watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Lượt xem :
n tôi làm cho anh cùng với vợ chồng Hồ ly làm cầu nối liền tình hữu nghị hay sao?"
Anh mĩm cười nghe cô lên án, lấy thái độ im lặng để trả lời cô. Tren bàn đàm phán kẻ lơ tơ mơ như cô làm sao đối lại được với kẻ sành sỏi như anh ta, Lãnh Tĩnh hoàn toàn chịu lép vế, nuốt nước miếng lần, cắn răng một cái vừa nhắm mắt nói, "Tôi hết sức phối hợp với anh là được",
Vì những lời nói này của cô mà người đàn ông vẻ mặt cười giả tạo đặc biệt trở nên sinh động chân thật, từ chân mày đến khóe mắt đều mĩm cười, chậm rãi giãn ra giống như gió nhẹ mà ấm áp. Lãnh Tĩnh lại đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thán: Đúng là bộ mặt gian thương.............
"Sau này Hồ ly và anh chồng yêu quý của cô ấy có hoạt động gì muốn lôi tôi theo làm bóng đèn tôi cũng sẽ kéo cô theo" - Anh đang cố gắng tránh nặng tìm nhẹ, yên lặng không một tiếng động lùi sau hai bước, xoay người muốn đi, "Chúng ta tới lúc đó liên lạc sau, tôi còn có việc, trước hết ........."
Anh ta nhạy bén chuẩn-ngoan-độc chặn lại lời cô, "Hiện tại là mấy giờ?" - Nói xong còn nghía qua cổ tay xem đồng hồ của cô, vẻ mặt lạnh nhạt mà vô hại.
"11 giờ 46 phút, sao vậy?"
Không biết rõ chuyện gì nên chân cô cũng bước chậm lại, Hàn Tự mĩm cười, "Vừa đúng lúc, ăn cơm trưa".
Lãnh Tĩnh có dự cảm mãnh liệt là chính mình từng bước bị dẫn vào tròng, tự nhiên cũng không được vui lòng. Không đợi cô nói lời phản đối, anh ta đã đón đầu, "Chiêm Diệc Dương và Hà Nhất Hạ cũng cùng đi. cô Lãnh, cô vừa rồi hứa sẽ hết sức phối hợp, không phải vừa quay đầu đã hối hận rồi chứ?"
Cô, quả thật, đã hối hận rồi.........
***
Giữ vững tinh thần, tất cả tập hợp lại một chỗ, trong từ điển của Lãnh nhị không cho phép có từ 'đồi bại' này xuất hiện, "Ăn cơm cũng được, nhưng mà, nhà hàng do tôi chọn".
"Không thành vấn đề" - Tất nhiên, anh Hàn vô cùng hứng thú với tốc độ thích ứng thay đổi đột ngột của cô.
Hai người bị tai nạn cùng dắt nhau tới nhà hàng khá đặc sắc gần đó, cô gái 'thích cay như mạng' Lãnh Tĩnh vừa nhìn thấy bảng hiệu đỏ tươi chói lóa của nhà hàng Hồ Nam xuất hiện, thẳng thắn chẳng quan tâm hối hận, chân cũng không đau, nhắm hướng một đường mà chạy, một bước như bay (=))))))
Hàn Tự vẫn luôn giữ nguyên tư thế tao nhã bên cạnh, mãi tới khi cô lật thực đơn tới tới lui lui, ngón tay nhanh chóng chỉ chỏ, "Tôi muốn cái này, cái này, cái này.............. còn có cái này, cài này, cái này"
Bút trên tay người phục vụ làm sao múa được bằng miệng cô Lãnh, anh ta không kịp ghi lại, vẻ mặt nôn nóng khó xử. Hàn Tự nhìn người phục vụ kia liếc mắt một cái, khẽ lắc đầu, ý bảo anh ta trước hết không cần ghi tiếp trong bản order nữa.
Lãnh Tĩnh đang chuẩn bị lật trang kế tiếp, lại bì Hàn Tự đè lại thực đơn, "Cô xác định chân cô bị thương có thể ăn hết mấy khẩu vị này?"
Lanh Tĩnh ngừng lại, lườm cánh tay thạch cao của anh ta, cái này giống như lời ít mà ý nhiều đây mà, đúng là khâm phục à nha: Lời nói được khéo léo đưa đẩy, nghe qua cứ tưởng là quan tâm cô nhưng trên thực tế là nhắc nhở cô, tay anh ta bị thương không được phép thức ăn cay.
Lãnh Tĩnh tự thấy mình thật hiểu ý người khác, hai người ý kiến như nhau. Một lát sau, một bàn đầy thức ăn, có thể gọi là cực kỳ thỏa mãn: Hỗn hợp chưng cách thủy, gà Đông An, Thỏ nấu tiêu, cá hồi chưng, Thập cẩm xào chay, thanh hẹ cá mực sợi, bánh tôm Quỳ Hoa ....
Nhìn thấy chúng thật khiến người ta ngứa tay muốn nếm thử, nhưng mà hai người kia còn chưa tới nên Lãnh Tĩnh đành ngậm ngùi chịu khổ, đi toilet trở về, trong phòng cũng chỉ có mỗi Hàn Tự ở đó. Lãnh Tĩnh nhất thời muốn lấy hết can đảm giả vờ đi toilet lần nữa rồi biến luôn.
Hàn Tự nhìn thấy cô, thậm chí nhìn cô đang đứng trước cửa nở nụ cười, Lãnh Tĩnh đành phải kiên trì ngồi xuống.
Cả hai không quen thuộc lắm nên trầm mặc trong giây lát thật có chút ngượng ngùng, Hàn Tự rót cho cô một chén trà, "Nghe nói cô là người Tô Châu?"
"Ừm"
"Đại Học năm ba (3) bỏ học? Không học y học chuyển sang học thiết kế?"
Vừa nhắc đến đề tài này, Lãnh Tĩnh sắc mặt sầm xuống.
Nghề thiết kế của cô cũng tan vỡ như vậy, làm việc cho bà cô Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh, còn có tên 'Mặt trắng nhỏ' trong nhà, tất cả đều là bom ngầm. Mới đầu còn hy vọng xa vời có thể nhờ vào lần hợp tác lần này với Corrine có thể thay đổi mình, nhưng hôm nay, nhìn thấy bản thiết thế của mình bị Mss. Thời Kỳ Mãn Kinh bỏ vào trong máy cắt giấy, nhân viên Corrine bên kia cũng không liên lạc với cô .......
Hàn Tự thu hết biểu hiện trên mặt của cô vào đáy mắt, dừng một chút, hoàn toàn kết thúc trước bước vào vấn đề chủ yếu, "Đúng rồi, lần trước tôi gửi giày, có đúng size không?"
"Giày quá đắc tiền, cái này có được xem là anh trả thù lao cho tôi trước không?"
"Cô muốn nghĩ thế nào cũng được".
Vấn đề chanh chua thế nào vào tay anh ta cũng trở nên nhẹ nhàng thế này, Lãnh Tĩnh buông tha việc tranh cãi với anh ta mà đang suy nghĩ, làm bộ nhìn đồng hồ hỏi, "Sao tới giờ bọn họ còn chưa tới?"
Hàn Tự gắp một miếng bánh tôm cho cô, "Họ vừa gọi điện cho tôi, lại cãi nhau rồi".
Giọng nói cậu ta nhẹ nhàng bâng quơ, đối với việc vắng mặt Chiêm Diệc Dương dường như vẫn rất cao hứng, Lãnh Tĩnh còn chưa tìm kịp hỏi chuyện này ngay lập tức trố mắt nhìn lại, nhìn tay trái đang cầm đũa của anh ta, vô cùng sửng sốt.
"Sao vậy?"
Lãnh Tĩnh nhìn thấy vẻ chế nhạo trong mắt anh ta vừa dấu đi, coi như biết lý do cô kinh ngạc. Loại cảm giác bị người khác dồn vào bẫy chiếm cả tâm trí cô, "Lúc trước không phải anh nói, hai tháng tiếp theo không thể dùng tay cầm đũa ăn sao?"
"Xin chú ý, lúc trước tôi nói hoàn toàn đúng, phỏng chừng hai tháng tiếp theo tôi không thể dùng tay cầm đũa. Nhưng mà cực kỳ may mắn là tôi thuận tay trái".
Thật sự là bất kể bề ngoài hay lời nói bâng quơ nhẹ nhàng của anh ta cũng khiến người khác nổi giận, Lãnh Tĩnh rất khó khăn mới nhịn xuống không mở miệng chửi bậy, thiếu chút nữa là quăng đũa lên bàn, anh ta lại ném thêm một câu, "Tôi còn phải nói xin lỗi với cô về một lỗi lầm của tôi".
Nhìn vẻ mặt xin lỗi của anh ta nhưng kỳ thật trên mặt như viết 'Tôi không sai', biểu hiện này thật sự rất giống một người. Lãnh Tĩnh hoảng hốt một hồi mới nói, "Nói".
"Điện thoại của cô reo mấy lần, cũng không biết là người nào của cô, nên tôi thay cô trả lời".
Lãnh Tĩnh nghe xong lý do của anh ta cộng với cái biểu tình đáng đánh đòn đó cũng kiên quyết không quan tâm, chạy tới lôi điện thoại ra nhìn vào lịch sử cuộc gọi, sau đó ------
Đứng hình.
"Anh anh anh ....... anh ta có nói gì không?" - Tha thứ cho cô Lãnh nhà ta, đột nhiên bị cà lăm, bởi vì trên điện thoại còn hiện lên hàng chữ 'Mặt trắng nhỏ'......
"Tôi vừa mới 'Alo' thì bên kia cúp máy ngay" - Hàn Tự tỏ ra không rõ, dường như, có lẽ, giống như....... có chút thăm dò.
Ngón tay Lãnh Tĩnh vô thức vuốt ve hồ bát kiện, chậm chạp không thể đè xuống, cũng không biết tại sao trong lòng nổi lên cảm giác tội lỗi từ đâu mà xuất hiện.
Bất đắt dĩ ngồi chết lặng, chiếc đũa trên tay đem rau nhét vào trong miệng nhưng không biết vị gì.
Hàn Tự ngồi yên lặng đối diện cô, muốn nói lại thôi mấy lần, thấy đồ ăn lung tung trong chén cô vừa hết, thuận tay gắp thêm hỏi, "Xin phép hỏi một câu, là tôi lỡ nghe điện thoại của bạn trai cô sao?"
Lãnh Tĩnh vừa đem miếng thịt thỏ nấu tiêu bỏ trong miệng, nghe xong ngừng nhai, tròng mắt đảo qua, nhìn lại gương mặt trước mắt --- người đàn ông chất lượng tốt, tâm tư kín đáo đang phát ra loại từ trường có tên gọi 'Tôi có hứng thú với cô', nhưng trên thực tế chỉ đơn giản là lợi dụng, đối với người như vậy, Lãnh Tĩnh phát hiện không cần thiết phải nói dối, "Không phải"
<<1 ... 2930313233 ... 66>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
219/6308
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT