Tiểu thuyết Mẫu Đơn Của Hắc Báo-full
Lượt xem : |
chỗ cũ.
Lúc này, nhật kí của Cung Thanh Hà, vẫn như cũ mở ở trang xảy ra chuyện đáng sợ ngày đó.
Mẫu Đơn không thể tưởng tượng, đó là hạng đàn ông kiểu gì, sao lại có thể đối với chính đứa con của mình làm ra chuyện như vậy. Cha hắn sau đó, còn gọi người đem con chó kia làm thành tiêu bản, chỉ vì nhắc nhở hắn, không được có lòng dạ đàn bà.
Trong lúc này, lặng im bao phủ lấy hai người.
Hồi lâu sau, Hắc Trọng Minh mới đưa tay, thu về cuốn nhật kí kia.
Hắn xoay người, nhìn sắc mặt tái nhợt Mẫu Đơn, từ từ nói:
“Em không cần biết việc này.” Nói xong, hắn cầm tay nàng, mang nàng rời khỏi căn phòng lịch sự tao nhã xinh đẹp này.
Mẫu Đơn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bị hắn dẫn đi, theo phía sau hắn, đi theo bước chân hắn, bước xuống cầu thang. Đi qua phòng khách, nàng thấy rất nhiều gói quà được gói tinh xảo.
“Đây là cái gì?” Nàng hỏi, thật ra cũng không muốn biết, chính là muốn phá đi sự im lặng của hai người trong lúc đó.
“Quà.” Hắc Trọng Minh trả lời rất đơn giản.
“Quà sinh nhật của tôi.” A, đúng rồi!
Hôm nay, là sinh nhật hắn.
Mẫu Đơn nghĩ, quái, theo lý mà nói, sinh nhật Hắc Trọng Minh phải là ngày quan trọng nhất trong giới xã giao Thượng Hải mới đúng. Khẳng định có rất nhiều người, phải mời riêng đầu bếp nổi tiếng, mở bữa tiệc lớn, rồi hướng hắn chúc mừng sinh nhật mới đúng.
Thế nhưng, lúc này, hắn chẳng những không ở tiệc rượu xã giao xa hoa kia, ngược lại còn về sớm hôn so với ngày thường.
“Vậy sao anh lại về sớm thế?” Nàng bật lên câu hỏi.
Hắc Trọng Minh không có trả lời, mà chỉ quay đầu, có chút đăm chiêu, nhìn nàng thật sâu liếc mắt một cái, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười.
Nụ cười kia, làm cho trái tim Mẫu Đơn, lại một lần nữa trở nên hỗn loạn. Từ đôi mắt đen kia nàng nhìn ra được dục vọng cùng với tình cảm ấm áp.
Đây không phải là điều nàng nên thấy. Nàng chỉ cần biết, hắn là người tàn nhẫn, vô tình, không từ thủ đoạn, là người đàn ông không có tâm.
Mình không cần biết việc này.
Đúng vậy, điều nàng không cần biết nhất thì cũng đã biết, bề ngoài tà ác của hắn đã che dấu tất cả mọi thứ. Mẫu Đơn cắn môi, nhìn chăm chú vào bóng dáng cao lớn trước mắt, tâm tư rối loạn.
Đã quá muộn.
Nàng đã biết quá nhiều chuyện mà nàng không nên biết.
Chương 9
Đêm giao thừa, Thượng Hải vô cùng náo nhiệt, pháo hoa sáng rực rỡ trong trời đêm như nhiều đóa hoa đang nở rộ.
Hắc Trọng Minh vì tham gia một bữa tiệc do thị trưởng tổ chức, vào lúc hoàng hôn, cũng đã rời khỏi Hắc gia. Từ trước cho tới nay, mỗi bữa tiệc hắn tham gia đều như nhau, đều là một mình tham dự, cũng không có bạn gái đi cùng.
Mẫu Đơn đứng ở cửa sổ, nhìn Hắc Trọng Minh lên ô tô, rời cổng chính dần dần đi xa, hướng về phía nội thành đi tới.
Cho dù là bao năm mới đến, hoặc là năm cũ qua đi, ở Thượng Hải đều là ngày quan trọng, bất luận là người Trung Quốc, hoặc là người nước ngoài, đều tận tình hưởng lạc, trầm ngâm trong bầu không khí quốc khánh. Khắp nơi ở Thượng Hải đều giăng đèn kết hoa, so với ngày thường thì lộng lẫy hơn nhiều lần.
Trong khi tất cả mọi người đều đang ăn mừng, duy nhất ở biệt thự này vẫn im ắng, không khí vẫn như ngày thường, không có gì khác. Cho dù là ngày lễ gì cũng không lên quan tới nơi này.
Đừng nói là chúc mừng, thậm chí Mẫu Đơn hoài nghi, bọn người hầu mà dám can đảm mỉm cười, nhất định sẽ bị khiển trách không lưu tình.
Trong biệt thự này, có rất nhiều chỗ, nhưng chỗ nào cũng nặng nề âm u.
Những cảm xúc đau khổ tàn nhẫn, ở trong phòng được khảm quá sâu, đến nay không thể mờ đi. Cho nên, nơi này không có chúc mừng, cũng không có tiếng cười.
Vào bữa tối, trừ bỏ nàng thích ăn tôm bóc vỏ, bánh bao hấp, còn thêm cháo đậu đỏ, và một mâm bánh quế hoa làm từ gạo nếp. Bánh gato cao tầng hình thoi, hai mặt đều ướp đường hoa quế, nướng sơ qua, cho nên đường hơi cháy xém, hoa càng thơm, phối hợp rất bắt mắt.
Đối mặt với những món ngon này, nhưng Mẫu Đơn cũng không có cảm giác, chỉ ăn mấy miếng, sau đó cũng không thấy thèm ăn.
Sau khi trở lại trong phòng, nàng đi đến phía trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào phía chân trời âm trầm. Gió đêm khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, mây đen nặng nề, tập hợp ở trong trời đêm, càng lúc càng lớn, mang đến cảm giác áp bách lớn.
Là vì thời tiết sao?
Tay Mẫu Đơn, khẽ ấn trước ngực.
Khi đêm bắt đầu, ngực nàng giống như bị đè nặng bởi một khối đá thật lớn, có chút không thở nổi. Cái cảm giác áp bách khác thường này, là vì gió to tuyết lớn sắp đến, hay là có điềm báo xấu?
Mẫu Đơn đứng ở cửa sổ, ngóng nhìn bầu trời, hồn nhiên không biết sau lưng ánh đèn phản chiếu bóng hình nàng, làm cho thân thể nàng càng trở nên nhỏ nhắn, trở thành đường nét tuyệt đẹp trong bóng đêm.
Không biết đã qua bao lâu, nàng bắt đầu cảm thấy gió lạnh, thổi trúng nàng toàn thân run rẩy, chủ định quay vào trong phòng ngủ, lại nghe truyền đến hô hấp của một người khác.
Hắc Trọng Minh đã trở lại?
Một loại cảm xúc dường như có thể gọi là chờ mong, hiện lên trong lòng, nàng khó có thể phân tích, vì sao bản thân lại có loại cảm xúc này.
Nàng nhớ hắn sao?
Trong lòng Mẫu Đơn phủ định.
Không, không phải! Nhất định là nàng...... Nhất định là nàng...... tâm tư hỗn loạn, còn chưa lý giải được mối tơ vò trong lòng thì tiếng nói nam tính quen thuộc lại mang theo hơi thở hổn hển, gọi cái tên trước kia nàng vô cùng quen thuộc, nay đã có chút xa lạ.
“Thanh Phong!” Mẫu Đơn cứng người lại.
Thanh Phong, từng là tên của nàng, là nàng cống hiến cho Kim gia, thời gian đeo mặt nạ hành động, là chủ nhân cùng nhóm đồng bọn xưng hô với nàng.
Thế nhưng, khi phu nhân hạ lệnh, yêu cầu nàng che dấu thân phận, khi tiếp cận Hắc Trọng Minh, cũng không có người gọi nàng bằng tên này nữa.
Trong Hậu Luyện này, không nên có người biết, nàng chính là Thanh Phong.
Cho dù biết rõ nàng là Thanh Phong, lại càng không nên bước vào Hậu Luyện này.
Người đàn ông kia đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, để ngọn đèn vàng chiếu sáng khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn, cùng với đôi lông mày đậm nhăn lại vì lo lắng.
Mẫu Đơn khiếp sợ không thể nhúc nhích.
Nàng không thể tin được, người con trai này sẽ xuất hiện ở đây.
“Thanh Phong.” Lãng Thần lại kêu lên, khi hắn thấy rõ ràng nàng trở nên tràn ngập nữ tính, trang phục mềm mại xinh đẹp, thì ngũ quan toát ra vẻ vui mừng, nhưng lại bởi vì ghen tị, mà trở nên có chút vặn vẹo. Hắn tiến đến, gắt gao cầm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng.
“Tại sao anh lại ở chỗnày?” Nàng thật vất vả mới tìm được giọng nói của chính mình.
“Anh biết đêm nay Hắc Báo không có ở nhà, nên mới lẻn vào.” Muốn phá bỏ bảo vệ của Hắc gia, cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng ít ra cũng không làm khó được hắn.
“Anh không nên tới,” Nàng hiểu rất rõ, nơi này nguy hiểm cỡ nào.
" Đi mau.” Lãng Thần lắc đầu, trả lời như định đóng cột.
“Anh không đi.” Hắn vươn tay, vuốt ve khuôn mặt non mềm của nàng, ghen tị không thôi.
" Vì sao sự xinh đẹp của em, cũng bị Hắc Báo hưởng dụng, mà không phải chỉ thuộc về anh?” Tiếp xúc quá mức thân thiết kia, làm cho nàng phải kiềm chế, mới không quay đầu tránh đi.
“Đây là mệnh lệnh của phu nhân.” Cho dù nàng không m
Lúc này, nhật kí của Cung Thanh Hà, vẫn như cũ mở ở trang xảy ra chuyện đáng sợ ngày đó.
Mẫu Đơn không thể tưởng tượng, đó là hạng đàn ông kiểu gì, sao lại có thể đối với chính đứa con của mình làm ra chuyện như vậy. Cha hắn sau đó, còn gọi người đem con chó kia làm thành tiêu bản, chỉ vì nhắc nhở hắn, không được có lòng dạ đàn bà.
Trong lúc này, lặng im bao phủ lấy hai người.
Hồi lâu sau, Hắc Trọng Minh mới đưa tay, thu về cuốn nhật kí kia.
Hắn xoay người, nhìn sắc mặt tái nhợt Mẫu Đơn, từ từ nói:
“Em không cần biết việc này.” Nói xong, hắn cầm tay nàng, mang nàng rời khỏi căn phòng lịch sự tao nhã xinh đẹp này.
Mẫu Đơn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bị hắn dẫn đi, theo phía sau hắn, đi theo bước chân hắn, bước xuống cầu thang. Đi qua phòng khách, nàng thấy rất nhiều gói quà được gói tinh xảo.
“Đây là cái gì?” Nàng hỏi, thật ra cũng không muốn biết, chính là muốn phá đi sự im lặng của hai người trong lúc đó.
“Quà.” Hắc Trọng Minh trả lời rất đơn giản.
“Quà sinh nhật của tôi.” A, đúng rồi!
Hôm nay, là sinh nhật hắn.
Mẫu Đơn nghĩ, quái, theo lý mà nói, sinh nhật Hắc Trọng Minh phải là ngày quan trọng nhất trong giới xã giao Thượng Hải mới đúng. Khẳng định có rất nhiều người, phải mời riêng đầu bếp nổi tiếng, mở bữa tiệc lớn, rồi hướng hắn chúc mừng sinh nhật mới đúng.
Thế nhưng, lúc này, hắn chẳng những không ở tiệc rượu xã giao xa hoa kia, ngược lại còn về sớm hôn so với ngày thường.
“Vậy sao anh lại về sớm thế?” Nàng bật lên câu hỏi.
Hắc Trọng Minh không có trả lời, mà chỉ quay đầu, có chút đăm chiêu, nhìn nàng thật sâu liếc mắt một cái, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười.
Nụ cười kia, làm cho trái tim Mẫu Đơn, lại một lần nữa trở nên hỗn loạn. Từ đôi mắt đen kia nàng nhìn ra được dục vọng cùng với tình cảm ấm áp.
Đây không phải là điều nàng nên thấy. Nàng chỉ cần biết, hắn là người tàn nhẫn, vô tình, không từ thủ đoạn, là người đàn ông không có tâm.
Mình không cần biết việc này.
Đúng vậy, điều nàng không cần biết nhất thì cũng đã biết, bề ngoài tà ác của hắn đã che dấu tất cả mọi thứ. Mẫu Đơn cắn môi, nhìn chăm chú vào bóng dáng cao lớn trước mắt, tâm tư rối loạn.
Đã quá muộn.
Nàng đã biết quá nhiều chuyện mà nàng không nên biết.
Chương 9
Đêm giao thừa, Thượng Hải vô cùng náo nhiệt, pháo hoa sáng rực rỡ trong trời đêm như nhiều đóa hoa đang nở rộ.
Hắc Trọng Minh vì tham gia một bữa tiệc do thị trưởng tổ chức, vào lúc hoàng hôn, cũng đã rời khỏi Hắc gia. Từ trước cho tới nay, mỗi bữa tiệc hắn tham gia đều như nhau, đều là một mình tham dự, cũng không có bạn gái đi cùng.
Mẫu Đơn đứng ở cửa sổ, nhìn Hắc Trọng Minh lên ô tô, rời cổng chính dần dần đi xa, hướng về phía nội thành đi tới.
Cho dù là bao năm mới đến, hoặc là năm cũ qua đi, ở Thượng Hải đều là ngày quan trọng, bất luận là người Trung Quốc, hoặc là người nước ngoài, đều tận tình hưởng lạc, trầm ngâm trong bầu không khí quốc khánh. Khắp nơi ở Thượng Hải đều giăng đèn kết hoa, so với ngày thường thì lộng lẫy hơn nhiều lần.
Trong khi tất cả mọi người đều đang ăn mừng, duy nhất ở biệt thự này vẫn im ắng, không khí vẫn như ngày thường, không có gì khác. Cho dù là ngày lễ gì cũng không lên quan tới nơi này.
Đừng nói là chúc mừng, thậm chí Mẫu Đơn hoài nghi, bọn người hầu mà dám can đảm mỉm cười, nhất định sẽ bị khiển trách không lưu tình.
Trong biệt thự này, có rất nhiều chỗ, nhưng chỗ nào cũng nặng nề âm u.
Những cảm xúc đau khổ tàn nhẫn, ở trong phòng được khảm quá sâu, đến nay không thể mờ đi. Cho nên, nơi này không có chúc mừng, cũng không có tiếng cười.
Vào bữa tối, trừ bỏ nàng thích ăn tôm bóc vỏ, bánh bao hấp, còn thêm cháo đậu đỏ, và một mâm bánh quế hoa làm từ gạo nếp. Bánh gato cao tầng hình thoi, hai mặt đều ướp đường hoa quế, nướng sơ qua, cho nên đường hơi cháy xém, hoa càng thơm, phối hợp rất bắt mắt.
Đối mặt với những món ngon này, nhưng Mẫu Đơn cũng không có cảm giác, chỉ ăn mấy miếng, sau đó cũng không thấy thèm ăn.
Sau khi trở lại trong phòng, nàng đi đến phía trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào phía chân trời âm trầm. Gió đêm khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, mây đen nặng nề, tập hợp ở trong trời đêm, càng lúc càng lớn, mang đến cảm giác áp bách lớn.
Là vì thời tiết sao?
Tay Mẫu Đơn, khẽ ấn trước ngực.
Khi đêm bắt đầu, ngực nàng giống như bị đè nặng bởi một khối đá thật lớn, có chút không thở nổi. Cái cảm giác áp bách khác thường này, là vì gió to tuyết lớn sắp đến, hay là có điềm báo xấu?
Mẫu Đơn đứng ở cửa sổ, ngóng nhìn bầu trời, hồn nhiên không biết sau lưng ánh đèn phản chiếu bóng hình nàng, làm cho thân thể nàng càng trở nên nhỏ nhắn, trở thành đường nét tuyệt đẹp trong bóng đêm.
Không biết đã qua bao lâu, nàng bắt đầu cảm thấy gió lạnh, thổi trúng nàng toàn thân run rẩy, chủ định quay vào trong phòng ngủ, lại nghe truyền đến hô hấp của một người khác.
Hắc Trọng Minh đã trở lại?
Một loại cảm xúc dường như có thể gọi là chờ mong, hiện lên trong lòng, nàng khó có thể phân tích, vì sao bản thân lại có loại cảm xúc này.
Nàng nhớ hắn sao?
Trong lòng Mẫu Đơn phủ định.
Không, không phải! Nhất định là nàng...... Nhất định là nàng...... tâm tư hỗn loạn, còn chưa lý giải được mối tơ vò trong lòng thì tiếng nói nam tính quen thuộc lại mang theo hơi thở hổn hển, gọi cái tên trước kia nàng vô cùng quen thuộc, nay đã có chút xa lạ.
“Thanh Phong!” Mẫu Đơn cứng người lại.
Thanh Phong, từng là tên của nàng, là nàng cống hiến cho Kim gia, thời gian đeo mặt nạ hành động, là chủ nhân cùng nhóm đồng bọn xưng hô với nàng.
Thế nhưng, khi phu nhân hạ lệnh, yêu cầu nàng che dấu thân phận, khi tiếp cận Hắc Trọng Minh, cũng không có người gọi nàng bằng tên này nữa.
Trong Hậu Luyện này, không nên có người biết, nàng chính là Thanh Phong.
Cho dù biết rõ nàng là Thanh Phong, lại càng không nên bước vào Hậu Luyện này.
Người đàn ông kia đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, để ngọn đèn vàng chiếu sáng khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn, cùng với đôi lông mày đậm nhăn lại vì lo lắng.
Mẫu Đơn khiếp sợ không thể nhúc nhích.
Nàng không thể tin được, người con trai này sẽ xuất hiện ở đây.
“Thanh Phong.” Lãng Thần lại kêu lên, khi hắn thấy rõ ràng nàng trở nên tràn ngập nữ tính, trang phục mềm mại xinh đẹp, thì ngũ quan toát ra vẻ vui mừng, nhưng lại bởi vì ghen tị, mà trở nên có chút vặn vẹo. Hắn tiến đến, gắt gao cầm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng.
“Tại sao anh lại ở chỗnày?” Nàng thật vất vả mới tìm được giọng nói của chính mình.
“Anh biết đêm nay Hắc Báo không có ở nhà, nên mới lẻn vào.” Muốn phá bỏ bảo vệ của Hắc gia, cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng ít ra cũng không làm khó được hắn.
“Anh không nên tới,” Nàng hiểu rất rõ, nơi này nguy hiểm cỡ nào.
" Đi mau.” Lãng Thần lắc đầu, trả lời như định đóng cột.
“Anh không đi.” Hắn vươn tay, vuốt ve khuôn mặt non mềm của nàng, ghen tị không thôi.
" Vì sao sự xinh đẹp của em, cũng bị Hắc Báo hưởng dụng, mà không phải chỉ thuộc về anh?” Tiếp xúc quá mức thân thiết kia, làm cho nàng phải kiềm chế, mới không quay đầu tránh đi.
“Đây là mệnh lệnh của phu nhân.” Cho dù nàng không m
Bài viết liên quan!