Tiểu thuyết Nam Thần Biến Thành Cún-full
Lượt xem : |
t nhanh đã ổn định lại tinh thần muốn đi qua khuyên can, nếu không có ai bị thương thì hỏng bét.
Nhìn vẻ mặt thương tâm của nha đầu, đôi mắt Phương Cảnh Thâm híp lại, sải bước qua kéo cô vào trong ngực mình, "Tránh xa một chút, cẩn thận làm em bị thương."
"Không sao..." Tiểu Đường có chút lúng túng cười cười, "Anh nhanh chạy đi đi."
Phương Cảnh Thâm cũng không đi, mà nhìn về phía Tô Kiến Thụ mở miệng nói, "Chủ tịch Tô, đã lâu không gặp."
"Cậu là..." Tô Kiến Thụ ngây ngốc nhìn tiểu Đường ở phía sau, nhìn dáng vẻ thân mật của nó với người đàn ông này, suy nghĩ trong chốc lát cuối cùng cũng nhớ ra, "Bác sĩ Phương? Đúng là lâu rồi không gặp, không nghĩ sẽ gặp cháu ở đây."
Nói xong ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa con gái và Phương Cảnh Thâm, "Hai đứa...."
Phương Cảnh Thâm không trả lời, mà đề nghị: "Chủ tịch Tô có thể dành chút thời gian nói chuyện không?"
Tô Kiến Thụ tức giận liếc mắt cậu tiểu Đường một cái, sửa sang lại cổ áo, "Được, đi thôi!"
Đúng lúc ông cũng không muốn tranh cãi với mấy người này, dù sao cũng có người ngoài ở đây, Tiểu Đường cũng nhìn thấy rồi, là bọn họ không tiếp nhận ý tốt của ông.
Tiểu Đường có chút lo lắng nhìn hướng hai người họ rời đi, sau đó Phương Cảnh Thâm đang đi được nửa đường quay lại cho cô ánh mắt an tâm.
Trái tim bỗng nhiên đập mạnh.
Cậu vội vàng chạy tới hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế Tiểu Đường, sao Tiểu Phương lại quen biết tên khốn kia thế?"
Tô Tiểu Đường có chút hoảng hốt lắc lắc đầu, "Cháu cũng không biết..."
"Đều là người một giới, quen biết cũng là bình thường! Đừng cùng một loại người như dượng là được rồi..." Anh họ chen vào một câu.
"Tiểu tử thối, mày gọi ai là dượng đấy." Cậu ra vẻ muốn đánh.
"Lỡ lời, là lỡ lời thôi." Anh họ ôm đầu tránh đi.
"Không cần biết người ta thuộc hạng người nào, dù gì cũng chả có quan hệ gì với chúng ta cả." Cậu nói.
Anh họ thấp giọng thì thào: "Bây giờ chúng ta không quan tâm. Nhưng sau này thì chưa biết được..."
***
Sau nhà.
Tô Kiến Thụ nở một nụ cười xã giao: "Ha ha, lần trước gặp mặt hình như là ở bữa tiệc sinh nhật chủ tịch Phương, trước có nghe chuyện cậu bị tai nạn xe cộ, thân thể không sao chứ? Không ngờ là cậu lại quen con gái tôi.."
"Cảm ơn chú quan tâm, hóa ra chủ tịch Tô biết cháu bị tai nạn xe." Nói đến đây, Phương Cảnh Thâm dừng lại một chút, sau đó chuyển đề tài, " Chủ tịch Tô có biết,...lúc tai nạn còn có một người nữa chứ?"
"Có nghe qua, hình như là con gái?" Tô Kiến Thụ không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy.
"Cô gái kia là Tiểu Đường." Phương Cảnh Thâm không nhanh không chậm trả lời.
Sắc mặt Tô Kiến Thụ lập tức thay đổi, "Cậu nói cái gì? Tiểu Đường thế nào? Nó có bị thương không?"
Phương Cảnh Thâm lẳng lặng nhìn ông ta.
Tô Kiến Thụ cảm thấy vô cùng xấu hổ, luôn miệng nói thương con gái, thực ra tâm tư đều đặt ở chuyện của bản thân, chuyện làm ăn, chuyện vợ, chuyện con trai... Cuối cùng thậm chí ngay cả con gái xảy ra tai nạn xe cộ cũng không biết, thỉnh thoảng trong đầu vẫn có suy nghĩ, có con gái như thế cũng tốt, không bao giờ gây thêm phiền phức cho gia đình hiện tại của mình.
"Tôi không xứng là bố..." Tô Kiến Thụ thở dài một hơi, quan sát anh một chút thăm dò hỏi: "Cậu với Tiểu Đường đang hẹn hò sao?"
"Đang chuẩn bị cầu hôn cô ấy." Phương Cảnh Thâm trả lời.
Tô Kiến Thụ kinh ngạc nhìn anh, lập tức trầm ngâm nói, "Tôi không hiểu rõ lắm hai đứa sao lại ở cùng với nhau, nhưng Tiểu Đường chưa từng nhắc đến cậu trước mặt tôi, nói thật, tôi cũng không hy vọng cậu sống chung với Tiểu Đường, với năng lực của tôi hoàn toàn có thể thay nó tìm được người phù hợp hơn, bây giờ tôi đã để ý được một vài người tốt, Tiểu Đường mặc dù chưa đồng ý ngay, nhưng cũng nói sẽ xem xét."
Thậm chí, ông ta còn nghi ngờ Phương Cảnh Thâm chọn Tiểu Đường là vì biết cô là con gái của ông ta nên có ý đồ, dù sao anh ở tập đoàn Phương thị cũng không có thực quyền.
Phương Cảnh Thâm đương nhiên biết ông ta đang nghĩ gì, thản nhiên nói, "Tôi cũng nói thật, kỳ thực chủ tịch cũng chẳng có bao nhiêu ảnh hưởng với quyết định của Tiểu Đường. Cho nên tôi nói một tiếng với chủ tịch cũng không phải để xin chú đồng ý, chỉ vì chú là bố của cô ấy nên mới thông báo một tiếng."
"..."
Hơn mười phút sau, Tô Kiến Thụ lái xe rời đi.
Vừa nhìn thấy Phương Cảnh Thâm trở về, bà ngoại lập tức lo lắng ra đón, len lén nói: "Thâm à, nó có bắt nạt cháu không? Ta nói cháu này, đừng để ý đến nó, hôn nhân của Tiểu Đường nó không có tư cách làm chủ, có bà ngoại làm chủ cho cháu."
Phương Cảnh Thâm bật cười: "Cám ơn bà ngoại."
"Người một nhà còn khách khí làm gì." Bà ngoại mắng yêu, càng nhìn càng hài lòng. Bà nhìn ra được ai thật lòng, Tô Kiến Thụ kia lúc còn trẻ bộ mặt phong lưu, còn chàng thanh niên trước mắt này, tuy rằng tướng mạo tốt, nhưng giữa hai lông mày thể hiện chính trực, đôi mắt cũng trong veo, quan trọng là khác hẳn Tô Kiến Thụ bị ép mới đến chào hỏi, không giống con người ta động lòng là đến cửa chào hỏi, xin phép bà đồng ý.
"Bà ngoại, cháu đi đây."
"Đứa bé ngoan, trên đường cẩn thận một chút! Lái xe chậm thôi."
"Vâng ạ."
"Bà ngoại không quấy rầy vợ chồng son hai đưa nói chuyện." Bà ngoại đi tới trước mặt Tiểu Đường, "Thâm Thâm phải đi rồi, mau tiễn nó đi."
Bọn họ nói xong rồi sao? Vừa rồi cô chuyên tâm suy nghĩ quá nên không để ý, Tô Tiểu Đường vội vàng chạy tới.
Phương Cảnh Thâm nhìn về hướng cô gái của mình đang đến, bây giờ đảm bảo cô ấy sẽ không chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa, thế nhưng cô ấy thì sao?
Bây giờ điều anh lo lắng nhất là, hiện tại không phải là lúc thích hợp để nói câu nói đó, mà cô thực sự đã...
Dù sao, dù có thích đậm sau thế nào cũng không thể lãng phí thời gian.
Tình huống này khiến tự tin của anh biến mất, anh bắt đầu lo lắng.
"Đi đường cẩn thận, không cần đi nhanh." Tô Tiểu Đường vẫn mặc áo bông như trước, so với lần trước gặp anh, vẻ mặt đã bình tĩnh nhiều.
"Không có lời nào khác muốn nói với anh sao?"
Tô Tiểu Đường gãi gãi đầu, suy nghĩ kỹ một lúc lâu mới nghẹn ra một câu, "Năm mới vui vẻ?"
Phương Cảnh Thâm bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm bờ vai của cô.
Tô Tiểu Đường tựa đầu vào vai Phương Cảnh Thâm, nóng bừng, bắt đầu hoa mắt không thể suy nghĩ.
Nhìn hai gò má ửng đỏ của cô, tâm tình Phương Cảnh Thâm mới miễn cưỡng tốt lên một chút, nhẹ giọng dặn dò: "Nhớ mở điện thoại."
"Ừ, nhưng tín hiệu không tốt lắm..."
Phương Cảnh Thâm buông cô ra, không biết từ đâu lấy ra một cái điện thoại nhỏ xinh, "Anh mua điện thoại mới cho em, dùng cái này đi."
囧, nam thần đi mua cái mới từ lúc nào thế....
"Đưa điện thoại cho anh."
Tô Tiểu Đường ngoan ngoãn giao điện thoại.
Phương Cảnh Thâm đưa lắp sim vào điện thoại mới cho cô, xong nhập số điện thoại của mình.
Tô Tiểu Đường cầm điện thoại, trong lòng bàn tay nóng lên, a, cô hoàn toàn không phản ứng kịp, đột nhiên có số điện thoại của nam thần.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, Phương Cảnh Thâm nhẹ nhàng nhéo má cô một cái: Anh phải đi rồi."
Tô Tiểu Đường chớp chớp mắt, che mặt, phất tay: "Tạm...tạm biệt..."
Trong lòng Tô Tiểu Đường cảm gi
Nhìn vẻ mặt thương tâm của nha đầu, đôi mắt Phương Cảnh Thâm híp lại, sải bước qua kéo cô vào trong ngực mình, "Tránh xa một chút, cẩn thận làm em bị thương."
"Không sao..." Tiểu Đường có chút lúng túng cười cười, "Anh nhanh chạy đi đi."
Phương Cảnh Thâm cũng không đi, mà nhìn về phía Tô Kiến Thụ mở miệng nói, "Chủ tịch Tô, đã lâu không gặp."
"Cậu là..." Tô Kiến Thụ ngây ngốc nhìn tiểu Đường ở phía sau, nhìn dáng vẻ thân mật của nó với người đàn ông này, suy nghĩ trong chốc lát cuối cùng cũng nhớ ra, "Bác sĩ Phương? Đúng là lâu rồi không gặp, không nghĩ sẽ gặp cháu ở đây."
Nói xong ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa con gái và Phương Cảnh Thâm, "Hai đứa...."
Phương Cảnh Thâm không trả lời, mà đề nghị: "Chủ tịch Tô có thể dành chút thời gian nói chuyện không?"
Tô Kiến Thụ tức giận liếc mắt cậu tiểu Đường một cái, sửa sang lại cổ áo, "Được, đi thôi!"
Đúng lúc ông cũng không muốn tranh cãi với mấy người này, dù sao cũng có người ngoài ở đây, Tiểu Đường cũng nhìn thấy rồi, là bọn họ không tiếp nhận ý tốt của ông.
Tiểu Đường có chút lo lắng nhìn hướng hai người họ rời đi, sau đó Phương Cảnh Thâm đang đi được nửa đường quay lại cho cô ánh mắt an tâm.
Trái tim bỗng nhiên đập mạnh.
Cậu vội vàng chạy tới hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế Tiểu Đường, sao Tiểu Phương lại quen biết tên khốn kia thế?"
Tô Tiểu Đường có chút hoảng hốt lắc lắc đầu, "Cháu cũng không biết..."
"Đều là người một giới, quen biết cũng là bình thường! Đừng cùng một loại người như dượng là được rồi..." Anh họ chen vào một câu.
"Tiểu tử thối, mày gọi ai là dượng đấy." Cậu ra vẻ muốn đánh.
"Lỡ lời, là lỡ lời thôi." Anh họ ôm đầu tránh đi.
"Không cần biết người ta thuộc hạng người nào, dù gì cũng chả có quan hệ gì với chúng ta cả." Cậu nói.
Anh họ thấp giọng thì thào: "Bây giờ chúng ta không quan tâm. Nhưng sau này thì chưa biết được..."
***
Sau nhà.
Tô Kiến Thụ nở một nụ cười xã giao: "Ha ha, lần trước gặp mặt hình như là ở bữa tiệc sinh nhật chủ tịch Phương, trước có nghe chuyện cậu bị tai nạn xe cộ, thân thể không sao chứ? Không ngờ là cậu lại quen con gái tôi.."
"Cảm ơn chú quan tâm, hóa ra chủ tịch Tô biết cháu bị tai nạn xe." Nói đến đây, Phương Cảnh Thâm dừng lại một chút, sau đó chuyển đề tài, " Chủ tịch Tô có biết,...lúc tai nạn còn có một người nữa chứ?"
"Có nghe qua, hình như là con gái?" Tô Kiến Thụ không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy.
"Cô gái kia là Tiểu Đường." Phương Cảnh Thâm không nhanh không chậm trả lời.
Sắc mặt Tô Kiến Thụ lập tức thay đổi, "Cậu nói cái gì? Tiểu Đường thế nào? Nó có bị thương không?"
Phương Cảnh Thâm lẳng lặng nhìn ông ta.
Tô Kiến Thụ cảm thấy vô cùng xấu hổ, luôn miệng nói thương con gái, thực ra tâm tư đều đặt ở chuyện của bản thân, chuyện làm ăn, chuyện vợ, chuyện con trai... Cuối cùng thậm chí ngay cả con gái xảy ra tai nạn xe cộ cũng không biết, thỉnh thoảng trong đầu vẫn có suy nghĩ, có con gái như thế cũng tốt, không bao giờ gây thêm phiền phức cho gia đình hiện tại của mình.
"Tôi không xứng là bố..." Tô Kiến Thụ thở dài một hơi, quan sát anh một chút thăm dò hỏi: "Cậu với Tiểu Đường đang hẹn hò sao?"
"Đang chuẩn bị cầu hôn cô ấy." Phương Cảnh Thâm trả lời.
Tô Kiến Thụ kinh ngạc nhìn anh, lập tức trầm ngâm nói, "Tôi không hiểu rõ lắm hai đứa sao lại ở cùng với nhau, nhưng Tiểu Đường chưa từng nhắc đến cậu trước mặt tôi, nói thật, tôi cũng không hy vọng cậu sống chung với Tiểu Đường, với năng lực của tôi hoàn toàn có thể thay nó tìm được người phù hợp hơn, bây giờ tôi đã để ý được một vài người tốt, Tiểu Đường mặc dù chưa đồng ý ngay, nhưng cũng nói sẽ xem xét."
Thậm chí, ông ta còn nghi ngờ Phương Cảnh Thâm chọn Tiểu Đường là vì biết cô là con gái của ông ta nên có ý đồ, dù sao anh ở tập đoàn Phương thị cũng không có thực quyền.
Phương Cảnh Thâm đương nhiên biết ông ta đang nghĩ gì, thản nhiên nói, "Tôi cũng nói thật, kỳ thực chủ tịch cũng chẳng có bao nhiêu ảnh hưởng với quyết định của Tiểu Đường. Cho nên tôi nói một tiếng với chủ tịch cũng không phải để xin chú đồng ý, chỉ vì chú là bố của cô ấy nên mới thông báo một tiếng."
"..."
Hơn mười phút sau, Tô Kiến Thụ lái xe rời đi.
Vừa nhìn thấy Phương Cảnh Thâm trở về, bà ngoại lập tức lo lắng ra đón, len lén nói: "Thâm à, nó có bắt nạt cháu không? Ta nói cháu này, đừng để ý đến nó, hôn nhân của Tiểu Đường nó không có tư cách làm chủ, có bà ngoại làm chủ cho cháu."
Phương Cảnh Thâm bật cười: "Cám ơn bà ngoại."
"Người một nhà còn khách khí làm gì." Bà ngoại mắng yêu, càng nhìn càng hài lòng. Bà nhìn ra được ai thật lòng, Tô Kiến Thụ kia lúc còn trẻ bộ mặt phong lưu, còn chàng thanh niên trước mắt này, tuy rằng tướng mạo tốt, nhưng giữa hai lông mày thể hiện chính trực, đôi mắt cũng trong veo, quan trọng là khác hẳn Tô Kiến Thụ bị ép mới đến chào hỏi, không giống con người ta động lòng là đến cửa chào hỏi, xin phép bà đồng ý.
"Bà ngoại, cháu đi đây."
"Đứa bé ngoan, trên đường cẩn thận một chút! Lái xe chậm thôi."
"Vâng ạ."
"Bà ngoại không quấy rầy vợ chồng son hai đưa nói chuyện." Bà ngoại đi tới trước mặt Tiểu Đường, "Thâm Thâm phải đi rồi, mau tiễn nó đi."
Bọn họ nói xong rồi sao? Vừa rồi cô chuyên tâm suy nghĩ quá nên không để ý, Tô Tiểu Đường vội vàng chạy tới.
Phương Cảnh Thâm nhìn về hướng cô gái của mình đang đến, bây giờ đảm bảo cô ấy sẽ không chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa, thế nhưng cô ấy thì sao?
Bây giờ điều anh lo lắng nhất là, hiện tại không phải là lúc thích hợp để nói câu nói đó, mà cô thực sự đã...
Dù sao, dù có thích đậm sau thế nào cũng không thể lãng phí thời gian.
Tình huống này khiến tự tin của anh biến mất, anh bắt đầu lo lắng.
"Đi đường cẩn thận, không cần đi nhanh." Tô Tiểu Đường vẫn mặc áo bông như trước, so với lần trước gặp anh, vẻ mặt đã bình tĩnh nhiều.
"Không có lời nào khác muốn nói với anh sao?"
Tô Tiểu Đường gãi gãi đầu, suy nghĩ kỹ một lúc lâu mới nghẹn ra một câu, "Năm mới vui vẻ?"
Phương Cảnh Thâm bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm bờ vai của cô.
Tô Tiểu Đường tựa đầu vào vai Phương Cảnh Thâm, nóng bừng, bắt đầu hoa mắt không thể suy nghĩ.
Nhìn hai gò má ửng đỏ của cô, tâm tình Phương Cảnh Thâm mới miễn cưỡng tốt lên một chút, nhẹ giọng dặn dò: "Nhớ mở điện thoại."
"Ừ, nhưng tín hiệu không tốt lắm..."
Phương Cảnh Thâm buông cô ra, không biết từ đâu lấy ra một cái điện thoại nhỏ xinh, "Anh mua điện thoại mới cho em, dùng cái này đi."
囧, nam thần đi mua cái mới từ lúc nào thế....
"Đưa điện thoại cho anh."
Tô Tiểu Đường ngoan ngoãn giao điện thoại.
Phương Cảnh Thâm đưa lắp sim vào điện thoại mới cho cô, xong nhập số điện thoại của mình.
Tô Tiểu Đường cầm điện thoại, trong lòng bàn tay nóng lên, a, cô hoàn toàn không phản ứng kịp, đột nhiên có số điện thoại của nam thần.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, Phương Cảnh Thâm nhẹ nhàng nhéo má cô một cái: Anh phải đi rồi."
Tô Tiểu Đường chớp chớp mắt, che mặt, phất tay: "Tạm...tạm biệt..."
Trong lòng Tô Tiểu Đường cảm gi
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2421/3257
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2421/3257
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt