Tiểu thuyết Học Làm Ông Xã-full
Lượt xem : |
y?”. Lời nói của cô làm cho anh không còn kiên nhẫn nữa.
Cô tức giận nên có thể quát anh nhưng cô không thể nói mấy câu xàm xàm như thế chứ.
Làm việc cả ngày, tới gần sáng mới về nhà, anh mệt mỏi lắm rồi. Anh thừa nhận tối nay anh thất hứa là sai nhưng không tới mức cô phải tức giận như vậy, mà anh cũng đã nói rồi sau này anh sẽ giành thời gian chăm sóc hai mẹ con cô, nhưng phải đợi khi vụ kiện kia kết thúc đã.
“Tâm Phi, anh không biết tối nay em có chuyện gì, tự nhiên lại tức giận với anh. Anh đang mệt, sáng mai anh còn phải ra tòa, chuyện này nói sau được không?”. Anh chưa bao giờ nghĩ hai vợ chồng sẽ cãi nhau, nhưng đây không phải là lúc để cãi nhau, anh cần tắm rửa, đi ngủ.
“Không được, em và anh phải nói chuyện rõ ràng”. Cô bướng bỉnh nói.
“Tâm Phi!”
“Nếu giờ không nói, sau này không còn dịp nào nữa để nói”.
“Em đang nói gì?”. Tề Diệu cảm thấy tối nay vợ anh rất lạ, đây là cô gái mà anh biết hơn hai mươi năm sao?
“Tề Diệu, Duy Duy rất yêu anh, em mong anh giành nhiều thời gian cho con, anh đồng ý với em được không?”. Coi như đây là yêu cầu cuối cùng của cô.
“Anh nói rồi, để sau đi!”.
“Tề Diệu, em muốn anh đồng ý với em bây giờ”. Cô kiên trì nói.
“Trình Tâm Phi, em chưa bao giờ cố tình gây sự với anh như thế này”.
“Vì sao em phải cố tình gây sự, mới có một lần này thôi mà. Anh, đồng ý với em, anh phải giành thời gian cho con”.
Anh mới thất hứa có một lần mà cô lại như sắp phát điên rồi. Tề Diệu nghĩ, nếu tối nay anh không đồng ý, chắc cô sẽ làm ầm lên mất.
“Ừm, anh đồng ý. Giờ anh về phòng tắm rửa được chưa?”. Anh xoay người đi tới phòng, nhưng vợ anh vẫn đứng chôn chân tại chỗ.
“Em lấy quần áo cho anh rồi, em để trên giường. Tối nay em muốn ngủ ở phòng khách”. Trình Tâm Phi nói xong bước vào trong phòng, đóng sầm cửa lại.
Tề Diệu không tin được, cô muốn anh và cô ngủ riêng. Rốt cuộc tối nay cô làm sao vậy?.
Anh vò đầu, không thể hiểu được thái độ của cô. Thở dài, anh đi vào trong phòng ngủ.
Hôm nay là cái ngày gì thế này! Ở Sở đã lộn xộn, về nhà cũng loạn cả lên.
Ngày mai, vụ kiện kia chấm dứt, anh phải nói chuyện với cô vì sao lại phải ngủ riêng.
***
Nhưng điều mà anh không ngờ tới là buổi chiều khi anh trở lại Sở, nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh của vợ anh là đơn ly hôn. Và cô cũng đã ký tên.
Chết tiệt!
Cô ấy nghĩ cái gì vậy?
Anh nhìn đơn ly hôn, không biết vì sao Tâm Phi lại như vậy, bất giác anh thấy bất an.
Anh gọi ngay về nhà, chờ lâu lắc cũng không có ai nhấc máy, liền gọi cho cô.
“Trình Tâm Phi, em ăn nhầm cái gì vậy? Tự nhiên lại ký cái của nợ này đưa cho anh?”. Tề Diệu quát to.
“Anh xem rồi à?”
“Trình Tâm Phi, em đang ở đâu? Anh tới đó ngay bây giờ”.
“Diệu, anh đừng tìm em. Em đã quyết định ly hôn với anh. Sáng nay sau khi anh đi làm, em đã chuẩn bị xong xuôi hành lý, dọn ra khỏi nhà rồi”.
Chuyện gì thế này, cô dọn đi sao? Gương mặt Tề Diệu cứng đờ, vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.
“Trình Tâm Phi, em nói đi, em đang ở đâu?”. [Bơ vừa ngậm kẹo vừa nói: “Dzạ thưa anh. Em biết. Cho em tiền em nói cho!”)
“Diệu, em quyết định ly hôn rồi. Sau này, anh và em không có quan hệ gì nữa hết. Duy Duy do anh nuôi nấng. Em biết anh cũng bận rộn nhiều việc nên con đang ở nhà ba mẹ em, ba mẹ sẽ chăm sóc cho con. Mà em thấy con ở nhà ba mẹ em cũng rất tiện vì gần nhà trẻ”.
Thấy vợ kiên quyết nói ly hôn anh, còn gửi con ở nhà mẹ đẻ, Tề Diệu bừng bừng tức giận.
“Trình Tâm Phi, em nghe cho rõ. Anh-không-ly-hôn-đâu!”.
“Diệu……”
“Anh không bao giờ ly hôn, cả đời này em cũng đừng nghĩ anh sẽ đồng ý ly hôn”.
“Diệu, anh đừng vậy mà. Hai chúng mình một chút cũng không hợp nhau”.
“Em nói xàm gì thế? Hai chúng mình sống gần nhau hai mươi năm, hôm nay em lại nói anh và em không hợp nhau? Trình Tâm Phi, em muốn gì đây? Chỉ vì anh không đi ăn với hai mẹ con em mà em lại muốn ly hôn với anh?”
Đầu dây bên kia im lặng, anh lại thấy nóng cả mặt.
“Đừng có im lặng, anh muốn biết chính xác lý do vì sao phải ly hôn, hay chuyện này có liên quan đến Tiêu Duẫn Kiệt?”
“Diệu, anh điên rồi. Chuyện của chúng ta không liên quan tới anh Duẫn Kiệt, tự nhiên anh lại nhắc tới anh ấy làm gì?”
“Vậy em nói cho anh biết, vì sao lại muốn ly hôn với anh. Nói đi!”.
Cô im lặng mất mấy giây mới mở miệng.
“Tề Diệu, em không yêu anh”.
“Em nói láo!”. Cô tưởng cô nói vậy anh tin chắc. “Trình Tâm Phi. Em ở đâu? Ở nhà mẹ em phải không. Được, giờ anh tới đó!”
“Diệu……”
“Anh phải gặp em”.
Không quan tâm cô nói trong điện thoại là cô không ở nhà mẹ đẻ, Tề Diệu tức giận rời khỏi Sở, lái xe tới thằng Trình gia.
Anh muốn gặp cô. Ngay lập tức!
Thấy Tề Diệu lao ra khỏi văn phòng, trợ lý của anh đứng bên ngoài mất hồn. Có chuyện gì vậy?
Cô vừa mới nghe Luật sư Tề nói to trong phòng anh sẽ không bao giờ ly hôn. Không phải cô nghe lén mà là anh ấy nói to quá. Làm trợ lý cho anh nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô nghe luật sư Tề lớn tiếng như vậy, chỉ vì chị Tề muốn ly hôn?
Xem ra, ai cũng nghĩ luật sư Tề vì vâng lời mẹ mới kết hôn, nhưng xem ra không phải như vậy…
Tề Diệu thất vọng. Trình Tâm Phi đúng là không có ở nhà ba mẹ vợ. Con anh ngồi trong phòng khách nhưng lại không thèm để ý đến anh. Ngay cả ba mẹ cô cũng không biết cô đang ở đâu, chỉ nói cô đem cháu ngoại đến giao cho họ.
Tề Diệu hỏi con:
“Duy Duy, mẹ đâu?”
Tề Tuấn Duy không thèm nhìn anh.
“Duy Duy, nói chuyện với ba, mẹ con đang ở đâu?”
Mẹ Trình từ đầu tới cuối không nói một câu, chỉ có ba Trình nói.
“Tề Diệu, con đừng hỏi Duy Duy. Thằng nhỏ không biết đâu. Tâm Phi đưa nó tới đây rồi đi liền”.
Vậy là cô không ở đây, thế thì cô đi đâu?
Anh chợt nhớ ra người mà anh đoán người đó sẽ biết.
Tề Diệu lại lái xe đi ngay lập tức, tới cửa hàng của Giản Phái Lam.
Cửa bị đẩy rầm một cái, làm Phái Lam giật nảy mình. Cũng hên một cô đến mua đồ vừa đi khỏi nếu không đã bị dọa cho bệnh tim tái phát.
“Tề Diệu, anh tưởng cửa kính của tôi anh muốn phá là phá hả? Coi chừng tôi báo với công an phường, anh phá hoại tài sản của dân”. Anh là luật sư danh tiếng cỡ nào cô cũng tố cáo anh.
“Ở đây là chỗ buôn bán, không phải nhà dân. Tâm Phi đâu?”. Tề Diệu hỏi.
“Anh buồn cười thật, bà xã anh ở đâu anh không biết, anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai?”
Cô liếc mắt.
“Mà thôi, quên đi. Nói chuyện với anh cũng vô ích”. Cô không đấu lại anh ta. “Tôi không biết, mà cho dù tôi biết cô ấy ở đâu, còn khuya tôi mới nói”.
Anh đoán Phái Lam biết Tâm Phi ở đâu.
“Cô nói với cô ấy, tôi sẽ không ly hôn”.
“Tề Diệu, tại sao anh không muốn ly hôn? Từ trước tới giờ, anh coi Tâm Phi như người giúp việc, đó là sở thích của anh hả? Anh quá đáng lắm”.
Anh không để ý đến câu nói gay gắt của cô, ở tòa anh nghe nhiều câu khiêu khích hơn nhiều. Anh chỉ hỏi điều anh muốn biết.
“Tại sao cô ấy muốn ly hôn với tôi?”
“Vì…” Phái Lam chợt nhớ mình đã hứa với bạn, liền im ru.
Cô đã lỡ miệng cãi nhau với anh ta nên anh ta có thể đoán ra cô biết Tâm Ph
Cô tức giận nên có thể quát anh nhưng cô không thể nói mấy câu xàm xàm như thế chứ.
Làm việc cả ngày, tới gần sáng mới về nhà, anh mệt mỏi lắm rồi. Anh thừa nhận tối nay anh thất hứa là sai nhưng không tới mức cô phải tức giận như vậy, mà anh cũng đã nói rồi sau này anh sẽ giành thời gian chăm sóc hai mẹ con cô, nhưng phải đợi khi vụ kiện kia kết thúc đã.
“Tâm Phi, anh không biết tối nay em có chuyện gì, tự nhiên lại tức giận với anh. Anh đang mệt, sáng mai anh còn phải ra tòa, chuyện này nói sau được không?”. Anh chưa bao giờ nghĩ hai vợ chồng sẽ cãi nhau, nhưng đây không phải là lúc để cãi nhau, anh cần tắm rửa, đi ngủ.
“Không được, em và anh phải nói chuyện rõ ràng”. Cô bướng bỉnh nói.
“Tâm Phi!”
“Nếu giờ không nói, sau này không còn dịp nào nữa để nói”.
“Em đang nói gì?”. Tề Diệu cảm thấy tối nay vợ anh rất lạ, đây là cô gái mà anh biết hơn hai mươi năm sao?
“Tề Diệu, Duy Duy rất yêu anh, em mong anh giành nhiều thời gian cho con, anh đồng ý với em được không?”. Coi như đây là yêu cầu cuối cùng của cô.
“Anh nói rồi, để sau đi!”.
“Tề Diệu, em muốn anh đồng ý với em bây giờ”. Cô kiên trì nói.
“Trình Tâm Phi, em chưa bao giờ cố tình gây sự với anh như thế này”.
“Vì sao em phải cố tình gây sự, mới có một lần này thôi mà. Anh, đồng ý với em, anh phải giành thời gian cho con”.
Anh mới thất hứa có một lần mà cô lại như sắp phát điên rồi. Tề Diệu nghĩ, nếu tối nay anh không đồng ý, chắc cô sẽ làm ầm lên mất.
“Ừm, anh đồng ý. Giờ anh về phòng tắm rửa được chưa?”. Anh xoay người đi tới phòng, nhưng vợ anh vẫn đứng chôn chân tại chỗ.
“Em lấy quần áo cho anh rồi, em để trên giường. Tối nay em muốn ngủ ở phòng khách”. Trình Tâm Phi nói xong bước vào trong phòng, đóng sầm cửa lại.
Tề Diệu không tin được, cô muốn anh và cô ngủ riêng. Rốt cuộc tối nay cô làm sao vậy?.
Anh vò đầu, không thể hiểu được thái độ của cô. Thở dài, anh đi vào trong phòng ngủ.
Hôm nay là cái ngày gì thế này! Ở Sở đã lộn xộn, về nhà cũng loạn cả lên.
Ngày mai, vụ kiện kia chấm dứt, anh phải nói chuyện với cô vì sao lại phải ngủ riêng.
***
Nhưng điều mà anh không ngờ tới là buổi chiều khi anh trở lại Sở, nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh của vợ anh là đơn ly hôn. Và cô cũng đã ký tên.
Chết tiệt!
Cô ấy nghĩ cái gì vậy?
Anh nhìn đơn ly hôn, không biết vì sao Tâm Phi lại như vậy, bất giác anh thấy bất an.
Anh gọi ngay về nhà, chờ lâu lắc cũng không có ai nhấc máy, liền gọi cho cô.
“Trình Tâm Phi, em ăn nhầm cái gì vậy? Tự nhiên lại ký cái của nợ này đưa cho anh?”. Tề Diệu quát to.
“Anh xem rồi à?”
“Trình Tâm Phi, em đang ở đâu? Anh tới đó ngay bây giờ”.
“Diệu, anh đừng tìm em. Em đã quyết định ly hôn với anh. Sáng nay sau khi anh đi làm, em đã chuẩn bị xong xuôi hành lý, dọn ra khỏi nhà rồi”.
Chuyện gì thế này, cô dọn đi sao? Gương mặt Tề Diệu cứng đờ, vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.
“Trình Tâm Phi, em nói đi, em đang ở đâu?”. [Bơ vừa ngậm kẹo vừa nói: “Dzạ thưa anh. Em biết. Cho em tiền em nói cho!”)
“Diệu, em quyết định ly hôn rồi. Sau này, anh và em không có quan hệ gì nữa hết. Duy Duy do anh nuôi nấng. Em biết anh cũng bận rộn nhiều việc nên con đang ở nhà ba mẹ em, ba mẹ sẽ chăm sóc cho con. Mà em thấy con ở nhà ba mẹ em cũng rất tiện vì gần nhà trẻ”.
Thấy vợ kiên quyết nói ly hôn anh, còn gửi con ở nhà mẹ đẻ, Tề Diệu bừng bừng tức giận.
“Trình Tâm Phi, em nghe cho rõ. Anh-không-ly-hôn-đâu!”.
“Diệu……”
“Anh không bao giờ ly hôn, cả đời này em cũng đừng nghĩ anh sẽ đồng ý ly hôn”.
“Diệu, anh đừng vậy mà. Hai chúng mình một chút cũng không hợp nhau”.
“Em nói xàm gì thế? Hai chúng mình sống gần nhau hai mươi năm, hôm nay em lại nói anh và em không hợp nhau? Trình Tâm Phi, em muốn gì đây? Chỉ vì anh không đi ăn với hai mẹ con em mà em lại muốn ly hôn với anh?”
Đầu dây bên kia im lặng, anh lại thấy nóng cả mặt.
“Đừng có im lặng, anh muốn biết chính xác lý do vì sao phải ly hôn, hay chuyện này có liên quan đến Tiêu Duẫn Kiệt?”
“Diệu, anh điên rồi. Chuyện của chúng ta không liên quan tới anh Duẫn Kiệt, tự nhiên anh lại nhắc tới anh ấy làm gì?”
“Vậy em nói cho anh biết, vì sao lại muốn ly hôn với anh. Nói đi!”.
Cô im lặng mất mấy giây mới mở miệng.
“Tề Diệu, em không yêu anh”.
“Em nói láo!”. Cô tưởng cô nói vậy anh tin chắc. “Trình Tâm Phi. Em ở đâu? Ở nhà mẹ em phải không. Được, giờ anh tới đó!”
“Diệu……”
“Anh phải gặp em”.
Không quan tâm cô nói trong điện thoại là cô không ở nhà mẹ đẻ, Tề Diệu tức giận rời khỏi Sở, lái xe tới thằng Trình gia.
Anh muốn gặp cô. Ngay lập tức!
Thấy Tề Diệu lao ra khỏi văn phòng, trợ lý của anh đứng bên ngoài mất hồn. Có chuyện gì vậy?
Cô vừa mới nghe Luật sư Tề nói to trong phòng anh sẽ không bao giờ ly hôn. Không phải cô nghe lén mà là anh ấy nói to quá. Làm trợ lý cho anh nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô nghe luật sư Tề lớn tiếng như vậy, chỉ vì chị Tề muốn ly hôn?
Xem ra, ai cũng nghĩ luật sư Tề vì vâng lời mẹ mới kết hôn, nhưng xem ra không phải như vậy…
Tề Diệu thất vọng. Trình Tâm Phi đúng là không có ở nhà ba mẹ vợ. Con anh ngồi trong phòng khách nhưng lại không thèm để ý đến anh. Ngay cả ba mẹ cô cũng không biết cô đang ở đâu, chỉ nói cô đem cháu ngoại đến giao cho họ.
Tề Diệu hỏi con:
“Duy Duy, mẹ đâu?”
Tề Tuấn Duy không thèm nhìn anh.
“Duy Duy, nói chuyện với ba, mẹ con đang ở đâu?”
Mẹ Trình từ đầu tới cuối không nói một câu, chỉ có ba Trình nói.
“Tề Diệu, con đừng hỏi Duy Duy. Thằng nhỏ không biết đâu. Tâm Phi đưa nó tới đây rồi đi liền”.
Vậy là cô không ở đây, thế thì cô đi đâu?
Anh chợt nhớ ra người mà anh đoán người đó sẽ biết.
Tề Diệu lại lái xe đi ngay lập tức, tới cửa hàng của Giản Phái Lam.
Cửa bị đẩy rầm một cái, làm Phái Lam giật nảy mình. Cũng hên một cô đến mua đồ vừa đi khỏi nếu không đã bị dọa cho bệnh tim tái phát.
“Tề Diệu, anh tưởng cửa kính của tôi anh muốn phá là phá hả? Coi chừng tôi báo với công an phường, anh phá hoại tài sản của dân”. Anh là luật sư danh tiếng cỡ nào cô cũng tố cáo anh.
“Ở đây là chỗ buôn bán, không phải nhà dân. Tâm Phi đâu?”. Tề Diệu hỏi.
“Anh buồn cười thật, bà xã anh ở đâu anh không biết, anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai?”
Cô liếc mắt.
“Mà thôi, quên đi. Nói chuyện với anh cũng vô ích”. Cô không đấu lại anh ta. “Tôi không biết, mà cho dù tôi biết cô ấy ở đâu, còn khuya tôi mới nói”.
Anh đoán Phái Lam biết Tâm Phi ở đâu.
“Cô nói với cô ấy, tôi sẽ không ly hôn”.
“Tề Diệu, tại sao anh không muốn ly hôn? Từ trước tới giờ, anh coi Tâm Phi như người giúp việc, đó là sở thích của anh hả? Anh quá đáng lắm”.
Anh không để ý đến câu nói gay gắt của cô, ở tòa anh nghe nhiều câu khiêu khích hơn nhiều. Anh chỉ hỏi điều anh muốn biết.
“Tại sao cô ấy muốn ly hôn với tôi?”
“Vì…” Phái Lam chợt nhớ mình đã hứa với bạn, liền im ru.
Cô đã lỡ miệng cãi nhau với anh ta nên anh ta có thể đoán ra cô biết Tâm Ph
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2921/3757
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2921/3757
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt