watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại-full

Lượt xem :
m gặp bánh mì nướng, khóe mắt liếc thấy đôi chân dài đi qua người cô, cô nhanh chóng ngước mắt, nhìn trộm đồ ăn nóng.

Nhịn không được, ánh mắt của cô nháy mắt sửng sốt, không kịp thu về.

Trứng tráng với màu vàng long lanh,tỏa sáng như bảo vật, không hề cháy sém, thậm chí lòng trắng còn sáng bóng, jam-bông cũng được niêm rất vừa vặn, cũng không bị cháy, bánh mì nướng quét bơ cháy vàng đều, giống như phủ xuống những mảnh kẹo đường.

Cô không tin được, há to mồm. Phạm Sĩ Hách lại làm như không thấy, vẻ mặt tự nhiên ngồi trên ghế, uống ngụm cà phê.

Ha... Gần như vậy, mà ngửi thấy mùi hương cà phê dậy lên, cô không nhịn được nuốt nước miếng một cái, sau đó nhìn anh cầm lên lọ muối, vẩy lên trứng tráng, cắt một miếng, đưa vào trong miệng.

A nha… Xem ra ăn thật ngon!

Ánh mắt khát vọng của cô chạm phải ánh mắt của anh, lập tức cúi đầu, tiếp tục gặm bữa ăn sáng trên tay, tuy nhiên ăn lại không ngon nữa rồi.

Cô nhớ đĩa trứng tráng kia, đột nhiên cảm thấy trong miệng có miếng trứng ngon lành.

“Cái này mới gọi là thức ăn, hiểu không?” Đem một miếng jam-bông vào trong miệng, âm thanh của Phạm Sĩ Hách lạnh nhạt, tỏ vẻ khinh thường.

Mạnh Nhược Kiều hừ lạnh một tiếng, ai thèm chứ?

Khoan đã? Không đúng, cô ngước mắt trừng anh: “Này, anh tự nấu được sao còn bảo tôi nấu?”

Phạm Sĩ Hách cắn miếng bánh mì nướng xốp giòn, cặm khăn giấy quẹt mồm, thong thả ung dung mở miệng: “Thật xin lỗi, là tôi quá coi trọng cô rồi.”

“…” Cô bây giờ là tự rước lấy nhục vào thân sao?

Mạnh Nhược Kiều cúi đầu hận, cắn miếng bánh mì nướng, đem miếng bánh mì nướng xé thành đôi, trút hận vào từng miếng bánh, dùng sức cắn.

Haiz, sống trên đời, bây giờ là lần đầu tiên ăn bữa sáng khó chịu như vậy, tại sao cô phải chịu như thế này chứ? Nếu có chí khí một chút, cô sẽ đem bữa sáng này vứt xuống mặt anh ta, lớn tiếng nói - Tôi đây không làm!

Có thể tưởng tượng ra chuyện như vậy, nhưng cô lại không có can đảm làm, nếu làm như vậy mà mất chuyện hợp tác, chẳng phải người đại diện là cô sẽ chịu thua sao?

Người đàn ông này tìm mọi cách trêu đùa cô, chính là muốn cô đầu hàng, nếu như cô tức giận lật bàn, chẳng phải là theo như anh ta mong muốn rồi sao?

Cô sẽ không như vậy mà chịu thua, anh ta không đuổi được cô đâu!

Mạnh Nhược Kiều ở trong lòng thề, đưa tay cầm lên phần ăn sáng cuối cùng, mặc dù trước mắt khẩu vị mất hết, nhưng không muốn lãng phí thức ăn nên vẫn há mồm tiếp tục ăn.

Phạm Sĩ Hách ăn xong đến miếng cuối cùng, uống xong cà phê, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng, không cảm xúc gì ra lệnh: ”Ăn xong, thu thập chén trên bàn, dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, sàn nhà cũng hơi bẩn, lau lại một chút, toàn bộ vật dụng trong nhà rửa qua một lần.”

“Sàn nhà nơi đó có bẩn...” Nói còn chưa dứt lời, nhìn thấy ánh mắt của anh,

Mạnh Nhược Kiều chuyển hướng: “Vâng, tôi biết rồi.”

“Ừ!” Phạm Sĩ Hách hài lòng đứng dậy, “Tôi còn có chuyện phải làm, nhớ lau dọn lại không cần phát ra âm thanh.” Nói xong, anh đi vào thư phòng, đi vào trước, bỏ lại một câu: “Đúng rồi, nhà tôi không có cây lau nhà, muốn lau sàn nhà thì dùng khăn lau nhé.”

Cái gì cơ? Mạnh Nhược Kiều nhìn bóng dáng anh rời đi, dùng khăn lau á? Cô nhìn sàn nhà, bàn tay dùng lực, bánh mì nướng chưa ăn xong lập tức dọn đi.

“Phạm Sĩ Hách!” Cô cắn răng, hận người đàn ông khốn khiếp kia, bánh mì nướng trong tay bóp lại, sau đó ném xuống đất đập.

Đập, đập chết đi! Ha...

Rõ ràng là toàn theo ý mình thôi hả! Hừ... Trong lòng có căm thù như thế nào, cô chỉ có thể ngoan ngoan làm người hầu, theo lời của ác ma, quỳ trên mặt đất, cầm khăn lau khổ cực lau chùi.

Lau xong sàn nhà với dụng cụ, lại ôm quần áo dơ đi giặt, dùng tay giặt từng cái một, lại đem ra ban công phơi khổ, sau đó là sửa sang lại y phục cho sạch sẽ, dùng bàn ủi áo sơ mi, sửa sang xong thì bỏ vào tủ đồ.

Hơn nữa, trong lúc sửa sang thì phải yên lặng không được phát ra âm thanh nào, bởi vì tên khốn khiếp nào đã hạ lệnh, tuyệt đối phải yên tĩnh không động tới anh ta.

Mẹ kiếp! Tên họ Phạm này đời trước nhất định là ác ma!

Mạnh Nhược Kiều duỗi người một cái, từ xương phát ra tiếng khách khách, dùng sức đấm bả vai, mệt đến muốn ngất đi.

Đã thiếu ngủ rồi mà phải làm việc cực nhọc tới tận trưa, cô cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, cả người cũng mệt mỏi theo! Mà cô làm khổ cực như vậy mà tên kia vẫn ở trong thư phòng, ngay cả một tiếng an ủi hay bảo cô nghỉ ngơi cũng không có.

Cô cũng không phải là giúp việc của anh ta nha! Cô tương lai là em vợ của anh đấy, em vợ! Ai lại đi đối đãi với em vợ như thế này?

Haiz, cũng may cô cũng không phải là vợ anh ta, cô bắt đầu thấy thông cảm cho người chị cùng cha khác mẹ của mình, không chỉ phải gả cho tên chồng này, hơn nữa anh ta còn là một tên đầu quỷ.

“Khổ như thế này mà còn phải trải qua 3 tháng, khi nào trở về nhất định phải bắt thị trưởng tăng lương.” Mạnh Nhược Kiều vừa thu dọn lại đống tạp chí, vừa lầu bầu.

Sau đó nghĩ đến… ba tháng? Trời ơi! Chẳng nhẽ cô sẽ thành giúp việc cho tên họ Phạm này 3 tháng ư? Không! Không được!

“Không được, nhất định phải tìm được người giúp việc, nếu không mình sẽ bị hành chết mất.” Ôm tạp chí, cô ngồi phịch lên ghế salon, cố gắng tìm cách.

“Đúng rồi... phải báo ngay cho công ty tìm giúp người, nếu không mình sẽ bị hành hạ tới chết mất... còn phải gọi điện thoại cho thị trưởng, giúp đỡ mình, nếu không mình biến mất 3 tháng liền sẽ bị cậu nhỏ nghi ngờ.” Cô thiếu chút nữa quên điều này.

“Về đến nhà còn phải xử lý nốt đống công việc còn dư nữa...mình lúc nào thì có thể rời khỏi đây nhỉ?” Cô liếc mắt về phía thư phòng, muốn đi hỏi Phạm Sĩ Hách, nhưng muốn phá đám anh ta, chọc cho anh ta khó chịu, ai bảo cho cô làm đông làm tây, cũng chẳng muốn bận rộn cả chiều đâu nhỉ?

Không cần... Cô có thể bí mật chuồn khỏi đây không nhỉ?

Nhưng chuồn đi sẽ còn thảm hại hơn, hic...Đầu bi thảm rũ xuống, Mạnh Nhược Kiều cảm thấy mình đáng thương nhất từ trước đến nay, cô có trêu trọc ai đâu chứ? Tại sao lại đối xử như vậy với cô?

“Hic... Thật là nhớ, muốn trở về thị trấn nhỏ, a...” Ngáp một cái, cô dụi mắt, lau đi nước mắt, lại ngáp. A... rất buồn ngủ.

Lắc đầu, Mạnh Nhược Kiều chớp mí mắt nặng trĩu, không nhịn được ngáp một cái, cô liếc thư phòng, trong lòng nghĩ: “Chỉ ngủ một chút chắc không sao chứ? Tên ác ma ở trong kia lâu vậy mà không có động tĩnh gì, có khi anh ta ở trong kia ngủ rồi cũng nên.” Tưởng tượng như vậy, cô cứ thản nhiên muốn ngủ luôn, đem tạp chí cất đi, lén lút đi vào phòng tắm, đóng kỹ rồi khóa cửa, cầm khăn tắm sạch sẽ trải lên mặt đất, khắc khổ nằm trên sàn nhà.

Sàn nhà thật cứng, nhưng cũng không ngăn được cơn buồn ngủ của cô.

Nằm xuống, để cho cô ngủ một chút là được rồi, một chút thôi...

Cô nghĩ vậy, hai mắt nhắm lại không mở nữa, chưa tới ba giây đã ngủ như chết.

Không bao lâu sau, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Phạm Sĩ Hách đứng ở cửa, cầm trong tay cái chìa khóa, cúi đầu nhìn người phụ nữ nằm ở sàn nhà. Cô ngủ rất sâu, tay chân cuộn vào, như trẻ nhỏ vậy. Ánh mắt anh chìm xuống, gương mặt không biểu cảm, sâu xa khó hiểu nhìn cô, tầm mắt quét qua chân trần tuyết trắng của cô, bắp chân nhỏ, vòng eo nhỏ gọn, vừa vặn, sau đó lại nhìn về khuôn mặt ngủ say nhỏ nh
<<1 ... 910111213 ... 21>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
2380/3216
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT