Tiểu thuyết Mẫu Đơn Của Hắc Báo-full
Lượt xem : |
o rực rỡ, gợi cảm, bảo nàng trở về phòng đổi chỉ là lãng phí thời gian.
Bị người ta nhìn thấu làm cho nàng xấu hổ, nhất thời không nói nên lời. Đây chỉ là phản kháng nho nhỏ của nàng nhưng cũng bị hắn dùng một câu, nói toạc ra hết, vạch trần không chút lưu tình.
Bên trong phòng rơi vào im lặng, cánh cửa phòng bị đóng chặt lại lần nữa được mở ra.
Tố Dung cử chỉ tao nhã dẫn theo ba người phụ nữ nghiêm túc đi tới, bọn họ đều mặt đồng phục giống nhau và mang găng tay trắng, trên tay cầm thêm ba, bốn chiếc hộp giấy hình chữ nhật màu trắng.
Bọn họ nhanh chóng mở hộp giấy mà không hề gây ra tiếng động.
‘Tất cả lễ phục ở đây đều là mẫu mới nhất của quý này.’
Tố Dung mỉm cười, đứng ở một bên, dùng giọng nói dịu dàng dễ nghe để giải thích.
Một người phụ nữ đã trải qua huấn luyện, nhẹ nhàng mở bộ lễ phục thứ nhất ra.
‘Bộ đầm dạ hội màu hồng phấn này, vừa được nhập về từ Pháp, đây là mẫu đang rất thịnh hành, chất liệu vải đều là tơ tằm thượng hạng, do chính tay nhà thiết kế tài ba của phương Tây tự mình làm nên.’
Ánh mắt của Tố Dung dừng lại trên người Mẫu Đơn, nhìn thấy vẻ mặt nàng không hề hưởng ứng thì đã biết bộ lễ phục này không được yêu thích.
Lại thêm một bộ lễ phục nữa được cẩn thận lấy ra giới thiệu.
Tố Dung cũng không hề nổi giận, nụ cười vẫn nở trên môi, giới thiệu hết mẫu này đến mẫu khác, các bộ lễ phục trong chiếc hộp giấy màu trắng không ngừng được lấy ra.
Từ đầu đến cuối Mẫu Đơn vẫn đứng im, không nhúc nhích.
Chiếc váy cổ được nhập từ Mỹ, thêu bằng chỉ bạc bó sát mê người, váy liền thân mang phong cách nữ thần Hy Lạp, có tua rua óng ánh, có voan mỏng của Ấn Độ ……Ông trời ơi, những sợi vàng bạc thêu ở tấm voan mỏng kia, dường như là trong suốt, tuy rằng bên trong có nội y,nhưngchỉ là những thứ bé xíu,chỉ sợ không có cách nào che kín những chỗ cần thiết.
Những bộ lễ phục này đều rất đẹp, nhưng nàng không nghĩ sẽ mặc một trong những chiếc đầm đó bước ra khỏi cửa hiệu này.
Mảnh voan mỏng màu vàng kia dường như trong suốt, tuy rằng bên trong có áo lót, nhưng cũng chỉ là một mảnh vải nhỏ xíu, hoàn toàn không thể che đậy được thân thể.
Những lễ phục tiếp theo được lấy ra từ trong hộp giấy, mỗi một bộ đều quá mức gợi cảm, nếu không phải lộ ra hơn phân nửa bộ ngực thì lại lộ ra toàn bộ phần lưng, tất cả đều không có tay áo. Dường như không ai có thể nghĩ đến có sự tồn tại của những bộ lễ phục được thiết kế như thế này.
Nhìn thấy mỗi một bộ lễ phục đều quá mức gợi cảm, cho dù là bất kỳ bộ nào cũng đều làm cho nàng hở hang quá nhiều. Nàng vốn có quyền lựa chọn, có thể lựa chọn mặc bộ quần áo nào mà nàng thích, nhưng từ lúc nàng bước chân vào cửa hiệu này thì quyền lựa chọn của nàng cũng đã bị tước đoạt.
Nếu như Hắc Trọng Minh mang nàng đến cửa hiệu này với ý định muốn nhục nhã nàng, dạy cho nàng một bài học thì hắn quả thật là đã thành công.
Khuôn mặt của những người phụ nữ lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ, liên tiếp lấy ra rất nhiều lễ phục, nhưng đều không nhận được sự hưởng ứng của nàng. Cuối cùng, Tố Dung cầm lấy một cái hộp giấy được bao bọc tinh xảo, tự tay lấy ra bộ lễ phục bên trong.
Hắc Trọng Minh mở miệng.
‘Cái này không tồi.’ Mẫu Đơn nhìn chằm chằm vào bộ lễ phục, hai mắt trợn tròn lên.
Đó là một chiếc váy dạ hội màu đỏ làm từ tơ tằm được dệt bằng tay, cổ áo phía trước khá rộng, làn váy đỏ tươi dài tới mắt cá chân, nhưng nếu nhìn kỹ từ đầu đến cuối chiếc váy này thì sẽ thấy kiểu dáng của nó thật đơn giản, không có thêu thùa rực rỡ cũng không có hoa hoét màu mè, chỉ là một chiếc váy màu đỏ đơn giản, được cắt may rất vừa người.
Đương nhiên là chiếc váy dạ hội này không có tay, thậm chí còn hoàn toàn không có lưng áo, nửa thân trên chỉ trông chờ vào một sợi dây lớn quấn quanh và buộc chặt sau cổ.
Mặc vào loại quần áo như thế này còn tệ hơn là không mặc gì, làm nàng khó mà chấp nhận được. Mẫu Đơn nắm chặt hai tay, vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ. Nàng không thể mặc chiếc váy này, nàng làm không được.
‘Không.’ Nàng không hề nghĩ ngợi mà bật thốt chữ này ra khỏi miệng.
Hắc Trọng Minh nhướng mi lên. Ánh mắt hắn không phải là không hài lòng. Nhưng nàng có thể nhận ra, trong hai tròng mắt đen kia hiện lên tia nhìn mênh mông, lẫn lộn, thậm chí là mỉm cười.
Không biết tại sao khi nhìn thấy biểu hiện này của hắn, ngược lại càng làm cho nàng cảm thấy bất an.
Nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân để không lộ ra một tia sợ hãi, nếu nàng chỉ lộ ra chút xíu sợ hãi thì sẽ càng làm cho hắn cực kỳ phấn chấn
‘Chiếc váy này quá đỏ.’
Hắc Trọng Minh nhìn nàng, khóe môi nhếch lên, vươn tay đem tàn thuốc của điếu xì gà nhẹ nhàng gạt vào trong gạt tàn đặt trên bàn trà trước mặt, thản nhiên nói:
‘Tôi muốn xem.’
Tuy rằng đó là một câu mệnh lệnh nhưng giọng điệu của hắn không hờn không giận, nhưng nàng có thể xác định câu nói này quả thật chính là một câu mệnh lệnh.
Hắn chỉ nói có ba chữ ‘Tôi muốn xem.’
Toàn thân Mẫu Đơn cứng ngắc, nàng có cảm giác bản thân giống như con mồi bị thợ săn túm ngay cổ họng. Nàng biết, nàng có thể cự tuyệt, mà hắn cũng sẽ không ép buộc nàng. Nhưng mà… Nếu nàng làm như vậy thì nàng sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội ở bên cạnh hắn.
Hắn không có tốt bụng đến nỗi sẽ giữ lại một người phụ nữ luôn chống đối lại ở bên người hắn. Như vậy thì hết sức phiền toái, chỉ làm lãng phí thời gian quý giá của hắn.
Trước khi đưa nàng đến đây, Bạch Diễm Dung đã từng cảnh cáo nàng điều này.
