watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh-full

Lượt xem :
uyền thông, cũng không đắc tội với ai, kẻ nào đã tung tin đồn này còn để Đan Tâm đọc được. Để hắn biết được là ai kẻ đó đừng mong được yên ổn. Vẫn may Đan Tâm không biết hắn là người thừa kế KN, nếu không hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.


Chương 9
"Thiên Vũ, nếu bây giờ có kẻ chặng đường chúng ta anh sẽ làm gì?"

Gần tới 20-11, văn nghệ văn gừng choáng gần hết thời gian. Cô không tham gia nhưng hằng ngày vẫn có mặt để cổ vũ tinh thần cho Thảo mama. Bây giờ khoảng 6 giờ tối Đan Tâm cùng Lâm Thiên Vũ đi trên con đường vắng không một bóng người, lúc chiều chiếc xe đạp điện yêu quý đòi bãi công vào bệnh viện nghĩ ngơi vài ngày.

Câu hỏi đột ngột của Đan Tâm làm Lâm Thiên Vũ dừng bước, hắn có thể làm gì khi chỉ là một hồn ma không chạm vào được ai ngoài cô. Không chạm được đồng nghĩa với không đánh được, cô biết rõ mà còn hỏi hắn.

"Anh khỏi cần nghĩ nhiều hại não, nhìn xem."

Có ba anh chàng đang tiến về phía cô, trên môi là nụ cười vạn năm không đổi của các bậc yêu râu xanh. Lúc hỏi Lâm Thiên Vũ câu đó cô đã nhìn thấy ba người này rồi. Đêm tối trên đường vắng vẻ gặp mấy tình huống này không có gì là lạ, những lần trước cô giải quyết như thế nào thì hôm nay cứ thế mà làm. Nhìn tà áo dài trắng thướt tha, thục nữ mặc trên người và hồn ma đẹp trai đứng bên cạnh có chút ảo não, thế này phải nhẹ tay một chút.

Anh trọc đầu cao cao đi đến trước mặt cô, nụ cười dê xồm treo trên môi thật hợp thời, mở lời "tán tỉnh".

"Em gái đi đâu một mình buồn vậy nè, có cần anh đưa em về nhà không?"

Trong tình huống này các cô gái khác có thể phản ứng theo ba kiểu thường thấy nhất.

Thứ nhất: Mắng cho ông anh này một trận rồi bỏ đi nếu như ông anh này chỉ buông lời tán tỉnh mà không động tay động chân. Còn ngược lại thì cách tốt nhất là đập cho ông anh này một trận te tua, bò lê bò càng rồi oanh oanh liệt liệt bỏ đi trong chiến thắng nếu như bạn tự tin mình đánh nhau giỏi hơn ông anh này.

Thứ hai: Em là gái ngoan, nói vài lời rồi bỏ đi lòng thấp thỏm không yên. Và tùy vào loại người mà em gặp phải để quyết định xem em có thể thoát thân hay không.

Thứ ba: Dân chơi không sợ mưa rơi, anh đã có lời mời thì chúng ta cùng Let's go.

Còn Đan Tâm thì sẽ như thế nào, có thể là tổng hợp của ba cách trên.

Lâm Thiên Vũ lo lắng, nếu hắn là người nhất định ba tên này phải bó bột.........nhưng mà Đan Tâm rất bình tĩnh thì phải, còn có những hành động khiến hắn không hiểu gì cả. Cô bé này lại muốn bày trò gì nữa đây.

Đan Tâm không chút nao núng, nở nụ cười e lệ.

"Trên đường đi học về xe đạp em bị hư phải đi sửa, nhà cũng không còn xa không cần làm phiền ba anh đâu."

Anh đầu đinh đứng bên cạnh nói chen vào, nhìn cô em xinh đẹp trong lòng bắt đầu ngứa ngáy.

"Em nói gì lạ vậy ba anh tiện đường, tiện đường mà."

Đan Tâm nhìn về phía xa xa nơi đậu hai chiếc novor, tiện đường cái con khỉ, rõ ràng là ngược đường. Vân vê tà áo dài tỏ ra khó xử.

"Nhưng mà....."

Anh chàng cuối cùng, bề ngoài dễ nhìn nhất, lịch sự nhất mở miệng. Đan Tâm không cần hỏi cũng biết đây là chủ xị của hai ông anh còn lại. Thầm khinh bỉ, dân lưu manh giả danh trí thức.

"Dù sao cũng tiện đường, em là con gái đêm hôm đi một mình không tiện, để anh đưa em về ba mẹ ở nhà chờ lâu không thấy em về sẽ lo lắng."

Đan Tâm đắng đo một lúc lâu mới gật đầu đồng ý.

Ba anh chàng mừng như điên, cô em này dễ lừa thật.

Chỉ có thể dùng hai từ "hóa đá" để hình dung Lâm Thiên Vũ. Đan Tâm không phải là người dễ "dụ" thế này.

"Cô ngốc hay sao mà đi theo bọn họ."

Đan Tâm liếc xéo Lâm Thiên Vũ, im lặng bước theo ba người kia. Lúc đầu cô cũng định đánh nhanh rút gọn nhưng nhìn Lâm Thiên Vũ cô lại nổi hứng muốn đùa.

Anh đầu đinh ngồi lên xe anh trọc đầu, còn anh "trí thức" chờ cô ngồi lên xe, đợi mãi không thấy Đan Tâm lên xe, anh trí thức quay lại hỏi:


Chương 10
"Sao em không lên?"

"Nhà em ở hướng này mà, anh quay xe lại em sẽ lên."

Anh trọc đầu thấy không ổn nhảy vào phụ giúp đại ca.

"Trời hơi nóng, ở gần đây có quán bar chúng ta vào đó uống gì đã."

Đan Tâm suy nghĩ không biết mấy ông anh này có phải thiếu não hay không, tháng 11 nóng cái gì, có đầu anh nóng á. Lí do này cũng đem ra lừa người được.

Anh đầu đinh không đợi được nữa, chụp tay Đan Tâm muốn lôi lên xe, ai ngờ:

"Ai nha, anh làm em đau đó."

Giọng nói này đặc biệt làm ba anh chàng thấy ngứa tai, tiếng nói ngọt như mật, nũng nịu như mấy cô em đi nhảy ở vũ trường mà bọn họ hay lui tới. Chưa tới hai giây cô em này đã chuyển từ gái ngoan sang dân chơi sành điệu rồi.

Lâm Thiên Vũ hóa đá tập hai, lật mặt như lật sách, có năng khiếu làm diễn viên. Lúc đầu hắn còn thấy lo lắng còn bây giờ........ một chút cũng không, nhìn giống như cô đang lừa ba anh chàng này hơn là cô bị ba anh chàng này lừa.

Anh trí thức nói lời dễ nghe.

"Em lên đây đi, đi uống nước rồi về."

"Trời tối rồi em không đi đâu, ba anh thấy nóng thì cứ đi uống nước không cần để ý tới em, em tự về được rồi."

Nói xong Đan Tâm đi thẳng, không đùa nữa bây gờ muốn đánh thì cô cũng chiều. Nhìn mặt Lâm Thiên Vũ mà xem âm âm u u như có bão, hồn ma đẹp trai lúc nỗi giận sẽ như thế nào nhỉ? Cô cũng không muốn nếm thử, người thường ngày ôn hòa lúc nỗi bão là đáng sợ nhất.

Anh trọc đầu thấy tình hình đi lệch kế hoạch đuổi theo giữ tay cô lại, nụ cười khả ố.

"Em gái, ba anh nãy giờ nói với em tốn nước bọt như thế em cũng phải cho ba anh uống chút gì chứ, đâu thể dễ dàng bỏ đi được."

Đan Tâm nhìn móng vuốt của anh trọc đầu cầm cổ tay mình có chút ngứa mắt. Dễ dàng lật tay lại cầm lấy cổ tay anh đầu trọc. Yên tâm lực tay của cô "rất nhẹ", mười ba năm luyện karate lực tay của cô chỉ có thể làm trật tay, bong gân "chút xíu" thôi.

"A......"

Anh đầu trọc kêu lên đau đớn, cầm lấy cổ tay mà Đan Tâm mới buôn ra. Mẹ kiếp con bé này mảnh mai thế này mà lại biết võ, lực tay còn mạnh hơn cả hắn.

Anh đầu đinh nhìn đồng bọn bị đau nhảy ra tương trợ, thề sẽ đem cô em này ăn sạch sẽ.

Cô ghét nhất ánh mắt trần trụi của anh chàng này, chân nhất lên luồng qua háng anh đầu đinh dừng lạ ở nơi có "tiểu đệ đệ" với một lực "vừa phải". Anh đầu đinh ăn đau ở chỗ hiểm, ôm lấy "tiểu đệ đệ" nhảy tưng tưng.

Lâm Thiên Vũ đứng xem kịch cười đến nỗi hai mắt cũng nheo lại, cô bé này thì ra là chân nhân bất lộ tướng.

Chỉ còn anh chàng trí thức, đàn em ra trận thất bại thảm hại, thân làm đại ca mà đứng đó là không được đâu, nhìn khắp cơ thể của ông anh này nơi đó là đáng đánh nhất.

Ông anh trí thức trước khi ra trận không quên gửi thư khiêu chiến mang đầy tính nhân văn sâu sắc.

"Em gái làm hai người bạn của anh thành ra thế này, em đi không được rồi. Anh cũng không thể nhìn thấy bạn bị đánh mà khoanh tay đứng nhìn, nếu anh có lỡ tay làm em bị thương đừng trách anh không thương hoa tiếc ngọc."

Đan Tâm khinh bỉ, thương hoa tiếc ngọc cái khỉ gì, đánh thì đánh đại cho rồi còn làm ra vẻ ta đây bị ép buộc mà chắc gì anh đã động được vào sợi tóc của tôi mà thương với không thương.

Đan Tâm nhìn ông anh trí thức hùng hổ tiến lại gần, nhẹ nhàng phô diễn một cú đá xoay người đẹp mắt đầy tính thường thức mĩ thuật.

"Bốp...."

Anh trí thức lãnh ngay cú đá vào
<<1 ... 56789 ... 51>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
2217/3053
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT