Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy
Lượt xem : |
tiếng này, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chiêu Diệc Dương đã chạy tới lầu bảy tóm được một người phụ nữ, xoay người cấp tốc chạy xuống lầu.
Ngay khi hai người chạy lướt qua người anh, Hàn Tự rõ ràng còn nghe người phụ nữ nói, "Lãnh Tĩnh vẫn còn ở đó!"
Mấy lời này làm người đứng ngoài cuộc như Hàn Tự ngẩn ra.
Lấy lại tinh thần, trước cửa quán bar nhìn thấy người phụ nữ kia, dáng vẻ hoảng hốt đó, đây là lần đầu tiên Hàn Tự đối mặt với chuyện thế này.
Hàn Tự chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, nhanh chóng chạy lên phía trước, túm lấy cô gái buồn bực điên cuồng chạy.
Tình cảnh có chút hỗn loạn, anh dùng bả vai để đẩy lùi chướng ngại trên đường đi thẳng tới cửa, sau đó nhanh chân chạy trốn, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở của người phụ nữ này cùng tiếng giày cao gót lãnh lót gõ trên mặt sàn, cũng đập vào trái tim anh.
Trốn vào một hẽm nhỏ, Hàn Tự dựa vào vách tường thở phì phò lấy lại sức.
Cô lặng lẽ rút bàn tay từ tay anh, cảm giác bàn tay trống rỗng, Hàn Tự ngước mắt nhìn cô, vừa đúng lúc bắt gặp được ánh mắt của cô cũng đang nhìn anh.
Cô đang nhìn anh, ánh mắt có vẻ không chắn chắn.
"Chào cô" - Anh chủ động giơ tay ra giới thiệu, "Hàn Tự".
"Hàn Tự?" - Cô cau mày lập lại, tên của anh ta cứ như vậy phát ra liên tiếp giữa răng môi của cô.
Anh buồn bực nhìn cô, yên lặng không nói.
Cô nhìn chằm chằm anh hồi lâu, dường như mới nhớ tới chuyện gì, có chút khó tin giơ ống tay áo lên, ý bảo anh nhìn lên cổ tay cô----- "Thủ Liên?"
"Lúc trước cô tới đưa trang phục cho em gái tôi, Thủ Liên bị rớt ở nhà tôi" - Hàn Tự mĩm cười nói thêm, "Em gái tôi là Hàn Thiên Thiên".
Nụ cười của người đàn ông này giống như ánh sáng dưới ánh trăng, mặc dù làm người ta cảm thấy xa lạ, nhưng cũng không mang đến cảm giác nguy hiểm, Lãnh Tĩnh cũng phối hợp cười đáp, "Chào anh".
Chỉ là cái bắt tay ngắn ngủi nhưng khi làn da tiếp xúc nhau, Hàn Tự có cảm giác không muốn buông tay.
Chỉ tiếc lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Lòng bàn tay lần nữa trống rỗng, Hàn Tự nhìn cô trả lời máy.
Đầu dây bên kia là tiếng nói gấp gáp của một người phụ nữ, giọng nói lớn đến mức Hàn Tự cũng nghe được rất rõ ràng, "Lãnh Nhị, bồ sao rồi? Có trốn được không?"
Lãnh Tĩnh trả lời đủ tỉnh táo, giọng nói bình thường không thay đổi, "Tớ đang ở trong hẽm đối diện Trí Thành, bồ. . ."
Hàn Tự nghiêng đầu nhìn tình huống hỗn loạn bên Trí Thành, Lãnh Tĩnh lúc này đột nhiên không lên tiếng-----
Người bên đầu dây bên kia không còn vồn vã như lúc đầu, mà đổi thành giọng nam, mà giọng nam này cắt đứt câu nói của Lãnh Tĩnh, "Cô không sao là tốt rồi, tiểu Hồ ly ngày mai phải đi làm, lần sau chúng ta gặp mặt".
Tiếng nói vừa dứt thì điện thoại cũng bị cúp, hoàn toàn không cho Lãnh Tĩnh thời gian trả lời. Nghe đến lời quan tâm của người khác, Lãnh Tĩnh cũng không biết có cảm giác thế nào, nhìn lại người đàn ông xa lạ trước mắt, còn không biết phải nói gì. Suy nghĩ hồi lâu, chỉ nghĩ ra được hai chữ, "Cám ơn".
Chuẩn bị dùng một tư thế xoay người kết thúc cái bi kịch trong đêm nay nhưng khi cô vừa xoay người đi, mới đi được vài bước liền dừng lại, dừng một lúc khá lâu. Mặt cô đầy hắc tuyết, cúi đầu nhìn chằm chằm, chăm chú vào giày cao gót bên phải của mình----
Gót giày lúc này bị hỏng, mà cô không biết chút gì?!!
Hàn Tự nhìn thấy cô bỗng nhiên đứng lại, bóng lưng cứng đờ, nhất thời không biết xảy ra chuyện gì. Vừa định bước tới, chỉ thấy cô gái này đột nhiên khom người, nhanh tay cởi đôi giày cao gót.
Lãnh Tĩnh cởi giày đứng ven đường, 'bụp bụp bụp', đem hai cái gót giày đánh gãy.
Một lần nữa mang giày vào, đứng dậy phủi thẳng váy, cố làm cho tư thế thật tự nhiên đi thẳng về chiếc xe đang đậu phía trước, cũng không quay đầu - mở cửa - bước vào.
Nhìn thấy toàn bộ quá trình xảy ra, Hàn Tự nhìn tới khi xe của cô biến khỏi tầm mắt mới hoàn hồn trở lại, nhìn thấy xa xa chỉ có hai chấm đỏ, vô cùng im lặng, bất đắc dĩ bật cười lắc đầu.
***********
Lãnh Tĩnh lái xe đi, thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy người đàn ông bị mình làm kinh ngạc đứng bất động, thật không có tiền đồ chỉ muốn vò đầu.
Bởi vì muốn trốn cảnh sát mà cô chạy điên cuồng một mạch, gót giày bị hỏng không nói, mắc cá chân còn bị rách da. Lãnh Tĩnh lái xe về đến nhà, không thể cứ để cái tư thế dị dạng thế này mà lết từ nhà xe lên nhà được.
Nếu như Tiểu bạch kiểm nghe lời cô chạy xuống nghênh đón, lúc đầu cô còn chuẩn bị tốt một chút. Dù sao kể từ khi cô nuôi con chó đen nhỏ, sau lại bị Husky của nhà hàng xóm dụ dỗ đi, đã lâu cô không còn hưởng thụ cảm giác đối đãi như một 'Chủ nhân'.
Đáng tiếc, cả căn phòng từ cửa sổ lầu một chút ánh sáng còn không có, đừng nói gì tới động tĩnh khác.
Lãnh Tĩnh đi thẳng tới cánh cửa lầu hai, rốt cuộc nhìn thấy chút ánh sáng-----
Ánh sáng này phát ra từ phòng ngủ của cô.
Lãnh Tĩnh cố chịu đau từ chân truyền đến, dựa vào tường, lúc này mới chậm chạp đi vào trong phòng. Có người đang tắm trong toilet phòng cô.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết trong đó là ai, Lãnh Tĩnh không biết tại sao đột nhiên nổi giận, không nghĩ ngợi gì bước tới đẩy cánh cửa phòng tắm ra-----
Cửa không khóa?
Cho nên cứ như vậy mà... cánh cửa bị cô mở bung?
Sự tức giận trong nháy mắt bỗng nhiên biến mất thay vào đó là sự lúng túng, mặt cô lúc trắng lúc xanh nhìn người đàn ông trước mặt đang híp mắt nằm trong phòng tắm mát-xa, Lãnh Tĩnh không biết nên làm thế nào mới phải.
Nhìn dáng vẻ quá hưởng thụ, quá tự nhiên, quá yên tâm thoải mái, ngược lại Lãnh Tĩnh là người mạo hiểm xông vào, đang lúc cô đang suy nghĩ có nên rút lui lặng lẽ hay không----
"Lần sau nhớ gõ cửa hãy vào"
Bên tai đột nhiên vang lên câu nói này, nghe xong Lãnh Tĩnh hết hồn. Phản xạ có điều kiện nhìn lên, lần thứ hai Lãnh Tĩnh bị sốc-----
Anh ta đang chầm chậm từ trong nước đứng lên!
'Ào ào', anh ta đứng lên nhấc chân bước tới, tiếng bọt nước vỡ tung liên tiếp như tiếng báo động mãnh liệt đập vào đầu Lãnh Tĩnh, ngay lúc này trong đầu cô hiện lên câu nói, 'Nam nữ thụ thụ bất thân', dây thần kinh rung động dữ dội truyền đến tay cô tê dại, không thể cử động.
Cứ như vậy khuôn mặt cô trắng bệch mà nhìn không chớp mắt vào người đàn ông bước ra khỏi bồn tắm. Sau đó?
Sau đó. . . Lãnh Tĩnh kinh ngạc lần thứ ba-----
Nhìn khuôn mặt không có ý tốt của anh ta, lại nhìn đến phần hông bị quấn khăn tắm của người kia khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Dáng vẻ bình thường trở lại, khinh thường liếc mắt nhìn anh, "Anh bị bệnh hả, quấn khăn tm đ tm?"
Anh ta nhảy ra khỏi bồn tm, tiện tay kéo khăn lng lau tc, "Ti đy khng phải sợ c xu hổ hay sao?" - Vừa ni vừa đến gần.
Trong phòng tm khng khí mau chng hạ thp, nhng sao cả ngời c thy cng nng bức đy? Khng khỏi ho khan hai tiếng, "Ti ở phía sau hậu trờng khng biết nhn thy bao nhiu ngời mẫu nam đ lộ bao nhiu lần, ci dng ngời nhỏ nhn của anh, nhn cũng khng hợp mt ti".
"Thật sự. . .?"
Giả! Trời mi biết c đang suy nghĩ. . . mun sờ ci cơ bụng hiện rõ trc mt nh thế no.
Ngại v hnh tợng trong sạch của bản thn, Lãnh Tĩnh c gng khng đ ra sơ hở mun 'giơng mng vut' của mnh ra, nhng nhịn khng đợc liếc mt my lần.
Khng ngm th khng gp gp, nhn cũng nhn khng đợc. Lãnh Tĩnh vừa đúng lúc nhn thy anh ta mun cởi khăn tm ra. Đồng thời bn tai nghe giọng ni đợc đè thp bn tai, "Sau khi xem hết rồi kết luận cũng khng muộn".
Tiếng ni vừa dứt, anh ta lập tức tho khăn tm xung, bỏ qua một bn.
Lãnh Tĩnh cung quýt che mt, mi lui từng bước về sau, dưới chân bị trượt, cổ chân bị trẹo, thoáng một cái - ai đó đường đường chính chính 'mông hôn đất'.
Chân Lãnh Tĩnh bị trẹo, xương bánh chè gần như bị n
Ngay khi hai người chạy lướt qua người anh, Hàn Tự rõ ràng còn nghe người phụ nữ nói, "Lãnh Tĩnh vẫn còn ở đó!"
Mấy lời này làm người đứng ngoài cuộc như Hàn Tự ngẩn ra.
Lấy lại tinh thần, trước cửa quán bar nhìn thấy người phụ nữ kia, dáng vẻ hoảng hốt đó, đây là lần đầu tiên Hàn Tự đối mặt với chuyện thế này.
Hàn Tự chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, nhanh chóng chạy lên phía trước, túm lấy cô gái buồn bực điên cuồng chạy.
Tình cảnh có chút hỗn loạn, anh dùng bả vai để đẩy lùi chướng ngại trên đường đi thẳng tới cửa, sau đó nhanh chân chạy trốn, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở của người phụ nữ này cùng tiếng giày cao gót lãnh lót gõ trên mặt sàn, cũng đập vào trái tim anh.
Trốn vào một hẽm nhỏ, Hàn Tự dựa vào vách tường thở phì phò lấy lại sức.
Cô lặng lẽ rút bàn tay từ tay anh, cảm giác bàn tay trống rỗng, Hàn Tự ngước mắt nhìn cô, vừa đúng lúc bắt gặp được ánh mắt của cô cũng đang nhìn anh.
Cô đang nhìn anh, ánh mắt có vẻ không chắn chắn.
"Chào cô" - Anh chủ động giơ tay ra giới thiệu, "Hàn Tự".
"Hàn Tự?" - Cô cau mày lập lại, tên của anh ta cứ như vậy phát ra liên tiếp giữa răng môi của cô.
Anh buồn bực nhìn cô, yên lặng không nói.
Cô nhìn chằm chằm anh hồi lâu, dường như mới nhớ tới chuyện gì, có chút khó tin giơ ống tay áo lên, ý bảo anh nhìn lên cổ tay cô----- "Thủ Liên?"
"Lúc trước cô tới đưa trang phục cho em gái tôi, Thủ Liên bị rớt ở nhà tôi" - Hàn Tự mĩm cười nói thêm, "Em gái tôi là Hàn Thiên Thiên".
Nụ cười của người đàn ông này giống như ánh sáng dưới ánh trăng, mặc dù làm người ta cảm thấy xa lạ, nhưng cũng không mang đến cảm giác nguy hiểm, Lãnh Tĩnh cũng phối hợp cười đáp, "Chào anh".
Chỉ là cái bắt tay ngắn ngủi nhưng khi làn da tiếp xúc nhau, Hàn Tự có cảm giác không muốn buông tay.
Chỉ tiếc lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Lòng bàn tay lần nữa trống rỗng, Hàn Tự nhìn cô trả lời máy.
Đầu dây bên kia là tiếng nói gấp gáp của một người phụ nữ, giọng nói lớn đến mức Hàn Tự cũng nghe được rất rõ ràng, "Lãnh Nhị, bồ sao rồi? Có trốn được không?"
Lãnh Tĩnh trả lời đủ tỉnh táo, giọng nói bình thường không thay đổi, "Tớ đang ở trong hẽm đối diện Trí Thành, bồ. . ."
Hàn Tự nghiêng đầu nhìn tình huống hỗn loạn bên Trí Thành, Lãnh Tĩnh lúc này đột nhiên không lên tiếng-----
Người bên đầu dây bên kia không còn vồn vã như lúc đầu, mà đổi thành giọng nam, mà giọng nam này cắt đứt câu nói của Lãnh Tĩnh, "Cô không sao là tốt rồi, tiểu Hồ ly ngày mai phải đi làm, lần sau chúng ta gặp mặt".
Tiếng nói vừa dứt thì điện thoại cũng bị cúp, hoàn toàn không cho Lãnh Tĩnh thời gian trả lời. Nghe đến lời quan tâm của người khác, Lãnh Tĩnh cũng không biết có cảm giác thế nào, nhìn lại người đàn ông xa lạ trước mắt, còn không biết phải nói gì. Suy nghĩ hồi lâu, chỉ nghĩ ra được hai chữ, "Cám ơn".
Chuẩn bị dùng một tư thế xoay người kết thúc cái bi kịch trong đêm nay nhưng khi cô vừa xoay người đi, mới đi được vài bước liền dừng lại, dừng một lúc khá lâu. Mặt cô đầy hắc tuyết, cúi đầu nhìn chằm chằm, chăm chú vào giày cao gót bên phải của mình----
Gót giày lúc này bị hỏng, mà cô không biết chút gì?!!
Hàn Tự nhìn thấy cô bỗng nhiên đứng lại, bóng lưng cứng đờ, nhất thời không biết xảy ra chuyện gì. Vừa định bước tới, chỉ thấy cô gái này đột nhiên khom người, nhanh tay cởi đôi giày cao gót.
Lãnh Tĩnh cởi giày đứng ven đường, 'bụp bụp bụp', đem hai cái gót giày đánh gãy.
Một lần nữa mang giày vào, đứng dậy phủi thẳng váy, cố làm cho tư thế thật tự nhiên đi thẳng về chiếc xe đang đậu phía trước, cũng không quay đầu - mở cửa - bước vào.
Nhìn thấy toàn bộ quá trình xảy ra, Hàn Tự nhìn tới khi xe của cô biến khỏi tầm mắt mới hoàn hồn trở lại, nhìn thấy xa xa chỉ có hai chấm đỏ, vô cùng im lặng, bất đắc dĩ bật cười lắc đầu.
***********
Lãnh Tĩnh lái xe đi, thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy người đàn ông bị mình làm kinh ngạc đứng bất động, thật không có tiền đồ chỉ muốn vò đầu.
Bởi vì muốn trốn cảnh sát mà cô chạy điên cuồng một mạch, gót giày bị hỏng không nói, mắc cá chân còn bị rách da. Lãnh Tĩnh lái xe về đến nhà, không thể cứ để cái tư thế dị dạng thế này mà lết từ nhà xe lên nhà được.
Nếu như Tiểu bạch kiểm nghe lời cô chạy xuống nghênh đón, lúc đầu cô còn chuẩn bị tốt một chút. Dù sao kể từ khi cô nuôi con chó đen nhỏ, sau lại bị Husky của nhà hàng xóm dụ dỗ đi, đã lâu cô không còn hưởng thụ cảm giác đối đãi như một 'Chủ nhân'.
Đáng tiếc, cả căn phòng từ cửa sổ lầu một chút ánh sáng còn không có, đừng nói gì tới động tĩnh khác.
Lãnh Tĩnh đi thẳng tới cánh cửa lầu hai, rốt cuộc nhìn thấy chút ánh sáng-----
Ánh sáng này phát ra từ phòng ngủ của cô.
Lãnh Tĩnh cố chịu đau từ chân truyền đến, dựa vào tường, lúc này mới chậm chạp đi vào trong phòng. Có người đang tắm trong toilet phòng cô.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết trong đó là ai, Lãnh Tĩnh không biết tại sao đột nhiên nổi giận, không nghĩ ngợi gì bước tới đẩy cánh cửa phòng tắm ra-----
Cửa không khóa?
Cho nên cứ như vậy mà... cánh cửa bị cô mở bung?
Sự tức giận trong nháy mắt bỗng nhiên biến mất thay vào đó là sự lúng túng, mặt cô lúc trắng lúc xanh nhìn người đàn ông trước mặt đang híp mắt nằm trong phòng tắm mát-xa, Lãnh Tĩnh không biết nên làm thế nào mới phải.
Nhìn dáng vẻ quá hưởng thụ, quá tự nhiên, quá yên tâm thoải mái, ngược lại Lãnh Tĩnh là người mạo hiểm xông vào, đang lúc cô đang suy nghĩ có nên rút lui lặng lẽ hay không----
"Lần sau nhớ gõ cửa hãy vào"
Bên tai đột nhiên vang lên câu nói này, nghe xong Lãnh Tĩnh hết hồn. Phản xạ có điều kiện nhìn lên, lần thứ hai Lãnh Tĩnh bị sốc-----
Anh ta đang chầm chậm từ trong nước đứng lên!
'Ào ào', anh ta đứng lên nhấc chân bước tới, tiếng bọt nước vỡ tung liên tiếp như tiếng báo động mãnh liệt đập vào đầu Lãnh Tĩnh, ngay lúc này trong đầu cô hiện lên câu nói, 'Nam nữ thụ thụ bất thân', dây thần kinh rung động dữ dội truyền đến tay cô tê dại, không thể cử động.
Cứ như vậy khuôn mặt cô trắng bệch mà nhìn không chớp mắt vào người đàn ông bước ra khỏi bồn tắm. Sau đó?
Sau đó. . . Lãnh Tĩnh kinh ngạc lần thứ ba-----
Nhìn khuôn mặt không có ý tốt của anh ta, lại nhìn đến phần hông bị quấn khăn tắm của người kia khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Dáng vẻ bình thường trở lại, khinh thường liếc mắt nhìn anh, "Anh bị bệnh hả, quấn khăn tm đ tm?"
Anh ta nhảy ra khỏi bồn tm, tiện tay kéo khăn lng lau tc, "Ti đy khng phải sợ c xu hổ hay sao?" - Vừa ni vừa đến gần.
Trong phòng tm khng khí mau chng hạ thp, nhng sao cả ngời c thy cng nng bức đy? Khng khỏi ho khan hai tiếng, "Ti ở phía sau hậu trờng khng biết nhn thy bao nhiu ngời mẫu nam đ lộ bao nhiu lần, ci dng ngời nhỏ nhn của anh, nhn cũng khng hợp mt ti".
"Thật sự. . .?"
Giả! Trời mi biết c đang suy nghĩ. . . mun sờ ci cơ bụng hiện rõ trc mt nh thế no.
Ngại v hnh tợng trong sạch của bản thn, Lãnh Tĩnh c gng khng đ ra sơ hở mun 'giơng mng vut' của mnh ra, nhng nhịn khng đợc liếc mt my lần.
Khng ngm th khng gp gp, nhn cũng nhn khng đợc. Lãnh Tĩnh vừa đúng lúc nhn thy anh ta mun cởi khăn tm ra. Đồng thời bn tai nghe giọng ni đợc đè thp bn tai, "Sau khi xem hết rồi kết luận cũng khng muộn".
Tiếng ni vừa dứt, anh ta lập tức tho khăn tm xung, bỏ qua một bn.
Lãnh Tĩnh cung quýt che mt, mi lui từng bước về sau, dưới chân bị trượt, cổ chân bị trẹo, thoáng một cái - ai đó đường đường chính chính 'mông hôn đất'.
Chân Lãnh Tĩnh bị trẹo, xương bánh chè gần như bị n
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1704/5838
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1704/5838
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt