watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Mấy Đêm Cũng Là Đêm Đầu-full

Lượt xem :
an ngoãn tiêu sái ngồi phiá sau, vừa muốn mở cửa xe, bên tai lại truyền đến mệnh lệnh cuả Uông Hạo, "Ngồi phía trước."

Hà Vu Yến cắn cắn môi dưới, nắm chặt bóp đựng tiền lẻ trong tay, không quá tình nguyện tiêu sái đến cửa trước, mở cửa xe ngồi vào chỗ kế bên tay lái.

"Nịt giây an toàn vào."

Hà Vu Yến để bóp đựng tiền lẻ ở trên đùi, động tác thong thả kéo dây an toàn qua, bởi vì khẩn trương, cô cài thật lâu lại thế nào cũng cài không được.

"Ngồi yên." Uông Hạo nhìn chằm chằm bộ dạng cô lúng túng làm sao cũng không cài được dây an toàn, ngốc nghếch của cô anh nhìn mà nhíu mày, ánh mắt cũng chớp chớp, cuối cùng nghiêng người qua, cầm dây an toàn từ trong tay cô, nhanh chóng đem khóa cài cào.

Hai người bởi vì dựa rất gần, Uông Hạo thuận tiện ngửi đến cổ thơm mát thuộc về trên người cô,khiến anh nhịn không được lại đến gần chút nữa, bởi vì khoảng cách gần, anh ngẩn lên thấy cô ngồi cứng động cũng không dám động, khuôn mặt tròn dễ nhìn không dám lộn xộn nhìn chằm chằm phiá trước, hai tay gắt gao nắm bóp đựng tiền lẻ của mình,làm anh lại nghĩ tới tối hôm qua khi cô ở dưới thân mình rên rỉ thở gấp,không lưu loát lại khiến anh muốn ngừng mà không được.

Bởi vì thân hình Uông Hạo dựa vào gần quá, Hà Vu Yến sợ đụng tới anh, không dám ngồi lộn xộn, một đôi mắt xinh đẹp trừng mắt thẳng trước xe, nỗ lực bỏ qua tồn tại của anh, nhưng là cô đợi một hồi lâu, dây an toàn đều đã cài vào, không rõ Uông Hạo vì sao còn chậm chạp không dời thân hình cao lớn hơi đè lên mình.

Bởi vì tò mò, nhất thời nhịn không được nghiêng mặt, vụng trộm hướng anh nhìn qua, có thế này phát hiện Uông Hạo vừa vặn ngăn ngắn nhàn rỗi nhìn chằm chằm cô, mà cô không đoán trước sẽ chống lại tầm mắt cùng anh,mặt cô bỏ bừng vội vàng xoay đi,cầm túi xách thật chặt, lại làm bộ ngốc như không có việc gì ngó ra ngoài cửa sổ.

Vừa rồi một màn kia làm tim Hà Vu Yến đập đột nhiên nhanh hơn, cô nói với bản thân nhất định là cô nhìn lầm rồi, Uông Hạo làm sao có thể cười với cô, nhưng cười còn ôn nhu như vậy, ngay cả ánh mắt nhìn cô đều mang theo ý cười, khác với buồn bực trước kia.

Vì chứng minh bản thân nhìn lầm rồi, Hà Vu Yến nổi lên dũng khí ,khuôn mặt nhỏ nghiêng qua, lại dùng mắt nghía anh một cái, lần này Uông Hạo chẳng những còn nhìn chằm chằm cô, không dời ánh mắt khi phát hiện cô lại nhìn lén anh, dứt khoát đưa cánh tay qua, ngoài miệng giơ giơ lên nụ cười đắc ý, ở trên môi cô hôn trộm, một cái không nặng không nhẹ,hôn có chút khiêu khích, cuối cùng cắn môi dưới cô một chút.

"Uông ——"

"Từ giờ trở đi,em có thể gọi anh là A Hạo hoặc là Hạo, nhưng không cho em kêu anh là anh Uông."

"Vì sao?" Cô sững sốt hỏi lại.

"Anh nghe xong không thoải mái." Uông Hạo ngồi thẳng mình, đem xe chạy lên đường nhựa sau đó phun ra một câu.

Hà Vu Yến không hiểu, cô cho rằng Uông Hạo cùng cô hẳn là sẽ không có cùng xuất hiện, liền tính cô cùng anh lên giường, nhưng quan hệ cũng sẽ không có gì thay đổi, cô biết anh không thích Hà Vu Yến cô, mà anh vẫn như trước là Uông Hạo cô thích chỉ có thể dấu trong lòng.

Uông Hạo thấy cô không buồn hé răng, thuận tay cầm lấy bữa sáng anh vừa mua, "Cầm."

"Hả?"

"Bữa sáng."

Hà Vu Yến tiếp nhận gói to bữa sáng, cầm đồ ăn ấm áp trong tay, tưởng anh muốn cô cầm giúp, cô sau khi nhận lấy cẩn thận bưng ở trong lòng bàn tay, lập tức rước lấy bất mãn của Uông Hạo.

"Bữa sáng không ăn đi cầm làm chi vậy?"

"Đây là cho em sao?" Cô vừa rồi ra cửa muốn đi mua bữa sáng, thế nào cũng chưa nghĩ tới anh sáng sớm lại xuất hiện.

"Bằng không thì cho ai?" Uông Hạo tức giận nói.

Anh bây giờ đối tốt với cô là vì tối hôm qua sao? Nghĩ đến điểm này,trên mặt Hà Vu Yến hiện lên nụ cười chua sót, nhìn chằm chằm bữa sáng trên tay, "Chuyện tối ngày hôm qua em thật đã quên rồi." Anh nói muốn phụ trách với cô, cô cũng không dám nhận, nếu là người phụ nữ anh, rồi sau đó chờ bị anh vứt bỏ,vậy cô tình nguyện bảo trì quan hệ lạnh nhạt hiện tại.

"Đã quên? Anh sẽ không để ý chờ một chút anh sẽ giúp em nhớ lại, xem coi em có dám quên nữa không." Uông Hạo có thâm ý khác nhìn cô một cái, ánh mắt kia ý dụ quá sâu, hơn nữa trong mắt anh lộ ra nhiệt liệt, Hà Vu Yến lại một lần nữa nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua, vốn mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn.

"Anh Uông. . . . . . Uông Hạo!" Bị anh trừng mắt, Hà Vu Yến dừng một chút, không quen hô lên tên của anh.

"Ừa?"

Uông Hạo thấy cô chậm chạp không chịu động thủ, thừa dịp đèn đỏ đem xe ngừng lại, lấy đi túi bữa sáng trong tay cô,lấy ra sandwich bên trong, động tác thuần thục cởi bỏ túi nhựa,"Cầm."

Hà Vu Yến bị động tiếp nhận, "Mau ăn đi."

Nghe được mệnh lệnh của anh,cái miệng nhỏ cô cắn một ngụm.

Uông Hạo thấy cô cuối cùng cũng ăn, lấy ống hút cấm vào hộp sữa đậu nành, lại đưa tới trước mặt cô, "Sữa đậu nành hương vị không tồi đâu." Anh vừa rồi chỉ nhớ giúp cô mua bữa sáng, lại quên mua một phần cho bản thân, thấy cô ăn sandwich,anh hình như cũng cảm thấy đói bụng.

Hà Vu Yến cái miệng nhỏ vừa cắn sandwich, cúi đầu nhìn sữa đậu nành trên tay, "Cám ơn anh."

Cho tới nay, trừ bỏ bạn tốt Lâm Kiều Kiều, đã thật lâu không có người đối tốt với cô như vậy nữa.

Hà Vu Yến uống một ngụm sữa đậu nành ấm áp, trong lòng có chút cảm động, mà cảm động này dĩ nhiên là đối với phản cảm Uông Hạo luôn gây ra cho cô.

Ngày hôm qua cô không để ý cảnh cáo của anh bỏ chạy về nhà, còn lo lắng anh sẽ tìm cô, cô đem di động cũng tắt đi.

Không biết anh vì sao tìm cô, cô cũng không có mở miệng hỏi trước, chỉ là yên tĩnh ăn sandwich, yên tĩnh uống sữa đậu nành,cô không có tham ăn nên ăn thật chậm,khi cô phát hiện đây không phải đường về nhà cô, cô mới hậu tri hậu giác hỏi anh, "Anh muốn dẫn em đi nơi nào?"

"Đi về nhà của anh." Anh thích sạch sẽ, một đêm không tắm rửa đối với anh đã là cực hạn rồi.

"Em không muốn đi về nhà anh, em muốn về nhà em ở." Hà Vu Yến nghĩ đến bản thân vừa rồi lên xe, thế nhưng ngây ngốc không hỏi anh muốn chở cô đi nơi nào.

Uông Hạo không để ý cô, xe chạy tiến vào tầng hầm ngầm, rất nhanh ngừng xe xong, đến nhà anh, mà Hà Vu Yến ngồi ở trên xe cũng không chịu xuống xe.

"Em muốn anh ôm em vào nhà?" Đem xe tắt máy, Uông Hạo thấy cô không có tính toán xuống xe, anh hỏi cô.

"Em. . . . . . Em không đi vào, em bắt xe bus trở về." Hà Vu Yến đem bữa sáng cất kỹ,tay vội vã cởi giây nịt an toàn ra, cầm lấy bóp đựng tiền lẻ chuẩn bị chạy lấy người.

Sớm hơn cô một bước, Uông Hạo đã xuống xe, chân dài ba hai bước đi đến cửa xe bên cô, vừa khéo ngăn lại đường đi của cô.

"Em đang sợ cái gì?" Uông Hạo không hiểu cô ở đây nháo cái gì, anh đợi cô một đêm, hiện tại anh chỉ muốn tắm rửa xong, cảm giác thỏa mái dễ chịu ôm cô nằm ngủ trên giường.

"Em không có sợ. . . . . . A, anh làm gì, buông em ra!" Hà Vu Yến thét chói tai, bởi vì Uông Hạo đoạt lấy bóp đựng tiền lẻ của cô bỏ vào túi tiền mình, chặn ngang ôm cô lên, cất bước đi về phía thang máy.

"Nếu em muốn để cho người khác chú ý,em có thể kêu lớn tiếng hơn một chút."

Một tiếng đe dọa này quả nhiên có hiệu lực, tuy rằng là chủ nhật, như trước có một số hộ gia đình, gặp ở cửa thang máy là một đôi vợ chồng, Hà Vu Yến vội vàng yên tĩnh lại, chỉ sợ bị đôi vợ chồng nhìn chằm chằm.

Vào thang máy, Uông Hạo ấn tầng lầu bản thân,Hà Vu Yến thấy giẩy giụa vài cái không thành công, xấu hổ đ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
788/6877
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT