Tiểu thuyết - Kim Chủ Định Đoạt
Lượt xem : |
sau khi kết hôn phải đến chỗ tôi ở.” Anh nhìn vẻ mặt uất ức của cô, cứng rắn nói.
“Còn muốn dọn nhà sao?” Cô bất mãn nhíu mày.
“Như vậy cho an toàn, chẳng lẽ cô muốn bị phát hiện?” Dù bận anh vẫn ung dung hỏi.
“Tiền của anh thật là khó kiếm đó!” Cô oán trách, tức giận dùng chân đá lưng của anh. “Anh tự quyết định là được rồi, không cần hỏi tôi.”
“Không được! Đây cũng là việc của cô.” Anh bắt lấy cái chân đá loạn của cô, “Ngày mai đến nhà cô cầu hôn trước.”
“Được được được, dù sao càng nhanh càng tốt, tôi không có ý kiến, anh buông ra đi ~~” Cô cam chịu nói.
“Tuần trăng mật cô muốn đi đâu?” Tay anh sờ ngón chân của cô, ngón chân cô rất ngắn, trông thật buồn cười.
“Còn phải đi tuần trăng mật sao? Này, tôi nhột!” Cô nhịn không được bật cười, gã này đang đùa chân của cô, thật là chán mà.
“Đương nhiên.” Anh nắm lấy gót chân của cô, kéo cả người cô đến bên cạnh.
“Hay là anh đi đi, tôi sẽ ngoan ngoãn đợi ở nhà.” Một tay cô chống sàn nhà, chân vẫn bị tên xấu xa kia túm lấy, tay còn lại giơ lên bảo đảm.
“Không được!” Anh nghiêng mình về phía trước, vỗ mặt của cô, “Cô không muốn đi chơi sao?”
“Sẽ tốn nhiều tiền hơn.” Ngoạn vật tang chí (ham chơi mất cả ý chí), cô phải có ý thức về những ngày tháng gian nan khổ cực.
“Cô không nói, tôi sẽ tự chọn địa điểm.”
“New Zealand, tôi muốn đi New Zealand.” Cô vội vàng vỗ vỗ cánh tay của anh.
“Vậy New Zealand ! Cô muốn đi lúc nào?”
“Tháng Mười Hai, tôi nghe nói ở đó đang là mùa hạ, thời tiết rất dễ chịu.” Cô có xem trên TV giới thiệu, phong cảnh ở đó làm cô nhớ mãi không quên.
“Biết rồi.” Anh vui vẻ nhìn cô.
“Lần đầu tiên tôi ra nước ngoài đó!” Cô vui vẻ nhào qua, đẩy ngã anh.
“Bàn Tử Lê, cô thật ồn ào.” Hai tay anh vòng quanh eo cô, giống như bị lây nhiễm không khí vui vẻ của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Ra nước ngoài phải chú ý điều gì? Phải đem theo những gì?” Mặt cô đỏ bừng hỏi anh.
“Cô chỉ cần chú ý đến mình là được rồi.” Cô không biết chăm sóc bản thân, làm cho người ta lo lắng.
“A ~~” Cô cúi đầu nhìn, lúc này mới thấy mình đang thân mật nằm trên người anh, giương mắt chống lại đôi mắt sâu thẳm của anh, tim cô đập nhanh hơn, trực giác muốn né tránh ánh mắt nóng bỏng kia.
“Sợ?” Anh châm chọc.
“Ai sợ!” Cô lập tức đối diện đôi mắt đen của anh, cố gắng trừng mắt nhìn anh.
“Thả lỏng một chút.” Anh nhẹ nhàng vuốt mặt của cô, cô gái này vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Tầm mắt cô dời qua đôi môi khẽ nhếch của anh, tay bất giác chạm nhẹ vào, nhớ tới nụ hôn ngoài ý muốn lần trước, ngây ngốc hỏi, “Có thể thử không?”
“Có thể.” Anh cười với cô.
Cô từ từ cúi đầu xuống, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng áp lên môi anh, vài giây sau, cô ngẩng đầu, “Vì sao lại không có cảm giác gì?”
“Đó là bởi vì cô không nghiêm túc.” Mạc Hạo Cấp khàn khàn nói, sau đó ấn đầu cô xuống, hôn lên môi cô, mút lấy cánh hoa, “Mở miệng ra.”
“A?” Anh ta nói gì vậy?
Anh thừa dịp, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của cô; cô nhắm mắt lại, ôm lấy vai anh, e lệ thử đáp lại.
Cô thích hơi thở anh, cô mê mang nghĩ.
“Có tiến bộ.” Anh không đành lòng rời khỏi môi cô, hôn lên gương mặt ửng hồng của cô.
Nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, Bàng Tử Lê như bị sét đánh trúng, cô vội vàng đẩy anh ra, không thể tin được mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn, cô chạy về phòng, cầm ví tiền, ra vẻ bình tĩnh trở lại phòng khách. “Tôi xin lỗi, đây là tôi bồi thường cho anh.” Hai tay đưa ra tờ một trăm.
“Cô muốn dùng tiền đuổi tôi đi sao?” Sắc mặt của anh trầm xuống, rõ ràng cô muốn làm anh tức chết mà!
“Tôi xin lỗi.” Cô ngượng thùng cúi đầu, lần này là cô chủ động, ai ~~ cô thật muốn tìm cái hố chôn mình vào.
Nhất định bây giờ anh đang nghi ngờ sự “chuyên nghiệp” của cô đây mà, cô sao có thể bởi vì một lúc ý loạn tình mê (mê muội) mà ra tay với khách hàng !
“Cô tới đây.” Anh không hài lòng túm lấy tay.
“Không.” Cô sợ mình lại không cẩn thận bị anh quyến rũ như lúc nãy, lau súng cướp cò (gặp chuyện ngoài ý muốn) thì nguy.
Không sao, vậy anh đi tới cũng được, “Cô biết mình làm sai chuyện gì không?”
“Tôi không phải cố ý muốn hôn anh.” Cô nhỏ giọng giải thích.
“Cô muốn dùng tiền đuổi tôi đi!” Anh nhìn chằm chằm cô nàng đang chột dạ, khuôn mặt đẹp trai áp sát, “Hơn nữa cô lại chỉ đưa một trăm đồng.” Tình cảm của anh rẻ như vậy sao?
“Vậy anh muốn bao nhiêu?” Cô thừa nhận dựa vào kỹ xảo của anh, một trăm đồng là hơi ít.
“Con người tôi dễ nói chuyện lắm.” Ánh mắt của anh không có ý tốt, anh nên “xử lí” cô như thế nào, mới có thể dập tắt ngọn lửa lớn trong lòng anh?
“. . . . . .” Mặc dù trong lòng không đồng ý lời anh nói, nhưng dựa vào tình huống hiện giờ, cô chỉ có thể im lặng.
“Để cho tôi hôn lại.” Anh kéo cô đến, nâng cằm cô lên, lần nữa che lại cái miệng nhỏ của cô.
Anh dùng tất cả mọi thứ để hấp dẫn cô, không tin cô có thể thờ ơ như vậy.
* * *
Cô kết hôn!
Bận rộn hơn một tháng qua, cuối cùng cô đã kết hôn.
Bàng Tử Lê nằm trên giường nhìn lên trần nhà, nhớ tới lời thề của Mạc Hạo Cấp trước mặt mọi người, lòng cảm thấy rầu rĩ.
Anh nói anh sẽ dùng tất cả để chăm sóc cô, bảo vệ cô; rõ ràng là giả dối, mà anh lại nói như thât vậy, đúng là vua nói dối mà, nếu không biết rõ kế hoạch của anh, chút nữa cô cũng bị gạt rồi.
“Làm gì mà ngơ ra vậy?” Mạc Hạo Cấp vàp phòng, thấy cô lơ đễnh nằm trên giường.
“Không nghĩ được vài chuyện mà thôi.” Cô đứng dậy, thấy anh cởi cúc áo sơmi, cô xấu hổ nhắm mắt lại.
“Xấu hổ cái gì?” Anh cười hỏi, thì ra cuối cùng cô cũng có chút cảnh giác của phụ nữ.
“Đâu có.” Cô liếc nhìn anh, “Anh còn không mau đi tắm đi.” Trên người còn có mùi rượu nữa, hôi muốn chết!
“Em gấp gì chứ? Anh đây phải đi tắm.” Anh mập mờ cười.
Thấy Mạc Hạo Cấp cười lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên âm thầm nguyền rủa, xem ra tâm trạng của anh ta thật tốt!
Giống như cô, bây giờ vẫn thấp thỏm không yên, sợ lúc nào đó không cẩn thận, bị người khác phát hiện “chuyện tốt ” của bọn họ.
Cô bực bội lấy sổ ghi chép ra, bắt đầu tính xem nên dùng một trăm ngàn như thế nào, lúc này mới lộ ra nụ cười đầu tiên của buổi tối nay.
Bàng Tử Lê thỉnh thoảng cười thầm, dần dần cơn buồn ngủ kéo đến, cô mỉm cười nhìn những con số trên sổ ghi chép, mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng không ngăn được cơn buồn ngủ, ngủ quên luôn.
Mạc Hạo Cấp ra khỏi phòng tắm, thấy Bàng Tử Lê nằm trên giường, tay vẫn cầm máy tính, trên mặt còn có nụ cười ngọt ngào, anh nhẹ nhàng lấy máy tính khỏi tay cô, nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, tim bỗng thấy nhộn nhạo, cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh nằm trên giường, tay chống cằm, ánh mắt dịu dàng tươi vui. “Bà xã à, tân hôn vui vẻ.”
Bàng Tử Lê thoải mái nằm áp sát vào người anh, lẩm bẩm một tiếng, như là đáp lại lời của anh.
Bàng Tử Lê mơ màng mở hai mắt ra, khuôn mặt đẹp trai gần sát, cô giật mình, nhìn thấy hai cánh tay của anh đang giữ chặt lấy cơ thể cô.
Cảnh giác cúi đầu kiểm tra quần áo của mình, vẫn còn trên người, t
“Còn muốn dọn nhà sao?” Cô bất mãn nhíu mày.
“Như vậy cho an toàn, chẳng lẽ cô muốn bị phát hiện?” Dù bận anh vẫn ung dung hỏi.
“Tiền của anh thật là khó kiếm đó!” Cô oán trách, tức giận dùng chân đá lưng của anh. “Anh tự quyết định là được rồi, không cần hỏi tôi.”
“Không được! Đây cũng là việc của cô.” Anh bắt lấy cái chân đá loạn của cô, “Ngày mai đến nhà cô cầu hôn trước.”
“Được được được, dù sao càng nhanh càng tốt, tôi không có ý kiến, anh buông ra đi ~~” Cô cam chịu nói.
“Tuần trăng mật cô muốn đi đâu?” Tay anh sờ ngón chân của cô, ngón chân cô rất ngắn, trông thật buồn cười.
“Còn phải đi tuần trăng mật sao? Này, tôi nhột!” Cô nhịn không được bật cười, gã này đang đùa chân của cô, thật là chán mà.
“Đương nhiên.” Anh nắm lấy gót chân của cô, kéo cả người cô đến bên cạnh.
“Hay là anh đi đi, tôi sẽ ngoan ngoãn đợi ở nhà.” Một tay cô chống sàn nhà, chân vẫn bị tên xấu xa kia túm lấy, tay còn lại giơ lên bảo đảm.
“Không được!” Anh nghiêng mình về phía trước, vỗ mặt của cô, “Cô không muốn đi chơi sao?”
“Sẽ tốn nhiều tiền hơn.” Ngoạn vật tang chí (ham chơi mất cả ý chí), cô phải có ý thức về những ngày tháng gian nan khổ cực.
“Cô không nói, tôi sẽ tự chọn địa điểm.”
“New Zealand, tôi muốn đi New Zealand.” Cô vội vàng vỗ vỗ cánh tay của anh.
“Vậy New Zealand ! Cô muốn đi lúc nào?”
“Tháng Mười Hai, tôi nghe nói ở đó đang là mùa hạ, thời tiết rất dễ chịu.” Cô có xem trên TV giới thiệu, phong cảnh ở đó làm cô nhớ mãi không quên.
“Biết rồi.” Anh vui vẻ nhìn cô.
“Lần đầu tiên tôi ra nước ngoài đó!” Cô vui vẻ nhào qua, đẩy ngã anh.
“Bàn Tử Lê, cô thật ồn ào.” Hai tay anh vòng quanh eo cô, giống như bị lây nhiễm không khí vui vẻ của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Ra nước ngoài phải chú ý điều gì? Phải đem theo những gì?” Mặt cô đỏ bừng hỏi anh.
“Cô chỉ cần chú ý đến mình là được rồi.” Cô không biết chăm sóc bản thân, làm cho người ta lo lắng.
“A ~~” Cô cúi đầu nhìn, lúc này mới thấy mình đang thân mật nằm trên người anh, giương mắt chống lại đôi mắt sâu thẳm của anh, tim cô đập nhanh hơn, trực giác muốn né tránh ánh mắt nóng bỏng kia.
“Sợ?” Anh châm chọc.
“Ai sợ!” Cô lập tức đối diện đôi mắt đen của anh, cố gắng trừng mắt nhìn anh.
“Thả lỏng một chút.” Anh nhẹ nhàng vuốt mặt của cô, cô gái này vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Tầm mắt cô dời qua đôi môi khẽ nhếch của anh, tay bất giác chạm nhẹ vào, nhớ tới nụ hôn ngoài ý muốn lần trước, ngây ngốc hỏi, “Có thể thử không?”
“Có thể.” Anh cười với cô.
Cô từ từ cúi đầu xuống, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng áp lên môi anh, vài giây sau, cô ngẩng đầu, “Vì sao lại không có cảm giác gì?”
“Đó là bởi vì cô không nghiêm túc.” Mạc Hạo Cấp khàn khàn nói, sau đó ấn đầu cô xuống, hôn lên môi cô, mút lấy cánh hoa, “Mở miệng ra.”
“A?” Anh ta nói gì vậy?
Anh thừa dịp, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của cô; cô nhắm mắt lại, ôm lấy vai anh, e lệ thử đáp lại.
Cô thích hơi thở anh, cô mê mang nghĩ.
“Có tiến bộ.” Anh không đành lòng rời khỏi môi cô, hôn lên gương mặt ửng hồng của cô.
Nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, Bàng Tử Lê như bị sét đánh trúng, cô vội vàng đẩy anh ra, không thể tin được mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn, cô chạy về phòng, cầm ví tiền, ra vẻ bình tĩnh trở lại phòng khách. “Tôi xin lỗi, đây là tôi bồi thường cho anh.” Hai tay đưa ra tờ một trăm.
“Cô muốn dùng tiền đuổi tôi đi sao?” Sắc mặt của anh trầm xuống, rõ ràng cô muốn làm anh tức chết mà!
“Tôi xin lỗi.” Cô ngượng thùng cúi đầu, lần này là cô chủ động, ai ~~ cô thật muốn tìm cái hố chôn mình vào.
Nhất định bây giờ anh đang nghi ngờ sự “chuyên nghiệp” của cô đây mà, cô sao có thể bởi vì một lúc ý loạn tình mê (mê muội) mà ra tay với khách hàng !
“Cô tới đây.” Anh không hài lòng túm lấy tay.
“Không.” Cô sợ mình lại không cẩn thận bị anh quyến rũ như lúc nãy, lau súng cướp cò (gặp chuyện ngoài ý muốn) thì nguy.
Không sao, vậy anh đi tới cũng được, “Cô biết mình làm sai chuyện gì không?”
“Tôi không phải cố ý muốn hôn anh.” Cô nhỏ giọng giải thích.
“Cô muốn dùng tiền đuổi tôi đi!” Anh nhìn chằm chằm cô nàng đang chột dạ, khuôn mặt đẹp trai áp sát, “Hơn nữa cô lại chỉ đưa một trăm đồng.” Tình cảm của anh rẻ như vậy sao?
“Vậy anh muốn bao nhiêu?” Cô thừa nhận dựa vào kỹ xảo của anh, một trăm đồng là hơi ít.
“Con người tôi dễ nói chuyện lắm.” Ánh mắt của anh không có ý tốt, anh nên “xử lí” cô như thế nào, mới có thể dập tắt ngọn lửa lớn trong lòng anh?
“. . . . . .” Mặc dù trong lòng không đồng ý lời anh nói, nhưng dựa vào tình huống hiện giờ, cô chỉ có thể im lặng.
“Để cho tôi hôn lại.” Anh kéo cô đến, nâng cằm cô lên, lần nữa che lại cái miệng nhỏ của cô.
Anh dùng tất cả mọi thứ để hấp dẫn cô, không tin cô có thể thờ ơ như vậy.
* * *
Cô kết hôn!
Bận rộn hơn một tháng qua, cuối cùng cô đã kết hôn.
Bàng Tử Lê nằm trên giường nhìn lên trần nhà, nhớ tới lời thề của Mạc Hạo Cấp trước mặt mọi người, lòng cảm thấy rầu rĩ.
Anh nói anh sẽ dùng tất cả để chăm sóc cô, bảo vệ cô; rõ ràng là giả dối, mà anh lại nói như thât vậy, đúng là vua nói dối mà, nếu không biết rõ kế hoạch của anh, chút nữa cô cũng bị gạt rồi.
“Làm gì mà ngơ ra vậy?” Mạc Hạo Cấp vàp phòng, thấy cô lơ đễnh nằm trên giường.
“Không nghĩ được vài chuyện mà thôi.” Cô đứng dậy, thấy anh cởi cúc áo sơmi, cô xấu hổ nhắm mắt lại.
“Xấu hổ cái gì?” Anh cười hỏi, thì ra cuối cùng cô cũng có chút cảnh giác của phụ nữ.
“Đâu có.” Cô liếc nhìn anh, “Anh còn không mau đi tắm đi.” Trên người còn có mùi rượu nữa, hôi muốn chết!
“Em gấp gì chứ? Anh đây phải đi tắm.” Anh mập mờ cười.
Thấy Mạc Hạo Cấp cười lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên âm thầm nguyền rủa, xem ra tâm trạng của anh ta thật tốt!
Giống như cô, bây giờ vẫn thấp thỏm không yên, sợ lúc nào đó không cẩn thận, bị người khác phát hiện “chuyện tốt ” của bọn họ.
Cô bực bội lấy sổ ghi chép ra, bắt đầu tính xem nên dùng một trăm ngàn như thế nào, lúc này mới lộ ra nụ cười đầu tiên của buổi tối nay.
Bàng Tử Lê thỉnh thoảng cười thầm, dần dần cơn buồn ngủ kéo đến, cô mỉm cười nhìn những con số trên sổ ghi chép, mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng không ngăn được cơn buồn ngủ, ngủ quên luôn.
Mạc Hạo Cấp ra khỏi phòng tắm, thấy Bàng Tử Lê nằm trên giường, tay vẫn cầm máy tính, trên mặt còn có nụ cười ngọt ngào, anh nhẹ nhàng lấy máy tính khỏi tay cô, nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, tim bỗng thấy nhộn nhạo, cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh nằm trên giường, tay chống cằm, ánh mắt dịu dàng tươi vui. “Bà xã à, tân hôn vui vẻ.”
Bàng Tử Lê thoải mái nằm áp sát vào người anh, lẩm bẩm một tiếng, như là đáp lại lời của anh.
Bàng Tử Lê mơ màng mở hai mắt ra, khuôn mặt đẹp trai gần sát, cô giật mình, nhìn thấy hai cánh tay của anh đang giữ chặt lấy cơ thể cô.
Cảnh giác cúi đầu kiểm tra quần áo của mình, vẫn còn trên người, t
Bài viết liên quan!