Tiểu thuyết Lấy Nhầm Vợ
Lượt xem : |
ộc về hắn……
Nhìn nàng mảnh mai vô lực nằm ở trong lòng của chính mình, Thiệu Chi Ung luyến tiếc nhắm mắt lại.
Chương 7
Bạc Khả Di trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thiệu Chi Ung đang đứng ngay trước mặt nàng. Nàng nằm ở trong chăn nhìn hắn, thần thái khoan khoái, nhẹ nhàng, hắn đã tự chuẩn bị áo sơ mi, quần tây, dây lưng, không thiếu thứ gì, đầu óc nàng hỗn độn, rồi mới ý thức được buổi sáng, hắn phải đi làm.
“A, bữa sáng”. Nàng ngủ một mạch, hoàn toàn không ý thức được thời gian, lại hoàn toàn quên rằng mình phải giúp hắn chuẩn bị bữa sáng. Hắn tươi cười, lắc đầu, không chút phật lòng, nhìn ra hắn đang có tâm tình thật tốt.
Nàng dùng chăn quấn quanh thân mình ngồi dậy, hắn cầm caravat đưa cho nàng đồng thời không quên đem cổ tiến về phía nàng. Nàng cầm caravat vòng qua cổ hắn rồi nhanh chóng thắt thành hình cái nơ, làm cho hắn thoạt nhìn có tinh thần, lại không tới mức trói buộc khó chịu.
Hắn gật gật đầu “Cám ơn”.
Khi hắn muốn cúi đầu xuống hôn nàng một cái, Bạc Khả Di lại ôm cái miệng nhỏ nhắn thẹn thùng né tránh “Em còn chưa đánh răng rửa mặt”.
Thật sự là không thấy còn cách nào khác, hắn đành phải hôn lên mi nàng “Anh đi rồi, em ngủ tiếp một chút đi, xem ra đêm qua em không ngủ được mấy.”
Còn nói, hại nàng không ngủ được không phải là tại hắn sao? Bạc Khả Di hiện tại bộ dạng khiến cho Thiệu Chi Ung hết sức buồn cười, không chút khách khí hắn cười rộ lên.
Lại nhìn chăm chú nàng trong chốc lát, hắn lưu luyến không muốn rời đi, nếu không phải buổi sàng có hội nghị quan trọng đang chờ hắn, hắn thật muốn trốn việc, tại đây trên giường lớn cùng nàng bừa bãi hưởng thụ thân mật. Hắn hôm nay có một chút cũng không muốn đi làm nha.
Thiệu Chi Ung đi rồi, Bạc Khả Di lui ôm thân mình ngồi trên giường, cả người lười biếng không muốn động đậy, đầu đã không tự chủ được bắt đầu tưởng niệm về hắn, tưởng niệm được hắn ôm, tưởng niệm hắn hôn, tưởng niệm lúc hắn đối với chính mình ôn nhu cùng bá đạo.
Nàng lại thấy hắn xuất hiện, nàng quả thực không thể tin được, nàng vừa nghĩ tới hắn, trời ạ, có hay không linh nghiệm như vậy.
“Ngày hôm qua , lúc về quên không đưa cho em”. Hắn cầm ví rút ra một chiếc thẻ tín dụng, đặt vào trong lòng bàn tay nàng.
“Em không cần”. Nàng bình thường cũng không có tiêu món gì quá lớn, hướng chi đã quen dùng tiền mặt.
“Mang theo đề phòng, nói không chừng ngày nào đó thấy cái gì thích, vừa vặn bên người lại không có mang theo nhiều tiền mặt, lúc này lôi ra dùng là được”.
“Anh không sợ em tiêu hết tiền của anh hay sao?” Nàng cất lời dọa hắn.
“Hai chúng ta là vợ chồng, tiêu hết cùng nhau làm, thực công bằng.”
“Này làm sao công bằng? Đồ ngốc”. Nàng nói.
“Trưa nay tới công ty tìm anh, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa, anh sẽ cho lái xe tới đón em, chờ dùng cơm xong, chúng ta sẽ cùng nhau đi làm một chuyện”.
“Chuyện gi?”. Suy nghĩ khó hiểu.
“Xem ra thì em cũng vô tâm, anh là do bận quá nên sơ suất, mà em thì lại hoàn toàn không để trong lòng. “Nói xong hắn lại cầm ví, rút ra chứng minh thư, chìa ra trước mặt nàng: “Bạc tiểu thư hai chúng ta còn đang giống như người ngoài, chưa đi đăng kí kết hôn nha”.
Bạc Khả Di vừa nghe, cả người cứng đờ, đôi mắt lộ ra vẻ bất an. Không xong rồi, nàng căn bản không có nghĩ tới còn có chuyện này, nàng không thể cầm chứng minh thư của mình cùng hắn đi đăng kí kết hôn được. Xong rồi, xong rồi, chuyện này thật sự sẽ bị lộ……
“Anh không phải bận rất nhiều việc hay sao? Nghe nói lại đang có việc khó giải quyết, em….”
Thiệu Chi Ung nhẹ nhàng vuốt má nàng “Em không cần lo lắng, hôm nay vừa vặn có công việc bị hủy bỏ, dù sao thì cũng có thời gian, xử lý chuyện này trước cho thật tốt”. Hắn đáp
“……..”. Nàng trầm mặc.
Đối với chuyện trở thành vợ hợp pháp của hắn, chuyện này không phải nàng không để tâm, thử hỏi trên đời này có ai không muốn cùng người mình yêu thương vui vẻ đi làm đăng kí kết hôn, để cho mọi người trên khắp thiên hạ đều biết, người đàn ông này là chồng nàng và nàng là vợ của hắn.
Nhưng nàng thật sự không thể, trừ phi nàng đem chân tướng sự việc nói cho hắn.
Nàng không thể cả đời dùng thân phận của chị mình mà sống với hắn, ngay từ đầu, hắn nhận định nàng là Bạc Khả Vân, nếu hiện tại nói với hắn nàng không phải Bạc Khả Vân, hắn chấp nhận được sao? Hơn nữa chuyện này không phải là vấn để của riêng nàng và hắn mà còn liên lụy tới lợi ích của hai gia đình, trời ạ…..
Nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, nàng cũng muốn nghĩ đến, sẽ đem chân tướng toàn bộ sự việc toàn bộ nói cho hắn . Nói cho hắn, nàng là giả, nói cho hắn nàng tên thật là Bạc Khả Di, nói cho hắn nàng yêu hắn, nói cho hắn nàng cùng hắn sống chung cả đời. Nàng không muốn tiếp tục sống mà phải nói dội.
“Chi Ung….”. Nàng gọi.
“Ân”. Hắn cười.
“Anh….Có tin vào lời nói dối có thiện ý không?”. Nàng hỏi.
Co hồ không cần suy nghĩ, hắn đáp “Nói dối là nói dối, cho dù xuất phát từ thiện ý, cũng vẫn là lời nói dối, cuộc đời anh, ghét nhất chính là nói dối.” Câu chữ leng keng.
Bạc Khả Di vừa nghe, trong lòng trở nên lạnh, xem ra bọn họ không có tương lai , bởi vì từ ngày hôn lễ đó, nàng đã nói dối hắn, nếu nàng thật sự đem hết mọi chuyện nói với hắn, chỉ sợ hắn không những không tha thứ cho nàng, mà còn có thể chán ghét nàng, nghĩ như vậy dũng khí của nàng bỗng chốc tan biến hết, nhưng nàng thực sự không muốn cứ tiếp tục với hắn mà phải nói dối hắn, nàng khổ sở nói không ra lời.
“Không đầu không đuôi, vì sao em lại hỏi như vậy?”.
“Không , không có a”. Nàng hoảng hốt lắc đầu, nở nụ cười miễn cưỡng.
Thiệu Chi Ung không hỏi nữa, cúi đầu nhìn xem đồng hồ “Tốt lắm, anh phải đi làm, trưa gặp lại em”.
Lúc này đây, hắn giảo hoạt một phen, nâng mặt nàng lên, hôn lên môi nàng rồi lại hôn lên mắt nàng, hắn cảm thấy mỹ mãn rồi mới buôn nàng ra rồi rời đi.
Nàng căn bản không có tâm tư thẹn thùng hay kháng nghị, hắn vừa đi, nàng lập tức đem cả người vùi vào trong chăn, khóc rống lên.
Làm sao bây giờ, nếu như bị hắn phát hiện ra nàng không phải Bạc Khả Vân…. Nàng yêu hắn, nàng không muốn vừa có được chút tình cảm với hắn, giây tiếp theo sẽ mất đi.
Còn có cái gì so với “Lo lắng, đề phòng”. Bốn chữ này, càng thích hợp dùng để hình dung tâm tình nàng buổi sáng hôm nay.
Nàng đi vào sảnh tập đoàn Thiệu Dương, rõ ràng ánh mặt trời chiếu vào khắp mọi ngõ ngách trong sảnh nhưng sao nàng lại cảm thấy không khí chung quanh lạnh lẽo khiến càng cảm thấy đau ngực, cả người phát run,thậm chí có lúc,nàng muốn tông cửa mà bỏ đi. Nhưng mà không được nàng nếu như lựa chọn bỏ trốn, sự tình sẽ trực tiếp bị lộ, nàng đến nói không chừng sẽ giảm..
Nàng hít sâu một hơi, dũng cảm bước vào, hẳn là Thiệu Chi Ung trước đó có nói qua, vừa thấy nàng tới, lễ tân lập tức chỉ dẫn cho nàng sử dụng thang máy lên văn phòng của Thiệu Chi Ung ở tầng 18.
Ra khỏi thang máy đã có một người đứng ở đó chờ nàng. “Phu nhân, xin chào, tôi là phó tổng thư kí riêng, Fiona”.
“Xin chào, ngại quá, cô đang có bụng mà phải tới đón tôi”.
“Phu nhân đừng khách khí, bụng tôi tuy to nhưng có làm một chút việc cũng không sao, phu nhân theo tôi đi bên này”.
Fiona đi phía trước, cung cách của nàng, chả trách có thể trở thành thư kí riêng tín nhiệm của Thiệu Chi Ung.
“Hội nghị còn chưa xong, phiền phu nhân tới văn phòng của phó tổng chờ một chút.
“Cảm ơn ngươi,đứng rồi, đây là bánh quy do chính ta làm, mang tới cho mọi người ăn”.
“Oa, cảm ơn phu nhân, ngươi ở đây, ta không quấy rầy”.
“Cám ơn”.
Nàng ngồi trên s
Nhìn nàng mảnh mai vô lực nằm ở trong lòng của chính mình, Thiệu Chi Ung luyến tiếc nhắm mắt lại.
Chương 7
Bạc Khả Di trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thiệu Chi Ung đang đứng ngay trước mặt nàng. Nàng nằm ở trong chăn nhìn hắn, thần thái khoan khoái, nhẹ nhàng, hắn đã tự chuẩn bị áo sơ mi, quần tây, dây lưng, không thiếu thứ gì, đầu óc nàng hỗn độn, rồi mới ý thức được buổi sáng, hắn phải đi làm.
“A, bữa sáng”. Nàng ngủ một mạch, hoàn toàn không ý thức được thời gian, lại hoàn toàn quên rằng mình phải giúp hắn chuẩn bị bữa sáng. Hắn tươi cười, lắc đầu, không chút phật lòng, nhìn ra hắn đang có tâm tình thật tốt.
Nàng dùng chăn quấn quanh thân mình ngồi dậy, hắn cầm caravat đưa cho nàng đồng thời không quên đem cổ tiến về phía nàng. Nàng cầm caravat vòng qua cổ hắn rồi nhanh chóng thắt thành hình cái nơ, làm cho hắn thoạt nhìn có tinh thần, lại không tới mức trói buộc khó chịu.
Hắn gật gật đầu “Cám ơn”.
Khi hắn muốn cúi đầu xuống hôn nàng một cái, Bạc Khả Di lại ôm cái miệng nhỏ nhắn thẹn thùng né tránh “Em còn chưa đánh răng rửa mặt”.
Thật sự là không thấy còn cách nào khác, hắn đành phải hôn lên mi nàng “Anh đi rồi, em ngủ tiếp một chút đi, xem ra đêm qua em không ngủ được mấy.”
Còn nói, hại nàng không ngủ được không phải là tại hắn sao? Bạc Khả Di hiện tại bộ dạng khiến cho Thiệu Chi Ung hết sức buồn cười, không chút khách khí hắn cười rộ lên.
Lại nhìn chăm chú nàng trong chốc lát, hắn lưu luyến không muốn rời đi, nếu không phải buổi sàng có hội nghị quan trọng đang chờ hắn, hắn thật muốn trốn việc, tại đây trên giường lớn cùng nàng bừa bãi hưởng thụ thân mật. Hắn hôm nay có một chút cũng không muốn đi làm nha.
Thiệu Chi Ung đi rồi, Bạc Khả Di lui ôm thân mình ngồi trên giường, cả người lười biếng không muốn động đậy, đầu đã không tự chủ được bắt đầu tưởng niệm về hắn, tưởng niệm được hắn ôm, tưởng niệm hắn hôn, tưởng niệm lúc hắn đối với chính mình ôn nhu cùng bá đạo.
Nàng lại thấy hắn xuất hiện, nàng quả thực không thể tin được, nàng vừa nghĩ tới hắn, trời ạ, có hay không linh nghiệm như vậy.
“Ngày hôm qua , lúc về quên không đưa cho em”. Hắn cầm ví rút ra một chiếc thẻ tín dụng, đặt vào trong lòng bàn tay nàng.
“Em không cần”. Nàng bình thường cũng không có tiêu món gì quá lớn, hướng chi đã quen dùng tiền mặt.
“Mang theo đề phòng, nói không chừng ngày nào đó thấy cái gì thích, vừa vặn bên người lại không có mang theo nhiều tiền mặt, lúc này lôi ra dùng là được”.
“Anh không sợ em tiêu hết tiền của anh hay sao?” Nàng cất lời dọa hắn.
“Hai chúng ta là vợ chồng, tiêu hết cùng nhau làm, thực công bằng.”
“Này làm sao công bằng? Đồ ngốc”. Nàng nói.
“Trưa nay tới công ty tìm anh, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa, anh sẽ cho lái xe tới đón em, chờ dùng cơm xong, chúng ta sẽ cùng nhau đi làm một chuyện”.
“Chuyện gi?”. Suy nghĩ khó hiểu.
“Xem ra thì em cũng vô tâm, anh là do bận quá nên sơ suất, mà em thì lại hoàn toàn không để trong lòng. “Nói xong hắn lại cầm ví, rút ra chứng minh thư, chìa ra trước mặt nàng: “Bạc tiểu thư hai chúng ta còn đang giống như người ngoài, chưa đi đăng kí kết hôn nha”.
Bạc Khả Di vừa nghe, cả người cứng đờ, đôi mắt lộ ra vẻ bất an. Không xong rồi, nàng căn bản không có nghĩ tới còn có chuyện này, nàng không thể cầm chứng minh thư của mình cùng hắn đi đăng kí kết hôn được. Xong rồi, xong rồi, chuyện này thật sự sẽ bị lộ……
“Anh không phải bận rất nhiều việc hay sao? Nghe nói lại đang có việc khó giải quyết, em….”
Thiệu Chi Ung nhẹ nhàng vuốt má nàng “Em không cần lo lắng, hôm nay vừa vặn có công việc bị hủy bỏ, dù sao thì cũng có thời gian, xử lý chuyện này trước cho thật tốt”. Hắn đáp
“……..”. Nàng trầm mặc.
Đối với chuyện trở thành vợ hợp pháp của hắn, chuyện này không phải nàng không để tâm, thử hỏi trên đời này có ai không muốn cùng người mình yêu thương vui vẻ đi làm đăng kí kết hôn, để cho mọi người trên khắp thiên hạ đều biết, người đàn ông này là chồng nàng và nàng là vợ của hắn.
Nhưng nàng thật sự không thể, trừ phi nàng đem chân tướng sự việc nói cho hắn.
Nàng không thể cả đời dùng thân phận của chị mình mà sống với hắn, ngay từ đầu, hắn nhận định nàng là Bạc Khả Vân, nếu hiện tại nói với hắn nàng không phải Bạc Khả Vân, hắn chấp nhận được sao? Hơn nữa chuyện này không phải là vấn để của riêng nàng và hắn mà còn liên lụy tới lợi ích của hai gia đình, trời ạ…..
Nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, nàng cũng muốn nghĩ đến, sẽ đem chân tướng toàn bộ sự việc toàn bộ nói cho hắn . Nói cho hắn, nàng là giả, nói cho hắn nàng tên thật là Bạc Khả Di, nói cho hắn nàng yêu hắn, nói cho hắn nàng cùng hắn sống chung cả đời. Nàng không muốn tiếp tục sống mà phải nói dội.
“Chi Ung….”. Nàng gọi.
“Ân”. Hắn cười.
“Anh….Có tin vào lời nói dối có thiện ý không?”. Nàng hỏi.
Co hồ không cần suy nghĩ, hắn đáp “Nói dối là nói dối, cho dù xuất phát từ thiện ý, cũng vẫn là lời nói dối, cuộc đời anh, ghét nhất chính là nói dối.” Câu chữ leng keng.
Bạc Khả Di vừa nghe, trong lòng trở nên lạnh, xem ra bọn họ không có tương lai , bởi vì từ ngày hôn lễ đó, nàng đã nói dối hắn, nếu nàng thật sự đem hết mọi chuyện nói với hắn, chỉ sợ hắn không những không tha thứ cho nàng, mà còn có thể chán ghét nàng, nghĩ như vậy dũng khí của nàng bỗng chốc tan biến hết, nhưng nàng thực sự không muốn cứ tiếp tục với hắn mà phải nói dối hắn, nàng khổ sở nói không ra lời.
“Không đầu không đuôi, vì sao em lại hỏi như vậy?”.
“Không , không có a”. Nàng hoảng hốt lắc đầu, nở nụ cười miễn cưỡng.
Thiệu Chi Ung không hỏi nữa, cúi đầu nhìn xem đồng hồ “Tốt lắm, anh phải đi làm, trưa gặp lại em”.
Lúc này đây, hắn giảo hoạt một phen, nâng mặt nàng lên, hôn lên môi nàng rồi lại hôn lên mắt nàng, hắn cảm thấy mỹ mãn rồi mới buôn nàng ra rồi rời đi.
Nàng căn bản không có tâm tư thẹn thùng hay kháng nghị, hắn vừa đi, nàng lập tức đem cả người vùi vào trong chăn, khóc rống lên.
Làm sao bây giờ, nếu như bị hắn phát hiện ra nàng không phải Bạc Khả Vân…. Nàng yêu hắn, nàng không muốn vừa có được chút tình cảm với hắn, giây tiếp theo sẽ mất đi.
Còn có cái gì so với “Lo lắng, đề phòng”. Bốn chữ này, càng thích hợp dùng để hình dung tâm tình nàng buổi sáng hôm nay.
Nàng đi vào sảnh tập đoàn Thiệu Dương, rõ ràng ánh mặt trời chiếu vào khắp mọi ngõ ngách trong sảnh nhưng sao nàng lại cảm thấy không khí chung quanh lạnh lẽo khiến càng cảm thấy đau ngực, cả người phát run,thậm chí có lúc,nàng muốn tông cửa mà bỏ đi. Nhưng mà không được nàng nếu như lựa chọn bỏ trốn, sự tình sẽ trực tiếp bị lộ, nàng đến nói không chừng sẽ giảm..
Nàng hít sâu một hơi, dũng cảm bước vào, hẳn là Thiệu Chi Ung trước đó có nói qua, vừa thấy nàng tới, lễ tân lập tức chỉ dẫn cho nàng sử dụng thang máy lên văn phòng của Thiệu Chi Ung ở tầng 18.
Ra khỏi thang máy đã có một người đứng ở đó chờ nàng. “Phu nhân, xin chào, tôi là phó tổng thư kí riêng, Fiona”.
“Xin chào, ngại quá, cô đang có bụng mà phải tới đón tôi”.
“Phu nhân đừng khách khí, bụng tôi tuy to nhưng có làm một chút việc cũng không sao, phu nhân theo tôi đi bên này”.
Fiona đi phía trước, cung cách của nàng, chả trách có thể trở thành thư kí riêng tín nhiệm của Thiệu Chi Ung.
“Hội nghị còn chưa xong, phiền phu nhân tới văn phòng của phó tổng chờ một chút.
“Cảm ơn ngươi,đứng rồi, đây là bánh quy do chính ta làm, mang tới cho mọi người ăn”.
“Oa, cảm ơn phu nhân, ngươi ở đây, ta không quấy rầy”.
“Cám ơn”.
Nàng ngồi trên s
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1409/2245
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1409/2245
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt