Tiểu thuyết Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Của Dạ Tiên Sinh-full
Lượt xem : |
hoa cúc ngoài cửa sổ.
Cô thở dài, nâng cái cốc màu hồng, uống một ngụm sôcôla nóng.
Ngày mai Dạ Bác Vũ sẽ sang Anh.
Đi những hai năm!
Cô tự nói với chính mình không nên để ý quá nhiều, nhưng trái tim dường như trống rỗng, làm cho cô không thể không thừa nhận một việc — từ khi ba ba mất, cô chuyển đến nhà họ Dạ, Dạ Bác Vũ ở trong lòng cô đã chiếm một vị trí quan trọng.
Cô giống như đà điểu nghĩ rằng nếu không nói mọi chuyện ra khỏi miệng, thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.
Khấu Khấu —
“Có thể vào không?” Ngoài cửa truyền đến tiếng Dạ Bác Vũ.
“Có thể.” Hạ Đậu Khấu xoay người, trong tay vẫn đang cầm cốc sô cô la nóng.
Dạ Bác Vũ mở cửa mà vào, quần áo anh luôn luôn chỉnh tề, lúc này lại mở toang hai nút áo sơ mi trước ngực, kiểu tóc được chải gọn gàng hàng ngày cũng có chút rối bù lên. Nhưng điều làm cho Hạ Đậu Khấu giật mình chính là vẻ cuồng loạn hiện rõ trong ánh mắt của anh.
Trừ khi giận dữ, nếu không thần sắc của Dạ Bác Vũ chưa bao giờ thay đổi.
Hạ Đậu Khấu buông cốc thủy tinh, mới đứng dậy liền nghe mùi rượu thoảng thoảng trên người anh.
“Anh uống rượu?”
“Bạn tôi mở tiệc tiễn biệt.” Anh đột nhiên vươn tay về phía cô.
“Uống sôcôla không thể giải rượu .” Cô đưa cái cốc tới tay anh.
Dạ Bác Vũ đặt cốc thủy tinh màu hồng của cô lên bàn, cầm cổ tay cô, giọng khàn khàn: “Tôi không có nói, sao cô biết tôi muốn uống sôcôla?”
Miệng anh phà ra vị rượu làm đầu Hạ Đậu Khấu choáng váng, làn da nơi tay bị anh chạm giống như bị bỏng.
“Tôi…… Chính là biết.” Cô không mở mắt, vụng trộm nói nhỏ.
Dạ Bác Vũ nắm cằm cô kéo lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đang khiếp sợ của cô.
Ngày mai anh sẽ rời khỏi, trong khi hai người vẫn như vậy, không đến nơi đến chốn giằng co qua lại, khiến anh uống quá mấy chén.
Nhưng uống rượu càng nhiều, đầu anh càng tràn ngập bóng dáng của cô, đột nhiên anh cảm thấy không thể nào chịu được, nghĩ không ra rốt cuộc cô nghĩ gì trong đầu, cho nên bước chân anh nhịn không được đến trước cửa phòng cô.
“Vậy em biết kế tiếp tôi muốn làm cái gì không?” Dạ Bác Vũ khàn khàn giọng hỏi.
Hạ Đậu Khấu lắc đầu, bất giác cắn môi.
Dạ Bác Vũ nắm chặt cổ tay cô, Hạ Đậu Khấu đứng không vững, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, môi anh đã chạm lên môi cô.
“Anh làm cái gì!” Tay cô vung lên tát anh một cái, dùng lực rất mạnh, làm cho toàn bộ thân mình cô đều nghiêng sang một bên, chạm phải cốc thủy tinh màu hồng.
Cốc thủy tinh trong nháy mắt rớt xuống sàn, vỡ thành nhiều mảnh, sôcôla giống như máu tràng ra lênh láng trên sàn đá cẩm thạch màu trắng.
Phía sau lưng Hạ Đậu Khấu chợt lạnh, đờ đẫn nhìn những mảnh cốc nhỏ, cảm giác như chút mối liên hệ cuối cùng của mình và ba ba đã bị cắt đứt.
Dạ Bác Vũ cũng ngây ngẩn cả người, anh nhìn những mảnh nhỏ, nhìn cô vẻ mặt như tan nát cõi lòng, tay anh nắm chặt thành quyền, hận không thể đấm mình một đấm.
“Anh thực xin lỗi.” Dạ Bác Vũ nói.
“Anh tránh ra!” Hạ Đậu Khấu khom người nhìn những mảnh nhỏ của cái cốc, chậm chạp không có cách nào để di chuyển người, cứ mong rằng cái cốc kia chưa hề vỡ.
“Tôi tìm mua một cái cốc giống vậy cho em……” Anh vừa muốn di chuyển thân, thầm nghĩ bù lại chút gì đó.
“Nhưng nó không phải là của ba ba mua cho tôi .” Cô lắc đầu, đột nhiên rất muốn òa khóc lớn.
Cái cốc vỡ, Dạ Bác Vũ muốn xuất ngoại, lại còn có, vừa rồi anh hôn cô là vì cái gì? mọi chuyện lộn xộn cả lên, làm cho Hạ Đậu Khấu dùng sức cắn mu bàn tay.
“Đây là lỗi của tôi, muốn tôi đền bù cho em như thế nào cũng được.” Dạ Bác Vũ nói gấp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
“Vỡ, đã vỡ……” Hạ Đậu Khấu thì thào lẩm bẩm, bất ngờ một giọt nước từ hốc mắt chảy ra.
“Kỷ niệm đương nhiên là vô giá, nhưng chúng cần phải hướng tới tương lai. Nếu em muốn sang Anh học, tôi nguyện ý chi trả học phí cùng chi phí ở Anh của em xem như đền bù .” Dạ Bác Vũ bật thốt lên nói.
Hạ Đậu Khấu ngửa đầu nhìn khuôn mặt áy náy cùng lo lắng của anh, mày liễu nhíu lại, tâm lại hơi hơi rung động một chút.
“Tôi đầu tư buôn bán ở công ty kiếm được không ít tiền lời, học phí của em với tôi mà nói là không đáng kể, đây là cách duy nhất cũng là tốt nhất tôi có thể bồi thường cho em. Tôi nghĩ, nếu em có thể học ngành em có hứng thú, về sau có thể gắn bó với công việc đó, cha em ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy thật vui mừng.” Dạ Bác Vũ dùng khẩu khí khi làm việc để nói chuyện, dấu diếm một chút ít chột dạ trong lòng.
Anh thừa nhận anh có tư tâm, đề nghị này với anh mà nói, vẫn là chiếm tiện nghi.
Hạ Đậu Khấu cúi đầu nhìn chiếc cốc vỡ, cắn cắn môi, trong đầu không ngừng đấu tranh.
Ba ba từng nói nếu anh có năng lực, anh sẽ dùng hết mọi cách giúp cô xuất ngoại. Với ba ba mà nói, con gái có thể xuất ngoại, cũng là một vinh quang. Bởi vậy, cô biết ba ba sẽ hy vọng cô sang Anh học đại học ……
“Một cái cốc có thể đổi một chuyến xuất ngoại du học, tôi không thể lợi dụng chiếm tiện nghi được.” Cô lắc đầu nói.
“Đó không phải một cái cốc bình thường, nếu có thể dùng tiền bù lại, tôi cũng sẽ an tâm. Cho nên, em đừng để tâm làm gì. Tuy rằng ngày mai tôi sẽ xuất ngoại, nhưng tôi có thể sắp xếp cho em trong một tháng tới cũng sẽ sang Anh cùng tôi.” Dạ Bác Vũ bình tĩnh nhìn vào mắt cô, trấn định như thể anh vừa mời cô ăn một bữa cơm vậy.
Hạ Đậu Khấu nhìn anh, tuy rằng đề nghị của anh có chút không ổn, dễ khiến người khác cảm thấy khó chịu, nhưng kỳ thật lòng cô đã dao động. Huống hồ, cùng anh đi nước ngoài, cô sẽ không phải sợ điều gì……
“Anh đi hỏi mẹ tôi, mẹ đồng ý tôi liền đồng ý.” Hạ Đậu Khấu nói.
“Tôi biết rồi.” Dạ Bác Vũ gật đầu, cố gắng không biểu lộ quá nhiều vui sướng lên mặt.
Dì Chương nhất định sẽ đồng ý, bời vì Dạ Bác Vũ anh đã muốn làm chuyện gì, nhất định sẽ làm được.
Anh khom người thay cô nhặt những mảnh cốc vỡ, lại đi vào phòng tắm của cô, lấy khăn lau sàn. Sau đó, anh cầm cánh tay cô, muốn cô ngồi vào ghế dựa.
“Anh muốn làm gì!” Hạ Đậu Khấu bỗng dưng cả kinh, trực giác đẩy anh ra, lùi ra sau cách xa anh.
Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt phòng bị của cô, cảm thấy thật thất vọng đau khổ, chỉ ảo não tự trách mình vừa rồi xúc động hủy đi tín nhiệm của cô với anh trước đây.
“Thật xin lỗi, vừa rồi uống hơi quá chén, không cẩn thận hôn em, tôi cam đoan về sau sẽ không uống rượu loạn tính nữa.” giọng anh khàn khàn nói.
Hạ Đậu Khấu muốn hỏi anh vì sao lại hôn cô, nhưng cô tự ép mình cúi mặt nhìn sàn nhà.
Cô phát hiện chính mình không muốn biết đáp án, nhất là tại thời điểm này, anh nói chuyện với mẹ về việc muốn gánh toàn bộ học phí của cô tại Anh. Nếu cô không động tâm với anh, cô có thể không thẹn với lương tâm khi đứng trước mặt mẹ.
“Tôi nhận lời giải thích của anh, cũng hy vọng anh tuân thủ lời hứa đó, sau này không được uống rượu loạn tính nữa.” Hạ Đậu Khấu thấp giọng nói.
Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt cô cúi xuống, lòng vì ánh mắt cô mà nát thành từng mảnh vụn. Bởi vì ngay cả hỏi cô cũng không hỏi anh vì sao lại hôn cô, điều đó có nghĩa rằng –
Cô không hề quyến luyến anh ……
***
Ba năm sau, nước Anh–
“Hạ Đ
Cô thở dài, nâng cái cốc màu hồng, uống một ngụm sôcôla nóng.
Ngày mai Dạ Bác Vũ sẽ sang Anh.
Đi những hai năm!
Cô tự nói với chính mình không nên để ý quá nhiều, nhưng trái tim dường như trống rỗng, làm cho cô không thể không thừa nhận một việc — từ khi ba ba mất, cô chuyển đến nhà họ Dạ, Dạ Bác Vũ ở trong lòng cô đã chiếm một vị trí quan trọng.
Cô giống như đà điểu nghĩ rằng nếu không nói mọi chuyện ra khỏi miệng, thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.
Khấu Khấu —
“Có thể vào không?” Ngoài cửa truyền đến tiếng Dạ Bác Vũ.
“Có thể.” Hạ Đậu Khấu xoay người, trong tay vẫn đang cầm cốc sô cô la nóng.
Dạ Bác Vũ mở cửa mà vào, quần áo anh luôn luôn chỉnh tề, lúc này lại mở toang hai nút áo sơ mi trước ngực, kiểu tóc được chải gọn gàng hàng ngày cũng có chút rối bù lên. Nhưng điều làm cho Hạ Đậu Khấu giật mình chính là vẻ cuồng loạn hiện rõ trong ánh mắt của anh.
Trừ khi giận dữ, nếu không thần sắc của Dạ Bác Vũ chưa bao giờ thay đổi.
Hạ Đậu Khấu buông cốc thủy tinh, mới đứng dậy liền nghe mùi rượu thoảng thoảng trên người anh.
“Anh uống rượu?”
“Bạn tôi mở tiệc tiễn biệt.” Anh đột nhiên vươn tay về phía cô.
“Uống sôcôla không thể giải rượu .” Cô đưa cái cốc tới tay anh.
Dạ Bác Vũ đặt cốc thủy tinh màu hồng của cô lên bàn, cầm cổ tay cô, giọng khàn khàn: “Tôi không có nói, sao cô biết tôi muốn uống sôcôla?”
Miệng anh phà ra vị rượu làm đầu Hạ Đậu Khấu choáng váng, làn da nơi tay bị anh chạm giống như bị bỏng.
“Tôi…… Chính là biết.” Cô không mở mắt, vụng trộm nói nhỏ.
Dạ Bác Vũ nắm cằm cô kéo lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đang khiếp sợ của cô.
Ngày mai anh sẽ rời khỏi, trong khi hai người vẫn như vậy, không đến nơi đến chốn giằng co qua lại, khiến anh uống quá mấy chén.
Nhưng uống rượu càng nhiều, đầu anh càng tràn ngập bóng dáng của cô, đột nhiên anh cảm thấy không thể nào chịu được, nghĩ không ra rốt cuộc cô nghĩ gì trong đầu, cho nên bước chân anh nhịn không được đến trước cửa phòng cô.
“Vậy em biết kế tiếp tôi muốn làm cái gì không?” Dạ Bác Vũ khàn khàn giọng hỏi.
Hạ Đậu Khấu lắc đầu, bất giác cắn môi.
Dạ Bác Vũ nắm chặt cổ tay cô, Hạ Đậu Khấu đứng không vững, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, môi anh đã chạm lên môi cô.
“Anh làm cái gì!” Tay cô vung lên tát anh một cái, dùng lực rất mạnh, làm cho toàn bộ thân mình cô đều nghiêng sang một bên, chạm phải cốc thủy tinh màu hồng.
Cốc thủy tinh trong nháy mắt rớt xuống sàn, vỡ thành nhiều mảnh, sôcôla giống như máu tràng ra lênh láng trên sàn đá cẩm thạch màu trắng.
Phía sau lưng Hạ Đậu Khấu chợt lạnh, đờ đẫn nhìn những mảnh cốc nhỏ, cảm giác như chút mối liên hệ cuối cùng của mình và ba ba đã bị cắt đứt.
Dạ Bác Vũ cũng ngây ngẩn cả người, anh nhìn những mảnh nhỏ, nhìn cô vẻ mặt như tan nát cõi lòng, tay anh nắm chặt thành quyền, hận không thể đấm mình một đấm.
“Anh thực xin lỗi.” Dạ Bác Vũ nói.
“Anh tránh ra!” Hạ Đậu Khấu khom người nhìn những mảnh nhỏ của cái cốc, chậm chạp không có cách nào để di chuyển người, cứ mong rằng cái cốc kia chưa hề vỡ.
“Tôi tìm mua một cái cốc giống vậy cho em……” Anh vừa muốn di chuyển thân, thầm nghĩ bù lại chút gì đó.
“Nhưng nó không phải là của ba ba mua cho tôi .” Cô lắc đầu, đột nhiên rất muốn òa khóc lớn.
Cái cốc vỡ, Dạ Bác Vũ muốn xuất ngoại, lại còn có, vừa rồi anh hôn cô là vì cái gì? mọi chuyện lộn xộn cả lên, làm cho Hạ Đậu Khấu dùng sức cắn mu bàn tay.
“Đây là lỗi của tôi, muốn tôi đền bù cho em như thế nào cũng được.” Dạ Bác Vũ nói gấp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
“Vỡ, đã vỡ……” Hạ Đậu Khấu thì thào lẩm bẩm, bất ngờ một giọt nước từ hốc mắt chảy ra.
“Kỷ niệm đương nhiên là vô giá, nhưng chúng cần phải hướng tới tương lai. Nếu em muốn sang Anh học, tôi nguyện ý chi trả học phí cùng chi phí ở Anh của em xem như đền bù .” Dạ Bác Vũ bật thốt lên nói.
Hạ Đậu Khấu ngửa đầu nhìn khuôn mặt áy náy cùng lo lắng của anh, mày liễu nhíu lại, tâm lại hơi hơi rung động một chút.
“Tôi đầu tư buôn bán ở công ty kiếm được không ít tiền lời, học phí của em với tôi mà nói là không đáng kể, đây là cách duy nhất cũng là tốt nhất tôi có thể bồi thường cho em. Tôi nghĩ, nếu em có thể học ngành em có hứng thú, về sau có thể gắn bó với công việc đó, cha em ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy thật vui mừng.” Dạ Bác Vũ dùng khẩu khí khi làm việc để nói chuyện, dấu diếm một chút ít chột dạ trong lòng.
Anh thừa nhận anh có tư tâm, đề nghị này với anh mà nói, vẫn là chiếm tiện nghi.
Hạ Đậu Khấu cúi đầu nhìn chiếc cốc vỡ, cắn cắn môi, trong đầu không ngừng đấu tranh.
Ba ba từng nói nếu anh có năng lực, anh sẽ dùng hết mọi cách giúp cô xuất ngoại. Với ba ba mà nói, con gái có thể xuất ngoại, cũng là một vinh quang. Bởi vậy, cô biết ba ba sẽ hy vọng cô sang Anh học đại học ……
“Một cái cốc có thể đổi một chuyến xuất ngoại du học, tôi không thể lợi dụng chiếm tiện nghi được.” Cô lắc đầu nói.
“Đó không phải một cái cốc bình thường, nếu có thể dùng tiền bù lại, tôi cũng sẽ an tâm. Cho nên, em đừng để tâm làm gì. Tuy rằng ngày mai tôi sẽ xuất ngoại, nhưng tôi có thể sắp xếp cho em trong một tháng tới cũng sẽ sang Anh cùng tôi.” Dạ Bác Vũ bình tĩnh nhìn vào mắt cô, trấn định như thể anh vừa mời cô ăn một bữa cơm vậy.
Hạ Đậu Khấu nhìn anh, tuy rằng đề nghị của anh có chút không ổn, dễ khiến người khác cảm thấy khó chịu, nhưng kỳ thật lòng cô đã dao động. Huống hồ, cùng anh đi nước ngoài, cô sẽ không phải sợ điều gì……
“Anh đi hỏi mẹ tôi, mẹ đồng ý tôi liền đồng ý.” Hạ Đậu Khấu nói.
“Tôi biết rồi.” Dạ Bác Vũ gật đầu, cố gắng không biểu lộ quá nhiều vui sướng lên mặt.
Dì Chương nhất định sẽ đồng ý, bời vì Dạ Bác Vũ anh đã muốn làm chuyện gì, nhất định sẽ làm được.
Anh khom người thay cô nhặt những mảnh cốc vỡ, lại đi vào phòng tắm của cô, lấy khăn lau sàn. Sau đó, anh cầm cánh tay cô, muốn cô ngồi vào ghế dựa.
“Anh muốn làm gì!” Hạ Đậu Khấu bỗng dưng cả kinh, trực giác đẩy anh ra, lùi ra sau cách xa anh.
Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt phòng bị của cô, cảm thấy thật thất vọng đau khổ, chỉ ảo não tự trách mình vừa rồi xúc động hủy đi tín nhiệm của cô với anh trước đây.
“Thật xin lỗi, vừa rồi uống hơi quá chén, không cẩn thận hôn em, tôi cam đoan về sau sẽ không uống rượu loạn tính nữa.” giọng anh khàn khàn nói.
Hạ Đậu Khấu muốn hỏi anh vì sao lại hôn cô, nhưng cô tự ép mình cúi mặt nhìn sàn nhà.
Cô phát hiện chính mình không muốn biết đáp án, nhất là tại thời điểm này, anh nói chuyện với mẹ về việc muốn gánh toàn bộ học phí của cô tại Anh. Nếu cô không động tâm với anh, cô có thể không thẹn với lương tâm khi đứng trước mặt mẹ.
“Tôi nhận lời giải thích của anh, cũng hy vọng anh tuân thủ lời hứa đó, sau này không được uống rượu loạn tính nữa.” Hạ Đậu Khấu thấp giọng nói.
Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt cô cúi xuống, lòng vì ánh mắt cô mà nát thành từng mảnh vụn. Bởi vì ngay cả hỏi cô cũng không hỏi anh vì sao lại hôn cô, điều đó có nghĩa rằng –
Cô không hề quyến luyến anh ……
***
Ba năm sau, nước Anh–
“Hạ Đ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1090/1926
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1090/1926
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt