Tiểu thuyết Ly Hôn Rồi Yêu
Lượt xem : |
hắn lại ra hiệu im lặng.
“Để nó ngủ đi. Lần sau gặp!”
“Được! Hôm nay thật cảm ơn anh, lần sau tôi mời.” Dù sao cũng là khách hàng, tôi không muốn lẫn lộn cuộc sống và công việc.
“Ok.”
Chiều hôm sau, Minh đến đón Tiêu Tiêu. Tôi lại tiếp tục lao đầu vào công việc, để chống lại nỗi nhớ Tiêu Tiêu.
Mấy ngày gần đây cứ tăng ca miết, bệnh dạ dày lại tái phát, nhưng không có thời gian đi khám. Đinh Đang rất tận tâm, cứ đúng giờ là mua cơm cho tôi.
Valentine, nhân viên đã về hết. Đinh Đang từ sáng sớm đã xin phép trước, tan tầm liền chạy đi hẹn hò rồi. Chờ đến lúc dạ dày phát đau tôi mới nhìn đến thuốc Đinh Đang để trên bàn. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã gần 9h.
Một mình đi đến bãi xe, xe lại không nổ máy. Lúc này không thể gọi Đinh Đang đến đưa tôi về được, đành đi bộ ra ngoài bắt taxi.
Không ngờ hôm nay, đợi gần 20 phút mà chẳng có chiếc taxi nào trống. Mở điện thoại, lại chẳng lưu số hãng taxi nào. Nhớ lại bình thường những việc này đều do Đinh Đang lo, giờ không có Đinh Đang ở đây làm tôi có chút phiền chán.
“Chủ tịch Diệp, trễ thế này mới tan tầm à?” Đột nhiên có một chiếc Buick đen dừng lại trước mắt, cửa xe hạ xuống, thì ra là Tức Dạ. “Không ngại để tôi làm tài xế chứ? Giờ này, rất khó bắt được xe đó.”
“Xem ra, lại phải làm phiền anh rồi.” Lúc này, hình như cũng chỉ có sự lựa chọn này thôi.
“Lại tăng ca?”
“Đúng vậy, gần đây hơi nhiều việc.”
“Ha ha, tôi cũng vậy. Xem bản vẽ liền quên thời gian, đến lúc bụng sôi lên mới nhớ.” hắn nói chuyện rất hài hước.
Xe chạy một lúc là vào đến nội thành, cuộc sống về đêm của thành phố giờ mới bắt đầu. Trên đường có rất nhiều cặp tình nhân, các cửa hàng đều trang trí màu hồng.
“Đi đâu ăn tối? Chúc mừng..... Hai kẻ độc thân trong ngày Valentine.” hắn đề nghị.
Tôi vô thức nói tên một nhà hàng, sau đó mới nhớ, đó là nơi tôi và Vũ Minh từng hẹn hò. Thói quen quả nhiên khó bỏ.
“Có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
“Không, chỉ vì tôi là người thích những thứ đã quen.”
Lúc đến nơi, không ngờ thấy được xe Vũ Minh.
Vũ Minh.... Vào lúc này anh đang ở cùng ai, Lệ Nhã sao?
Chương 9: Lạc lối
Vũ Minh:
Biết mình mấy lần làm ra hành động mất mặt, Ngải Tất trở nên khẩn trương vô cùng.
Tôi không muốn ăn mất ngon, vì vậy không thể không kiếm chuyện để nói, tùy ý nói vài chuyện thú vị trong công việc mấy năm nay, để không khí bớt gượng gạo, thuận tiện xem như cho Ngải Tất thêm chút kiến thức.
Lề mề ăn đến gần nửa đêm, tôi lái xe đưa Ngải Tất về nhà. Nghĩ sáng mai ký xong hợp đồng là có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi, không ngờ trợ lý lại gọi điện thoại đến.
Một nhà xưởng bên Phúc Kiến đột nhiên xuất hiện sản phẩm có vấn đề về chất lượng, khách hàng nước ngoài yêu cần chúng tôi lập tức phái người đến xử lý.
Công ty mới vừa hoạt động lại chưa đầy một năm, trong khoảng thời gian ngắn tôi không tìm được người có năng lực mà tin tưởng được, đành phải tự mình đi rồi........
Sáng sớm hôm sau, tôi kêu quản gia báo cho Hân Ngôn biết tôi phải rời nhà mấy ngày để em đến đón Tiêu Tiêu.
Sau đó chạy xe tới công ty vội vã ký cho xong hợp đồng, để lại người ở công ty tạm thời quản lý, liền dẫn theo Ngải Tất lên máy bay đến bên kia.
Nhà xưởng cách sân bay không xa, vừa xuống máy bay xe của nhà xưởng cũng vừa tới, trong xe có một kỹ sư, trình bày trước vấn đề cho tôi.
Nói thật ra, lần này cũng không phải chuyện gì to tát.
Một tuần trước, phát hiện lô linh kiện mới xuất xưởng không đủ tiêu chuẩn chất lượng, ngay sau đó xưởng đã kiểm tra hết các lô hàng còn lại, không phát hiện thêm linh kiện nào kém chất lượng nữa, chứng tỏ đây chỉ là sự cố tình cờ mà thôi.
Tình huống thế này thật ra chỉ cần thay thế lô linh kiện kém chất lượng là được, ai biết những người nước ngoài này lại bắt bẻ chi li.
Công ty này đã hợp tác với chúng tôi từ lâu, nhưng yêu cầu phải phái người phụ trách, kỹ sư chính và kỹ sư phụ trách dây chuyền sản xuất phải mở cuộc họp, giải thích cặn kẽ cho họ về nguyên nhân sự cố lần này. Là bởi vì không làm theo thiết kế, hay máy móc có vân đề, hay chỉ là do sai lầm tình cờ về thao tác; còn phải đề ra phương hướng để tránh tình huống tương tự xảy ra lần nữa........
Dĩ nhiên, những chuyện phiền hà này không cần tôi tự mình xử lý, kỹ sư của tôi hoàn toàn có thể đưa ra lời giải đáp thích đáng trong hội nghị, sự xuất hiện của tôi chỉ là đề bày tỏ thái độ coi trọng sự kiện này.
Rốt cuộc, giải quyết sự cố được gọi là khẩn cấp này chưa tới một ngày là xong.
Tình cờ hôm nay là thứ sáu, dù sao trở về cũng là ngày nghỉ, mà Tiêu Tiêu đã được Hân Ngôn đón đi, tôi quyết định ở đây chơi hai ngày.
Ngải Tất biết chi phí du lịch tính vào công quỹ thì cười vui đến mức không ngậm miệng lại được, tinh thần vốn không vui vì đột nhiên bị tôi chộp đi công tác nháy mắt liền biến mất.
Gần tối, sau khi ăn hải sản nướng xong, tôi và Ngải Tất đi dọc theo bờ biển, hưởng thụ gió biển tươi mát.
Giữa tháng 2, buổi tối thường hơi lạnh, chỉ là so với thành thị tôi sống thì nơi này ấm áp hơn.
Hiện giờ không phải mùa du lịch, nên trên bờ biển cũng không nhiều người.
Ngải Tất như là mấy trăm năm chưa được đi chơi, hưng phấn cởi giầy ra, chạy chân trần trên cát mịn, thỉnh thoảng nhặt vài vỏ sò, hoặc bắt mấy con cua nhỏ, chơi rất hăng say.
Nhìn dáng vẻ phấn chấn bồng bột của Ngải Tất, suy nghĩ của tôi bất giác lại trở về 4 năm trước. Khi đó Tiêu Tiêu ra đời không lâu, tôi để lại công việc bộn bề sau lưng, dẫn Hân Ngôn đi Hawaii chơi.
Nước biển trong vắt như bảo thạch màu lam, có thể ví với cảnh đẹp nơi thiên đường.
Đó là lần đầu tiên Hân Ngôn chân chính nở nụ cười với tôi, em cười giống như đứa bé, chạy dọc bờ biền, vọc nước.....
Có lúc tôi nghĩ, nếu chúng tôi cả đời ở bên nhau, có phải cũng sẽ hạnh phúc không?
“Tổng giám đốc, cảnh ở đây thật đẹp!” Ngải Tất kéo tôi trở về thực tại.
“À, đúng!” So với mỗi ngày đối mặt với máy vi tính, bàn làm việc thì cảnh sắc thế này đúng là quá xinh đẹp rồi!
“Tôi muốn ra xa bờ một chút, có được không?” Hình như không thỏa mãn với việc chỉ giẫm lên cát, Ngải Tất còn muốn cảm nhận sự bao la của biển.
Giờ đang là lúc thủy triều xuống, cũng không có gì nguy hiểm, tôi ngồi xuống một tảng đá lớn, gật đầu, “Đừng ra xa quá.”
Nào ngờ Ngải Tất vừa đi được mấy bước, đã ngã ngồi trong nước. “Ai da.....đau quá!”
Tôi chạy tới kéo Ngải Tất lên, “Sao vậy?”
“Đau quá..... Hình như giẫm phải thứ gì đó.” Ngải Tất giơ một bàn chân lên, trên đó có vết máu.
Xem ra là giẫm phải vỏ sò hay đá vụn rồi.
“Lên đi, tôi cõng cô về.” Dạo bãi biển một chút mà cũng thành như vậy, đúng là trẻ con.
“A, vâng....” Ngải Tất ngượng ngùng leo lên lưng tôi.
Trong phòng khách sạn, tôi lấy nước suối rửa sạch bùn cát bám vào vết thương rồi dán băng keo cá nhân cho Ngải Tất.
May mắn vết thương cũng không sâu, về đến khách sạn đã ngừng chảy máu, chỉ là hai ngày tiếp theo Ngải Tất có thể phải ở yên trong khách sạn.
Tôi cảm giác toàn thân đầy mùi chua, nóng lòng muốn về phòng tắm rửa thay quần áo, “
“Để nó ngủ đi. Lần sau gặp!”
“Được! Hôm nay thật cảm ơn anh, lần sau tôi mời.” Dù sao cũng là khách hàng, tôi không muốn lẫn lộn cuộc sống và công việc.
“Ok.”
Chiều hôm sau, Minh đến đón Tiêu Tiêu. Tôi lại tiếp tục lao đầu vào công việc, để chống lại nỗi nhớ Tiêu Tiêu.
Mấy ngày gần đây cứ tăng ca miết, bệnh dạ dày lại tái phát, nhưng không có thời gian đi khám. Đinh Đang rất tận tâm, cứ đúng giờ là mua cơm cho tôi.
Valentine, nhân viên đã về hết. Đinh Đang từ sáng sớm đã xin phép trước, tan tầm liền chạy đi hẹn hò rồi. Chờ đến lúc dạ dày phát đau tôi mới nhìn đến thuốc Đinh Đang để trên bàn. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã gần 9h.
Một mình đi đến bãi xe, xe lại không nổ máy. Lúc này không thể gọi Đinh Đang đến đưa tôi về được, đành đi bộ ra ngoài bắt taxi.
Không ngờ hôm nay, đợi gần 20 phút mà chẳng có chiếc taxi nào trống. Mở điện thoại, lại chẳng lưu số hãng taxi nào. Nhớ lại bình thường những việc này đều do Đinh Đang lo, giờ không có Đinh Đang ở đây làm tôi có chút phiền chán.
“Chủ tịch Diệp, trễ thế này mới tan tầm à?” Đột nhiên có một chiếc Buick đen dừng lại trước mắt, cửa xe hạ xuống, thì ra là Tức Dạ. “Không ngại để tôi làm tài xế chứ? Giờ này, rất khó bắt được xe đó.”
“Xem ra, lại phải làm phiền anh rồi.” Lúc này, hình như cũng chỉ có sự lựa chọn này thôi.
“Lại tăng ca?”
“Đúng vậy, gần đây hơi nhiều việc.”
“Ha ha, tôi cũng vậy. Xem bản vẽ liền quên thời gian, đến lúc bụng sôi lên mới nhớ.” hắn nói chuyện rất hài hước.
Xe chạy một lúc là vào đến nội thành, cuộc sống về đêm của thành phố giờ mới bắt đầu. Trên đường có rất nhiều cặp tình nhân, các cửa hàng đều trang trí màu hồng.
“Đi đâu ăn tối? Chúc mừng..... Hai kẻ độc thân trong ngày Valentine.” hắn đề nghị.
Tôi vô thức nói tên một nhà hàng, sau đó mới nhớ, đó là nơi tôi và Vũ Minh từng hẹn hò. Thói quen quả nhiên khó bỏ.
“Có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
“Không, chỉ vì tôi là người thích những thứ đã quen.”
Lúc đến nơi, không ngờ thấy được xe Vũ Minh.
Vũ Minh.... Vào lúc này anh đang ở cùng ai, Lệ Nhã sao?
Chương 9: Lạc lối
Vũ Minh:
Biết mình mấy lần làm ra hành động mất mặt, Ngải Tất trở nên khẩn trương vô cùng.
Tôi không muốn ăn mất ngon, vì vậy không thể không kiếm chuyện để nói, tùy ý nói vài chuyện thú vị trong công việc mấy năm nay, để không khí bớt gượng gạo, thuận tiện xem như cho Ngải Tất thêm chút kiến thức.
Lề mề ăn đến gần nửa đêm, tôi lái xe đưa Ngải Tất về nhà. Nghĩ sáng mai ký xong hợp đồng là có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi, không ngờ trợ lý lại gọi điện thoại đến.
Một nhà xưởng bên Phúc Kiến đột nhiên xuất hiện sản phẩm có vấn đề về chất lượng, khách hàng nước ngoài yêu cần chúng tôi lập tức phái người đến xử lý.
Công ty mới vừa hoạt động lại chưa đầy một năm, trong khoảng thời gian ngắn tôi không tìm được người có năng lực mà tin tưởng được, đành phải tự mình đi rồi........
Sáng sớm hôm sau, tôi kêu quản gia báo cho Hân Ngôn biết tôi phải rời nhà mấy ngày để em đến đón Tiêu Tiêu.
Sau đó chạy xe tới công ty vội vã ký cho xong hợp đồng, để lại người ở công ty tạm thời quản lý, liền dẫn theo Ngải Tất lên máy bay đến bên kia.
Nhà xưởng cách sân bay không xa, vừa xuống máy bay xe của nhà xưởng cũng vừa tới, trong xe có một kỹ sư, trình bày trước vấn đề cho tôi.
Nói thật ra, lần này cũng không phải chuyện gì to tát.
Một tuần trước, phát hiện lô linh kiện mới xuất xưởng không đủ tiêu chuẩn chất lượng, ngay sau đó xưởng đã kiểm tra hết các lô hàng còn lại, không phát hiện thêm linh kiện nào kém chất lượng nữa, chứng tỏ đây chỉ là sự cố tình cờ mà thôi.
Tình huống thế này thật ra chỉ cần thay thế lô linh kiện kém chất lượng là được, ai biết những người nước ngoài này lại bắt bẻ chi li.
Công ty này đã hợp tác với chúng tôi từ lâu, nhưng yêu cầu phải phái người phụ trách, kỹ sư chính và kỹ sư phụ trách dây chuyền sản xuất phải mở cuộc họp, giải thích cặn kẽ cho họ về nguyên nhân sự cố lần này. Là bởi vì không làm theo thiết kế, hay máy móc có vân đề, hay chỉ là do sai lầm tình cờ về thao tác; còn phải đề ra phương hướng để tránh tình huống tương tự xảy ra lần nữa........
Dĩ nhiên, những chuyện phiền hà này không cần tôi tự mình xử lý, kỹ sư của tôi hoàn toàn có thể đưa ra lời giải đáp thích đáng trong hội nghị, sự xuất hiện của tôi chỉ là đề bày tỏ thái độ coi trọng sự kiện này.
Rốt cuộc, giải quyết sự cố được gọi là khẩn cấp này chưa tới một ngày là xong.
Tình cờ hôm nay là thứ sáu, dù sao trở về cũng là ngày nghỉ, mà Tiêu Tiêu đã được Hân Ngôn đón đi, tôi quyết định ở đây chơi hai ngày.
Ngải Tất biết chi phí du lịch tính vào công quỹ thì cười vui đến mức không ngậm miệng lại được, tinh thần vốn không vui vì đột nhiên bị tôi chộp đi công tác nháy mắt liền biến mất.
Gần tối, sau khi ăn hải sản nướng xong, tôi và Ngải Tất đi dọc theo bờ biển, hưởng thụ gió biển tươi mát.
Giữa tháng 2, buổi tối thường hơi lạnh, chỉ là so với thành thị tôi sống thì nơi này ấm áp hơn.
Hiện giờ không phải mùa du lịch, nên trên bờ biển cũng không nhiều người.
Ngải Tất như là mấy trăm năm chưa được đi chơi, hưng phấn cởi giầy ra, chạy chân trần trên cát mịn, thỉnh thoảng nhặt vài vỏ sò, hoặc bắt mấy con cua nhỏ, chơi rất hăng say.
Nhìn dáng vẻ phấn chấn bồng bột của Ngải Tất, suy nghĩ của tôi bất giác lại trở về 4 năm trước. Khi đó Tiêu Tiêu ra đời không lâu, tôi để lại công việc bộn bề sau lưng, dẫn Hân Ngôn đi Hawaii chơi.
Nước biển trong vắt như bảo thạch màu lam, có thể ví với cảnh đẹp nơi thiên đường.
Đó là lần đầu tiên Hân Ngôn chân chính nở nụ cười với tôi, em cười giống như đứa bé, chạy dọc bờ biền, vọc nước.....
Có lúc tôi nghĩ, nếu chúng tôi cả đời ở bên nhau, có phải cũng sẽ hạnh phúc không?
“Tổng giám đốc, cảnh ở đây thật đẹp!” Ngải Tất kéo tôi trở về thực tại.
“À, đúng!” So với mỗi ngày đối mặt với máy vi tính, bàn làm việc thì cảnh sắc thế này đúng là quá xinh đẹp rồi!
“Tôi muốn ra xa bờ một chút, có được không?” Hình như không thỏa mãn với việc chỉ giẫm lên cát, Ngải Tất còn muốn cảm nhận sự bao la của biển.
Giờ đang là lúc thủy triều xuống, cũng không có gì nguy hiểm, tôi ngồi xuống một tảng đá lớn, gật đầu, “Đừng ra xa quá.”
Nào ngờ Ngải Tất vừa đi được mấy bước, đã ngã ngồi trong nước. “Ai da.....đau quá!”
Tôi chạy tới kéo Ngải Tất lên, “Sao vậy?”
“Đau quá..... Hình như giẫm phải thứ gì đó.” Ngải Tất giơ một bàn chân lên, trên đó có vết máu.
Xem ra là giẫm phải vỏ sò hay đá vụn rồi.
“Lên đi, tôi cõng cô về.” Dạo bãi biển một chút mà cũng thành như vậy, đúng là trẻ con.
“A, vâng....” Ngải Tất ngượng ngùng leo lên lưng tôi.
Trong phòng khách sạn, tôi lấy nước suối rửa sạch bùn cát bám vào vết thương rồi dán băng keo cá nhân cho Ngải Tất.
May mắn vết thương cũng không sâu, về đến khách sạn đã ngừng chảy máu, chỉ là hai ngày tiếp theo Ngải Tất có thể phải ở yên trong khách sạn.
Tôi cảm giác toàn thân đầy mùi chua, nóng lòng muốn về phòng tắm rửa thay quần áo, “
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1427/5561
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1427/5561
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt