Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full
Lượt xem : |
giường, nhìn về ánh hoàng hồn phía cửa.
“A?” Đi được một nửa, cô cảm giấc có gì không đúng lắm.
Quay đầu lại nhìn thấy giường lớn mềm mại, gian phòng xa lạ, không đúng, cô nhớ cô đang ở phòng tắm mà, tại sao lại như vậy?
Chân mày cô lập tức chau vào, chẳng lẽ Phạm Sĩ Hách mở cửa phòng tắm, sau đó đưa cô đến gian phòng này?
Không thể nào? Anh có lòng tốt bụng như vậy sao?
Nhưng sự thật đặt ở trước mắt, lần này được lắm, lại bị bắt được, cô còn ngủ cho tới khi trời tối, không biết bây giờ mấy giờ rồi!
Cô xem đồng hồ trên cổ tay một cái, sắp mười hai giờ rồi? Trời ơi, thế này quá muộn rồi~
Mạnh Nhược Kiều ảo não gãi đầu, lưỡng lự một hồi lâu, chậm rãi từ từ mở cửa, nheo mắt nhìn ra bên ngoài.
“Đã tỉnh rồi hả? Ngủ ngon không?” Nghe được tiếng cửa mở nhè nhẹ, Phạm Sĩ Hách nâng mắt lên, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt, tròng mắt đen nhìn cô hàm ý đùa cợt.
Ách! Mạnh Nhược Kiều nụ cười cứng lại, thấy anh chỉ mặc áo choàng tắm, tóc hơi rối, ngũ quan tuấn tú vì anh rút đi bộ dạng nghiêm cẩn hằng ngày, cô không khỏi nghĩ đến giấc mơ vừa nãy, trước mắt, anh cứ như hóa thân thành nô lệ hấp dẫn.
Gương mặt thoáng chốc ửng hồng, cô vội vàng bỏ qua một bên tầm mắt, không dám nhìn anh.
Mạnh Nhược Kiều, tỉnh lại, đây chỉ là mơ thôi!
Cô như vậy khiến anh chú ý, Phạm Sĩ Hách nghi ngờ nhìn cô: “Sao vậy?” Không có việc gì thì đỏ mặt cái gì vậy?
“Không có, không có gì!” Cô không tự chủ được, luống cuống, thái độ chột dạ, giấc mơ đầy tớ lúc nãy không ngừng nhiễu loạn cô.
“Thật sao?” Phạm Sĩ Hách nghi ngờ, thấy cô không dám nhìn anh, bình thường to gan nhìn anh bất đồng lắm cơ mà, như thế này không khỏi làm anh tò mò.
Kỳ lạ, người phụ nữ này nếu bị anh bắt được thì sẽ không co quắp yếu đuối như thế này mà cô sẽ tức giận nhìn lại anh mới đúng.
Anh đứng dậy đi về phía cô, tròng mắt đen sắc bén quan sát cô. “Tôi cảm thấy em có gì đấy là lạ.” Đi tới trước mặt cô, thấy cô còn cúi đầu, anh tự tay đụng vào cô.
“A!” Tay của anh vừa đụng vào mặt cô, cô bị hù nhảy dựng lên, khẩn trương bám vào cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn hốt hoảng.
Hơn nữa nhìn cổ áo anh lộ ra cơ ngực, cô nghĩ lại trong mơ lúc nãy cô vừa lấy tay sờ qua, thậm chí còn dùng móng tay ở trên da thịt anh khắc lên dấu vết!
Nhìn chằm chằm vào cơ ngực của anh, cô dùng sức nuốt nước miếng, tưởng tưởng anh bên trong cái gì cũng không mặc, cơ ngực bên dưới bền chắc, dưới bụng phải...
“Này!” Phạm Sĩ Hách giật mình. “Làm sao cô lại chảy máu mủi thế này hả?”
“A?” Mạnh Nhược Kiều mặt mờ mịt. “Máu mũi gì cơ?” Cô đưa tay sờ lỗ mũi, thấy máu đỏ tươi.
Phạm Sĩ Hách vội vàng cầm giấy lau mũi cô, cau mày khó hiểu nhìn cô. “Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại chảy máu mũi vậy?”
Cô có thể nói bởi vì cô đang suy nghĩ đen tối tới anh sao?
Hầy! Cô rốt cuộc là thế nào vậy?
Anh tới gần như vậy, lồng ngực bền chắc dán lấy cô, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh, thậm chí có thể ngửi thấy mùi của người đàn ông này.
“Hử? Thế nào máu mũi lại chảy càng nhiều rồi?”
Nghe được anh nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô vội vàng đẩy anh ra, nắm lấy khăn giấy, giống như đuổi ruồi dùng sức vẫy tay với anh.
“Tự tôi làm được, đừng đến gần.” Cô liếm môi, cảm thấy cổ họng khác thường.
“Rót cho tôi một ly nước.” Ra lệnh rất tự nhiên.
Phạm Sĩ Hách nhíu mày, cô bây giờ cho anh là người giúp việc sao? Nhìn bộ dạng cô chảy máu mũi nhếch nhác, không thèm so đo với cô, xoay người đi vào bếp rót nước.
“Nước đây.” Anh đưa cho cô ly nước.
Mạnh Nhược Kiều nhìn tay anh, không khỏi nghĩ đến bàn tay này của anh vừa sờ cô trong mộng như thế nào! Ô! Shit!
Máu mũi lại tiếp tục chảy, cô vội vàng hất đầu, cố gắng quên đi hình ảnh kia. “Để trên bàn đi, tự tôi cầm.”
Phạm Sĩ Hách chậm rãi chớp mắt. “Mạnh Nhược Kiều, xem ra cô sai bảo rất tự nhiên nhỉ?” Người phụ nữ này chưa tỉnh ngủ à? Quên thân phận mình rồi sao?
“Anh rể.” Hai chữ này cô gọi chột dạ, không dám nhìn anh. “Rót cho em cốc nước không lấy mạng anh mà phải không?”
“Chắc là không.” Anh phe phẩy chén nước, thấy cô vẫn cúi đầu, hơn nữa vẫn chảy máu mũi, anh nghi ngờ hỏi: “Nói chuyện kiểu gì mà không dám nhìn anh?”
Vừa hỏi, vừa thử đến gần cô.
“Anh có cái gì tốt mà nhìn?” Nhìn thấy bước chân của anh tới gần, cô vội vàng lui về phía sau. “Này! Chờ tới gần tôi, tránh ra!” Cô phất tay
“Tại sao em giống như là đang hồi hộp vậy?” Phạm Sĩ Hách nhếch môi, âm thanh nhẹ nhàng, săn sóc mở miệng. “Vẫn còn chảy máu mủi sao? Để anh rể xem chút nào!” Anh đến sát cô, khóa cô ở trong thân thể của anh.
“Không, không cần!” Cô luống cuống, tay phải khẩn trương, muốn đẩy anh ra.
“Này! Phạm Sĩ Hách! Anh đừng có mà quá đáng! Anh bây giờ là muốn ăn đậu hũ em vợ sao?”
“Có sao?” Phạm Sĩ Hách âm thanh vô tội, thân thể đàn ông dùng lực cứng rắn khóa cô lại.
“Anh chỉ là muốn quan tâm tới em vợ, em không phải là muốn uống nước sao?” Anh đem chén nước tới môi cô.
“Không cần anh đưa cho!” Mạnh Nhược Kiều khẩn trưởng đẩy chén nước ra, trong nháy mắt ly nước rơi xuống, khiến áo choàng tắm với ngực anh ướt.
Cô thừa cơ đẩy anh ra, vội vàng thoát khỏi không gian nhỏ này, cách xa anh.
“Đáng đời, ai bảo anh đùa giỡn em vợ!”
Nói xong, cô cũng chẳng thèm liếc anh một cái, không quan tâm đêm khuya, bên ngoài trời còn mưa, liền cầm túi, hốt hoảng lao ra cửa chính.
Nhìn cô giống như con thỏ nhỏ sợ hãi hoang mạng rời đi, Phạm Sĩ Hách cầm điện thoại lên: “Lão Lý, Mạnh tiểu thư vừa rời đi, đuổi theo cô ấy, lái xe đưa cô ấy trở về.”
Phân phó xong, anh để điện thoại xuống, lười biếng ngồi vào ghế salon, đốt điếu thuốc, khẽ thở ra khói mù, ngón tay thon dài lắc chén nước, tròng mắt đen nhìn dọc theo chén nước.
Phía trên có dấu môi son nhàn nhạt, đó là lúc nãy anh đem chén nước lên môi cô,vừa kịp in lại.
Nhìn dấu son môi, anh dán môi lên, hơi thu lại tròng mắt đen thâm trầm, mơ hồ ánh lửa vừa xẹt qua, giống như không chỉ đặt lên dấu son mồi mà còn là con mồi xinh đẹp nữa.
Cơn ác mộng không chỉ xuất hiện một lần, mà là hàng đêm quấn lấy cô.
Mạnh Nhược Kiều cơ hồ là gõ bàn phím nhanh chóng, sắc mắt tái nhợt giống quỷ, mắt thâm quầng nặng như gấu mèo, gương mặt cũng gầy hẳn đi.
Một tuần lễ nay, cô mỗi ngày đều mơ “mộng tình.”
Thầy thuốc với tiểu y tá, cao bồi hoãng dã với thiếu nữ rủi ro, giáo sư cùng học xinh không chỉ yêu mến... Tối hôm qua lại còn em vợ dụ dỗ anh rể… Mẹ ơi?
Ai ngờ lại đi dụ dỗ anh như vậy?
Mạnh Nhược Kiều quả thật muốn khóc, hàng đêm triền miên, đủ các loại tư tế, hơn nữa nóng đến mức khiến người ta mặt đỏ tim đập, để cho cô mỗi sáng đều bị dục vọng đốt người làm cho tỉnh lại.
Cuộc sống này liên tục trong một tuần lễ, cô thật nghi ngờ là cô chưa thỏa mãn dục vọng sao?
Hơn nữa, đáng sợ nhất vai nam chính đều cùng một người, trời ơi! Cô bị trúng tà sao? Tại sao cứ phải nằm mơ cùng Phạm Sĩ Hách làm dạng này dạng kia...
Cô rõ ràng đối với anh không có hứng thú, thậm chí vô cùng ghét đầu xe quỷ đó, làm sao thân thể lại cảm giác như thế chứ?
Đúng á! Dáng
“A?” Đi được một nửa, cô cảm giấc có gì không đúng lắm.
Quay đầu lại nhìn thấy giường lớn mềm mại, gian phòng xa lạ, không đúng, cô nhớ cô đang ở phòng tắm mà, tại sao lại như vậy?
Chân mày cô lập tức chau vào, chẳng lẽ Phạm Sĩ Hách mở cửa phòng tắm, sau đó đưa cô đến gian phòng này?
Không thể nào? Anh có lòng tốt bụng như vậy sao?
Nhưng sự thật đặt ở trước mắt, lần này được lắm, lại bị bắt được, cô còn ngủ cho tới khi trời tối, không biết bây giờ mấy giờ rồi!
Cô xem đồng hồ trên cổ tay một cái, sắp mười hai giờ rồi? Trời ơi, thế này quá muộn rồi~
Mạnh Nhược Kiều ảo não gãi đầu, lưỡng lự một hồi lâu, chậm rãi từ từ mở cửa, nheo mắt nhìn ra bên ngoài.
“Đã tỉnh rồi hả? Ngủ ngon không?” Nghe được tiếng cửa mở nhè nhẹ, Phạm Sĩ Hách nâng mắt lên, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt, tròng mắt đen nhìn cô hàm ý đùa cợt.
Ách! Mạnh Nhược Kiều nụ cười cứng lại, thấy anh chỉ mặc áo choàng tắm, tóc hơi rối, ngũ quan tuấn tú vì anh rút đi bộ dạng nghiêm cẩn hằng ngày, cô không khỏi nghĩ đến giấc mơ vừa nãy, trước mắt, anh cứ như hóa thân thành nô lệ hấp dẫn.
Gương mặt thoáng chốc ửng hồng, cô vội vàng bỏ qua một bên tầm mắt, không dám nhìn anh.
Mạnh Nhược Kiều, tỉnh lại, đây chỉ là mơ thôi!
Cô như vậy khiến anh chú ý, Phạm Sĩ Hách nghi ngờ nhìn cô: “Sao vậy?” Không có việc gì thì đỏ mặt cái gì vậy?
“Không có, không có gì!” Cô không tự chủ được, luống cuống, thái độ chột dạ, giấc mơ đầy tớ lúc nãy không ngừng nhiễu loạn cô.
“Thật sao?” Phạm Sĩ Hách nghi ngờ, thấy cô không dám nhìn anh, bình thường to gan nhìn anh bất đồng lắm cơ mà, như thế này không khỏi làm anh tò mò.
Kỳ lạ, người phụ nữ này nếu bị anh bắt được thì sẽ không co quắp yếu đuối như thế này mà cô sẽ tức giận nhìn lại anh mới đúng.
Anh đứng dậy đi về phía cô, tròng mắt đen sắc bén quan sát cô. “Tôi cảm thấy em có gì đấy là lạ.” Đi tới trước mặt cô, thấy cô còn cúi đầu, anh tự tay đụng vào cô.
“A!” Tay của anh vừa đụng vào mặt cô, cô bị hù nhảy dựng lên, khẩn trương bám vào cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn hốt hoảng.
Hơn nữa nhìn cổ áo anh lộ ra cơ ngực, cô nghĩ lại trong mơ lúc nãy cô vừa lấy tay sờ qua, thậm chí còn dùng móng tay ở trên da thịt anh khắc lên dấu vết!
Nhìn chằm chằm vào cơ ngực của anh, cô dùng sức nuốt nước miếng, tưởng tưởng anh bên trong cái gì cũng không mặc, cơ ngực bên dưới bền chắc, dưới bụng phải...
“Này!” Phạm Sĩ Hách giật mình. “Làm sao cô lại chảy máu mủi thế này hả?”
“A?” Mạnh Nhược Kiều mặt mờ mịt. “Máu mũi gì cơ?” Cô đưa tay sờ lỗ mũi, thấy máu đỏ tươi.
Phạm Sĩ Hách vội vàng cầm giấy lau mũi cô, cau mày khó hiểu nhìn cô. “Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại chảy máu mũi vậy?”
Cô có thể nói bởi vì cô đang suy nghĩ đen tối tới anh sao?
Hầy! Cô rốt cuộc là thế nào vậy?
Anh tới gần như vậy, lồng ngực bền chắc dán lấy cô, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh, thậm chí có thể ngửi thấy mùi của người đàn ông này.
“Hử? Thế nào máu mũi lại chảy càng nhiều rồi?”
Nghe được anh nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô vội vàng đẩy anh ra, nắm lấy khăn giấy, giống như đuổi ruồi dùng sức vẫy tay với anh.
“Tự tôi làm được, đừng đến gần.” Cô liếm môi, cảm thấy cổ họng khác thường.
“Rót cho tôi một ly nước.” Ra lệnh rất tự nhiên.
Phạm Sĩ Hách nhíu mày, cô bây giờ cho anh là người giúp việc sao? Nhìn bộ dạng cô chảy máu mũi nhếch nhác, không thèm so đo với cô, xoay người đi vào bếp rót nước.
“Nước đây.” Anh đưa cho cô ly nước.
Mạnh Nhược Kiều nhìn tay anh, không khỏi nghĩ đến bàn tay này của anh vừa sờ cô trong mộng như thế nào! Ô! Shit!
Máu mũi lại tiếp tục chảy, cô vội vàng hất đầu, cố gắng quên đi hình ảnh kia. “Để trên bàn đi, tự tôi cầm.”
Phạm Sĩ Hách chậm rãi chớp mắt. “Mạnh Nhược Kiều, xem ra cô sai bảo rất tự nhiên nhỉ?” Người phụ nữ này chưa tỉnh ngủ à? Quên thân phận mình rồi sao?
“Anh rể.” Hai chữ này cô gọi chột dạ, không dám nhìn anh. “Rót cho em cốc nước không lấy mạng anh mà phải không?”
“Chắc là không.” Anh phe phẩy chén nước, thấy cô vẫn cúi đầu, hơn nữa vẫn chảy máu mũi, anh nghi ngờ hỏi: “Nói chuyện kiểu gì mà không dám nhìn anh?”
Vừa hỏi, vừa thử đến gần cô.
“Anh có cái gì tốt mà nhìn?” Nhìn thấy bước chân của anh tới gần, cô vội vàng lui về phía sau. “Này! Chờ tới gần tôi, tránh ra!” Cô phất tay
“Tại sao em giống như là đang hồi hộp vậy?” Phạm Sĩ Hách nhếch môi, âm thanh nhẹ nhàng, săn sóc mở miệng. “Vẫn còn chảy máu mủi sao? Để anh rể xem chút nào!” Anh đến sát cô, khóa cô ở trong thân thể của anh.
“Không, không cần!” Cô luống cuống, tay phải khẩn trương, muốn đẩy anh ra.
“Này! Phạm Sĩ Hách! Anh đừng có mà quá đáng! Anh bây giờ là muốn ăn đậu hũ em vợ sao?”
“Có sao?” Phạm Sĩ Hách âm thanh vô tội, thân thể đàn ông dùng lực cứng rắn khóa cô lại.
“Anh chỉ là muốn quan tâm tới em vợ, em không phải là muốn uống nước sao?” Anh đem chén nước tới môi cô.
“Không cần anh đưa cho!” Mạnh Nhược Kiều khẩn trưởng đẩy chén nước ra, trong nháy mắt ly nước rơi xuống, khiến áo choàng tắm với ngực anh ướt.
Cô thừa cơ đẩy anh ra, vội vàng thoát khỏi không gian nhỏ này, cách xa anh.
“Đáng đời, ai bảo anh đùa giỡn em vợ!”
Nói xong, cô cũng chẳng thèm liếc anh một cái, không quan tâm đêm khuya, bên ngoài trời còn mưa, liền cầm túi, hốt hoảng lao ra cửa chính.
Nhìn cô giống như con thỏ nhỏ sợ hãi hoang mạng rời đi, Phạm Sĩ Hách cầm điện thoại lên: “Lão Lý, Mạnh tiểu thư vừa rời đi, đuổi theo cô ấy, lái xe đưa cô ấy trở về.”
Phân phó xong, anh để điện thoại xuống, lười biếng ngồi vào ghế salon, đốt điếu thuốc, khẽ thở ra khói mù, ngón tay thon dài lắc chén nước, tròng mắt đen nhìn dọc theo chén nước.
Phía trên có dấu môi son nhàn nhạt, đó là lúc nãy anh đem chén nước lên môi cô,vừa kịp in lại.
Nhìn dấu son môi, anh dán môi lên, hơi thu lại tròng mắt đen thâm trầm, mơ hồ ánh lửa vừa xẹt qua, giống như không chỉ đặt lên dấu son mồi mà còn là con mồi xinh đẹp nữa.
Cơn ác mộng không chỉ xuất hiện một lần, mà là hàng đêm quấn lấy cô.
Mạnh Nhược Kiều cơ hồ là gõ bàn phím nhanh chóng, sắc mắt tái nhợt giống quỷ, mắt thâm quầng nặng như gấu mèo, gương mặt cũng gầy hẳn đi.
Một tuần lễ nay, cô mỗi ngày đều mơ “mộng tình.”
Thầy thuốc với tiểu y tá, cao bồi hoãng dã với thiếu nữ rủi ro, giáo sư cùng học xinh không chỉ yêu mến... Tối hôm qua lại còn em vợ dụ dỗ anh rể… Mẹ ơi?
Ai ngờ lại đi dụ dỗ anh như vậy?
Mạnh Nhược Kiều quả thật muốn khóc, hàng đêm triền miên, đủ các loại tư tế, hơn nữa nóng đến mức khiến người ta mặt đỏ tim đập, để cho cô mỗi sáng đều bị dục vọng đốt người làm cho tỉnh lại.
Cuộc sống này liên tục trong một tuần lễ, cô thật nghi ngờ là cô chưa thỏa mãn dục vọng sao?
Hơn nữa, đáng sợ nhất vai nam chính đều cùng một người, trời ơi! Cô bị trúng tà sao? Tại sao cứ phải nằm mơ cùng Phạm Sĩ Hách làm dạng này dạng kia...
Cô rõ ràng đối với anh không có hứng thú, thậm chí vô cùng ghét đầu xe quỷ đó, làm sao thân thể lại cảm giác như thế chứ?
Đúng á! Dáng
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2031/2867
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2031/2867
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt