Tiểu thuyết Hạnh Phúc Ước Hẹn
Lượt xem : |
n bị xong, mẹ và anh có thể chờ.” Ánh mắt của Tỉnh Thành dịu dàng mà sâu lắng, giọng nói của anh rất chân thành.
Tư Nguyên không biết phải nói gì.
Đợi? Phải đợi đên lúc nào? Vì sao phải để người khác chờ đợi không rõ lý do? Ai có thể kiên trì chờ đợi đến cùng trong tình trạng không có một tia hy vọng?
Tỉnh Thành thật bất hạnh khi yêu Tư Nguyên, chờ đợi trong đau khổ, không biết sự chờ đợi này có mang lại kết quả gì không?
“Lễ kỷ niệm đúng là một cơ hội tốt!” Tư Nguyên dường như hạ quyết tâm rất lớn, nghiêm túc nói với Tỉnh Thành.
“Em đồng ý!” Tỉnh Thành có vẻ như không tin vào tai mình, tâm sự của Tư Nguyên anh hiểu rất rõ, cô trả lời như thế thật sự không phải là điều dễ dàng, có thể nói cô không vô tình với anh.
Tư Nguyên cười khổ sở, hỏi Tỉnh Thành: “Có thật anh không để ý không?”
Tỉnh Thành đặt tay lên vai Tư Nguyên, trong ánh mắt ẩn chứa rất nhiều điều, rõ ràng anh không hề hối hận, “Anh để ý, rất để ý, nhưng anh càng để ý hơn tới sự từ chối của em, điều đó khiến anh cảm thấy không có bất kỳ sự hy vọng nào!” Người phụ nữ mình yêu vẫn còn tình cảm với người khác, vì sao anh có thể không để ý? Mỗi buổi tối, khi những người khác đã chìm vào giâc mộng, không biết bao nhiêu lần anh đã bừng tình khởi cơn ác mộng, anh mơ thây Tư Nguyên và Lập Đông khoác tay nhau bước về phía chân trời, để mặc cho anh gọi, cô cũng không quay lại, anh không khống chế được hành động của mình, đuổi theo giữ tay Tư Nguyên, nhưng cô bỗng nhiên trở nên trong suốt, biến thành một làn khói biến mất trước mặt anh. Anh sợ kết cục đó nên làm mọi cách để giữ cô lại bên cạnh mình, cho dù trong lòng cô vẫn còn hình bóng của Chu Lập Đông. Anh tin với sự cố chấp trong tình yêu của mình, anh có thể khiến cô cảm động và yêu anh, mãi mãi ở bên cạnh anh.
Tư Nguyên run rẩy, dựa đầu vào vai Tỉnh Thành “Có lẽ, em đã đồng ý quá vội vàng phải không?”
“Không thử làm sao biết được đúng sai.” Tỉnh Thành thu tay lại ôm chặt lấy Tư Nguyên, “Có lẽ một ngày nào đó, em sẽ yêu anh!” Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh những vì sao dường như đang chúc phúc cho họ.
Hoắc công tử nghe nói Tỉnh Thành và Tư Nguyên muốn đính hôn trong ngày lễ kỷ niệm thành lập công ty, vui mừng cười, “Tỉnh Thành, cậu được đấy, im im mà ôm được người đẹp về! Vì sao mình không được hưởng phúc như vậy?”
Tỉnh Thành cũng cười, “Ai bảo cậu ngày nào cũng ôm người đẹp về!”
“Mình không phải người hay ve vãn tán tỉnh.” Hoắc công tử trách móc, “Lẩn nào tiếp khách, cậu và Lập Đông cũng đều nhanh chóng biến mất, có lần nào mình không phải thu dọn hậu quả?”
“Ai biết còn có chuyện để cậu phải đi thu dọn đâu”, Tỉnh Thành đưa kế hoạch tổ chức ngày lễ kỷ niệm cho Hoắc công tử, “Chuyện này từ đầu đến cuối cần cậu phụ trách, cậu biết công ty gần đây có một dự án lớn, không thể lơ là.”
Hoắc công tử ôm đống tài liệu thở dài, “Vì sao mình phải mất công mất sức thế này?”
Sau khi đi làm ở công ty mới, Chu Lập Đông không quan tâm nhiều đến tình hình của Song Nguyệt, Hoắc Yên Phi lấy kế hoạch buổi lễ cho anh xem, anh chỉ lật vài trang rồi vứt lên bàn.
“Dù sao cũng phải cho chút ý kiến chứ!” Hoắc công tử tiện tay cầm hộp thuốc để trên bàn.
“Cứ như vậy thôi, các cậu xem rồi làm là được.” Chu Lập Đông cầm bật lửa đưa cho Hoắc công tử, “Có muôn hút một điếu không?”
Hoắc công tử sờ má, cẩn thận quan sát Chu Lập Đông, “Trước đây cậu hút rât ít, sao bây giờ lại nghiện thế?”
Chu Lập Đông cầm bật lửa bật “tách” một tiếng, ghé ngọn lửa xanh nhỏ lên môi rồi châm một điếu thuốc, “Như thế này có gì không tốt?”
Hoắc Yến Phi lười biếng nói với anh: “Gần đây, tính cách cậu hình như hơi thay đổi!”
Chu Lập Đông nhận ra từ lúc đến Hoắc công tử luôn nghiêm mặt.
“Không, chì vì không có chuyện gì vui!” Anh cười, đôi mắt sáng lộ vẻ đau thương.
“Nghĩ thoáng ra một chút, ít nhât cậu cũng vẫn còn có một người anh em như mình!” Hoắc công tử thốt lên, nhìn Chu Lập Đông rồi rời khỏi nhà anh.
Chu Lập Đông chậm rãi hút thuốc, nét mặt bình tĩnh dần dẩn trở nên trầm tư.
Tổ Kế và Hoắc Yên Phi luôn luôn bất hòa, mỗi lần đi học cô đều tránh xa họ, nhưng lần này cô đến muộn, không có chỗ ngồi nên đành ngồi ở vị trí cuối cùng, bên cạnh Hoắc công tử.
Hoắc công tử nhìn cô, cười nói: “Vì sao cô có thê nhẫn nhịn ngồi cùng tôi?”
Tổ Kế trợn mắt nhìn anh, “Lớp học không phải của nhà anh, ngồi ở đâu là tự do của tôi!”
Thây Tổ Kế đến, Tỉnh Thành cười chào cô rồi nói nhỏ với Hoắc công tử: “Đừng gây chuyện với Tổ Kế nữa, người ta không đắc tội với cậu.”
“Cô ấy không đắc tội với mình, nhưng mình nhìn cô ấy không thuận mắt có được không?” Hoắc Yến Phi cố chấp nói, anh cảm thấy ngạc nhiên, có thật sự anh thấy cô không thuận mắt không?
Tổ Kế nghe thấy rõ ràng câu nói của Hoắc công tử, sao lại nói nhìn cô không thuận mắt? Tổ Kế nổi giận, cầm sách trên bàn ném vể phía anh, “Anh là con tinh tinh đen chưa tiến hóa hết, đừng nghĩ rằng anh tài giỏi, tôi mới nhìn anh không thuận mắt!”
“Tinh tinh đen?” Hoắc công tử tiến lại gần Tổ Kế, lạnh lùng hỏi: “Cô nói ai?”
Nhìn thấy khuôn mặt co rúm lại của Hoắc Yến Phi, Tổ Kế cảm thây vui trong lòng, hồi đi học, hai người đã nhiều lần đấu khẩu, lần nào cô mắng anh thô lỗ và là tinh tinh đen, anh cũng nổi giận như sấm sét.
“Nói anh, thì sao?” Tổ Kế không chịu lép vế, nheo mắt nhìn Hoắc công tử.
Hoắc công tử đã nắm chặt tay lại và giơ nắm đấm lên, “Cô nói một lần nữa thử xem?”
“Tinh tinh đen!” Tổ Kế không cần biết sống chết nhắc lại thêm một lần nữa.
Nắm đấm của Hoắc công tử chuẩn bị hạ xuống liền bị Tỉnh Thành ngăn lại, “Bình tĩnh, đang trong giờ học.”
Chu Lập Đông nghe thấy tiếng động liền ngồi sát lại, thây Hoắc công tử và Tổ Kế đang cãi nhau, vội vàng kéo Hoắc công từ rời đi.
Giáo sư đang giảng bài, không biêt phía dưới đang sắp xảy ra chiến tranh, vẫn liên tục hỏi: “Sinh viên ngồi phía sau có nghe rõ không?”
Tỉnh Thành lắc đầu, vội vàng an ủi Tổ Kế: “Đừng giận nữa, Yến Phi hay đùa, đều là bạn học cũ, không phải cô không biết!”
Tố Kế hừ một tiếng, “Con heo Hoắc Yến Phi!”
Chu Lập Đông kéo Hoắc Yên Phi xuống đại sảnh ở dưới nhà, Hoắc công tử vẫn giận dữ giơ nắm đấm, “Nếu cô ta không phải phụ nữ, chắc chắn mình sê đánh cô ta!”
Chu Lập Đông dở khóc dở cười, “Nếu cô ấy không phải phụ nữ, chắc chắn cậu sẽ không thèm để ý đến cô ấy!”
Hoắc công tử ngạc nhiên, “Sạo cậu biết?”
Chu Lập Đông thở dài, “Cô ấy và Tư Nguyên từng là bạn cùng phòng!”
Hồi đó, Tư Nguyên rất thân thiết với Chu Lập Đông, hai người hận rằng không thể hòa vào làm một đương nhiên không có chuyện gì không nói với nhau, ngay cả chuyện Tổ Kế thầm yêu Hoắc Yên Phi, Tư Nguyên cũng vô tình tiết lộ. Lúc đó, anh và Tư Nguyên đang bận rộn tận hưởng tình yêu nên không có thời gian làm mối cho Tổ Kế và Hoắc công từ.
Hoắc công từ nuốt nước bọt, giống như một quả bóng da bị xẹp, dựa người vào cột, không nói được thành lời, “Mình...”
Chu Lập Đông lấy thuốc trong túi ra hút rồi chậm rãi nói: “Vì sao đến tận tuổi này mà chúng ta vẫn không từ bỏ được?”
Tư Nguyên và Tổ Kế ngổi trong một góc khuất ở Pizza Hut. Nhìn thấy Tổ K
Tư Nguyên không biết phải nói gì.
Đợi? Phải đợi đên lúc nào? Vì sao phải để người khác chờ đợi không rõ lý do? Ai có thể kiên trì chờ đợi đến cùng trong tình trạng không có một tia hy vọng?
Tỉnh Thành thật bất hạnh khi yêu Tư Nguyên, chờ đợi trong đau khổ, không biết sự chờ đợi này có mang lại kết quả gì không?
“Lễ kỷ niệm đúng là một cơ hội tốt!” Tư Nguyên dường như hạ quyết tâm rất lớn, nghiêm túc nói với Tỉnh Thành.
“Em đồng ý!” Tỉnh Thành có vẻ như không tin vào tai mình, tâm sự của Tư Nguyên anh hiểu rất rõ, cô trả lời như thế thật sự không phải là điều dễ dàng, có thể nói cô không vô tình với anh.
Tư Nguyên cười khổ sở, hỏi Tỉnh Thành: “Có thật anh không để ý không?”
Tỉnh Thành đặt tay lên vai Tư Nguyên, trong ánh mắt ẩn chứa rất nhiều điều, rõ ràng anh không hề hối hận, “Anh để ý, rất để ý, nhưng anh càng để ý hơn tới sự từ chối của em, điều đó khiến anh cảm thấy không có bất kỳ sự hy vọng nào!” Người phụ nữ mình yêu vẫn còn tình cảm với người khác, vì sao anh có thể không để ý? Mỗi buổi tối, khi những người khác đã chìm vào giâc mộng, không biết bao nhiêu lần anh đã bừng tình khởi cơn ác mộng, anh mơ thây Tư Nguyên và Lập Đông khoác tay nhau bước về phía chân trời, để mặc cho anh gọi, cô cũng không quay lại, anh không khống chế được hành động của mình, đuổi theo giữ tay Tư Nguyên, nhưng cô bỗng nhiên trở nên trong suốt, biến thành một làn khói biến mất trước mặt anh. Anh sợ kết cục đó nên làm mọi cách để giữ cô lại bên cạnh mình, cho dù trong lòng cô vẫn còn hình bóng của Chu Lập Đông. Anh tin với sự cố chấp trong tình yêu của mình, anh có thể khiến cô cảm động và yêu anh, mãi mãi ở bên cạnh anh.
Tư Nguyên run rẩy, dựa đầu vào vai Tỉnh Thành “Có lẽ, em đã đồng ý quá vội vàng phải không?”
“Không thử làm sao biết được đúng sai.” Tỉnh Thành thu tay lại ôm chặt lấy Tư Nguyên, “Có lẽ một ngày nào đó, em sẽ yêu anh!” Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh những vì sao dường như đang chúc phúc cho họ.
Hoắc công tử nghe nói Tỉnh Thành và Tư Nguyên muốn đính hôn trong ngày lễ kỷ niệm thành lập công ty, vui mừng cười, “Tỉnh Thành, cậu được đấy, im im mà ôm được người đẹp về! Vì sao mình không được hưởng phúc như vậy?”
Tỉnh Thành cũng cười, “Ai bảo cậu ngày nào cũng ôm người đẹp về!”
“Mình không phải người hay ve vãn tán tỉnh.” Hoắc công tử trách móc, “Lẩn nào tiếp khách, cậu và Lập Đông cũng đều nhanh chóng biến mất, có lần nào mình không phải thu dọn hậu quả?”
“Ai biết còn có chuyện để cậu phải đi thu dọn đâu”, Tỉnh Thành đưa kế hoạch tổ chức ngày lễ kỷ niệm cho Hoắc công tử, “Chuyện này từ đầu đến cuối cần cậu phụ trách, cậu biết công ty gần đây có một dự án lớn, không thể lơ là.”
Hoắc công tử ôm đống tài liệu thở dài, “Vì sao mình phải mất công mất sức thế này?”
Sau khi đi làm ở công ty mới, Chu Lập Đông không quan tâm nhiều đến tình hình của Song Nguyệt, Hoắc Yên Phi lấy kế hoạch buổi lễ cho anh xem, anh chỉ lật vài trang rồi vứt lên bàn.
“Dù sao cũng phải cho chút ý kiến chứ!” Hoắc công tử tiện tay cầm hộp thuốc để trên bàn.
“Cứ như vậy thôi, các cậu xem rồi làm là được.” Chu Lập Đông cầm bật lửa đưa cho Hoắc công tử, “Có muôn hút một điếu không?”
Hoắc công tử sờ má, cẩn thận quan sát Chu Lập Đông, “Trước đây cậu hút rât ít, sao bây giờ lại nghiện thế?”
Chu Lập Đông cầm bật lửa bật “tách” một tiếng, ghé ngọn lửa xanh nhỏ lên môi rồi châm một điếu thuốc, “Như thế này có gì không tốt?”
Hoắc Yến Phi lười biếng nói với anh: “Gần đây, tính cách cậu hình như hơi thay đổi!”
Chu Lập Đông nhận ra từ lúc đến Hoắc công tử luôn nghiêm mặt.
“Không, chì vì không có chuyện gì vui!” Anh cười, đôi mắt sáng lộ vẻ đau thương.
“Nghĩ thoáng ra một chút, ít nhât cậu cũng vẫn còn có một người anh em như mình!” Hoắc công tử thốt lên, nhìn Chu Lập Đông rồi rời khỏi nhà anh.
Chu Lập Đông chậm rãi hút thuốc, nét mặt bình tĩnh dần dẩn trở nên trầm tư.
Tổ Kế và Hoắc Yên Phi luôn luôn bất hòa, mỗi lần đi học cô đều tránh xa họ, nhưng lần này cô đến muộn, không có chỗ ngồi nên đành ngồi ở vị trí cuối cùng, bên cạnh Hoắc công tử.
Hoắc công tử nhìn cô, cười nói: “Vì sao cô có thê nhẫn nhịn ngồi cùng tôi?”
Tổ Kế trợn mắt nhìn anh, “Lớp học không phải của nhà anh, ngồi ở đâu là tự do của tôi!”
Thây Tổ Kế đến, Tỉnh Thành cười chào cô rồi nói nhỏ với Hoắc công tử: “Đừng gây chuyện với Tổ Kế nữa, người ta không đắc tội với cậu.”
“Cô ấy không đắc tội với mình, nhưng mình nhìn cô ấy không thuận mắt có được không?” Hoắc Yến Phi cố chấp nói, anh cảm thấy ngạc nhiên, có thật sự anh thấy cô không thuận mắt không?
Tổ Kế nghe thấy rõ ràng câu nói của Hoắc công tử, sao lại nói nhìn cô không thuận mắt? Tổ Kế nổi giận, cầm sách trên bàn ném vể phía anh, “Anh là con tinh tinh đen chưa tiến hóa hết, đừng nghĩ rằng anh tài giỏi, tôi mới nhìn anh không thuận mắt!”
“Tinh tinh đen?” Hoắc công tử tiến lại gần Tổ Kế, lạnh lùng hỏi: “Cô nói ai?”
Nhìn thấy khuôn mặt co rúm lại của Hoắc Yến Phi, Tổ Kế cảm thây vui trong lòng, hồi đi học, hai người đã nhiều lần đấu khẩu, lần nào cô mắng anh thô lỗ và là tinh tinh đen, anh cũng nổi giận như sấm sét.
“Nói anh, thì sao?” Tổ Kế không chịu lép vế, nheo mắt nhìn Hoắc công tử.
Hoắc công tử đã nắm chặt tay lại và giơ nắm đấm lên, “Cô nói một lần nữa thử xem?”
“Tinh tinh đen!” Tổ Kế không cần biết sống chết nhắc lại thêm một lần nữa.
Nắm đấm của Hoắc công tử chuẩn bị hạ xuống liền bị Tỉnh Thành ngăn lại, “Bình tĩnh, đang trong giờ học.”
Chu Lập Đông nghe thấy tiếng động liền ngồi sát lại, thây Hoắc công tử và Tổ Kế đang cãi nhau, vội vàng kéo Hoắc công từ rời đi.
Giáo sư đang giảng bài, không biêt phía dưới đang sắp xảy ra chiến tranh, vẫn liên tục hỏi: “Sinh viên ngồi phía sau có nghe rõ không?”
Tỉnh Thành lắc đầu, vội vàng an ủi Tổ Kế: “Đừng giận nữa, Yến Phi hay đùa, đều là bạn học cũ, không phải cô không biết!”
Tố Kế hừ một tiếng, “Con heo Hoắc Yến Phi!”
Chu Lập Đông kéo Hoắc Yên Phi xuống đại sảnh ở dưới nhà, Hoắc công tử vẫn giận dữ giơ nắm đấm, “Nếu cô ta không phải phụ nữ, chắc chắn mình sê đánh cô ta!”
Chu Lập Đông dở khóc dở cười, “Nếu cô ấy không phải phụ nữ, chắc chắn cậu sẽ không thèm để ý đến cô ấy!”
Hoắc công tử ngạc nhiên, “Sạo cậu biết?”
Chu Lập Đông thở dài, “Cô ấy và Tư Nguyên từng là bạn cùng phòng!”
Hồi đó, Tư Nguyên rất thân thiết với Chu Lập Đông, hai người hận rằng không thể hòa vào làm một đương nhiên không có chuyện gì không nói với nhau, ngay cả chuyện Tổ Kế thầm yêu Hoắc Yên Phi, Tư Nguyên cũng vô tình tiết lộ. Lúc đó, anh và Tư Nguyên đang bận rộn tận hưởng tình yêu nên không có thời gian làm mối cho Tổ Kế và Hoắc công từ.
Hoắc công từ nuốt nước bọt, giống như một quả bóng da bị xẹp, dựa người vào cột, không nói được thành lời, “Mình...”
Chu Lập Đông lấy thuốc trong túi ra hút rồi chậm rãi nói: “Vì sao đến tận tuổi này mà chúng ta vẫn không từ bỏ được?”
Tư Nguyên và Tổ Kế ngổi trong một góc khuất ở Pizza Hut. Nhìn thấy Tổ K
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1697/2533
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1697/2533
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt