Tiểu thuyết Mấy Đêm Cũng Là Đêm Đầu-full
Lượt xem : |
ến vùi mặt vào cần cổ anh, mà Uông Hạo còn lại là hào phóng hướng đôi vợ chồng kia chào hỏi.
Khi hai người đi ra thang máy, Uông Hạo ôm cô đi vào phòng mình,không gian hơn năm trăm mét, trừ bỏ phòng ngủ cùng thư phòng, còn lại không gian toàn bộ làm thông.
Uông Hạo buông Hà Vu Yến, xoay người đi đến phòng ngủ, "Anh đi tắm rửa trước."
Hà Vu Yến một mình bị bỏ lại phòng khách to như thế, nhìn bài trí màu trắng đen ngắn gọn sáng ngời phòng ở, lại nhìn cửa phòng ngủ mở rộng ra, nghe được bên trong truyền đến tiếng nước, cô nhất thời không biết nên đi hay là ở lại.
Mười phút sau, Uông Hạo khoác lên một cái áo tắm, tóc ẩm ướt đi ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt của anh quét phòng khách một cái, trên sofa không thấy người, lại nhìn mảng cửa sổ lớn sát đất, nhìn thấy Hà Vu Yến khom gối ngồi ở trên đá cẩm thạch màu trắng.
Cô không có đi, hơn nữa chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tầng lầu anh ở không thấp, tầm nhìn rộng lớn, có thể thấy cảnh sắc toàn bộ thành phố.
"Em đang nhìn cái gì vậy?" Uông Hạo đi đến sau lưng cô, trong tay anh cầm ly nước, anh khát nước uống một hớp nước lớn. Nghe thấy âm thanh của anh, Hà Vu Yến vội vàng đứng dậy, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa nhỏ, nhìn giống như là nữ sinh trung học, cùng năm thứ tư kia anh mới gặp cô rất giống.
"Ách. . . . . . Em có thể đi rồi sao?" Vốn cô muốn vụng trộm rời đi, nhưng bóp đựng tiền lẻ của cô bị anh cầm đi, không có tiền cô không thể kêu xe về nhà.
"Không được." Uông Hạo làm sao để cho cô đi được,đặt ly nước trên bàn cách đó không xa, anh lại một lần nữa đem Hà Vu Yến ôm lấy, "Anh muốn em theo giúp anh ngủ."
Hai người đi vào phòng ngủ, Uông Hạo đem Hà Vu Yến ôm đến trên giường, lúc này không thô lỗ giống lần trước, mà là cẩn thận đặt cô xuống,khi cô ra vẻ muốn đứng dậy, anh cũng nằm lên giường, ôm cô vào trong ngực.
"Theo giúp anh ngủ một chút đi." Anh nhắm mắt lại nói.
"Anh Uông . . . . . ." Hà Vu Yến giãy giụa vài cái, muốn từ trong lòng anh tránh ra.
"Em lại kêu sai nữa rồi." Uông Hạo nâng cằm cô lên,thật mạnh hôn lên môi cô, "Anh nói, không cho kêu anh như vậy."
"Vì sao?" Tránh không được ôm ấp của anh, Hà Vu Yến lại xoay vặn thân mình, không muốn bị anh ôm như vậy.
"Bởi vì em là người phụ nữ của anh, lý do này có đủ không,hửm?" Uông Hạo vùi đầu vào cổ cô, ngửi hương thơm ngát của cô, thỏa mãn thở ra, thấy cô còn giãy dụa, chân dài vòng qua đem hai chân cô vây lấy, hai tay bá đạo ôm eo nhỏ của cô,làm cô đi đâu cũng không được.
"Anh Uông. . . . . ."
"Vu Yến, tuy rằng anh hiện tại mệt đến thầm nghĩ ngã đầu liền ngủ, bất quá nếu em còn lộn xộn, anh sẽ không để ý khiến bản thân càng mệt thêm một chút." Nói xong tay anh đã sâm nhập vào trong áo cô, thuần thục cởi bỏ áo trong của cô, hai tay lớn bao trọn vú no đủ của cô.
Hà Vu Yến toàn thân cứng đờ, động cũng không dám động, chỉ sợ anh thật sự nói được thì làm được, tối hôm qua cô thể nghiệm mạnh liệt cùng cường thế ở trên giường của anh, mặc kệ cô cầu xin thế nào, anh không buông tha cô chính là không buông tha cô.
"Thế nào chịu yên rồi à?"Uông Hạo nhắm hai mắt, hưởng thụ vuốt ve vú mềm mại của cô,còn cố ý trên eo cô vuốt ve qua lại, yêu xúc cảm da thịt nhẵn nhụi lại mềm nhẵn của cô.
"Anh. . . . . ."
"Ngoan một chút." Uông Hạo ở trên môi cô ấn nụ hôn, cảm giác cô yên tĩnh bất động, tay anh cũng cuối cùng yên tĩnh, lại ôm eo của cô, thật lâu hai người đều không có lên tiếng.
Hà Vu Yến lẳng lặng nằm ở trong lòng Uông Hạo, ngửi mùi thơm xà phòng khoan khoái nhẹ nhàng trên người anh, ngủ không được cô thoáng quay đầu, nhìn Uông Hạo từ từ nhắm mắt hô hấp vững vàng.
Kìm lòng không đậu cô chậm rãi giơ tay lên, cách mặt anh một khoảng cách, cẩn thận miêu tả ngũ quan anh, trên mặt bất giác lộ ra mỉm cười.
Mà Uông Hạo đã đi vào giấc ngủ tuy rằng không có phát hiện cô cười, nhưng hai tay ôm cô vẫn không có nới ra.
Khi Uông Hạo mở to mắt, xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ nhìn đến sắc trời tối, tay anh vươn lên đầu tủ giường lấy đồng hồ, thế nhưng đã sáu giờ rồi.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, anh mạnh xoay người nhìn bên kia giường, lại không thấy bóng dáng Hà Vu Yến.
Nhanh chóng xuống giường,bên cạnh dây lưng áo tắm lỏng lẽo, ba chân bốn cẳng mở cửa phòng, anh đi đến phòng khách nhìn chung quanh, lúc này đây Hà Vu Yến cũng không có ngồi ở cạnh cửa sổ nhìn ngoài cửa sổ, Uông Hạo mắng một tiếng, lại ở xoay người, như phát hiện cái gì đó hướng tới bàn ăn.
Anh rất ít sử dụng bàn cơm, lúc này bày trên đó một mâm cơm chiên trứng, phía trên còn đè ép một tờ giấy, anh nhận ra chữ viết xinh đẹp này là của Vu Yến.
Bóp đựng tiền lẻ em cầm đi,biết anh có thể sẽ đói bụng,nên giúp anh làm cơm chiên trứng.
Lời dặn dò rất đơn giản, phía trên không có ghi chú rõ tên, Uông Hạo ngồi nhìn cơm chiên trứng trên bàn lạnh ngắt,ngay cả độ nóng cũng giảm đi, trực tiếp bắt đầu ăn.
Hoặc như là nghĩ đến cái gì, Uông Hạo đi vào phòng lấy di động, bấm dãy số Hà Vu Yến, điện thoại vang vài tiếng,thì đầu bên kia đã tiếp rồi.
"Alo?"
"Là anh." Uông Hạo lại ăn một muỗng cơm chiên trứng không tính là mĩ vĩ nhưng thật hợp khẩu vị anh.
Đầu kia nghe thấy âm thanh của anh, trầm mặc vài giây mới nói: "Em đang đi làm." .
"Khi nào thì tan tầm?" Ăn cơm chiên trứng Hà Vu Yến vì anh chuẩn bị, Uông Hạo chẳng những tâm tình tốt,liền giọng điệu đều ôn hòa không ít.
Đầu kia lại trầm mặc, nếu không phải còn truyền đến tiếng nhạc, Uông Hạo tám phần muốn tắt di động hỏi han, lại"Này"một tiếng."Thế nào không nói chuyện?"
"Sẽ rất trễ."
"Là mấy giờ?" Uông Hạo nhíu mày.
"Ba giờ sáng." Hà Vu Yến nói thật ra.
"Anh đi rước em." Nói xong anh liền tắt di động, lại ăn vài muỗng cơm chiên trứng, buồn bực anh trực tiếp điện thoại cho Ngũ Hãn.
Mà nghe thấy di động truyền đến âm thanh đô đô, Hà Vu Yến cười khổ đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi, cô nghĩ chắc là Uông Hạo lại tức giận, nhưng công việc này đối với cô rất quan trọng, cô chỉ có vào nghỉ hè mới có thể kiếm học phí,nhân viên phục vụ khách sạn tiền lương so bên ngoài cao hơn,nhưng nếu có thể lựa chọn, cô cũng muốn đi tìm một cửa hàng tiện lợi làm việc, đáng tiếc cô không thể.
Chương 8
Uông Hạo từ đầu đã quên cuộc hẹn hò này rồi, cũng căn bản không tính cùng cái người phụ nữ không biết bộ dạng tròn hay méo hẹn hò,anh cũng không quản mẹ có tức giận thế nào, có nghĩ cùng anh đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, anh như trước không động đậy, nói không đi hẹn hò chính là không đi, bởi vì anh đang nghĩ tới đem một người phụ nữ nhìn thì nhu nhược nhưng lại quật cường nào đấy, bắt chuyển vào nhà anh ở chung với anh.
Anh muốn cho Hà Vu Yến biết khi anh nói cô là người phụ nữ của anh không phải chỉ nói bằng miệng không, đêm đó đón cô tan tầm, anh chở cô về nhà trọ cô thuê, chỉ cho cô nửa tiếng, muốn cô đem đồ tất cả đồ của mình thu gọn, còn tự tiện hơn nửa đêm gõ cửa chủ nhà, dám muốn kết thúc hợp đồng thuê,ngay cả tiền thế chấp một tháng cũng không cần .
Thấy cô không chịu thu dọn hành lý, Uông Hạo cần cù tự mình giúp cô thu dọn, không đến nửa tiếng, trên xe anh chẳng những có gia sản Vu Yến sở hữu, còn có cô ngồi thở phì phì ở ghế trước.
"Thở xong rồi chưa?" Thấy cô một đường nhìn ngoài cửa sổ, mặc kệ anh nói cái gì cũng không đáp lại, nói cũng kỳ quái, nếu là anh bình thường, có người phụ nữ dám không nể m
Khi hai người đi ra thang máy, Uông Hạo ôm cô đi vào phòng mình,không gian hơn năm trăm mét, trừ bỏ phòng ngủ cùng thư phòng, còn lại không gian toàn bộ làm thông.
Uông Hạo buông Hà Vu Yến, xoay người đi đến phòng ngủ, "Anh đi tắm rửa trước."
Hà Vu Yến một mình bị bỏ lại phòng khách to như thế, nhìn bài trí màu trắng đen ngắn gọn sáng ngời phòng ở, lại nhìn cửa phòng ngủ mở rộng ra, nghe được bên trong truyền đến tiếng nước, cô nhất thời không biết nên đi hay là ở lại.
Mười phút sau, Uông Hạo khoác lên một cái áo tắm, tóc ẩm ướt đi ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt của anh quét phòng khách một cái, trên sofa không thấy người, lại nhìn mảng cửa sổ lớn sát đất, nhìn thấy Hà Vu Yến khom gối ngồi ở trên đá cẩm thạch màu trắng.
Cô không có đi, hơn nữa chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tầng lầu anh ở không thấp, tầm nhìn rộng lớn, có thể thấy cảnh sắc toàn bộ thành phố.
"Em đang nhìn cái gì vậy?" Uông Hạo đi đến sau lưng cô, trong tay anh cầm ly nước, anh khát nước uống một hớp nước lớn. Nghe thấy âm thanh của anh, Hà Vu Yến vội vàng đứng dậy, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa nhỏ, nhìn giống như là nữ sinh trung học, cùng năm thứ tư kia anh mới gặp cô rất giống.
"Ách. . . . . . Em có thể đi rồi sao?" Vốn cô muốn vụng trộm rời đi, nhưng bóp đựng tiền lẻ của cô bị anh cầm đi, không có tiền cô không thể kêu xe về nhà.
"Không được." Uông Hạo làm sao để cho cô đi được,đặt ly nước trên bàn cách đó không xa, anh lại một lần nữa đem Hà Vu Yến ôm lấy, "Anh muốn em theo giúp anh ngủ."
Hai người đi vào phòng ngủ, Uông Hạo đem Hà Vu Yến ôm đến trên giường, lúc này không thô lỗ giống lần trước, mà là cẩn thận đặt cô xuống,khi cô ra vẻ muốn đứng dậy, anh cũng nằm lên giường, ôm cô vào trong ngực.
"Theo giúp anh ngủ một chút đi." Anh nhắm mắt lại nói.
"Anh Uông . . . . . ." Hà Vu Yến giãy giụa vài cái, muốn từ trong lòng anh tránh ra.
"Em lại kêu sai nữa rồi." Uông Hạo nâng cằm cô lên,thật mạnh hôn lên môi cô, "Anh nói, không cho kêu anh như vậy."
"Vì sao?" Tránh không được ôm ấp của anh, Hà Vu Yến lại xoay vặn thân mình, không muốn bị anh ôm như vậy.
"Bởi vì em là người phụ nữ của anh, lý do này có đủ không,hửm?" Uông Hạo vùi đầu vào cổ cô, ngửi hương thơm ngát của cô, thỏa mãn thở ra, thấy cô còn giãy dụa, chân dài vòng qua đem hai chân cô vây lấy, hai tay bá đạo ôm eo nhỏ của cô,làm cô đi đâu cũng không được.
"Anh Uông. . . . . ."
"Vu Yến, tuy rằng anh hiện tại mệt đến thầm nghĩ ngã đầu liền ngủ, bất quá nếu em còn lộn xộn, anh sẽ không để ý khiến bản thân càng mệt thêm một chút." Nói xong tay anh đã sâm nhập vào trong áo cô, thuần thục cởi bỏ áo trong của cô, hai tay lớn bao trọn vú no đủ của cô.
Hà Vu Yến toàn thân cứng đờ, động cũng không dám động, chỉ sợ anh thật sự nói được thì làm được, tối hôm qua cô thể nghiệm mạnh liệt cùng cường thế ở trên giường của anh, mặc kệ cô cầu xin thế nào, anh không buông tha cô chính là không buông tha cô.
"Thế nào chịu yên rồi à?"Uông Hạo nhắm hai mắt, hưởng thụ vuốt ve vú mềm mại của cô,còn cố ý trên eo cô vuốt ve qua lại, yêu xúc cảm da thịt nhẵn nhụi lại mềm nhẵn của cô.
"Anh. . . . . ."
"Ngoan một chút." Uông Hạo ở trên môi cô ấn nụ hôn, cảm giác cô yên tĩnh bất động, tay anh cũng cuối cùng yên tĩnh, lại ôm eo của cô, thật lâu hai người đều không có lên tiếng.
Hà Vu Yến lẳng lặng nằm ở trong lòng Uông Hạo, ngửi mùi thơm xà phòng khoan khoái nhẹ nhàng trên người anh, ngủ không được cô thoáng quay đầu, nhìn Uông Hạo từ từ nhắm mắt hô hấp vững vàng.
Kìm lòng không đậu cô chậm rãi giơ tay lên, cách mặt anh một khoảng cách, cẩn thận miêu tả ngũ quan anh, trên mặt bất giác lộ ra mỉm cười.
Mà Uông Hạo đã đi vào giấc ngủ tuy rằng không có phát hiện cô cười, nhưng hai tay ôm cô vẫn không có nới ra.
Khi Uông Hạo mở to mắt, xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ nhìn đến sắc trời tối, tay anh vươn lên đầu tủ giường lấy đồng hồ, thế nhưng đã sáu giờ rồi.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, anh mạnh xoay người nhìn bên kia giường, lại không thấy bóng dáng Hà Vu Yến.
Nhanh chóng xuống giường,bên cạnh dây lưng áo tắm lỏng lẽo, ba chân bốn cẳng mở cửa phòng, anh đi đến phòng khách nhìn chung quanh, lúc này đây Hà Vu Yến cũng không có ngồi ở cạnh cửa sổ nhìn ngoài cửa sổ, Uông Hạo mắng một tiếng, lại ở xoay người, như phát hiện cái gì đó hướng tới bàn ăn.
Anh rất ít sử dụng bàn cơm, lúc này bày trên đó một mâm cơm chiên trứng, phía trên còn đè ép một tờ giấy, anh nhận ra chữ viết xinh đẹp này là của Vu Yến.
Bóp đựng tiền lẻ em cầm đi,biết anh có thể sẽ đói bụng,nên giúp anh làm cơm chiên trứng.
Lời dặn dò rất đơn giản, phía trên không có ghi chú rõ tên, Uông Hạo ngồi nhìn cơm chiên trứng trên bàn lạnh ngắt,ngay cả độ nóng cũng giảm đi, trực tiếp bắt đầu ăn.
Hoặc như là nghĩ đến cái gì, Uông Hạo đi vào phòng lấy di động, bấm dãy số Hà Vu Yến, điện thoại vang vài tiếng,thì đầu bên kia đã tiếp rồi.
"Alo?"
"Là anh." Uông Hạo lại ăn một muỗng cơm chiên trứng không tính là mĩ vĩ nhưng thật hợp khẩu vị anh.
Đầu kia nghe thấy âm thanh của anh, trầm mặc vài giây mới nói: "Em đang đi làm." .
"Khi nào thì tan tầm?" Ăn cơm chiên trứng Hà Vu Yến vì anh chuẩn bị, Uông Hạo chẳng những tâm tình tốt,liền giọng điệu đều ôn hòa không ít.
Đầu kia lại trầm mặc, nếu không phải còn truyền đến tiếng nhạc, Uông Hạo tám phần muốn tắt di động hỏi han, lại"Này"một tiếng."Thế nào không nói chuyện?"
"Sẽ rất trễ."
"Là mấy giờ?" Uông Hạo nhíu mày.
"Ba giờ sáng." Hà Vu Yến nói thật ra.
"Anh đi rước em." Nói xong anh liền tắt di động, lại ăn vài muỗng cơm chiên trứng, buồn bực anh trực tiếp điện thoại cho Ngũ Hãn.
Mà nghe thấy di động truyền đến âm thanh đô đô, Hà Vu Yến cười khổ đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi, cô nghĩ chắc là Uông Hạo lại tức giận, nhưng công việc này đối với cô rất quan trọng, cô chỉ có vào nghỉ hè mới có thể kiếm học phí,nhân viên phục vụ khách sạn tiền lương so bên ngoài cao hơn,nhưng nếu có thể lựa chọn, cô cũng muốn đi tìm một cửa hàng tiện lợi làm việc, đáng tiếc cô không thể.
Chương 8
Uông Hạo từ đầu đã quên cuộc hẹn hò này rồi, cũng căn bản không tính cùng cái người phụ nữ không biết bộ dạng tròn hay méo hẹn hò,anh cũng không quản mẹ có tức giận thế nào, có nghĩ cùng anh đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, anh như trước không động đậy, nói không đi hẹn hò chính là không đi, bởi vì anh đang nghĩ tới đem một người phụ nữ nhìn thì nhu nhược nhưng lại quật cường nào đấy, bắt chuyển vào nhà anh ở chung với anh.
Anh muốn cho Hà Vu Yến biết khi anh nói cô là người phụ nữ của anh không phải chỉ nói bằng miệng không, đêm đó đón cô tan tầm, anh chở cô về nhà trọ cô thuê, chỉ cho cô nửa tiếng, muốn cô đem đồ tất cả đồ của mình thu gọn, còn tự tiện hơn nửa đêm gõ cửa chủ nhà, dám muốn kết thúc hợp đồng thuê,ngay cả tiền thế chấp một tháng cũng không cần .
Thấy cô không chịu thu dọn hành lý, Uông Hạo cần cù tự mình giúp cô thu dọn, không đến nửa tiếng, trên xe anh chẳng những có gia sản Vu Yến sở hữu, còn có cô ngồi thở phì phì ở ghế trước.
"Thở xong rồi chưa?" Thấy cô một đường nhìn ngoài cửa sổ, mặc kệ anh nói cái gì cũng không đáp lại, nói cũng kỳ quái, nếu là anh bình thường, có người phụ nữ dám không nể m
Bài viết liên quan!