Tiểu thuyết Mẫu Đơn Của Hắc Báo-full
Lượt xem : |
iận sủa, cha phẫn nộ quở trách:
“Mày còn dám nói sạo! Hắc Liệt Phong tao, không có đứa con trai là chó, ngủ cùng với chó!”
“Con không phải chó!” Nó tức giận trừng mắt nhìn cha, lớn tiếng phản bác.
“Tốt lắm,” Từ bên thắt lưng cha nó lấy ra một con dao nhỏ, đưa qua cho nó, lạnh giọng hạ lệnh.
“Vậy mày giết nó cho tao.” Nó kinh ngạc không thôi, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu
“Giết nó.” Cha lặp lại, lãnh khốc trừng mắt nó, chỉ vào Harry.
“Đem cẩu tạp chủng này làm thịt đi! Không nghe lời tao cho người đánh chết nó. Xem mày muốn cho nó một cái chết nhẹ nhàng, hay là muốn thấy nó bị người khác đánh chết.” Nó khiếp sợ không thôi, nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn người cha tàn nhẫn, không chịu nận lấy con dao nhỏ kia.
“Không được, Harry là bạn tốt của con!”
“Bạn tốt ư?” Cha cười lạnh.
“Bạn tốt nặng bao nhiêu, đáng giá bao nhiêu? Đã làm người thì không thể mềm lòng, tình cảm chỉ là thứ vô ích, mày càng sớm học được chuyện này, đối với mày càng có lợi!”
“Cha không thể yêu cầu con làm chuyện này!” Sắc mặt nó tái nhợt, rống lên:
“Mày không thể?” Cha nó nhíu mày một chút, hừ lạnh một tiếng, bàn tay to giương lên, hướng thuộc hạ ở một bên nói:
“Chu Ngũ! Đánh cho ta, từ từ mà đánh!” Chu Ngũ lấy ra một trường côn rắn chắc, điên cuồng đánh liên tiếp vào Harry.
“Dừng tay! Không được đánh! Dừng tay” Harry đã trúng côn thứ nhất, đau kêu ra tiếng, nó xông lên phía trước muốn ngăn cản, lại bị người bên cạnh bắt lấy.
“Dừng tay! Ông buông!” Nó giãy dụa, lại tránh không ra khỏi bàn tay to kiềm chế, chỉ có thể hướng người đàn ông nhẫn tâm ra sức đánh Harry kia, khàn cả giọng hô:
“Chu Ngũ, dừng tay! Dừng tay! Harry, Harry……” Một côn khác lại giáng xuống, Harry mạnh mẽ biến thành tiếng kêu rên nó có ý né tránh, nhưng dây xích sắt lại hạn chế hành động của nó, mỗi côn Chu Ngũ hạ xuống, đều cứng rắn mạnh mẽ, giáng tới tấp trên người nó.
Harry bị đánh không phải rất nặng, nhưng không nhẹ, rất nhanh, Harry gãy chân, nứt xương. Harry kêu, khóe miệng chảy ra máu nhưng vẫn chật vật ra sức giãy dụa né tránh.
“Cha, xin người dừng tay! Bảo ông ta dừng tay!” Nước mắt chảy ra từ hốc mắt, nó quay đầu hướng tới người đã ngồi trên ghế bưng trà uống, khóc lóc cầu xin.
“Người làm ơn, đừng đánh nó nữa! Cha……” Cha nhìn nó, sau đó chỉ vào con dao nhỏ trên bàn.
“Không cần phải xin tao, chính mày có thể cho nó ra đi nhẹ nhàng.”Nó rơi lệ đầy mặt, nhìn khuôn mặt cha không chút thay đổi, lại quay đầu nhìn, đây là người bạn tốt duy nhất của nó từ nhỏ. Harry thở phì phò, chân khập khiễng, máu đầy người, thống khổ nhìn nó; giọng nói của cha, lạnh lùng vang lên
“Con chó kia, là phế vật, cho nên nó không thể thoát ra khỏi dây xích, chỉ có thể bị người cầm gậy đánh. Cho dù mày đã huấn luyện nó, thì nó cũng chỉ là chó, mày hiểu không.”
Trong nháy mắt, nó đã biết, cha nghiêm túc muốn nó tự tay giết Harry, nếu không sẽ để Chu Nhũ từng gậy từng gậy từ từ đánh chết con chó đáng thương.
Chu Ngũ lại một lần nữa, giơ cao gậy lên.
“Dừng tay!” Nó phẫn nộ rít gào, sau đó quay đầu trừng mắt người hầu đang giữ lấy nó, oán hận nói:
“Buông.” Người hầu nhìn về phía cha.
Nó biết, cha nhất định đã gật đầu, cho nên người hầu mới có thể buông lỏng tay ra.
Lau đi nước mắt trên mặt, nó đi về phía cha, cầm lấy con dao nhỏ, sau đó lại quay đầu hướng về phía Harry.
Harry đáng thương, tiến đến bên chân nó, kêu oẳng oẳng. Trên khóe miệng trên lưng đều là máu, chân cũng khập khiễng tuy rằng ngay cả đứng cũng không chắc, nhưng cái đuôi vẫn ngoe nguẩy, mừng rỡ với nó như cũ.
Nó ngồi xổm xuống, ôm lấy cổ khỏe mạnh của Harry. Mà Harry dùng cái đầu lông xù, cọ sát hai má nó, tin tưởng dựa sát vào nó.
Nước mắt, lại rơi trên hai má nó.
Harry, bạn tốt của nó. Bạn tốt duy nhất, tốt nhất của nó…… Nó đem mặt vùi vào trong bộ lông ấm áp kia, sau đó nắm chặt con dao nhỏ, dùng sức cắm vào bên xương sườn giữa trái tim Harry. Harry nức nở một tiếng, thân thể khổng lồ, đổ ngào ở trong lòng nó, trái tim đập một tiếng lại một tiếng, sau đó thì vĩnh viễn ngừng lại.
Những giọt máu nóng bỏng chảy đầy hai tay nó, giọng nói của cha nó, lại vang lên.
“Mày xem, bởi vì mày mềm lòng, cho nên nó mới phải chịu mấy côn kia. Từ bi và mềm lòng, chính là tăng thêm thống khổ lẫn nhau, mày là người phải kế thừa giang sơn. Bạn bè, đối với mày mà nói là không cần thiết.” Cha dùng giọng nói lạnh như băng, gằn từng tiếng nói với nó.
“Mày không cần bạn bè.”
Xe ngừng.
Hắc Trọng Minh tỉnh lại, nhìn thấy căn nhà lớn mà hắn đã rất quen thuộc.
Có như vậy trong nháy mắt, hắn còn tưởng bản thân vẫn đang trong mộng, mà lúc đó cha hắn vẫn còn sống, tuổi hắn còn rất nhỏ, tay đã được rửa sạch sẽ, đổi quần áo mới, chờ để cùng cha đi tham gia một yến hội.
Nhưng lão Trương đã đi tới, thay hắn mở cửa xe ra.
Hắn rất nhanh tỉnh lại từ trong luồng kí ức, đứng dậy xuống xe. Lão Trương đã già đi, Chu Ngũ đã chết lâu ngày, mà cha cũng mất mười năm rồi.
Hắn cũng đã không còn là đứa trẻ, trẻ người non dạ năm đó, chỉ có thể mặc cho người khác khống chế.
Xuyên qua bữa tiệc xa hoa ở Tiền Luyện kia, thấy chồng quà cao như núi kia, khóe hắn miệng nhếch lên tự giễu, nửa điểm cũng không muốn xem xét chúng, nhưng khi lão Trương thay hắn cởi áo khoát, hắn mở miệng hỏi:
“Mẫu Đơn đâu?”
“Tiểu thư ở trong phòng khách.”
“Gọi người đem này tất cả những thứ này thu lại, đừng chất đống ở trong này thật chướng mắt.” Hắn vừa nói, vừa cởi cái bao tay da, giao cho lão Trương, sau đó đi nhanh đến Hậu Luyện.
Xuyên qua sân, sau đó đi qua đống quà, bước lên lầu hai.
Trong phòng, không có một bóng người.
Hắn xoa đôi lông mày rậm, lui đi ra, sau đó thấy hành lang, nơi cánh cửa luôn đóng chặt lộ ra một đường ánh sáng nhạt.
Đó là phòng mẹ hắn.
Mỗi cuối tuần, người hầu sẽ đến quét dọn, làm cho phòng đó luôn sạch sẽ. Từ sau khi mẹ hắn qua đời, hắn đã thật lâu không đi vào đó.
Cánh cửa kia, không nên mở ra.
Hắn đi lên phía trước, khi đi vào cạnh cửa, lại thấy Mẫu Đơn đứng ở trước bàn học, đang lật xem một quyển sách xưa.
“Em không nên tới nơi này.” Tiếng hắn từ phía sau truyền đến, dọa Mẫu Đơn nhảy dựng, nàng ngẩng đầu lên, thấy Hắc Trọng Minh đã đi vào trong phòng, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng y hệt như trên bức tranh.
Cho nên, bức tranh kia, là vẽ sau khi Harry bị giết sao?
Nàng nghĩ lung tung, căng thẳng nghĩ cách giải thích, hắn dần dần đến gần, mới miễn cưỡng lấy một cái lý do.
“Cửa mở sẵn.” Nàng cố gắng tỉnh táo lại, nhưng sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy.
“Cửa sổ cũng mở sẵn, tuyết rơi, vì thế em nghĩ nên đóng lại.”
“Những chuyện như thế này, người hầu sẽ làm.” Hắn đi đến bên cạnh bàn, mở miệng.
“Em biết.” Nàng lại hít một hơi, khống chế tim đập như điên, lau đi khóe mắt ướt át.
“Em chỉ thuận tay thôi.” Hắc Trọng Minh không nói gì, con ngươi đen thâm u, đang nhìn trên bàn, cuốn nhật kí mở sẵn, ánh sáng trong đôi mắt phút chốc tối sầm lại.
Mẫu Đơn từ tầm mắt của hắn, nhìn nhật kí trên bàn, tim dường như muốn ngừng đập. Hắn xuất hiện rất đột ngột, nàng hoàn toàn không có cơ hội đem nhật kí trả về
“Mày còn dám nói sạo! Hắc Liệt Phong tao, không có đứa con trai là chó, ngủ cùng với chó!”
“Con không phải chó!” Nó tức giận trừng mắt nhìn cha, lớn tiếng phản bác.
“Tốt lắm,” Từ bên thắt lưng cha nó lấy ra một con dao nhỏ, đưa qua cho nó, lạnh giọng hạ lệnh.
“Vậy mày giết nó cho tao.” Nó kinh ngạc không thôi, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu
“Giết nó.” Cha lặp lại, lãnh khốc trừng mắt nó, chỉ vào Harry.
“Đem cẩu tạp chủng này làm thịt đi! Không nghe lời tao cho người đánh chết nó. Xem mày muốn cho nó một cái chết nhẹ nhàng, hay là muốn thấy nó bị người khác đánh chết.” Nó khiếp sợ không thôi, nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn người cha tàn nhẫn, không chịu nận lấy con dao nhỏ kia.
“Không được, Harry là bạn tốt của con!”
“Bạn tốt ư?” Cha cười lạnh.
“Bạn tốt nặng bao nhiêu, đáng giá bao nhiêu? Đã làm người thì không thể mềm lòng, tình cảm chỉ là thứ vô ích, mày càng sớm học được chuyện này, đối với mày càng có lợi!”
“Cha không thể yêu cầu con làm chuyện này!” Sắc mặt nó tái nhợt, rống lên:
“Mày không thể?” Cha nó nhíu mày một chút, hừ lạnh một tiếng, bàn tay to giương lên, hướng thuộc hạ ở một bên nói:
“Chu Ngũ! Đánh cho ta, từ từ mà đánh!” Chu Ngũ lấy ra một trường côn rắn chắc, điên cuồng đánh liên tiếp vào Harry.
“Dừng tay! Không được đánh! Dừng tay” Harry đã trúng côn thứ nhất, đau kêu ra tiếng, nó xông lên phía trước muốn ngăn cản, lại bị người bên cạnh bắt lấy.
“Dừng tay! Ông buông!” Nó giãy dụa, lại tránh không ra khỏi bàn tay to kiềm chế, chỉ có thể hướng người đàn ông nhẫn tâm ra sức đánh Harry kia, khàn cả giọng hô:
“Chu Ngũ, dừng tay! Dừng tay! Harry, Harry……” Một côn khác lại giáng xuống, Harry mạnh mẽ biến thành tiếng kêu rên nó có ý né tránh, nhưng dây xích sắt lại hạn chế hành động của nó, mỗi côn Chu Ngũ hạ xuống, đều cứng rắn mạnh mẽ, giáng tới tấp trên người nó.
Harry bị đánh không phải rất nặng, nhưng không nhẹ, rất nhanh, Harry gãy chân, nứt xương. Harry kêu, khóe miệng chảy ra máu nhưng vẫn chật vật ra sức giãy dụa né tránh.
“Cha, xin người dừng tay! Bảo ông ta dừng tay!” Nước mắt chảy ra từ hốc mắt, nó quay đầu hướng tới người đã ngồi trên ghế bưng trà uống, khóc lóc cầu xin.
“Người làm ơn, đừng đánh nó nữa! Cha……” Cha nhìn nó, sau đó chỉ vào con dao nhỏ trên bàn.
“Không cần phải xin tao, chính mày có thể cho nó ra đi nhẹ nhàng.”Nó rơi lệ đầy mặt, nhìn khuôn mặt cha không chút thay đổi, lại quay đầu nhìn, đây là người bạn tốt duy nhất của nó từ nhỏ. Harry thở phì phò, chân khập khiễng, máu đầy người, thống khổ nhìn nó; giọng nói của cha, lạnh lùng vang lên
“Con chó kia, là phế vật, cho nên nó không thể thoát ra khỏi dây xích, chỉ có thể bị người cầm gậy đánh. Cho dù mày đã huấn luyện nó, thì nó cũng chỉ là chó, mày hiểu không.”
Trong nháy mắt, nó đã biết, cha nghiêm túc muốn nó tự tay giết Harry, nếu không sẽ để Chu Nhũ từng gậy từng gậy từ từ đánh chết con chó đáng thương.
Chu Ngũ lại một lần nữa, giơ cao gậy lên.
“Dừng tay!” Nó phẫn nộ rít gào, sau đó quay đầu trừng mắt người hầu đang giữ lấy nó, oán hận nói:
“Buông.” Người hầu nhìn về phía cha.
Nó biết, cha nhất định đã gật đầu, cho nên người hầu mới có thể buông lỏng tay ra.
Lau đi nước mắt trên mặt, nó đi về phía cha, cầm lấy con dao nhỏ, sau đó lại quay đầu hướng về phía Harry.
Harry đáng thương, tiến đến bên chân nó, kêu oẳng oẳng. Trên khóe miệng trên lưng đều là máu, chân cũng khập khiễng tuy rằng ngay cả đứng cũng không chắc, nhưng cái đuôi vẫn ngoe nguẩy, mừng rỡ với nó như cũ.
Nó ngồi xổm xuống, ôm lấy cổ khỏe mạnh của Harry. Mà Harry dùng cái đầu lông xù, cọ sát hai má nó, tin tưởng dựa sát vào nó.
Nước mắt, lại rơi trên hai má nó.
Harry, bạn tốt của nó. Bạn tốt duy nhất, tốt nhất của nó…… Nó đem mặt vùi vào trong bộ lông ấm áp kia, sau đó nắm chặt con dao nhỏ, dùng sức cắm vào bên xương sườn giữa trái tim Harry. Harry nức nở một tiếng, thân thể khổng lồ, đổ ngào ở trong lòng nó, trái tim đập một tiếng lại một tiếng, sau đó thì vĩnh viễn ngừng lại.
Những giọt máu nóng bỏng chảy đầy hai tay nó, giọng nói của cha nó, lại vang lên.
“Mày xem, bởi vì mày mềm lòng, cho nên nó mới phải chịu mấy côn kia. Từ bi và mềm lòng, chính là tăng thêm thống khổ lẫn nhau, mày là người phải kế thừa giang sơn. Bạn bè, đối với mày mà nói là không cần thiết.” Cha dùng giọng nói lạnh như băng, gằn từng tiếng nói với nó.
“Mày không cần bạn bè.”
Xe ngừng.
Hắc Trọng Minh tỉnh lại, nhìn thấy căn nhà lớn mà hắn đã rất quen thuộc.
Có như vậy trong nháy mắt, hắn còn tưởng bản thân vẫn đang trong mộng, mà lúc đó cha hắn vẫn còn sống, tuổi hắn còn rất nhỏ, tay đã được rửa sạch sẽ, đổi quần áo mới, chờ để cùng cha đi tham gia một yến hội.
Nhưng lão Trương đã đi tới, thay hắn mở cửa xe ra.
Hắn rất nhanh tỉnh lại từ trong luồng kí ức, đứng dậy xuống xe. Lão Trương đã già đi, Chu Ngũ đã chết lâu ngày, mà cha cũng mất mười năm rồi.
Hắn cũng đã không còn là đứa trẻ, trẻ người non dạ năm đó, chỉ có thể mặc cho người khác khống chế.
Xuyên qua bữa tiệc xa hoa ở Tiền Luyện kia, thấy chồng quà cao như núi kia, khóe hắn miệng nhếch lên tự giễu, nửa điểm cũng không muốn xem xét chúng, nhưng khi lão Trương thay hắn cởi áo khoát, hắn mở miệng hỏi:
“Mẫu Đơn đâu?”
“Tiểu thư ở trong phòng khách.”
“Gọi người đem này tất cả những thứ này thu lại, đừng chất đống ở trong này thật chướng mắt.” Hắn vừa nói, vừa cởi cái bao tay da, giao cho lão Trương, sau đó đi nhanh đến Hậu Luyện.
Xuyên qua sân, sau đó đi qua đống quà, bước lên lầu hai.
Trong phòng, không có một bóng người.
Hắn xoa đôi lông mày rậm, lui đi ra, sau đó thấy hành lang, nơi cánh cửa luôn đóng chặt lộ ra một đường ánh sáng nhạt.
Đó là phòng mẹ hắn.
Mỗi cuối tuần, người hầu sẽ đến quét dọn, làm cho phòng đó luôn sạch sẽ. Từ sau khi mẹ hắn qua đời, hắn đã thật lâu không đi vào đó.
Cánh cửa kia, không nên mở ra.
Hắn đi lên phía trước, khi đi vào cạnh cửa, lại thấy Mẫu Đơn đứng ở trước bàn học, đang lật xem một quyển sách xưa.
“Em không nên tới nơi này.” Tiếng hắn từ phía sau truyền đến, dọa Mẫu Đơn nhảy dựng, nàng ngẩng đầu lên, thấy Hắc Trọng Minh đã đi vào trong phòng, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng y hệt như trên bức tranh.
Cho nên, bức tranh kia, là vẽ sau khi Harry bị giết sao?
Nàng nghĩ lung tung, căng thẳng nghĩ cách giải thích, hắn dần dần đến gần, mới miễn cưỡng lấy một cái lý do.
“Cửa mở sẵn.” Nàng cố gắng tỉnh táo lại, nhưng sắc mặt lại tái nhợt như tờ giấy.
“Cửa sổ cũng mở sẵn, tuyết rơi, vì thế em nghĩ nên đóng lại.”
“Những chuyện như thế này, người hầu sẽ làm.” Hắn đi đến bên cạnh bàn, mở miệng.
“Em biết.” Nàng lại hít một hơi, khống chế tim đập như điên, lau đi khóe mắt ướt át.
“Em chỉ thuận tay thôi.” Hắc Trọng Minh không nói gì, con ngươi đen thâm u, đang nhìn trên bàn, cuốn nhật kí mở sẵn, ánh sáng trong đôi mắt phút chốc tối sầm lại.
Mẫu Đơn từ tầm mắt của hắn, nhìn nhật kí trên bàn, tim dường như muốn ngừng đập. Hắn xuất hiện rất đột ngột, nàng hoàn toàn không có cơ hội đem nhật kí trả về
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1825/5959
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1825/5959
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt