Tiểu thuyết Học Làm Ông Xã-full
Lượt xem : |
u rãnh có thể tới xem và đưa ra ý tưởng của cậu. Tất cả đều sẽ do cậu quyết định”.
Ông chủ Phương rất ưu ái anh, Tề Diệu biết điều đó.
Công ty Luật sư tiến hành khởi công thuận lợi, hai vụ kiện anh bào chữa cũng thắng kiện, cuối cùng sắp tới anh cũng có khoảng nửa tháng nghỉ ngơi, lúc đó anh sẽ giành thời gian để quan tâm tới vợ con anh.
Trợ lý bước vào, đưa cho anh lịch làm việc trong tuần, sau đó cô nhắc anh, sinh nhật của Duy Duy rơi vào tuần sau.
“Luật sư Tề, anh có cần em mua giúp anh quà sinh nhật cho Duy Duy không?”
“Không cần, tôi tự mua”.
“Vâng”. Cô biết đây là sở thích của anh. Tuy cô thường giúp anh mua nhiều thứ nhưng nếu là quà sinh nhật của người nhà, dù cho anh bận rộn như thế nào vẫn thường tự đi mua quà. Chính vì điều này cô mới biết rằng anh là người rất yêu gia đình.
Sau khi trợ lý đi rồi, Tề Diệu ngồi trong phòng nghĩ ngợi. Mua gì cho Duy Duy đây?
Hay mua ô tô đồ chơi? Có lần cậu nhóc nói muốn cùng anh chơi điều khiển ô tô, không biết bây giờ cậu nhóc còn nhớ không nhưng sau này anh sẽ giành nhiều thời gian cho con, hai bố con sẽ cùng nhau chơi.
***
Trong cửa hàng của bạn thân, Tâm Phi khẽ thở dài.
“Phái Lam, cậu nghĩ thế nào nếu mình và Tề Diệu ly hôn?”.
Giản Phái Lam đang cầm kim thêu thiếu chút nữa đã đâm vào tay.
“Là bạn thân nhất của cậu, tất nhiên mình muốn cậu ly hôn quách cái gã đàn ông ích kỷ tự cao tự đại đó đi. Một mình cậu phải làm việc nhà mệt bở hơi tai còn gì”. Cô muốn như vậy đấy. “Nhưng mà, cậu quên rồi sao, cậu yêu anh ta hơn cả bản thân cậu, sao tự nhiên cậu lại nói muốn ly hôn với anh ta?”.
“Người ích kỷ là mình!”. Cô buồn rầu trả lời.
“Sao cậu lại nói cậu ích kỷ?”.
Trình Tâm Phi nhíu mày, im lặng.
“Tâm Phi, có chuyện gì xảy ra phải không?”. Nếu không có chuyện gì, sao tự nhiên cô ấy lại muốn rời xa người đàn ông quan trọng nhất của mình?
“Không có chuyện gì đâu, mình chỉ thấy, Tề Diệu lấy mình, anh ấy chịu thiệt thòi hơi bị nhiều”. Lúc ở Sở Luật sư nghe hai người kia nói chuyện cô đã suy nghĩ nhiều ngày rồi.
“Anh ta thì thiệt thòi cái gì hả?”. Giản Phái Lam kêu to. “Anh ta lấy được cậu là phúc mấy đời nhà anh ta. Cậu nói như vậy chẳng lẽ lão ta phàn nàn gì cậu, nói với cậu là lão thiệt thòi hả?”.
“Không, mình nghĩ như vậy”. Không cần người khác nói, trong lòng cô cũng rõ. Tề Diệu là người đàn ông xuất sắc sáng ngời, còn cô chỉ là một cô láng giềng bình thường của anh.
Nếu không có cô, thì anh sẽ không phải làm việc vất vả như bây giờ…
“Vì sì căng đan lần trước nên cậu nghĩ vậy à?”
“Mình đã nghĩ, anh ấy xuất sắc tài năng như thế, nếu anh ấy cưới một thiên kim tiểu thư, thì anh ấy đã có cơ hội phát triển tài năng rồi”.
“Sao cậu lại nghĩ cậu thua người khác? Thiên kim tiểu thư danh giá thì hiền lành như cậu hả? Không có đâu, các cô ấy làm sao mà trở thành một người vợ hiền, một người mẹ mẫu mực như cậu được. Cậu đừng tự so sánh mình với mấy người đó nữa”. Giản Phải Lam nói hết hơi.
Trình Tâm Phi cười khổ. Cô chỉ có thể làm vợ hiền và mẫu mực thôi chứ những chuyện khác, hoàn toàn không giúp gì được cho anh.
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó”. Giản Phái Lam kéo hộc tủ lấy một hộp quà nhỏ ra. “Hôm nay là sinh nhật Duy Duy, nhờ cậu đưa cho thằng bé”. Cô biết tối nay cả nhà Tâm Phi sẽ đi ăn nên đem quà đưa ra.
Trình Tâm Phi cầm món quà, là một con sư tử rất dễ thương.
“Woa! Dễ thương quá. Duy Duy thích lắm đây. Mình cảm ơn thay nhóc Duy nha!”
“Không có chi! Ha ha. À này, cậu nói hôm nay cậu tới bệnh viện lấy giấy khám sức khỏe phải không, để mình đi cùng cậu?”
“Khỏi cần, mình chỉ mệt mỏi thôi mà, không sau đâu”
“Vậy à?”
“Cậu đừng lo, có chuyện gì mình sẽ gọi ngay cho cậu, được chứ?”
“Ừ!”.
Trình Tâm Phi bỏ quà vào trong túi xách, rồi gọi tắc xi đến bệnh viện.
Sau đó bác sĩ nói cho cô kết quả kiểm tra sức khỏe, cô cũng không biết mình về nhà bằng cách nào nữa, cũng không biết đã ngồi ở phòng khách bao lâu, mãi đến khi nhà trẻ gọi điện đến cô mới giật mình.
Mình ngồi đây ba tiếng đồng hồ rồi. Quên mất, hôm nay là sinh nhật Duy Duy, con chờ ngày hôm nay cả tháng trời, sao mình lại quên nhỉ. Cả nhà định sẽ đi ăn nhà hàng, anh ấy cũng đã nói sẽ giành thời gian cho cả nhà.
Cô lao tới trước gương, ngớ người.
Trong gương, sắc mặt cô phờ phạc, vẻ mặt buồn bã đau khổ…
Sao cô lại thế này…
Cô chạy ngay vào trong phòng, ngồi trước bàn trang điểm.Tayrun un đánh phấn trên gương mặt tái nhợt, sau đó tô son, sau đó nữa ra khỏi nhà đi đón con.
***
Nhìn con ngủ, mặt buồn thiu, cô đau lòng lắm.
Mẹ xin lỗi con. Vì mẹ không làm được một buổi tối sinh nhật như con muốn.
Tối nay, cô và con ngồi trong nhà hàng chờ anh. Ngồi chờ hơn nửa tiếng vẫn không thấy anh đến. Gọi điện, anh nói anh đang bận, không có cách nào tới được, nhắn cô thay anh xin lỗi Duy Duy.
Cuối cùng chỉ có hai mẹ con ăn với nhau, có cả bánh ga tô nữa nhưng cậu nhóc mặt mày nhăn nhó cả buổi, cho dù cậu nhóc đã nhận được món quà mà cậu thích.
Tắt đèn cho con, Trình Tâm Phi ra phòng khách. Cô muốn đi tắm nhưng lại nghĩ nếu như rửa lớp phấn trang điểm trên mặt, lúc ngồi nói chuyện với Tề Diệu, sợ rằng nhìn mặt cô sẽ biết cô đang bị bệnh.
Kết quả kiểm tra sức khỏe cho thấy cô mắc bệnh. Cô đã suy nghĩ rất nhiều, cần phải làm một việc, trước khi mọi việc quá trễ.
Cô chờ Tề Diệu về, đây cũng là lần đầu tiên cả hai nói chuyện nghiêm túc, cũng có thể là lần cuối cùng. Cô cúi đầu xuống, trong lòng dấy lên nhiều cảm xúc dữ dội, cô nhất định phải nói sao cho lưu loát nhất.
Gần rạng sáng, Tề Diệu mới về nhà, cầm trên tay chiếc ô tô điều khiển từ xa mà anh mua mấy ngày trước. Thấy vợ ngồi trong phòng khách, anh ngạc nhiên. Nhìn mặt cô, anh biết cô muốn hỏi vì sao anh không tới.
“Duy Duy ngủ chưa em?”
Thấy chồng cầm ô tô vào trong phòng con, Trình Tâm Phi cảm động. Cho dù anh bận rộn như thế nào vẫn không quên ngày sinh nhật của con, anh còn nhớ Duy Duy nói muốn chơi điều khiển ô tô với anh!
Cô ôm đầu, trấn an chính mình không được mềm lòng. Thấy anh từ phòng con đi ra, cô mở miệng nói ngay:
“Diệu, nay sinh nhật Duy Duy nhưng con đã khóc”.
Tề Diệu đau lòng nói.
“Anh xin lỗi, mấy ngày nữa anh sẽ quan tâm con nhiều hơn”. Chỉ cần vụ kiện này chấm dứt anh nhất định sẽ giành thời gian cho hai mẹ con.
Tối nay sở dĩ anh thất hứa vì nhân chứng phía nguyên đơn ngày mai ra tòa lúc trước nói không đi sau đột nhiên lại nói đi, làm anh phải gạt chuyện riêng qua một bên để giải quyết công việc trước..
Anh biết cậu nhóc rất khó chịu nhưng anh hứa anh sẽ bù đắp cho con.
Trình Tâm Phi giận dữ nói.
“Tề Diệu, anh là người cha vô trách nhiệm”.
Không ngờ cô lại nói nặng nề như vậy, còn mang cả tên cả họ của anh ra mà gọi, đôi mắt Tề Diệu mở to ngạc nhiên.
“Tâm Phi?”
“Tề Diệu, tối nay em tức lắm. Anh là một người cha vô trách nhiệm, một người chồng tồi”.
Anh nhìn vào mắt cô, cô giận sao?
Cô lạnh lùng nói tiếp.
“Tề Diệu, cho dù anh không yêu em, nhưng Duy Duy là con anh, em mong anh sau này quan tâm tới con một chút”.
“Trình Tâm Phi, em đang nói xàm gì v
Ông chủ Phương rất ưu ái anh, Tề Diệu biết điều đó.
Công ty Luật sư tiến hành khởi công thuận lợi, hai vụ kiện anh bào chữa cũng thắng kiện, cuối cùng sắp tới anh cũng có khoảng nửa tháng nghỉ ngơi, lúc đó anh sẽ giành thời gian để quan tâm tới vợ con anh.
Trợ lý bước vào, đưa cho anh lịch làm việc trong tuần, sau đó cô nhắc anh, sinh nhật của Duy Duy rơi vào tuần sau.
“Luật sư Tề, anh có cần em mua giúp anh quà sinh nhật cho Duy Duy không?”
“Không cần, tôi tự mua”.
“Vâng”. Cô biết đây là sở thích của anh. Tuy cô thường giúp anh mua nhiều thứ nhưng nếu là quà sinh nhật của người nhà, dù cho anh bận rộn như thế nào vẫn thường tự đi mua quà. Chính vì điều này cô mới biết rằng anh là người rất yêu gia đình.
Sau khi trợ lý đi rồi, Tề Diệu ngồi trong phòng nghĩ ngợi. Mua gì cho Duy Duy đây?
Hay mua ô tô đồ chơi? Có lần cậu nhóc nói muốn cùng anh chơi điều khiển ô tô, không biết bây giờ cậu nhóc còn nhớ không nhưng sau này anh sẽ giành nhiều thời gian cho con, hai bố con sẽ cùng nhau chơi.
***
Trong cửa hàng của bạn thân, Tâm Phi khẽ thở dài.
“Phái Lam, cậu nghĩ thế nào nếu mình và Tề Diệu ly hôn?”.
Giản Phái Lam đang cầm kim thêu thiếu chút nữa đã đâm vào tay.
“Là bạn thân nhất của cậu, tất nhiên mình muốn cậu ly hôn quách cái gã đàn ông ích kỷ tự cao tự đại đó đi. Một mình cậu phải làm việc nhà mệt bở hơi tai còn gì”. Cô muốn như vậy đấy. “Nhưng mà, cậu quên rồi sao, cậu yêu anh ta hơn cả bản thân cậu, sao tự nhiên cậu lại nói muốn ly hôn với anh ta?”.
“Người ích kỷ là mình!”. Cô buồn rầu trả lời.
“Sao cậu lại nói cậu ích kỷ?”.
Trình Tâm Phi nhíu mày, im lặng.
“Tâm Phi, có chuyện gì xảy ra phải không?”. Nếu không có chuyện gì, sao tự nhiên cô ấy lại muốn rời xa người đàn ông quan trọng nhất của mình?
“Không có chuyện gì đâu, mình chỉ thấy, Tề Diệu lấy mình, anh ấy chịu thiệt thòi hơi bị nhiều”. Lúc ở Sở Luật sư nghe hai người kia nói chuyện cô đã suy nghĩ nhiều ngày rồi.
“Anh ta thì thiệt thòi cái gì hả?”. Giản Phái Lam kêu to. “Anh ta lấy được cậu là phúc mấy đời nhà anh ta. Cậu nói như vậy chẳng lẽ lão ta phàn nàn gì cậu, nói với cậu là lão thiệt thòi hả?”.
“Không, mình nghĩ như vậy”. Không cần người khác nói, trong lòng cô cũng rõ. Tề Diệu là người đàn ông xuất sắc sáng ngời, còn cô chỉ là một cô láng giềng bình thường của anh.
Nếu không có cô, thì anh sẽ không phải làm việc vất vả như bây giờ…
“Vì sì căng đan lần trước nên cậu nghĩ vậy à?”
“Mình đã nghĩ, anh ấy xuất sắc tài năng như thế, nếu anh ấy cưới một thiên kim tiểu thư, thì anh ấy đã có cơ hội phát triển tài năng rồi”.
“Sao cậu lại nghĩ cậu thua người khác? Thiên kim tiểu thư danh giá thì hiền lành như cậu hả? Không có đâu, các cô ấy làm sao mà trở thành một người vợ hiền, một người mẹ mẫu mực như cậu được. Cậu đừng tự so sánh mình với mấy người đó nữa”. Giản Phải Lam nói hết hơi.
Trình Tâm Phi cười khổ. Cô chỉ có thể làm vợ hiền và mẫu mực thôi chứ những chuyện khác, hoàn toàn không giúp gì được cho anh.
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó”. Giản Phái Lam kéo hộc tủ lấy một hộp quà nhỏ ra. “Hôm nay là sinh nhật Duy Duy, nhờ cậu đưa cho thằng bé”. Cô biết tối nay cả nhà Tâm Phi sẽ đi ăn nên đem quà đưa ra.
Trình Tâm Phi cầm món quà, là một con sư tử rất dễ thương.
“Woa! Dễ thương quá. Duy Duy thích lắm đây. Mình cảm ơn thay nhóc Duy nha!”
“Không có chi! Ha ha. À này, cậu nói hôm nay cậu tới bệnh viện lấy giấy khám sức khỏe phải không, để mình đi cùng cậu?”
“Khỏi cần, mình chỉ mệt mỏi thôi mà, không sau đâu”
“Vậy à?”
“Cậu đừng lo, có chuyện gì mình sẽ gọi ngay cho cậu, được chứ?”
“Ừ!”.
Trình Tâm Phi bỏ quà vào trong túi xách, rồi gọi tắc xi đến bệnh viện.
Sau đó bác sĩ nói cho cô kết quả kiểm tra sức khỏe, cô cũng không biết mình về nhà bằng cách nào nữa, cũng không biết đã ngồi ở phòng khách bao lâu, mãi đến khi nhà trẻ gọi điện đến cô mới giật mình.
Mình ngồi đây ba tiếng đồng hồ rồi. Quên mất, hôm nay là sinh nhật Duy Duy, con chờ ngày hôm nay cả tháng trời, sao mình lại quên nhỉ. Cả nhà định sẽ đi ăn nhà hàng, anh ấy cũng đã nói sẽ giành thời gian cho cả nhà.
Cô lao tới trước gương, ngớ người.
Trong gương, sắc mặt cô phờ phạc, vẻ mặt buồn bã đau khổ…
Sao cô lại thế này…
Cô chạy ngay vào trong phòng, ngồi trước bàn trang điểm.Tayrun un đánh phấn trên gương mặt tái nhợt, sau đó tô son, sau đó nữa ra khỏi nhà đi đón con.
***
Nhìn con ngủ, mặt buồn thiu, cô đau lòng lắm.
Mẹ xin lỗi con. Vì mẹ không làm được một buổi tối sinh nhật như con muốn.
Tối nay, cô và con ngồi trong nhà hàng chờ anh. Ngồi chờ hơn nửa tiếng vẫn không thấy anh đến. Gọi điện, anh nói anh đang bận, không có cách nào tới được, nhắn cô thay anh xin lỗi Duy Duy.
Cuối cùng chỉ có hai mẹ con ăn với nhau, có cả bánh ga tô nữa nhưng cậu nhóc mặt mày nhăn nhó cả buổi, cho dù cậu nhóc đã nhận được món quà mà cậu thích.
Tắt đèn cho con, Trình Tâm Phi ra phòng khách. Cô muốn đi tắm nhưng lại nghĩ nếu như rửa lớp phấn trang điểm trên mặt, lúc ngồi nói chuyện với Tề Diệu, sợ rằng nhìn mặt cô sẽ biết cô đang bị bệnh.
Kết quả kiểm tra sức khỏe cho thấy cô mắc bệnh. Cô đã suy nghĩ rất nhiều, cần phải làm một việc, trước khi mọi việc quá trễ.
Cô chờ Tề Diệu về, đây cũng là lần đầu tiên cả hai nói chuyện nghiêm túc, cũng có thể là lần cuối cùng. Cô cúi đầu xuống, trong lòng dấy lên nhiều cảm xúc dữ dội, cô nhất định phải nói sao cho lưu loát nhất.
Gần rạng sáng, Tề Diệu mới về nhà, cầm trên tay chiếc ô tô điều khiển từ xa mà anh mua mấy ngày trước. Thấy vợ ngồi trong phòng khách, anh ngạc nhiên. Nhìn mặt cô, anh biết cô muốn hỏi vì sao anh không tới.
“Duy Duy ngủ chưa em?”
Thấy chồng cầm ô tô vào trong phòng con, Trình Tâm Phi cảm động. Cho dù anh bận rộn như thế nào vẫn không quên ngày sinh nhật của con, anh còn nhớ Duy Duy nói muốn chơi điều khiển ô tô với anh!
Cô ôm đầu, trấn an chính mình không được mềm lòng. Thấy anh từ phòng con đi ra, cô mở miệng nói ngay:
“Diệu, nay sinh nhật Duy Duy nhưng con đã khóc”.
Tề Diệu đau lòng nói.
“Anh xin lỗi, mấy ngày nữa anh sẽ quan tâm con nhiều hơn”. Chỉ cần vụ kiện này chấm dứt anh nhất định sẽ giành thời gian cho hai mẹ con.
Tối nay sở dĩ anh thất hứa vì nhân chứng phía nguyên đơn ngày mai ra tòa lúc trước nói không đi sau đột nhiên lại nói đi, làm anh phải gạt chuyện riêng qua một bên để giải quyết công việc trước..
Anh biết cậu nhóc rất khó chịu nhưng anh hứa anh sẽ bù đắp cho con.
Trình Tâm Phi giận dữ nói.
“Tề Diệu, anh là người cha vô trách nhiệm”.
Không ngờ cô lại nói nặng nề như vậy, còn mang cả tên cả họ của anh ra mà gọi, đôi mắt Tề Diệu mở to ngạc nhiên.
“Tâm Phi?”
“Tề Diệu, tối nay em tức lắm. Anh là một người cha vô trách nhiệm, một người chồng tồi”.
Anh nhìn vào mắt cô, cô giận sao?
Cô lạnh lùng nói tiếp.
“Tề Diệu, cho dù anh không yêu em, nhưng Duy Duy là con anh, em mong anh sau này quan tâm tới con một chút”.
“Trình Tâm Phi, em đang nói xàm gì v
Bài viết liên quan!