @@?) bỏ vào trong nồi sau đó quay ra phòng khách ngồi ghế salon, ôm lấy máy tính nghiên cứu kịch bản. Mái tóc dài được cô búi gọn sau gáy, bộ quần áo to rộng ở nhà càng làm cô toát ra vẻ xinh xắn. Cô bật mấy bài hát làm không khí bớt cô đơn, nhưng toàn là những bài hát thanh âm rất thấp, không có lời ca vui vẻ hào hứng; trong phòng bếp tràn ngập hơi nước, mùi thơm nhẹ của canh bay khắp nhà làm cho người khác không tự chủ mà thả lỏng tâm tình.
Lăng Khiên mở cửa, đập vào mắt anh là toàn bộ khung cảnh trong nhà đẹp đẽ, ngọt ngào như vậy làm cho cảm giác thư sướng cùng ấm áp vô tận tràn ngập cả lòng anh [kể cả từng lỗ chân lông">.
Đồng Yên nghe được tiếng mở cửa, quay ra nhìn thấy người nam nhân anh tuấn kia, khóe miệng lập tức cong lên. Cô đặt máy vi tính xuống sàn nhà nhanh chóng chạy ra cầm lấy áo khoác cho anh le lưỡi nghịch ngợm: “Hì hì. Em xem kịch bản tập trung quá, cũng không nghe thấy tiếng anh mở cửa.”
Nói xong cô liền cau mũi: “Anh lại uống nhiều rượu rồi.” Ngữ khí của cô có nho nhỏ oán tr
Bài viết liên quan!