Hắc Trọng Minh cũng không muốn cùng phụ nữ chơi đùa, mà hy vọng họ đến để thay hắn làm ấm giường, những người phụ nữ đó sẽ được hưởng thụ cuộc sống xa hoa, có thể nói là tre già măng mọc, nhiều đến mức cần phải xếp hàng.
Tôi muốn xem.
Nếu nàng còn muốn ở lại thì nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của hắn, mặc vào bộ váy vừa đỏ tươi vừa lõa lồ đáng ghét này.
Chết tiệt! Nàng hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác.
Mẫu Đơn cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt dương dương tự đắc, sau một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phía Tố Dung đang đứng một bên chờ đợi.
“Phòng thay quần áo ở đâu?”
“Ở đây.” Người trả lời không phải Tố Dung, mà là hắn.
“Nơi này chính là phòng thay quần áo.” Hắc Trọng Minh hơi hơi nhướng mi, cười mà như không cười. Hắn hỏi có vẻ như quan tâm :
“Có vấn đề gì sao?” Theo như lời mọi người nói về Hắc Trọng Minh, cho dù nhìn khắp Thượng Hải này chỉ sợ không có bao nhiêu người dám cố ý làm trái lời hắn.
Những người phụ nữ giúp đỡ bày ra lễ phục thì xấu hổ, liếc mắt nhìn nhau một cái, nhưng một người được đào tạo chuyên nghiệp như Tố Dung thì vẫn rất bình tĩnh, vẫn rất vững vàng, tự nhiên.
“Tiểu thư, đúng lúc cửa hàng của chúng tôi cũng vừa nhập thêm vài mẫu mới, để tôi đi lấy cho cô xem.” Nói xong, nàng để lại chiếc váy dạ hội đỏ tươi, thức thời lui ra ngoài, đương nhiên cũng dẫn theo những người khác cùng đi.
Hai gò má của Mẫu Đơn bỗng dưng trở nên đỏ bừng.
Hắc Trọng Minh chăm chú nhìn nàng, thú vị suy đoán, khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ bừng kia là bởi vì tức giận hay là bởi vì thẹn thùng. Theo như sự quan sát
Bị người ta nhìn thấu làm cho nàng xấu hổ, nhất thời không nói nên lời. Đây chỉ là phản kháng nho nhỏ của nàng nhưng cũng bị hắn dùng một câu, nói toạc ra hết, vạch trần không chút lưu tình.
Bên trong phòng rơi vào im lặng, cánh cửa phòng bị đóng chặt lại lần nữa được mở ra.
Tố Dung cử chỉ tao nhã dẫn theo ba người phụ nữ nghiêm túc đi tới, bọn họ đều mặt đồng phục giống nhau và mang găng tay trắng, trên tay cầm thêm ba, bốn chiếc hộp giấy hình chữ nhật màu trắng.
Bọn họ nhanh chóng mở hộp giấy mà không hề gây ra tiếng động.
‘Tất cả lễ phục ở đây đều là mẫu mới nhất của quý này.’
Tố Dung mỉm cười, đứng ở một bên, dùng giọng nói dịu dàng dễ nghe để giải thích.
Một người phụ nữ đã trải qua huấn luyện, nhẹ nhàng mở bộ lễ phục thứ nhất ra.
‘Bộ đầm dạ hội màu hồng phấn này, vừa được nhập về từ Pháp, đây là mẫu đang rất thịnh hành, chất liệu vải đều là tơ tằm thượng hạng, do chính tay nhà thiết kế tài ba của phương Tây tự mình làm nên.’
Ánh mắt của Tố Dung dừng lại trên người Mẫu Đơn, nhìn thấy vẻ mặt nàng không hề hưởng ứng thì đã biết bộ lễ phục này không được yêu thích.
Lại thêm một bộ lễ phục nữa được cẩn thận lấy ra giới thiệu.
Tố Dung cũng không hề nổi giận, nụ cười vẫn nở trên môi, giới thiệu hết mẫu này đến mẫu khác, các bộ lễ phục trong chiếc hộp giấy màu trắng không ngừng được lấy ra.
Từ đầu đến cuối Mẫu Đơn vẫn đứng im, không nhúc nhích.
Chiếc váy cổ được nhập từ Mỹ, thêu bằng chỉ bạc bó sát mê người, váy liền thân mang phong cách nữ thần Hy Lạp, có tua rua óng ánh, có voan mỏng của Ấn Độ ……Ông trời ơi, những sợi vàng bạc thêu ở tấm voan mỏng kia, dường như là trong suốt, tuy rằng bên trong có nội y,nhưngchỉ là những thứ bé xíu,chỉ sợ không có cách nào che kín những chỗ cần thiết.
Những bộ lễ phục này đều rất đẹp, nhưng nàng không nghĩ sẽ mặc một trong những chiếc đầm đó bước ra khỏi cửa hiệu này.
Mảnh voan mỏng màu vàng kia dường như trong suốt, tuy rằng bên trong có áo lót, nhưng cũng chỉ là một mảnh vải nhỏ xíu, hoàn toàn không thể che đậy được thân thể.
Những lễ phục tiếp theo được lấy ra từ trong hộp giấy, mỗi một bộ đều quá mức gợi cảm, nếu không phải lộ ra hơn phân nửa bộ ngực thì lại lộ ra toàn bộ phần lưng, tất cả đều không có tay áo. Dường như không ai có thể nghĩ đến có sự tồn tại của những bộ lễ phục được thiết kế như thế này.
Nhìn thấy mỗi một bộ lễ phục đều quá mức gợi cảm, cho dù là bất kỳ bộ nào cũng đều làm cho nàng hở hang quá nhiều. Nàng vốn có quyền lựa chọn, có thể lựa chọn mặc bộ quần áo nào mà nàng thích, nhưng từ lúc nàng bước chân vào cửa hiệu này thì quyền lựa chọn của nàng cũng đã bị tước đoạt.
Nếu như Hắc Trọng Minh mang nàng đến cửa hiệu này với ý định muốn nhục nhã nàng, dạy cho nàng một bài học thì hắn quả thật là đã thành công.
Khuôn mặt của những người phụ nữ lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ, liên tiếp lấy ra rất nhiều lễ phục, nhưng đều không nhận được sự hưởng ứng của nàng. Cuối cùng, Tố Dung cầm lấy một cái hộp giấy được bao bọc tinh xảo, tự tay lấy ra bộ lễ phục bên trong.
Hắc Trọng Minh mở miệng.
‘Cái này không tồi.’ Mẫu Đơn nhìn chằm chằm vào bộ lễ phục, hai mắt trợn tròn lên.
Đó là một chiếc váy dạ hội màu đỏ làm từ tơ tằm được dệt bằng tay, cổ áo phía trước khá rộng, làn váy đỏ tươi dài tới mắt cá chân, nhưng nếu nhìn kỹ từ đầu đến cuối chiếc váy này thì sẽ thấy kiểu dáng của nó thật đơn giản, không có thêu thùa rực rỡ cũng không có hoa hoét màu mè, chỉ là một chiếc váy màu đỏ đơn giản, được cắt may rất vừa người.
Đương nhiên là chiếc váy dạ hội này không có tay, thậm chí còn hoàn toàn không có lưng áo, nửa thân trên chỉ trông chờ vào một sợi dây lớn quấn quanh và buộc chặt sau cổ.
Mặc vào loại quần áo như thế này còn tệ hơn là không mặc gì, làm nàng khó mà chấp nhận được. Mẫu Đơn nắm chặt hai tay, vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ. Nàng không thể mặc chiếc váy này, nàng làm không được.
‘Không.’ Nàng không hề nghĩ ngợi mà bật thốt chữ này ra khỏi miệng.
Hắc Trọng Minh nhướng mi lên. Ánh mắt hắn không phải là không hài lòng. Nhưng nàng có thể nhận ra, trong hai tròng mắt đen kia hiện lên tia nhìn mênh mông, lẫn lộn, thậm chí là mỉm cười.
Không biết tại sao khi nhìn thấy biểu hiện này của hắn, ngược lại càng làm cho nàng cảm thấy bất an.
Nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân để không lộ ra một tia sợ hãi, nếu nàng chỉ lộ ra chút xíu sợ hãi thì sẽ càng làm cho hắn cực kỳ phấn chấn
‘Chiếc váy này quá đỏ.’
Hắc Trọng Minh nhìn nàng, khóe môi nhếch lên, vươn tay đem tàn thuốc của điếu xì gà nhẹ nhàng gạt vào trong gạt tàn đặt trên bàn trà trước mặt, thản nhiên nói:
‘Tôi muốn xem.’
Tuy rằng đó là một câu mệnh lệnh nhưng giọng điệu của hắn không hờn không giận, nhưng nàng có thể xác định câu nói này quả thật chính là một câu mệnh lệnh.
Hắn chỉ nói có ba chữ ‘Tôi muốn xem.’
Toàn thân Mẫu Đơn cứng ngắc, nàng có cảm giác bản thân giống như con mồi bị thợ săn túm ngay cổ họng. Nàng biết, nàng có thể cự tuyệt, mà hắn cũng sẽ không ép buộc nàng. Nhưng mà… Nếu nàng làm như vậy thì nàng sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội ở bên cạnh hắn.
Hắn không có tốt bụng đến nỗi sẽ giữ lại một người phụ nữ luôn chống đối lại ở bên người hắn. Như vậy thì hết sức phiền toái, chỉ làm lãng phí thời gian quý giá của hắn.
Trước khi đưa nàng đến đây, Bạch Diễm Dung đã từng cảnh cáo nàng điều này.
Hắc Trọng Minh cũng không muốn cùng phụ nữ chơi đùa, mà hy vọng họ đến để thay hắn làm ấm giường, những người phụ nữ đó sẽ được hưởng thụ cuộc sống xa hoa, có thể nói là tre già măng mọc, nhiều đến mức cần phải xếp hàng.
Tôi muốn xem.
Nếu nàng còn muốn ở lại thì nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của hắn, mặc vào bộ váy vừa đỏ tươi vừa lõa lồ đáng ghét này.
Chết tiệt! Nàng hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác.
Mẫu Đơn cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt dương dương tự đắc, sau một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phía Tố Dung đang đứng một bên chờ đợi.
“Phòng thay quần áo ở đâu?”
“Ở đây.” Người trả lời không phải Tố Dung, mà là hắn.
“Nơi này chính là phòng thay quần áo.” Hắc Trọng Minh hơi hơi nhướng mi, cười mà như không cười. Hắn hỏi có vẻ như quan tâm :
“Có vấn đề gì sao?” Theo như lời mọi người nói về Hắc Trọng Minh, cho dù nhìn khắp Thượng Hải này chỉ sợ không có bao nhiêu người dám cố ý làm trái lời hắn.
Những người phụ nữ giúp đỡ bày ra lễ phục thì xấu hổ, liếc mắt nhìn nhau một cái, nhưng một người được đào tạo chuyên nghiệp như Tố Dung thì vẫn rất bình tĩnh, vẫn rất vững vàng, tự nhiên.
“Tiểu thư, đúng lúc cửa hàng của chúng tôi cũng vừa nhập thêm vài mẫu mới, để tôi đi lấy cho cô xem.” Nói xong, nàng để lại chiếc váy dạ hội đỏ tươi, thức thời lui ra ngoài, đương nhiên cũng dẫn theo những người khác cùng đi.
Hai gò má của Mẫu Đơn bỗng dưng trở nên đỏ bừng.
Hắc Trọng Minh chăm chú nhìn nàng, thú vị suy đoán, khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ bừng kia là bởi vì tức giận hay là bởi vì thẹn thùng. Theo như sự quan sát
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2567/3403
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2567/3403
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt