watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Giường Đơn Hay Giường Đôi-full

Lượt xem :
/>
Hơi say, cô ngủ được một giấc sâu hiếm có, nhưng suynghĩ quấy nhiễu ấy không hề biến mất triệt để, liên tụcxuất hiện từ đáy lòng. Ví dụ như Quyên Quyên kéo cô đi dạo, nhìn thấy bóng dáng sau lưng rất giống CầuNhân ở hàng dưới cầu thang trượt, cô sẽ hồi hộp vượtqua người ấy, cho tới khi xác định được đó chẳng qua chỉ là một người xa lạ.

Cô xem phim đêm một mình, mua rất nhiều sách, đồngthời dịch vài bản thảo, ăn cơm cùng các đồng nghiệp cũ của phòng biên tập, đọc hai lần từ đầu đến cuối tấtcả các chuyên mục của Lâm Quả Quả, xóa tin nhắn đó của Vĩnh Bác đi... nhưng vẫn nhiều lần nghĩ tới nướcMỹ, nhiều lần nghĩ tới Vĩnh Đạo.

Chỗ nào anh cũng có mặt, mỗi một tình tiết trong cuộcsống đều có anh. Cách nặn kem đánh răng, nước hoa Aítershave anh thường dùng, hoa văn cà vạt, nét bút cuối cùng cong lên khi ký tên...

Người duy nhất có thể giúp Phổ Hoa chỉ còn có LâmQuả Quả.

Ở Bắc Kinh hai người không gặp được nhau, trở vềThiên Tân lại quá bận, Phổ Hoa đành gọi điện cho cô ấy mấy lần, cuối cùng nhân lúc đêm khuya thanh tĩnh, đợi được Lâm Quả Quả bận rộn lo xong cho cậu nhóc.

“Sao vậy, tâm trạng không tốt à?”.

“Cũng không phải,” Phổ Hoa nghe thấy tiếng gõ bàn phím từ trong điện thoại, chắc Lâm Quả Quả lại đangviết gì đó, “Cô bận à? Nếu bận thì hôm khác nói sau, không quấy rầy cô làm việc nữa”.

“Vần vậy thôi, nói xem cô làm sao”. Tiếng gõ bàn phím dừng lại, giọng Lâm Quả Quả rõ ràng hơn trước, “Hôm đó sau từ chỗ tôi về thì không hề liên lạc, xảy ra chuyện gì à?”.

“Không xảy ra chuyện gì, chỉ là gặp một người thôi”.

“Anh trai anh ấy”. Phổ Hoa cố lấy lại tinh thần, nắm chặt ống nghe hạ giọng nói, như thể trong căn phòngtrống trải còn có người khác đang nghe, “Chính là anh trai chồng cũ của tôi, anh ấy đến Thiên Tân, chúng tôitình cờ gặp nhau”.

“Sau đó?”.

“Sau đó... chúng tôi nói chuyện...”.

“Nói về cái gì?”.

“Nói về tình hình gia đình anh ấy”. Phổ Hoa lơ đễnh vạch từng ô vuông trên bàn phím, gõ P, H, V, D.

“Rất bình thường, tuy hai người chia tay nhưng cũng không cần thiết phải giống như kẻ thù với gia đình anh ta, bề ngoài vẫn nên bình thường. Đương nhiên, tôi đềnghị cô đừng gặp họ, hoặc cố gắng hạn chế gặp mặt”.Lâm Quả Quả đưa ra kiến nghị giống như Quyên Quyên.

“Tôi gọi điện không phải vì chuyện này”.

“Hả? Vậy thì vì cái gì?”.

“Vì... có liên quan tới tình hình hiện nay của anh ấy... Anh ấy...”. Phổ Hoa tiếp tục gõ vài chữ cái, suy nghĩ rất lâu, tìm kiếm từ chuẩn xác trong đầu, “Vợ hiện tại của anh ấy... cô ta vẫn luôn ở Mỹ”.

“Sau đó?”. Lời Lâm Quả Quả dần dần trở nên lạnh lẽo, sự nhẹ nhàng trước đó biến mất hoàn toàn, nhanhchóng trở lại là nữ tác gia sắc bén, “Cô lại suy nghĩlinh tinh à? Hay lại bị như kim châm?”.

“Tôi không rõ,” Phổ Hoa hơi nhíu mày, tìm không ra cách thức thích hợp để miêu tả tâm trạng, “Tóm lại, tôi rất... bất an”.

“Vì sao? Anh ta tái hôn rồi, hai người không còn chút liên quan gì đến nhau!”.

“Tôi không nói rõ được cảm giác này, nói chung rấtmơ hồ”.

Lâm Quả Quả im lặng một lát, Phổ Hoa cầm ống nghe không nói gì lại nghe thấy tiếng gõ bàn phím, sau đó Lâm Bác vào hỏi hai câu. Cô nhẫn nại chờ đợi, không muốn thúc giục Lâm Quả Quả.

“Cô biết không...”. Đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng vang lên giọng Lâm Quả Quả, bình thản như đang thuật lại một sự thật cho người lạ, “Cô rất giống một con ấu trùng sống trong kén, trước đây chồng cũ của cô dùng sợi tơ vây quanh để ràng buộc cô, bây giờ là bản thân cô tự mua dây buộc mình. Cô quen với cách thức như vậy, hoặc quen với người đó, nói chung trongtiềm thức cô không ngừng lặp lại chuyện quá khứ bằng nhiều cách và vì đủ lý do, vì vậy cô khó có thể thực sự ra khỏi kén, càng đừng nói tự mình bay. Vì đôi cánh của cô đã thoái hóa, hoặc cô căn bản muốn sống cả đờitrong kén!”.

“Tôi...”.

“Tuy bề ngoài cô đã rời Bắc Kinh, đi một bước lớn về phía trước nhưng về bản chất không có gì thay đổi. Côkhông hề chấp nhận tình cảm mới, hoặc bạn mới, ví dụ như anh chàng Ngu Thế Nam đó. Cô có thể không chủ định làm những điều này, cũng có thể là cố ý, rốt cuộcmười lăm năm so với ai mà nói đều không dễ dàng vứt bỏ, với tôi, cô giống như tôi đã nói trước kia”.

“Cô... có ý gì?”.

“Cô hiểu tôi có ý gì! Cô còn quan tâm tới anh hơn nữacòn quan tâm hơn cả bản thân cô nghĩ. Cô đang trốntránh, trốn tránh đối mặt với nội tâm bản thân cô, cho tới bây giờ cô vẫn hy vọng trở về bên anh ta! Vì côyêu anh ta!”.

“Tôi... không có...”.

Phổ Hoa giơ tay chạm vào khóe mắt, vài giọt nước thấm lên đầu ngón tay, lại rớt xuống bàn phím.

“Không ư? Thực sự không có ư?!”. Giọng Lâm Quả Quả rất lạnh, khiến Phổ Hoa nhớ tới đôi mắt nhìn thấumọi chuyện của cô ấy.

“Cô đang tự lừa mình, Phổ Hoa ạ...”.

Sau khi nói chuyện với Lâm Quả Quả, trong lòng Phổ Hoa không những không thoải mái, ngược lại càng thêm hoài nghi bản thân.

Cô thường ngồi lặng lẽ trước màn hình vi tính tới tận đêm khuya, rất nhiều tên trong khung MSN đang sáng, nhưng không có ai chủ động nói chuyện với cô, bao gồm cả Sói xám.

Cô click vào nhóm, tìm nhóm chia phía dưới cùng trong danh mục MSN, bên trong chỉ có một cái tên -Giá trị PH.

Click vào cái tên đó, cửa sổ Chat hiện ra, vẫn giốngnhư hai năm trước, trạng thái hiển thị offline, avata làchữ Giá trị PH.

Sau khi ly hôn, Vĩnh Đạo không còn đăng nhập vào tài khoản MSN này nữa.

Phổ Hoa thoát ra, lại vào trang web, đăng nhập vào hòm thư của Vĩnh Đạo, sau đó là vài chữ số. Hình người MSN nhỏ xoay vài giây, đăng nhập thành côngvào giao diện của anh, mật mã không thay đổi, vẫn là ngày sinh của cô.

Trong danh sách liên lạc chỉ có ba cái tên, Bật Mã Ôn,Sói xám, và Lưỡi dao cạo.

Sau chuyện của phòng thí nghiệm, Tất Mã Uy khôngbiết đã đi về phương nào, Vĩnh Bác tiếp tục phiêu bạt chân trời góc bể, theo đuổi khát vọng, còn bản thân cô thì lại ở Thiên Tân, đang ngồi trước bàn, tay khẽ dùng lực là có thể kéo đứt sợi tua rua, nguyên nhân vì trong lòng không buông tay với anh được.

Nhìn chăm chú cái tên Lưỡi dao cạo, Phổ Hoa gượngcười. Cho dù ngày nào cũng đổi tên, cô vẫn nằm trongdanh sách liên hệ của anh, vẫn xếp đầu tiên, tên nhómvẫn là “Bà xã tôi”. Ba từ đó làm mắt cô nhói đau,thoát khỏi hòm thư, tắt máy tính, cô nằm lên giường,ngơ ngẩn nhìn trần nhà đến thất thần.

Có lẽ Lâm Quả Quả nói đúng, tự cô cứ tưởng đã bướcvề phía trước rất xa rồi, thực ra chẳng qua chỉ là giậm chân tại chỗ, vẫn đợi để quay đầu.

Dùng tay che hết tất cả các ánh sáng, ánh sáng vẫn còn. Phổ Hoa nhớ tới câu chuyện bịt tai trộm chuông mà bố kể hồi nhỏ, tên trộm đó vờ như mình không nghe được, nhưng không có nghĩa là âm thanh đó thựcsự không tồn tại. Cô cũng như vậy, bề ngoài khôngquan tâm Vĩnh Đạo nhưng anh vẫn sống trong lòng cô,từng tin tức của anh đều thay đổi cuộc sống của cô như trước, thậm chí còn thao túng cả tâm trạng, cảm xúc của cô.

Phổ Hoa không nghĩ ra người nào có thể giúp cô thoátkhỏi tình trạng quẫn bách hiện nay, bây giờ xem ra đếnLâm Quả Quả cũng không thể.

Xuân hạ giao mùa, trời ấm rồi, nhưng cô lại cảm thấy căn phòng rất lạnh, bật điều hòa ở chế độ ấm, chỗ gầntrái tim vẫn cảm thấy lạnh buốt, dường như vết thươngchưa liền miệng.

Cùng một ánh trăng, cùng một thành phố hình ảnh Vĩnh Đạo và Cầu Nhân tha hư
<<1 ... 7576777879 ... 84>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
117/4251
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT