Tiểu thuyết Mười Năm Sau Giành Em Về -full
Lượt xem : |
a con sao? Khi đó chú cầm đi xét nghiệm AND, vừa rồi chú nhận được báo cáo, chú thật sự ba con!" Lần đầu tiên Thi Gia Phong phát hiện, để giải thích cho một đứa bé nghe hiểu, là chuyện khó khăn thế nào.
Tang Tuấn không hiểu, "Trước kia chú có quen biết mẹ không?"
Thi Gia Phong suy nghĩ một chút, cái vấn đề này đúng là rất khó giải thích, không thể nói những điều xấu hổ với nó!
"Tiểu Tuấn, nguyên nhân trong này ba rất khó giải thích, ba không nhớ mẹ con, có điều mẹ lại sớm biết ba là ba con, nhưng cô ấy lại không nói cho ba, gần đây vì ba nhờ người giúp đỡ điều tra mới phát hiện ra chuyện này!"
Tang Tuấn có chút hiểu lời nói của Thi Gia Phong, thì ra mẹ muốn giấu giếm mọi chuyện, nhưng cậu nên tin lời nói của Thi Gia Phong sao?
"Chú thật sự là ba con?"
"Ừm! Là ba con!" Thi Gia Phong khẳng định.
Sau khi Tang Tuấn suy nghĩ một chút, lập tức không che giấu được nụ cười, "Chú đúng là ba con! Con có ba!"
Bộ dạng tươi cười của đứa nhỏ này thật đáng yêu.
"Lại đây, con trai của ba!" Thi Gia Phong đột nhiên thấy cảm động, mình lại có một đứa con gần mười tuổi, quan trọng hơn, Tang Văn Nhi còn nuôi dạy nó rất tốt.
Tang Tuấn không nói hai lời, lập tức nhào vào trong ngực Thi Gia Phong, không ngừng khóc, mà trong mắt của Thi Gia Phong cũng lóe ánh nước.
"Ba! Ba! Ba!"
"Ngoan! Tiểu Tuấn!"
Sau khi hai người chơi đùa với nhau, mới yên tĩnh lại.
Thi Gia Phong nghiêm túc nói với Tang Tuấn, "Tiểu Tuấn, về chuyện chúng ta là ba con này, trước không nên cho mẹ con biết."
"Tại sao?" Chú rõ ràng là ba cậu, tại sao lại không thể để cho mẹ biết?
Thi Gia Phong vuốt cái đầu nhỏ của cậu "Mẹ không muốn cho người khác biết chuyện này, vậy trước đó chúng ta phải giả vờ không biết, chờ ba dụ dỗ mẹ xong, chúng ta có thể nói ra mà!"
Tang Tuấn suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Thi Gia Phong nói rất đúng, vì lúc trước khi cậu nhắc tới ba, Tang Văn Nhi luôn rất buồn, hơn nữa còn khóc, cho nên trước đó đừng nói, chờ Thi Gia Phong giải quyết xong chuyện Tang Văn Nhi, thì nói với cô!
"Được, con nghe ba!"
Thi Gia Phong cười tủm tỉm nói: "Ừm! Cái này là bí mật giữa đàn ông chúng ta, không thể để cho phụ nữ biết, hiểu không? Đên bà nội cũng không được nói."
Tang Tuấn gật đầu đáp ứng.
Thi Gia Phong giảo họa nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện này anh nhất định phải xử lý cho thật tốt mới được, ngàn vạn lần không được để Tang Tuấn thất vọng, mà Tang Văn Nhi, em hãy chờ mà tiếp chiêu đi! Cô gạt anh chuyện này, anh đã biết rồi, cô nên vì chuyện này mà phải trả giá một chút, mà vẻ mặt gian trá của anh đều thu vào trong mắt Tang Tuấn.
Chương 8
Tang Văn Nhi vẫn nhìn đồng hồ, Thi Gia Phong đưa Tang Tuấn đi ra ngoài đã rất lâu, vẫn chưa về, rốt cuộc hai người đó đã đi đâu?
Bà Thi nhận ra Tang Văn Nhi lo lắng. “văn Nhi, Gia Phong mang nó ra ngoài, chẳng lẽ con còn lo lắng sao? Sao lại khẩn trương như vậy?”
Cũng vì là Thi Gia Phong đưa Tang Tuấn ra ngoài, cô mới có thể khẩn trương như vậy, đã qua thời gian ăn tối, hai người còn chưa về, cô lại không dám gọi điện thoại cho thi Gia Phong, chỉ có thể một mực chờ đợi, cho đến tám giờ, hai người mới về đến nhà họ Thi.
Tang Văn Nhi lập tức chạy ra đón. “Sao hai người lại về trễ như vậy?”
Tang Tuấn biết Tang Văn Nhi không vui, cho nên không dám nói lời nào.
Thi Gia Phong thân là ba, đương nhiên bị đẩy ra làm tấm mộc. “Là anh dẫn nó ra ngoài chơi, cho nên mới về trễ như vậy.”
Tang Văn Nhi phòng bị nhìn anh một cái, không nói gì.
Bà Thi gọi Tang Tuấn qua. “Hôm nay hai người đi đâu chơi? Lại có thể về trễ như vậy, có biết mẹ đã chờ bao lâu rồi không? Cũng không biết gọi điện về.”
Tang Tuấn áy náy nhìn Tang Văn Nhi. “Mẹ, lần sau con sẽ không như vậy nữa đâu!”
Tang văn Nhi cười nói, “Ăn cơm tối chưa? Mẹ làm cho con ăn!”
“Không cần, chú gia Phong đã đưa con đi ăn rồi.” Táng Tuấn nhìn Thi Gia Phong đang ngồi trên ghế salon, chạy tới bên cạnh ngồi xuống.
Tang Văn Nhi cảnh giác nhìn Thi Gia Phong, không phải anh nói gì với Tang Tuấn chứ? Sao cô lại có cảm giác hình như tình cảm của hai người lại tốt hơn?
“Ái cái gì vậy? Sao nhìn con lại vui vẻ như vậy!” Bà Thi nắm khuôn mặt bé nhỏ Tang Tuấn nói.
Tang Tuấn không dám nói, vì bình thường mẹ không có cậu ăn thức ăn nhanh, nếu như bị mẹ biết, có thể tức giận không?
“Đi ăn một bữa tiệc lớn!” Thi Gia Phong giải vây.
Tang Văn Nhi nhìn Tang Tuấn không dám nói, cũng biết cậu lại ăn đồ cô không cho phép ăn, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng vì đang ở trước mặt mọi người nên cô không biểu hiện ra.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
Sau đó Thi Gia Phong và Tang Tuấn liếc mắt nhìn nhau, cười thầm.
Bà Thi nhìn vẻ mặt của hai người, lại cộng thêm vẻ ăn ý mười phần, nhất định là có chuyện giấu giếm Tang Văn Nhi. “Có phải hai người đi làm chuyện xấu hay không?”
“Mẹ sao mẹ lại nghĩ vậy? Một người lớn và một đứa bé, sẽ làm được chuyện xấu gì?” Thi Gia Phong rất không đồng ý, giải thích cho mẹ mình.
“Vậy hai ngời đang cùng nhau cười cái gì?”
Thi Gia Phong và Tang Tuấn vừa liếc nhìn nhau vừa cười, miệng đồng thanh nói. “Đây là bí mật của đàn ông!”
Bà Thi tò mò chết, nhưng hai người vẫn không nói, Tang Văn Nhi nhíu chặt lông mày, hai người ở bên ngoài đã làm cái gì? Khi nào lại có bí mật đàn ông như vậy? Hơn nữa nụ cười của hai người khiến cô vô cùng chói mắt.
“Đã về rồi, thì đi tắm rửa đi!” Tang Văn Nhi mang Tang Tuấn lên tầng.
Sau khi Tang Văn Nhi rời đi, Thi Gia Phong không tự chủ được cười lên, thật may cô không phát hiện ra, nhưng anh hi vọng cô có thể ngốc thêm chút nữa, không phát hiện ra cái gì càng tốt.
“Con đang cười cái gì?” Bà Thi không hiểu nhìn anh.
Thi Gia Phong đến gần mẹ mình. “Cái này mẹ còn không hiểu, đến lúc đó, con sẽ nói cho mẹ biết.”
“Có phải là chuyện con hẹn hò với Văn Nhi?” Bà Thi đã sớm biết.
Thi Gia Phong cảm thấy không ngoài ý muốn, mẹ anh nên sớm phát hiện ra mới đúng, nhưng đối với chuyện khác, bà lại không chú ý tới. “Mẹ đã biết vậy cũng không nên hỏi nữa!”
Bà Thi vốn cũng không muốn hỏi nữa, nhưng người trong cuộc là Tang Văn Nhi, bà vẫn phải hỏi. “Mẹ không cho con tổn thương Văn Nhi.”
Thi Gia Phong cảm thấy hình như Tang Văn Nhi đang tổn thương anh.
“Mẹ, con giống loại người như vậy sao?” Anh đối xử với Tang Văn nhi rất tốt, hơn nữa còn là cực tốt, nhưng đối phương lại không biết cảm kích.
Bà Thi cũng mặc kệ. “Con không cần phải nói với mẹ chuyện tình yêu, Văn Nhi không phải những người phụ nữ mà con hay quen trước đây, con bé là cô gái tốt, không thể chịu nổi con tổn thương!”
“Con biết cô ấy đặc biệt, vẫn luôn đặc biệt!” Anh rất thâm ý nói. “Con sẽ không làm tổn thương cô ấy, con sẽ che chở cô ấy thật tốt, mẹ cứ thoải mái đi.”
Bà Thi vẫn hoài nghi nhìn anh, con trai mình là người như thế nào, bà là người rõ nhất.
Thi Gia Phong biết mẹ cũng không tin tưởng mình, anh cũng rất bất đắc dĩ, vì quá khứ anh đã lợi dụng quá nhiều người phụ nữ để che giấu người mình thật sự yêu.
Tại quán bar vắng lặng, Cung Tề Nhân và Lê Tường Dương phát hiện không có các em gái vừa mắt, trở lại bên cạnh Thi Gia Phong uống rượu.
“Tại sao mỗi lần cậu đến bar, đều ngồi một góc giả làm bộ dạng u buồn như vậy?” Lê Tường Dương vẫn không kịp thích ứng với chuyển biến của bạn tốt.
“Trong lòng c
Tang Tuấn không hiểu, "Trước kia chú có quen biết mẹ không?"
Thi Gia Phong suy nghĩ một chút, cái vấn đề này đúng là rất khó giải thích, không thể nói những điều xấu hổ với nó!
"Tiểu Tuấn, nguyên nhân trong này ba rất khó giải thích, ba không nhớ mẹ con, có điều mẹ lại sớm biết ba là ba con, nhưng cô ấy lại không nói cho ba, gần đây vì ba nhờ người giúp đỡ điều tra mới phát hiện ra chuyện này!"
Tang Tuấn có chút hiểu lời nói của Thi Gia Phong, thì ra mẹ muốn giấu giếm mọi chuyện, nhưng cậu nên tin lời nói của Thi Gia Phong sao?
"Chú thật sự là ba con?"
"Ừm! Là ba con!" Thi Gia Phong khẳng định.
Sau khi Tang Tuấn suy nghĩ một chút, lập tức không che giấu được nụ cười, "Chú đúng là ba con! Con có ba!"
Bộ dạng tươi cười của đứa nhỏ này thật đáng yêu.
"Lại đây, con trai của ba!" Thi Gia Phong đột nhiên thấy cảm động, mình lại có một đứa con gần mười tuổi, quan trọng hơn, Tang Văn Nhi còn nuôi dạy nó rất tốt.
Tang Tuấn không nói hai lời, lập tức nhào vào trong ngực Thi Gia Phong, không ngừng khóc, mà trong mắt của Thi Gia Phong cũng lóe ánh nước.
"Ba! Ba! Ba!"
"Ngoan! Tiểu Tuấn!"
Sau khi hai người chơi đùa với nhau, mới yên tĩnh lại.
Thi Gia Phong nghiêm túc nói với Tang Tuấn, "Tiểu Tuấn, về chuyện chúng ta là ba con này, trước không nên cho mẹ con biết."
"Tại sao?" Chú rõ ràng là ba cậu, tại sao lại không thể để cho mẹ biết?
Thi Gia Phong vuốt cái đầu nhỏ của cậu "Mẹ không muốn cho người khác biết chuyện này, vậy trước đó chúng ta phải giả vờ không biết, chờ ba dụ dỗ mẹ xong, chúng ta có thể nói ra mà!"
Tang Tuấn suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Thi Gia Phong nói rất đúng, vì lúc trước khi cậu nhắc tới ba, Tang Văn Nhi luôn rất buồn, hơn nữa còn khóc, cho nên trước đó đừng nói, chờ Thi Gia Phong giải quyết xong chuyện Tang Văn Nhi, thì nói với cô!
"Được, con nghe ba!"
Thi Gia Phong cười tủm tỉm nói: "Ừm! Cái này là bí mật giữa đàn ông chúng ta, không thể để cho phụ nữ biết, hiểu không? Đên bà nội cũng không được nói."
Tang Tuấn gật đầu đáp ứng.
Thi Gia Phong giảo họa nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện này anh nhất định phải xử lý cho thật tốt mới được, ngàn vạn lần không được để Tang Tuấn thất vọng, mà Tang Văn Nhi, em hãy chờ mà tiếp chiêu đi! Cô gạt anh chuyện này, anh đã biết rồi, cô nên vì chuyện này mà phải trả giá một chút, mà vẻ mặt gian trá của anh đều thu vào trong mắt Tang Tuấn.
Chương 8
Tang Văn Nhi vẫn nhìn đồng hồ, Thi Gia Phong đưa Tang Tuấn đi ra ngoài đã rất lâu, vẫn chưa về, rốt cuộc hai người đó đã đi đâu?
Bà Thi nhận ra Tang Văn Nhi lo lắng. “văn Nhi, Gia Phong mang nó ra ngoài, chẳng lẽ con còn lo lắng sao? Sao lại khẩn trương như vậy?”
Cũng vì là Thi Gia Phong đưa Tang Tuấn ra ngoài, cô mới có thể khẩn trương như vậy, đã qua thời gian ăn tối, hai người còn chưa về, cô lại không dám gọi điện thoại cho thi Gia Phong, chỉ có thể một mực chờ đợi, cho đến tám giờ, hai người mới về đến nhà họ Thi.
Tang Văn Nhi lập tức chạy ra đón. “Sao hai người lại về trễ như vậy?”
Tang Tuấn biết Tang Văn Nhi không vui, cho nên không dám nói lời nào.
Thi Gia Phong thân là ba, đương nhiên bị đẩy ra làm tấm mộc. “Là anh dẫn nó ra ngoài chơi, cho nên mới về trễ như vậy.”
Tang Văn Nhi phòng bị nhìn anh một cái, không nói gì.
Bà Thi gọi Tang Tuấn qua. “Hôm nay hai người đi đâu chơi? Lại có thể về trễ như vậy, có biết mẹ đã chờ bao lâu rồi không? Cũng không biết gọi điện về.”
Tang Tuấn áy náy nhìn Tang Văn Nhi. “Mẹ, lần sau con sẽ không như vậy nữa đâu!”
Tang văn Nhi cười nói, “Ăn cơm tối chưa? Mẹ làm cho con ăn!”
“Không cần, chú gia Phong đã đưa con đi ăn rồi.” Táng Tuấn nhìn Thi Gia Phong đang ngồi trên ghế salon, chạy tới bên cạnh ngồi xuống.
Tang Văn Nhi cảnh giác nhìn Thi Gia Phong, không phải anh nói gì với Tang Tuấn chứ? Sao cô lại có cảm giác hình như tình cảm của hai người lại tốt hơn?
“Ái cái gì vậy? Sao nhìn con lại vui vẻ như vậy!” Bà Thi nắm khuôn mặt bé nhỏ Tang Tuấn nói.
Tang Tuấn không dám nói, vì bình thường mẹ không có cậu ăn thức ăn nhanh, nếu như bị mẹ biết, có thể tức giận không?
“Đi ăn một bữa tiệc lớn!” Thi Gia Phong giải vây.
Tang Văn Nhi nhìn Tang Tuấn không dám nói, cũng biết cậu lại ăn đồ cô không cho phép ăn, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng vì đang ở trước mặt mọi người nên cô không biểu hiện ra.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
Sau đó Thi Gia Phong và Tang Tuấn liếc mắt nhìn nhau, cười thầm.
Bà Thi nhìn vẻ mặt của hai người, lại cộng thêm vẻ ăn ý mười phần, nhất định là có chuyện giấu giếm Tang Văn Nhi. “Có phải hai người đi làm chuyện xấu hay không?”
“Mẹ sao mẹ lại nghĩ vậy? Một người lớn và một đứa bé, sẽ làm được chuyện xấu gì?” Thi Gia Phong rất không đồng ý, giải thích cho mẹ mình.
“Vậy hai ngời đang cùng nhau cười cái gì?”
Thi Gia Phong và Tang Tuấn vừa liếc nhìn nhau vừa cười, miệng đồng thanh nói. “Đây là bí mật của đàn ông!”
Bà Thi tò mò chết, nhưng hai người vẫn không nói, Tang Văn Nhi nhíu chặt lông mày, hai người ở bên ngoài đã làm cái gì? Khi nào lại có bí mật đàn ông như vậy? Hơn nữa nụ cười của hai người khiến cô vô cùng chói mắt.
“Đã về rồi, thì đi tắm rửa đi!” Tang Văn Nhi mang Tang Tuấn lên tầng.
Sau khi Tang Văn Nhi rời đi, Thi Gia Phong không tự chủ được cười lên, thật may cô không phát hiện ra, nhưng anh hi vọng cô có thể ngốc thêm chút nữa, không phát hiện ra cái gì càng tốt.
“Con đang cười cái gì?” Bà Thi không hiểu nhìn anh.
Thi Gia Phong đến gần mẹ mình. “Cái này mẹ còn không hiểu, đến lúc đó, con sẽ nói cho mẹ biết.”
“Có phải là chuyện con hẹn hò với Văn Nhi?” Bà Thi đã sớm biết.
Thi Gia Phong cảm thấy không ngoài ý muốn, mẹ anh nên sớm phát hiện ra mới đúng, nhưng đối với chuyện khác, bà lại không chú ý tới. “Mẹ đã biết vậy cũng không nên hỏi nữa!”
Bà Thi vốn cũng không muốn hỏi nữa, nhưng người trong cuộc là Tang Văn Nhi, bà vẫn phải hỏi. “Mẹ không cho con tổn thương Văn Nhi.”
Thi Gia Phong cảm thấy hình như Tang Văn Nhi đang tổn thương anh.
“Mẹ, con giống loại người như vậy sao?” Anh đối xử với Tang Văn nhi rất tốt, hơn nữa còn là cực tốt, nhưng đối phương lại không biết cảm kích.
Bà Thi cũng mặc kệ. “Con không cần phải nói với mẹ chuyện tình yêu, Văn Nhi không phải những người phụ nữ mà con hay quen trước đây, con bé là cô gái tốt, không thể chịu nổi con tổn thương!”
“Con biết cô ấy đặc biệt, vẫn luôn đặc biệt!” Anh rất thâm ý nói. “Con sẽ không làm tổn thương cô ấy, con sẽ che chở cô ấy thật tốt, mẹ cứ thoải mái đi.”
Bà Thi vẫn hoài nghi nhìn anh, con trai mình là người như thế nào, bà là người rõ nhất.
Thi Gia Phong biết mẹ cũng không tin tưởng mình, anh cũng rất bất đắc dĩ, vì quá khứ anh đã lợi dụng quá nhiều người phụ nữ để che giấu người mình thật sự yêu.
Tại quán bar vắng lặng, Cung Tề Nhân và Lê Tường Dương phát hiện không có các em gái vừa mắt, trở lại bên cạnh Thi Gia Phong uống rượu.
“Tại sao mỗi lần cậu đến bar, đều ngồi một góc giả làm bộ dạng u buồn như vậy?” Lê Tường Dương vẫn không kịp thích ứng với chuyển biến của bạn tốt.
“Trong lòng c
Bài viết liên quan!