watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Lượt xem :
nhau. Nhìn lên dãy tên của công ty lần nữa, cuối cùng, tập trung mục tiêu lầu 45.........
Cô tới không đúng lúc, "Tổng giám đốc Hàn đang họp" - Nhân viên lễ tân nói vậy.
Lãnh Tĩnh yên lặng đi đến phòng khách, vì đang trong giờ nghỉ trưa nên mọi người từ các phòng đang ăn trưa và nói chuyện phiếm. Lãnh Tĩnh có cảm giác như đang đi tới một khu vực xa lạ, cho đến khi nhân viên lễ tân mang đến chút bánh ngọt, trò chuyện vui vẻ, thân thiện cởi mở, nhìn thấy quang cảnh không phân biệt cấp bậc này, lại nghĩ, chắc chắn cảnh này sẽ không bao giờ xuất hiện trong khu vực phòng thiết kế Chu Lệ.
Lãnh Tĩnh không muốn nhưng phải thừa nhận, cô hâm mộ tới ghen tị rồi.
Cách vách của phòng khách là phòng họp, rèm lá bên trong không khép kín, ngồi ở vị trí chủ tọa, vẻ mặt nghiêm túc không mất vẻ ôn hòa đang lắng nghe cấp dưới trình bày. Tuyệt đối đây là một ông chủ biết chăm sóc nhân viên -------
Vô cùng hấp dẫn!
Vì cái gì mà 'Tiểu bạch kiểm' không có khả không chịu thua kém đây?
Trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt giả dối của Địch Mặc, Lãnh Tĩnh nhiều lần muốn ngăn cản suy nghĩ vớ vẫn, khẩn trương dừng lại mọi suy nghĩ vớ vẫn hết lần này đến lần khác, lắc lắc đầu, đem khuôn mặt thoáng qua vứt sau chín tầng mây.
Lãnh Tĩnh ở bên trái đang tự xoắn xuýt với suy nghĩ trong đầu, không thấy được người đàn ông bên trong rèm lá không dấu hiệu nào đang nghiêng đầu nhìn qua, đương nhiên, cô cũng bỏ lỡ ánh mắt có thể xem như mừng rỡ trong đáy mắt.....
Cửa phòng họp không một tiếng động được mở ra, ánh mắt Lãnh Tĩnh vừa lúc chạm đến chiếc áo sơ mi được mở ra hai nút (phía trên), ánh mắt vô ý nhìn lên, ngay lập tức nhìn thấy hầu kết của người xuất hiện trước mặt chuyển động lên xuống, cũng trong lúc này bên tai nghe đến một câu, "Mang cô ấy đến phòng làm việc của tôi".
***
Giọng nói này.......
Lãnh Tĩnh sợ hãi, rụt rè, tái mét nhìn lên trên, quả nhiên thấy mặt Hàn Tự.
"Tôi tới lấy đồ để rơi trên xe của anh thôi!" - Cô khẩn trương chỉ rõ ý định của mình, nhưng mà lời được thốt ra, mới phát hiện bộ dáng này rất phù hợp, thật sự rất đúng với câu nói: càng giải thích, càng che giấu.
Tham dự cuộc họp là một đám nhân viên nam đang đồng loạt nhìn hai người chằm chằm, có người dựng đứng lỗ tai, trừng con ngươi giống như đang xem kịch hay, một số khác thì trên mặt treo nụ cười mờ ám không rõ, cười tới nổi lòng người run lên.
Lãnh Tĩnh tự thức thời không dám lên tiếng.
"Chờ tôi" - Giọng nói trầm thấp, giống như âm thanh thấp hơn giọng bình thường một bậc. Lãnh Tĩnh yên lặng không hiểu rõ chuyện gì, đợi khi cửa phòng họp đóng lại mới giật mình, cảm giác như chính mình còn nửa câu không nói đành phải từ từ ngẫm nghĩ, không cam lòng trả lời với cánh cửa, "Anh đem chìa khóa cho tôi mượn là được rồi......."
Bên cạnh, toàn bộ những mọi người vây quanh chứng kiến từ đầu đến cuối, còn có một người không bị ảnh hương gì - nhân viên lễ tân - cười hề hề giải thích, "Đám đàn ông bên trong kia, tám trăm năm chưa thấy Lão đại và bất cứ người khác phái nào nói chuyện bên ngoài, thông cảm thông cảm!".
Lãnh Tĩnh có chút xấu hổ, gật gật đầu, vừa đi được hai bước, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cắn răng, buồn bực quay đầu trở lại trước mặt lễ tân mang theo giọng nói trịnh trọng giải thích, "Cô đừng hiểu lầm, tôi và Tổng giám đốc Hàn không có quan hệ gì hết. Thật đó".
Nhìn phản ứng của nhân viên lễ tân với lời của cô, Lãnh Tĩnh hoàn toàn ý thức được, chính mình lại tái phát điều tối kỵ 'Giải thích chính là che dấu'. Lãnh Tĩnh mặt mày xám xịt đi vào phòng làm việc của Hàn Tự, nhìn thấy cảnh trống vắng bất đồng ở bên ngoài, gần như cách năm phút là có một nhân viên đi vào, mượn cớ bưng trà, rót nước, đưa thức ăn để vào nhìn cô một chuyến. Thì ra họ thật sự xem cô là động vật hiếm có nên vào tham quan....
Đúng là dở khóc dở cười.
Đợi tới lúc trên bàn trước mặt Lãnh Tĩnh có năm ly nước trái cây, ba ly nước lạnh, bốn đĩa hoa quả, Hàn Tự còn chưa xuất hiện. Sau khi có một nhân viên nữ đưa nước xong, cô xem như đã nhận thức được tinh thần thăm hỏi từ tổ chức công đoàn của anh ta mạnh mẽ thế nào. Rốt cuộc cũng không thể ngồi yên lặng chờ đợi, 'Xoạt' từ trên ghế sô pha bật người lên, chạy trốn phía sau cánh cửa cạnh phòng làm việc.
Trong phòng, cả một khung thủy tinh rộng mở xuất hiện trước mắt, chiếc bình phong màu xanh bị ánh sáng mặt trời chiếu vào nổi lên ánh sáng lấp lánh. Lãnh Tĩnh lại không rảnh để thưởng thức, quang cảnh bên ngoài cửa sổ khiến cô cảm thấy buồn bực -- Sao có thể thấy quen mắt như vậy?
Đến gần nhìn kỹ lại, Lãnh Tĩnh hết hồn, phòng thiết kế Chu Lệ ở đối diện lầu dưới. Đây là hoàn cảnh khắc nghiệt vô cùng quen thuộc nơi làm việc của cô, mà tất cả có thể dễ dàng thu hết trong mắt.
Bên cạnh cửa sổ thậm chí còn có kính viễn vọng, Lãnh Tĩnh vừa nghĩ đến gì đó, trực tiếp chỉnh kính đến phòng Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh ------
Ngoại trừ Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh, trong phòng còn có hai người nữa. Bọn họ dường như đang họp, Lãnh Tĩnh chỉ có thể nhìn thấy Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh đang cầm một sấp giấy A4 giống như hồ sơ gì đó.
Kẻ thù xuất hiện ngay trước mắt, Lãnh Tĩnh reo lên một cái, lòng nóng như lửa đốt, bất đắc dĩ làm một kẻ bình thường, cô làm thế nào cũng không thể điều chỉnh cự ly của kính đối với vật trong tầm ngắm, cảm giác đó, giống như móng vuốt trong của mèo bị ngứa mà không cách nào gãy được còn khó chịu hơn.
Ngay khi Lãnh Tĩnh gấp tới mức muốn giậm chân, cô giật mình nhận ra phía sau lưng có một hơi thở có chút quen thuộc mà cũng xa lạ của một người.
Đầu mới quay được một nửa, tay đối phương đã nắm lên phía trước, bàn tay đó phủ lên tay đang nắm trên ống kính của cô.
"Cô trước tiên nhìn vào trong kính viễn vọng lên mục tiêu bên ngoài, điều chỉnh nút vặn, và sau đó quay nút tròn, tập trung nhìn mấy miếng kính từ từ xoay ra và quá trình này phải làm chậm, nếu điều chỉnh quá lớn, nó sẽ dễ dàng làm hỏng hình ảnh tốt nhất. Giống như thế này ----"
Giọng nói của anh ta giống như tiếng dao bén nhọn, ngắn gọn và có sức. Suy nghĩ của Lãnh Tĩnh có chút cứng ngắt, yên lặng nhìn anh ta trong giây lát, mãi tới lúc anh ta đem ống nhòm dời đi, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, môi mỏng mang theo nét cười, "Điều chỉnh tốt rồi, cô nhìn xem".
Hai ánh mắt chạm nhau, Lãnh Tĩnh theo bản năng di chuyển qua bên cạnh nửa bước, thiếu chút nữa đụng phải cánh tay mang thạch cao của anh. Nhìn bộ dáng bị thương hiện tai của anh ta, Lãnh Tĩnh lúc này mới kéo bầu không khí quỷ dị này trở lại, làm theo lời anh nói, khom người nhìn vào ống nhòm.
Một cái kính viễn vọng mà hai người phải chen chúc đứng, Lãnh Tĩnh tiến tới nhìn vào kính, cô nghĩ ít nhất anh ta hơi tránh mặt sang một chút để kéo ra khoảng cách quá gần giữa hai người nhưng mà anh ta chỉ nghiêng đầu, dù bận nhưng vẫn ung dung tựa như chờ cô đến gần hơn.
Tay của anh mặc dù đang đặt trên thân ống, nhưng thật ra nhìn qua giống như đang ôm cô trong lòng, tuy vậy, thương tích trên người cậu cũng không có uy hiếp gì nhiều tới cô, kiêng kị của cô có vẻ như hơi dư thừa.
"Phiền anh tránh ra một chút".
Lời nói cùng biểu tình phối hợp cùng với sự khép mở của đôi môi mọng đỏ, càng phát ra vẻ cay nồng khiến người khác không khỏi hồi tưởng lại cảnh cô ngấu nghiến ăn sảng khoái trước một bàn thức ăn đầy phong phú. Chỉ không biết là chiếc miệng xinh xắn sưng căng tròn này khi nhấm nháp sẽ có mùi vị như thế nào đây?
Hàn Tự biết suy nghĩ trong đầu mình hết sức nhốn nháo nên không nói gì, lui về phía sau một bước, cách chỗ cô đứng khoảng một cánh tay.
Lãnh Tĩnh lúc này mới an tâm ổn định nghiêng người nhìn vào trong
<<1 ... 3132333435 ... 66>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
330/6419
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT