watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Ly Hôn Rồi Yêu

Lượt xem :
ược rồi, nghỉ sớm đi! Cần gì thì gọi cho phục vụ phòng là được, phòng tôi ở cách vách.”

“Tổng giám đốc, cám.....cám.....” Lúc đến cửa phòng, Ngải Tất chợt gọi tôi lại.

“Không có gì, cô là vừa phụ nữ vừa là nhân viên của tôi, chiếu cố cô là điều đương nhiên.”

“Tối nay..... Tối nay..... Có thể.......ở bên tôi không? Đây là...... Lần đầu tiên tôi.....một mình xa nhà..........”

7h sáng, ánh mặt trời chói mắt gọi tôi dậy.

Nhìn thấy Ngải Tất đang ngủ say bên cạnh, nhất thời có chút hoảng hốt.

Đàn ông quả nhiên là động vật dễ dụ, một lời mời đơn giản là xong.

Có thể là động tác của tôi quấy nhiễu, Ngải Tất thức dậy, nhìn tôi, sắc mặt dần dần ửng hồng, do dự thật lâu mới mở miệng: “Tổng giám đốc, tối qua....... Tôi....”

“Ngải Tất, cô cũng không phải là đứa bé. Có một số việc, tôi nghĩ cô nên hiểu, hiện tại mặc dù tôi đã ly hôn, nhưng tạm thời không thể hứa hẹn gì với bất kỳ người nào cả. Tôi sẽ không phủ nhận quan hệ giữa chúng ta, bất quá tôi hi vọng trong công việc cô vẫn là cô thư ký thực tập chăm chỉ học tập.”

“Vâng..... Tôi.... Tôi hiểu.” Hình như Ngải Tất có chút thất vọng, cúi đầu.

Có lẽ đàn ông trời sinh đã có tiềm chất bảo vệ phái nữ, nhìn bộ dạng âu sầu của cô gái trước mặt, tôi lại bắt đầu không đành lòng, lập tức chuyển đề tài: “Thời tiết đẹp như vậy, rời giường sớm chút đi! Nếu chân cô không còn đau nữa, hôm nay tôi dẫn cô đi thăm quan đảo Cổ Lãng.....”

Nghe vậy, Ngải Tất liền phấn chấn tinh thần, vết thương trên chân đã tốt hơn nhiều, mang giầy thể thao là có thể đi được.

Trên đảo Cổ Lãng không cho phép bất kỳ loại xe nào hoạt động, bao quanh đảo là nước biển xanh thẳm, hoàn toàn tự nhiên không hề ô nhiễm, làm người ta khi lên đây cảm thấy tinh thần và thể xác đều được thả lỏng.

Ngải Tất tựa hồ đã quên mất tối qua còn vừa khóc vừa la oai oái kêu đau chân, lúc này chạy còn nhanh hơn cả tôi.

Bị cô gái tràn đầy sức sống thanh xuân cuốn hút, tôi quyết định vứt bỏ mọi phiền muộn, chơi với Ngải Tất đến ngày chủ nhật.

Ai ngời ý trời trêu ngươi, tối hôm đó, Minh gọi điện tới, đảo loạn toàn bộ kế hoạch của tôi.......

Hân Ngôn:

“Chủ tịch Diệp, cô..... Có khỏe không?” Tức Dạ cắt ngang dòng suy tư của tôi. Ý thức được mình đã nhìn chằm chằm chiếc xe kia thật lâu rồi, tôi vội vàng quay đi.

“Chiếc xe kia... Có vấn đề?”

“À....., không, hình như là người quen.” Tôi không giải thích tiếp, Tức Dạ hiểu ý gật gật đầu.

“Chỗ này coi bộ đầy khách rồi. Tôi biết một nhà hàng rất ngon, muốn đi thử không?” Hắn cười đề nghị, tránh gặp phải tình huống lúng túng.

Quản lý nhà hàng này và tôi coi như là quen biết, mặc kệ hôm nay Vũ Minh đi với Lệ Nhã hay ai khác, đụng mặt chỗ này cũng không hay ho gì.

“Được, lần trước nghe lời anh ăn thử không tệ, không biết lần này sẽ có gì mới?” Người đàn ông này săn sóc rất kín đáo, làm tôi có cảm giác thoải mái. Không ngờ lúc này, dạ dày lại căng đau, tôi đành phải miễn cưỡng cười, sau đó quay đầu hít một hơi, để áp chế cơn đau này.

Có chút hối hận lúc đi tự nhiên lại quên uống thuốc, xem ra chủ nhật này phải đi khám bác sĩ rồi.

Tức Dạ quay đầu xe, tiếp tục đi. Chỉ đơn giản như vậy, đã làm đầu tôi choáng váng, dạ dày đang căng đau biến thành quặn đau kịch liệt, đổ mồ hôi lạnh.

“Cô có chỗ nào không thoải mái à?” Tức Dạ thấy tôi khác thường, chạy chậm lại rồi ngừng xe ven đường, “Sắc mặt cô không được tốt.”

“Có hơi đau bụng, chắc là do quên uống thuốc.” Từ kính chiếu hậu tôi có thể thấy được gương mặt tái nhợt của mình.

“Nhìn cô hình như là rất đau. Hay là tôi chở cô tới bệnh viện khám thử?” Hắn nghiêm túc nói, lấy khăn giấy trong hộp lau mồ hôi trên trán tôi.

“Không cần, nghỉ một chút là ổn thôi, đến bệnh viện phiền phức lắm.”

“Khám rồi yên tâm hơn. Cô ráng chịu một chút, nơi này cách bện viện không xa.” Hắn giúp tôi ngửa ghế ra, cởi áo khoác, tôi chưa kịp đưa tay cầm lấy đã thay tôi đắp kín.

Động tác này làm tôi nhớ tới Vũ Minh, chẳng qua khi ngón tay lạnh lẽo của Tức Dạ vô tình đụng phải mặt tôi thì tôi đột nhiên ý thức được đó không phải là Vũ Minh.

Đến bệnh viện, quả nhiên bác sĩ nghi ngờ hết bệnh này đến bệnh kia, bắt làm đủ loại xét nghiệm. Giờ này mặc dù không cần phải xếp hàng, nhưng phải đến nhiều phòng xét nghiệm, lúc đầu tôi còn có thể miễn cưỡng bước, được hai bước thì đau đến mức không đứng thẳng nổi nữa, chỉ đành mặc hắn ôm tôi chạy tới chạy lui giữa các phòng.

Ước chừng 2 tiếng sau, rốt cuộc tôi cũng được nằm xuống để truyền nước biển. Kết quả chẩn đoán là viêm dạ dày, gần đây quá mức mệt nhọc, làm việc và nghỉ ngơi không điều độ nên mới như vậy. Qua một lúc, đau đớn từ từ giảm bớt.

Tức Dạ ngồi xuống cái ghế bên giường, nhìn nước biển, rồi lại nhìn tôi. Trải qua một hồi vận động, mặt hắn đỏ bừng, cười cười hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa? Có muốn gọi điện báo cho người nhà cô không?” Hắn lấy di động ra, lại bổ sung, “Ý tôi là, báo cho cha mẹ cô.”

“Họ đã qua đời từ mấy năm trước rồi.”

“Ôi...... Thật xin lỗi, tôi không biết,......” Tức Dạ hơi mất tự nhiên.

“Qua lâu, đã quen rồi.” Sống trên đời, mà đến lúc sinh bệnh kiếm một người để gọi điện cũng không có. Trong lòng không khỏi cảm thấy ưu thương. Cuối cùng tôi gọi cho Tiểu Mộc nói tối nay không về.

Đau đớn dần qua đi, mệt mỏi kéo tới, mí mắt trở nên nặng trĩu.

“Cô ngủ một lát đi, chắc phải hơn một tiếng nữa mới truyền xong.” Tức Dạ nhìn hai hai dịch truyền, cười nói.

“Thật ngại quá, đi ăn cơm lại biến thành thế này.”

“Không có gì, cô không sao là tốt rồi.” Lúc nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nghe hắn nói một câu, “Về sau, tôi gọi cô là Hân Ngôn nha?”

Sáng sớm thứ sáu, mệt mỏi và mỏi mệt. Móc chìa khóa xe, mới nhớ tối qua không có lái xe về.

Vừa định gọi điện cho Đinh Đang, đã nhìn thấy chiếc Buick màu đen của Tức Dạ dừng trước cửa.

“Chào!” Hắn thò đầu ra, vẫy vẫy tay với tôi, “Hôm nay trông cô khá hơn nhiều. Lên xe đi, tôi đưa cô đi làm, tôi thành tài xế tạm thời rồi.”

“Cám ơn, thật phiền anh quá.” Lúc ngồi vào xe, đột nhiên tôi nhớ tới một người - Tần Bân.

Khi đó vẫn còn học trung học, tôi không muốn tài xế riêng đưa đi học. Đúng lúc Tần Bân vừa mới mua một chiếc xe second- hand, thế là mỗi sáng đều chờ tôi ở ngã rẽ thứ nhất từ nhà ra, chở tôi đến trường.

Thì ra, tình yêu, thật sự rất đơn giản - tựa như cái tuổi 17 đơn thuần, trong sáng.

Bất quá hiện tại, với chúng ta, cuộc sống quá thực tế, tình yêu cũng quá xa xỉ.

Chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của tôi, là quản gia nhà Vũ Minh. Thì ra, Vũ Minh tạm thời phải đi công tác, để Tiêu Tiêu ở với tôi hai ngày cuối tuần.

“Bà Diệp, nghe giọng bà hình như không khỏe lắm. Nếu đúng vậy, thì không cần đón cậu chủ đâu, bên này có bảo mẫu lo liệu hết rồi, bà cứ yên tâm.” Cả quản gia cũng nghe được sự mệt mỏi trong giọng của tôi.

“À, không có gì, tôi rất khỏe.” Theo bản năng tôi không muốn anh đi công tác mà phải lo lắng cho tôi, đột nhiên nhớ ra giữa chúng tôi đã không còn như trước rồi. Tôi nhìn thấy nụ cười tự giễu của mình trong kính chiếu hậu, “Hôm nay lúc Tiêu Tiêu tan học, tôi sẽ đ
<<1 ... 1617181920 ... 43>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1408/5542
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT