Tiểu thuyết Mẫu Đơn Của Hắc Báo-full
Lượt xem : |
i: “Sáng nay tiên sinh có nói, đêm nay, xin Mẫu Đơn tiểu thư chuẩn bị cho tốt, cùng người tham gia một bữa tiệc.”
Chương 3
Trong tủ quần áo có đủ loại kiểu dáng, từ Âu phục phương Tây cho đến sườn xám Trung Quốc với rất nhiều màu sắc và chất liệu làm cho người ta lóa mắt. Cho dù chưa từng mặc qua nhưng Mẫu Đơn cũng biết, mỗi một bộ quần áo trước mắt đều phù hợp với số đo của nàng.
Trước khi nàng được lựa chọn để đưa đến bên cạnh Hắc Trọng Minh, Bạch Diễm Dung đã mời thợ may quần áo đến, tỉ mỉ lấy số đo thân thể của nàng.
Trong lòng nàng đoán, có lẽ tất cả những người phụ nữ được lựa chọn để đưa tới nơi này đều được hưởng sự đãi ngộ tốt như vậy, có một tủ quần áo to, toàn là đồ mới.
Nhìn tủ quần áo, nào là lụa tơ tằm mềm mại, ren Pháp cao cấp, Mẫu Đơn đắn đo, không biết phải làm sao? Mỗi một bộ y phục đều diễm lệ, xa hoa, cho dù phu nhân chỉ toàn mặc trang phục Trung Hoa của các viện thời trang danh tiếng nhưng nếu nhìn thấy những bộ y phục này, bà cũng sẽ kinh ngạc không thôi.
Nhưng Mẫu Đơn chần chừ rất lâu cũng không biết nên chọn bộ nào. Cuối cùng nàng quyết định chọn bộ sườn xám màu đen thanh lịch nhất đi với giày cao gót cùng màu.
Có lẽ những người phụ nữ bước vào nơi này đều cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của Hắc Trọng Minh, cho nên phong cách trang điểm cùng trang sức phải thật hơn người, nếu không phải đá quý hay quần áo lông thú đắc tiền thì cũng là ngọc bích.
Nàng dùng thời gian ngắn nhất để chuẩn bị, nhìn vào gương để búi tóc thành một búi, sau đó mở ngăn kéo ra, tìm đông kiếm tây mới tìm được một kẹp tóc màu đen, cố trụ lại búi tóc.
Cuối cùng sau khi xác định bản thân đã chuẩn bị xong xuôi, nàng cầm lấy ví, mở cửa đi ra ngoài.
Bốn giờ năm mươi phút.
Lúc này Hắc Trọng Minh đã chờ nàng ở phòng khách.
Hắn nam tính và cường tráng, vẫn mặc Âu phục và mang cravat, hai tay thọc vào túi quần, từ khi nàng bước chân vào phòng thì cặp mắt đen làm cho người ta hoảng hốt kia cứ nhìn chằm chằm nàng, xem kỹ cách ăn mặc của nàng.
Nàng có thể cảm thấy rõ ràng là người đàn ông này không hài lòng.
Có lẽ nàng nên chọn bộ quần áo khiêu gợi lõa lồ, căn cứ theo lời nói của Bạch Diễm Dung thì hắn luôn luôn thích trông thấy bạn gái của mình gợi cảm mê người.
Hắc Trọng Minh không có đem cảm giác không hài lòng biểu hiện ra ngoài, ngay cả lông mi cũng không hề nhúc nhích, chỉ dùng cặp mắt lạnh lùng kia quét một lần từ đầu đến chân nàng.
Biết rõ là không nên làm thế, nhưng nàng vẫn bước đến trước mặt hắn, sau đó dừng lại ngước cằm lên, nhìn vào đáy mắt lộ ra bất mãn của hắn, dường như muốn khiêu khích hắn. Nàng đang chờ hắn mở miệng.
Hắn nói chuyện rất lãnh đạm, lạnh nhạt.
‘Trong tủ quần áo, ngoại trừ cái này ra, chẳng lẽ không còn cái khác?’ Xem nàng mặc kín không chừa một kẽ hở, lại còn ăn mặc toàn thân màu đen, trông cứ như tang phục.
Mẫu Đơn hít thở thật sau, dời đi tầm mắt, không dám chăm chú nhìn hắn nữa.
‘Không phải.’
‘Những bộ quần áo đó không vừa vặn?’ Hắn lại hỏi.
‘Không phải.’
Tròng mắt của hắn thoáng lóe lên tia sáng.
Nàng chờ hắn phản ứng.
Nàng vốn cho rằng Hắc Trọng Minh nhất định sẽ bắt nàng trở về phòng để thay một bộ y phục khác, rực rỡ và khiêu gợi hơn, nhưng thật ngoài dự đoán của Mẫu Đơn, ngay cả hỏi hắn cũng không hỏi thêm một câu, ngược lại cầm lấy cánh tay nàng, dẫn nàng bước ra khỏi phòng, ở ngoài cổng lớn đã có một chiếc xe màu đen, có rèm che đợi sẵn ở đó.
Mãi cho đến lúc ngồi trên xe Hắc Trọng Minh mới mở miệng, lạnh giọng ra lệnh cho tài xế.
‘Đến Tứ Quý.’
Tà dương đem bầu trời nhuộm thành màu da cam.
Xe lăn bánh chạy thẳng về hướng nội thành, mặc dù đã sắp đến hoàng hôn nhưng đám đông trên đường vẫn không hề giảm đi mà ngược lại càng này càng tấp nập, mọi người đến từ khắp nơi trên thế giới, vì mưu cầu tiền bạc cùng quyền lực mà đều tụ tập đông đủ trong thành phố này.
Đèn nê ông từ xa xa sáng lên, trông như những cái chén ngọc, tất cả các con phố đều được thắp đèn, ánh sáng dần dần thay thế ánh mặt trời, tỏa sáng rực rỡ trong bầu trời đêm.
Còn chưa vào đến khu sầm uất thì xe đã rẽ ngang.
Hai bên đường đều là các cửa hiệu, mặt tiền của các cửa hiệu đều được bài trí lịch sự tao nhã, trên cửa có theo thêm bảng hiệu, mặt tiền của cửa hiệu được làm bằng kính thủy tinh cho nên có thể nhìn ra được có đủ thứ vải vóc, phụ liệu may mặc màu sắc cùng chất liệu phong phú được bày biện bên trong. Điều này cho thấy các cửa hiệu ở đây, đều là các cửa hiệu thời trang, giúp người ta may y phục.
Xe đi đến nữa đường thì dừng lại trước một cửa hiệu thời trang duyên dáng, thanh lịch.
Nhưng cửa hiệu này, ngay cả cửa kính thủy tinh cũng không có, chỉ thấy phía trước là khung cửa bằng đồng chạm khắc tinh xảo, phía sau là cửa gỗ, trông giống như cửa của các quý tộc thời trước. Xe vừa mới dừng lại, trước cửa đã đứng sẵn một người đàn ông, cung kính mở cửa xe.
Mẫu Đơn còn chưa kịp phản ứng, thì Hắc Trọng Minh đang ngồi bên cạnh cũng đã bước xuống xe. Nàng không biết hắn muốn làm cái gì nhưng nàng vẫn theo hắn bước xuống xe.
Người đàn ông mặc đồng phục đứng trước cửa, kéo cửa ra đón bọn họ. Hắc Trọng Minh cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái, đi thẳng vào bên trong cánh cửa.
Bên trong cánh cửa, có một người phụ nữ mặc Âu phục mang găng tay lụa màu trắng lập tức tiến lên nghênh đón, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú chứa đầy ý cười.
‘Tiên sinh, đã lâu không gặp.’ Cô ta đưa tay ra tiếp nhận áo khoác của hắn rồi giao cho nhân viên cửa hàng đang đứng phía sau đem vào phòng gửi quần áo treo lên.
‘Ừ.’
‘Mời đi lối này.’ Người phụ nữ kia nói.
Cô ta mỉm cười với Mẫu Đơn, nhẹ giọng nói: ‘Tên tôi là Tố Dung.’
Cô ta đưa tay ra hướng dẫn hai người đi vào hướng bên trong cửa hàng.
Nơi này rất bề bộn nhưng lại là một cửa hiệu có giá cả đắt đỏ.
Tố Dung dẫn bọn họ đi vào một căn phòng riêng, trong phòng được bài trí rất tao nhã. Bất kể là căn phòng rộng rãi, ánh đèn tỏa sáng rực rỡ, gương soi được khắp nơi hay là thái độ phục vụ ân cần, tất cả những biểu hiện này đều nói lên hàng hóa nơi đây nhất định cực kỳ đắc tiền.
‘Tiên sinh, hôm nay ngài có yêu cầu gì ạ?’ Tố Dung hỏi.
Hắn cũng nhớ rõ, làn da nàng dưới ánh trăng, trắng nõn mềm mại biết bao nhiêu.
‘Em không cần nhiều quần áo như vậy đâu.’ Nàng ủ rũ ánh mắt nhìn hắn.
Lúc này rõ ràng nàng mới là người đang đứng trên cao nhìn xuống, nhưng người đàn ông nguy hiểm này, mặc dù ngồi nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng bức bách, giống như hắn mới là người đang ngồi tít trên cao nhìn xuống tất cả mọi người.
Kháng cự đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ làm nàng lo lắng không yên, nàng cố gắng trấn tĩnh mình, thử dùng giọng điệu lãnh đạm nhất để nói tiếp.
‘Nếu ngài không hài lòng, em có thể trở về phòng đổi lại.’ Nàng nói.
Mắt Hắc Trọng Minh lạnh lùng nhìn nàng, suýt nữa phát ra tiếng cười nhạo. Hắn tiếp tục nhả ra một ngụm khói trắng, mở miệng châm chọc:
‘Tôi lo rằng trong tủ quần áo kia còn có rất nhiều tang phục.’
Hắn biết nếu có đổi thêm vài lần nữa thì cũng như nhau thôi, nàng cũng sẽ không lựa chọn những bộ quần á
Chương 3
Trong tủ quần áo có đủ loại kiểu dáng, từ Âu phục phương Tây cho đến sườn xám Trung Quốc với rất nhiều màu sắc và chất liệu làm cho người ta lóa mắt. Cho dù chưa từng mặc qua nhưng Mẫu Đơn cũng biết, mỗi một bộ quần áo trước mắt đều phù hợp với số đo của nàng.
Trước khi nàng được lựa chọn để đưa đến bên cạnh Hắc Trọng Minh, Bạch Diễm Dung đã mời thợ may quần áo đến, tỉ mỉ lấy số đo thân thể của nàng.
Trong lòng nàng đoán, có lẽ tất cả những người phụ nữ được lựa chọn để đưa tới nơi này đều được hưởng sự đãi ngộ tốt như vậy, có một tủ quần áo to, toàn là đồ mới.
Nhìn tủ quần áo, nào là lụa tơ tằm mềm mại, ren Pháp cao cấp, Mẫu Đơn đắn đo, không biết phải làm sao? Mỗi một bộ y phục đều diễm lệ, xa hoa, cho dù phu nhân chỉ toàn mặc trang phục Trung Hoa của các viện thời trang danh tiếng nhưng nếu nhìn thấy những bộ y phục này, bà cũng sẽ kinh ngạc không thôi.
Nhưng Mẫu Đơn chần chừ rất lâu cũng không biết nên chọn bộ nào. Cuối cùng nàng quyết định chọn bộ sườn xám màu đen thanh lịch nhất đi với giày cao gót cùng màu.
Có lẽ những người phụ nữ bước vào nơi này đều cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của Hắc Trọng Minh, cho nên phong cách trang điểm cùng trang sức phải thật hơn người, nếu không phải đá quý hay quần áo lông thú đắc tiền thì cũng là ngọc bích.
Nàng dùng thời gian ngắn nhất để chuẩn bị, nhìn vào gương để búi tóc thành một búi, sau đó mở ngăn kéo ra, tìm đông kiếm tây mới tìm được một kẹp tóc màu đen, cố trụ lại búi tóc.
Cuối cùng sau khi xác định bản thân đã chuẩn bị xong xuôi, nàng cầm lấy ví, mở cửa đi ra ngoài.
Bốn giờ năm mươi phút.
Lúc này Hắc Trọng Minh đã chờ nàng ở phòng khách.
Hắn nam tính và cường tráng, vẫn mặc Âu phục và mang cravat, hai tay thọc vào túi quần, từ khi nàng bước chân vào phòng thì cặp mắt đen làm cho người ta hoảng hốt kia cứ nhìn chằm chằm nàng, xem kỹ cách ăn mặc của nàng.
Nàng có thể cảm thấy rõ ràng là người đàn ông này không hài lòng.
Có lẽ nàng nên chọn bộ quần áo khiêu gợi lõa lồ, căn cứ theo lời nói của Bạch Diễm Dung thì hắn luôn luôn thích trông thấy bạn gái của mình gợi cảm mê người.
Hắc Trọng Minh không có đem cảm giác không hài lòng biểu hiện ra ngoài, ngay cả lông mi cũng không hề nhúc nhích, chỉ dùng cặp mắt lạnh lùng kia quét một lần từ đầu đến chân nàng.
Biết rõ là không nên làm thế, nhưng nàng vẫn bước đến trước mặt hắn, sau đó dừng lại ngước cằm lên, nhìn vào đáy mắt lộ ra bất mãn của hắn, dường như muốn khiêu khích hắn. Nàng đang chờ hắn mở miệng.
Hắn nói chuyện rất lãnh đạm, lạnh nhạt.
‘Trong tủ quần áo, ngoại trừ cái này ra, chẳng lẽ không còn cái khác?’ Xem nàng mặc kín không chừa một kẽ hở, lại còn ăn mặc toàn thân màu đen, trông cứ như tang phục.
Mẫu Đơn hít thở thật sau, dời đi tầm mắt, không dám chăm chú nhìn hắn nữa.
‘Không phải.’
‘Những bộ quần áo đó không vừa vặn?’ Hắn lại hỏi.
‘Không phải.’
Tròng mắt của hắn thoáng lóe lên tia sáng.
Nàng chờ hắn phản ứng.
Nàng vốn cho rằng Hắc Trọng Minh nhất định sẽ bắt nàng trở về phòng để thay một bộ y phục khác, rực rỡ và khiêu gợi hơn, nhưng thật ngoài dự đoán của Mẫu Đơn, ngay cả hỏi hắn cũng không hỏi thêm một câu, ngược lại cầm lấy cánh tay nàng, dẫn nàng bước ra khỏi phòng, ở ngoài cổng lớn đã có một chiếc xe màu đen, có rèm che đợi sẵn ở đó.
Mãi cho đến lúc ngồi trên xe Hắc Trọng Minh mới mở miệng, lạnh giọng ra lệnh cho tài xế.
‘Đến Tứ Quý.’
Tà dương đem bầu trời nhuộm thành màu da cam.
Xe lăn bánh chạy thẳng về hướng nội thành, mặc dù đã sắp đến hoàng hôn nhưng đám đông trên đường vẫn không hề giảm đi mà ngược lại càng này càng tấp nập, mọi người đến từ khắp nơi trên thế giới, vì mưu cầu tiền bạc cùng quyền lực mà đều tụ tập đông đủ trong thành phố này.
Đèn nê ông từ xa xa sáng lên, trông như những cái chén ngọc, tất cả các con phố đều được thắp đèn, ánh sáng dần dần thay thế ánh mặt trời, tỏa sáng rực rỡ trong bầu trời đêm.
Còn chưa vào đến khu sầm uất thì xe đã rẽ ngang.
Hai bên đường đều là các cửa hiệu, mặt tiền của các cửa hiệu đều được bài trí lịch sự tao nhã, trên cửa có theo thêm bảng hiệu, mặt tiền của cửa hiệu được làm bằng kính thủy tinh cho nên có thể nhìn ra được có đủ thứ vải vóc, phụ liệu may mặc màu sắc cùng chất liệu phong phú được bày biện bên trong. Điều này cho thấy các cửa hiệu ở đây, đều là các cửa hiệu thời trang, giúp người ta may y phục.
Xe đi đến nữa đường thì dừng lại trước một cửa hiệu thời trang duyên dáng, thanh lịch.
Nhưng cửa hiệu này, ngay cả cửa kính thủy tinh cũng không có, chỉ thấy phía trước là khung cửa bằng đồng chạm khắc tinh xảo, phía sau là cửa gỗ, trông giống như cửa của các quý tộc thời trước. Xe vừa mới dừng lại, trước cửa đã đứng sẵn một người đàn ông, cung kính mở cửa xe.
Mẫu Đơn còn chưa kịp phản ứng, thì Hắc Trọng Minh đang ngồi bên cạnh cũng đã bước xuống xe. Nàng không biết hắn muốn làm cái gì nhưng nàng vẫn theo hắn bước xuống xe.
Người đàn ông mặc đồng phục đứng trước cửa, kéo cửa ra đón bọn họ. Hắc Trọng Minh cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái, đi thẳng vào bên trong cánh cửa.
Bên trong cánh cửa, có một người phụ nữ mặc Âu phục mang găng tay lụa màu trắng lập tức tiến lên nghênh đón, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú chứa đầy ý cười.
‘Tiên sinh, đã lâu không gặp.’ Cô ta đưa tay ra tiếp nhận áo khoác của hắn rồi giao cho nhân viên cửa hàng đang đứng phía sau đem vào phòng gửi quần áo treo lên.
‘Ừ.’
‘Mời đi lối này.’ Người phụ nữ kia nói.
Cô ta mỉm cười với Mẫu Đơn, nhẹ giọng nói: ‘Tên tôi là Tố Dung.’
Cô ta đưa tay ra hướng dẫn hai người đi vào hướng bên trong cửa hàng.
Nơi này rất bề bộn nhưng lại là một cửa hiệu có giá cả đắt đỏ.
Tố Dung dẫn bọn họ đi vào một căn phòng riêng, trong phòng được bài trí rất tao nhã. Bất kể là căn phòng rộng rãi, ánh đèn tỏa sáng rực rỡ, gương soi được khắp nơi hay là thái độ phục vụ ân cần, tất cả những biểu hiện này đều nói lên hàng hóa nơi đây nhất định cực kỳ đắc tiền.
‘Tiên sinh, hôm nay ngài có yêu cầu gì ạ?’ Tố Dung hỏi.
Hắn cũng nhớ rõ, làn da nàng dưới ánh trăng, trắng nõn mềm mại biết bao nhiêu.
‘Em không cần nhiều quần áo như vậy đâu.’ Nàng ủ rũ ánh mắt nhìn hắn.
Lúc này rõ ràng nàng mới là người đang đứng trên cao nhìn xuống, nhưng người đàn ông nguy hiểm này, mặc dù ngồi nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng bức bách, giống như hắn mới là người đang ngồi tít trên cao nhìn xuống tất cả mọi người.
Kháng cự đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ làm nàng lo lắng không yên, nàng cố gắng trấn tĩnh mình, thử dùng giọng điệu lãnh đạm nhất để nói tiếp.
‘Nếu ngài không hài lòng, em có thể trở về phòng đổi lại.’ Nàng nói.
Mắt Hắc Trọng Minh lạnh lùng nhìn nàng, suýt nữa phát ra tiếng cười nhạo. Hắn tiếp tục nhả ra một ngụm khói trắng, mở miệng châm chọc:
‘Tôi lo rằng trong tủ quần áo kia còn có rất nhiều tang phục.’
Hắn biết nếu có đổi thêm vài lần nữa thì cũng như nhau thôi, nàng cũng sẽ không lựa chọn những bộ quần á
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2542/3378
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2542/3378
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt