Tiểu thuyết Hạnh Phúc Ước Hẹn
Lượt xem : |
ó thể chặt đứt được? Hai hàng nước mắt chảy trên mặt cô đã khô, chỉ còn để lại một chút dấu tích mờ nhạt. Cho dù vẫn còn yêu, yêu sâu sắc thì sao?
Trước mắt cô dần dần hiện lên khuôn mặt của Tỉnh Thành, có lẽ, anh mới là người cô cần tìm!
Trên suốt quãng đường đi, Tư Nguyên không nói câu nào, cô nhìn vô định ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài rất đẹp nhưng đi qua là không nhìn thấy nữa. Cho dù đã ghi nhớ trong tim nhưng rốt cuộc cũng chỉ là ký ức.
Thừa Đức – thành phố nhỏ xinh đẹp không khác nhiều so với tưởng tượng của Tư Nguyên, cô thích sự yên bình và nguyên sơ nơi đây.
Xuống xe, ông Châu đưa Tư Nguyên đến gặp Tô Sỹ Khánh, ông Châu nhiệt tình giới thiệu: “Tư Nguyên, vị này là ông Tô ở Cửu Đỉnh!”
Tư Nguyên nhìn người đàn ông nhỏ bé trước mặt, ông vừa thấp vừa béo nhưng trên khuôn mặt lộ vẻ thông minh và nhanh nhẹn.
Tư Nguyên mỉm cười chào Tô Sỹ Khánh: “Ông Tô, thật may mắn khi gặp ông, mong ông chỉ giáo!” Cô nói đáp lễ rồi vội vàng lấy tài liệu, đối chiếu tiến độ thi công ngoài công trường.
Tô Sỹ Khánh nói: “Ha ha, ông Châu, thư ký của ông đúng là một người có tinh thần trách nhiệm!”
Ông Châu cũng cười, “Cô ấy vẫn như vậy, việc gì cũng làm rất chăm chỉ.” Nói xong ông Châu kéo Tư Nguyên đi cùng Tô Sỹ Khánh đến khu vực sâu nhất của khu biệt thự, “Phía trước có vài dự án nhỏ, lát nữa quay lại đây cũng không muộn.”
Tư Nguyên không biết làm thế nào, cô đành đi theo.
Đi suốt cả buổi chiều xem hai địa điểm thi công, có vài người phụ trách đi theo cô báo cáo tình hình, đến lúc tan giờ làm, Tư Nguyên đã mệt đến mức không muốn động đậy, mọi người mới bắt đầu bàn xem nên đi ăn ở đâu. Tư Nguyên nói với vẻ xin lỗi: “Thật sự cháu không muốn ăn, cháu muốn tìm nơi nào đó nghỉ một lát.”
Ông Châu nghĩ một lát rồi nói: “Lần trước đến đây tôi nghỉ ở khách sạn phía đối diện, để lái xe đến đó đặt phòng, cô nghỉ một lát, tôi sẽ bảo lái xe mang bữa tối cho cô.”
“Không cần, cháu chỉ muốn uống một ít nước!” Tư Nguyên cảm ơn sự chu đáo của ông Châu, ông luôn giống như một người anh chăm sóc cho cô.
Khách sạn không to nhưng rất sạch sẽ.
Tư Nguyên ngồi ở phòng khách chờ lái xe đi đặt phòng, vô tình nhìn thấy Thẩm Lợi, cô có ấn tượng sâu sắc với người phụ nữ này. Cô ta cầm một chiếc túi hiệu LV, mặc một chiếc áo khoác hàng hiệu màu vàng, ngẩng cao đầu bước vào phòng và đứng đợi ở cửa thang máy, hình như đang đợi ai đó.
Vì sao cô lại ở đây? Tư Nguyên cảm thấy tò mò.
Thẩm Lợi vừa đứng đợi vừa nghe điện thoại, không để ý đến sự tồn tại của Tư Nguyên, “Tôi và ông Tô đang ở Thừa Đức,… Anh không thể đi gặp ông ấy, ông ấy đang bận.”
“…”
“Được, gặp ông ấy tôi sẽ nhắc.” Thẩm Lợi tắt điện thoại rồi nhìn quanh, màu sơn móng tay của cô ánh lên sắc đỏ chói mắt.
Tư Nguyên vội vàng cúi đầu, tránh ánh mắt của cô ta.
Một lúc lâu sau, có một người đàn ông bước ra từ thang máy, cầm tay Thẩm Lợi rời khỏi khách sạn.
Thẩm Lợi biết Tô Sỹ Khánh ở Thừa Đức, vậy cô ta có biết ông ấy đang hợp tác với ông Châu không? Nếu biết, vì sao cô ta không phản đối? Dù sao làm trước ông Châu cũng tát cô ta, từ góc độ cá nhân cô ta mà nói, chắc chắn sẽ không đồng ý sự hợp tác này.
Trừ khi cô ta có ý đồ khác.
Tư Nguyên lo lắng, vội vàng gọi điện cho ông Châu nhưng điện thoại không thể kết nối.
Tư Nguyên thầm khẩn cầu, hy vọng mình chỉ lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Ăn xong bữa tối, ông Châu ngà ngà say đến khách sạn đón Tư Nguyên về Bắc Kinh, Tư Nguyên kể cho ông nghe chuyện gặp Thẩm Lợi ở khách sạn, “Thẩm Lợi đã biết Tô Sỹ Khánh hợp tác với chúng ta nhưng lại ngồi yên, đồng thời còn để Tô Sỹ Khánh thu lợi cá nhân, bên trong chắc chắn có điều gì đó bất thường.”
Ông Châu lắc đầu, “Đương nhiên tôi cũng có những lo lắng giống cô, nghĩ rằng thiên hạ không để cho mình ă không một bữa, nhưng bây giờ nhìn lại thấy là không thể, những dự án như thế này, cho dù là Cửu Đình hay cá nhân Tô Sỹ Khánh đều có cổ phần nhiều hơn chúng ta, nếu có chuyện gì xảy ra, tổn thất của họ sẽ lớn hơn chúng ta nhiều.”
Tư Nguyên nghĩ ngợi hồi lâu nhưng vẫn không hiểu, cô không nói gì nữa.
Ban đêm, đường cao tốc ít xe nên đi rất nhanh, lúc về Bắc Kinh đã gần nửa đêm, ông Châu dặn dò lái xe: “Đưa Tư Nguyên về nhà trước.”
“Không cần, để cháu xuống ở đường vành đai bốn, cháu bắt xe về là được.” Hôm nay đi suốt cả ngày, mọi người đều mệt, Tư Nguyên không muốn làm phiền lái xe.
“Như vậy sao có thể yên tâm được?” Ông Châu nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi nói đưa là đưa!”
Đang tranh luận, chuông điện thoại của ông Châu vang lên, bên kia là giọng nói trách móc của Tỉnh Thành: “Ông đưa Tư Nguyên đi đâu mất rồi?”
“Trên xe, vừa mới về đến thủ đô, bây giờ đang ở vành đai nam, cậu có đến đón không?” Ông Châu cố tình trêu anh.
Tỉnh Thành nghiêm túc nói: “Được, tôi đi!”
Tư Nguyên vội vàng ngăn lại: “Muộn rồi anh không cần đến nữa, em tự về được.” Cô nghĩ, anh cũng đi làm cả ngày nên mệt rồi, nếu để anh đến đón cô, cô không nỡ.
Tỉnh Thành do dự một lát rồi hỏi: “Em chắc chắn là mình có thể tự về ko?”
Tư Nguyên cười, cố gắng tỏ ra thoải mái, “Chắc chắn không có vấn đế gì, về đến nhà em sẽ gọi cho anh, được không?”
“Ừ!” Tỉnh Thành đáp một tiếng. Tư Nguyên nghe thấy tiếng máy bận, biết Tỉnh Thành đã tắt máy, cô đưa điện thọai cho ông Châu.
Ông Châu không tán thành nhìn cô, “Vì sao cô không để Tỉnh Thành đến đón?”
Tư Nguyên cười nói: “Anh ấy mệt nên cần nghỉ ngơi.”
“Không để cậu ấy đến, cậu ấy có thể yên tâm nghỉ ngơi được không?” Ông Châu lắc đầu, “Tư Nguyên, con bé này…”
Không chống lại được sự kiên quyết của Tư Nguyên, ông Châu đành để lái xe dừng xe bên đường vành đai bốn, rồi nhìn Tư Nguyên bắt xe và nhớ số xe taxi: “Về nhà nhớ gọi điện cho tôi!” Ông dặn dò.
Đem đầu mùa hè, mát lạnh như nước, ấm áp như ngọc.
Về đến nơi cách nhà ở không xa, Tư Nguyên xuống xe đi bộ về nhà, cô thích được đi bộ một mình trong đêm yên tĩnh như thế này để rủ bỏ mọi cảm giác cô đơn và buốn bã trong lòng.
Cô nhớ đến bố mẹ đã mãi mãi rời xa cô, sinh ly tử biệt là những vết thương trong lòng không có cách nào bù đắp được.
Cô cũng nhớ những năm tháng tuổi trẻ đã trôi qua, về tình bạn và tình yêu. Đến khi nhìn lại chỉ còn lưu giữ cảm giác đau đớn ăn vào đến tận xương tủy.
Một người độc hành trong đêm, váy trắng bay trong gió, dường như sắp bị bóng đêm bao trùm, Tư Nguyên không muốn chạy trốn, cũng không muốn vùng vẫy, cô chỉ muốn đi mãi không đến điểm cuối cùng.
Gần đây, Chu Lập Đông thường ngủ không ngon, trong lòng anh luôn nhớ đến Hác Tư Nguyên, chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ không quay về bên mình nữa, anh lại đau đớn như muốn xé mình thành trăm nghìn mảnh rồi tan biến vào màn đêm.
Anh không thể hiểu được vì sao lúc đó mình lại bị đắm chìn trong khát vọng tiền bạc danh vọng, từ bỏ cô để theo đuổi tiền đồ? Tất nhiên những điều đó quan trọng đối với anh, còn cô thì sao? Không có cô tất cả mọi thứ còn ý nghĩa không? Anh không thể cùng cô phấn đấusao? Vì sao anh phải bước vào con đường đi tắt đó?
Vì sao anh không nhận ra tất cả những điều đó? Lầm đường lạc lối trong một thời gian r
Trước mắt cô dần dần hiện lên khuôn mặt của Tỉnh Thành, có lẽ, anh mới là người cô cần tìm!
Trên suốt quãng đường đi, Tư Nguyên không nói câu nào, cô nhìn vô định ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài rất đẹp nhưng đi qua là không nhìn thấy nữa. Cho dù đã ghi nhớ trong tim nhưng rốt cuộc cũng chỉ là ký ức.
Thừa Đức – thành phố nhỏ xinh đẹp không khác nhiều so với tưởng tượng của Tư Nguyên, cô thích sự yên bình và nguyên sơ nơi đây.
Xuống xe, ông Châu đưa Tư Nguyên đến gặp Tô Sỹ Khánh, ông Châu nhiệt tình giới thiệu: “Tư Nguyên, vị này là ông Tô ở Cửu Đỉnh!”
Tư Nguyên nhìn người đàn ông nhỏ bé trước mặt, ông vừa thấp vừa béo nhưng trên khuôn mặt lộ vẻ thông minh và nhanh nhẹn.
Tư Nguyên mỉm cười chào Tô Sỹ Khánh: “Ông Tô, thật may mắn khi gặp ông, mong ông chỉ giáo!” Cô nói đáp lễ rồi vội vàng lấy tài liệu, đối chiếu tiến độ thi công ngoài công trường.
Tô Sỹ Khánh nói: “Ha ha, ông Châu, thư ký của ông đúng là một người có tinh thần trách nhiệm!”
Ông Châu cũng cười, “Cô ấy vẫn như vậy, việc gì cũng làm rất chăm chỉ.” Nói xong ông Châu kéo Tư Nguyên đi cùng Tô Sỹ Khánh đến khu vực sâu nhất của khu biệt thự, “Phía trước có vài dự án nhỏ, lát nữa quay lại đây cũng không muộn.”
Tư Nguyên không biết làm thế nào, cô đành đi theo.
Đi suốt cả buổi chiều xem hai địa điểm thi công, có vài người phụ trách đi theo cô báo cáo tình hình, đến lúc tan giờ làm, Tư Nguyên đã mệt đến mức không muốn động đậy, mọi người mới bắt đầu bàn xem nên đi ăn ở đâu. Tư Nguyên nói với vẻ xin lỗi: “Thật sự cháu không muốn ăn, cháu muốn tìm nơi nào đó nghỉ một lát.”
Ông Châu nghĩ một lát rồi nói: “Lần trước đến đây tôi nghỉ ở khách sạn phía đối diện, để lái xe đến đó đặt phòng, cô nghỉ một lát, tôi sẽ bảo lái xe mang bữa tối cho cô.”
“Không cần, cháu chỉ muốn uống một ít nước!” Tư Nguyên cảm ơn sự chu đáo của ông Châu, ông luôn giống như một người anh chăm sóc cho cô.
Khách sạn không to nhưng rất sạch sẽ.
Tư Nguyên ngồi ở phòng khách chờ lái xe đi đặt phòng, vô tình nhìn thấy Thẩm Lợi, cô có ấn tượng sâu sắc với người phụ nữ này. Cô ta cầm một chiếc túi hiệu LV, mặc một chiếc áo khoác hàng hiệu màu vàng, ngẩng cao đầu bước vào phòng và đứng đợi ở cửa thang máy, hình như đang đợi ai đó.
Vì sao cô lại ở đây? Tư Nguyên cảm thấy tò mò.
Thẩm Lợi vừa đứng đợi vừa nghe điện thoại, không để ý đến sự tồn tại của Tư Nguyên, “Tôi và ông Tô đang ở Thừa Đức,… Anh không thể đi gặp ông ấy, ông ấy đang bận.”
“…”
“Được, gặp ông ấy tôi sẽ nhắc.” Thẩm Lợi tắt điện thoại rồi nhìn quanh, màu sơn móng tay của cô ánh lên sắc đỏ chói mắt.
Tư Nguyên vội vàng cúi đầu, tránh ánh mắt của cô ta.
Một lúc lâu sau, có một người đàn ông bước ra từ thang máy, cầm tay Thẩm Lợi rời khỏi khách sạn.
Thẩm Lợi biết Tô Sỹ Khánh ở Thừa Đức, vậy cô ta có biết ông ấy đang hợp tác với ông Châu không? Nếu biết, vì sao cô ta không phản đối? Dù sao làm trước ông Châu cũng tát cô ta, từ góc độ cá nhân cô ta mà nói, chắc chắn sẽ không đồng ý sự hợp tác này.
Trừ khi cô ta có ý đồ khác.
Tư Nguyên lo lắng, vội vàng gọi điện cho ông Châu nhưng điện thoại không thể kết nối.
Tư Nguyên thầm khẩn cầu, hy vọng mình chỉ lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Ăn xong bữa tối, ông Châu ngà ngà say đến khách sạn đón Tư Nguyên về Bắc Kinh, Tư Nguyên kể cho ông nghe chuyện gặp Thẩm Lợi ở khách sạn, “Thẩm Lợi đã biết Tô Sỹ Khánh hợp tác với chúng ta nhưng lại ngồi yên, đồng thời còn để Tô Sỹ Khánh thu lợi cá nhân, bên trong chắc chắn có điều gì đó bất thường.”
Ông Châu lắc đầu, “Đương nhiên tôi cũng có những lo lắng giống cô, nghĩ rằng thiên hạ không để cho mình ă không một bữa, nhưng bây giờ nhìn lại thấy là không thể, những dự án như thế này, cho dù là Cửu Đình hay cá nhân Tô Sỹ Khánh đều có cổ phần nhiều hơn chúng ta, nếu có chuyện gì xảy ra, tổn thất của họ sẽ lớn hơn chúng ta nhiều.”
Tư Nguyên nghĩ ngợi hồi lâu nhưng vẫn không hiểu, cô không nói gì nữa.
Ban đêm, đường cao tốc ít xe nên đi rất nhanh, lúc về Bắc Kinh đã gần nửa đêm, ông Châu dặn dò lái xe: “Đưa Tư Nguyên về nhà trước.”
“Không cần, để cháu xuống ở đường vành đai bốn, cháu bắt xe về là được.” Hôm nay đi suốt cả ngày, mọi người đều mệt, Tư Nguyên không muốn làm phiền lái xe.
“Như vậy sao có thể yên tâm được?” Ông Châu nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi nói đưa là đưa!”
Đang tranh luận, chuông điện thoại của ông Châu vang lên, bên kia là giọng nói trách móc của Tỉnh Thành: “Ông đưa Tư Nguyên đi đâu mất rồi?”
“Trên xe, vừa mới về đến thủ đô, bây giờ đang ở vành đai nam, cậu có đến đón không?” Ông Châu cố tình trêu anh.
Tỉnh Thành nghiêm túc nói: “Được, tôi đi!”
Tư Nguyên vội vàng ngăn lại: “Muộn rồi anh không cần đến nữa, em tự về được.” Cô nghĩ, anh cũng đi làm cả ngày nên mệt rồi, nếu để anh đến đón cô, cô không nỡ.
Tỉnh Thành do dự một lát rồi hỏi: “Em chắc chắn là mình có thể tự về ko?”
Tư Nguyên cười, cố gắng tỏ ra thoải mái, “Chắc chắn không có vấn đế gì, về đến nhà em sẽ gọi cho anh, được không?”
“Ừ!” Tỉnh Thành đáp một tiếng. Tư Nguyên nghe thấy tiếng máy bận, biết Tỉnh Thành đã tắt máy, cô đưa điện thọai cho ông Châu.
Ông Châu không tán thành nhìn cô, “Vì sao cô không để Tỉnh Thành đến đón?”
Tư Nguyên cười nói: “Anh ấy mệt nên cần nghỉ ngơi.”
“Không để cậu ấy đến, cậu ấy có thể yên tâm nghỉ ngơi được không?” Ông Châu lắc đầu, “Tư Nguyên, con bé này…”
Không chống lại được sự kiên quyết của Tư Nguyên, ông Châu đành để lái xe dừng xe bên đường vành đai bốn, rồi nhìn Tư Nguyên bắt xe và nhớ số xe taxi: “Về nhà nhớ gọi điện cho tôi!” Ông dặn dò.
Đem đầu mùa hè, mát lạnh như nước, ấm áp như ngọc.
Về đến nơi cách nhà ở không xa, Tư Nguyên xuống xe đi bộ về nhà, cô thích được đi bộ một mình trong đêm yên tĩnh như thế này để rủ bỏ mọi cảm giác cô đơn và buốn bã trong lòng.
Cô nhớ đến bố mẹ đã mãi mãi rời xa cô, sinh ly tử biệt là những vết thương trong lòng không có cách nào bù đắp được.
Cô cũng nhớ những năm tháng tuổi trẻ đã trôi qua, về tình bạn và tình yêu. Đến khi nhìn lại chỉ còn lưu giữ cảm giác đau đớn ăn vào đến tận xương tủy.
Một người độc hành trong đêm, váy trắng bay trong gió, dường như sắp bị bóng đêm bao trùm, Tư Nguyên không muốn chạy trốn, cũng không muốn vùng vẫy, cô chỉ muốn đi mãi không đến điểm cuối cùng.
Gần đây, Chu Lập Đông thường ngủ không ngon, trong lòng anh luôn nhớ đến Hác Tư Nguyên, chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ không quay về bên mình nữa, anh lại đau đớn như muốn xé mình thành trăm nghìn mảnh rồi tan biến vào màn đêm.
Anh không thể hiểu được vì sao lúc đó mình lại bị đắm chìn trong khát vọng tiền bạc danh vọng, từ bỏ cô để theo đuổi tiền đồ? Tất nhiên những điều đó quan trọng đối với anh, còn cô thì sao? Không có cô tất cả mọi thứ còn ý nghĩa không? Anh không thể cùng cô phấn đấusao? Vì sao anh phải bước vào con đường đi tắt đó?
Vì sao anh không nhận ra tất cả những điều đó? Lầm đường lạc lối trong một thời gian r
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2400/3236
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2400/3236
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt