watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Giường Đơn Hay Giường Đôi-full

Lượt xem :
đó, đứng trước thùng rác tối om đặt từng thứ đại diện cho “Thi Vĩnh Đạo” của quá khứ vào “vực thẳm” không đáy, đóng nắp lại, trong lòng không hề vui vẻ, chỉ có nỗi buồn từ từ trở lại.

Ngày đầu tiên đi làm, vài đồng nghiệp trong phòng biên tập vắng mặt, nữ biên tập đang náo loạn ly hôn cũng không đi làm, Phổ Hoa lấy mấy kỳ chuyên mục của Lâm Quả Quả đã phát hành chuẩn bị xem thì di động trong ngăn bàn đổ chuông. Lần này không phải là tin nhắn, Vĩnh Đạo trực tiếp gọi điện đến.

“Anh muốn gặp em”. Giọng anh rất hung dữ, hơi thở nặng nề, như sắp cãi nhau, “Tan làm anh tới tìm em!”.

“Không cần đâu!”. Phổ Hoa lập tức từ chối, hoàn toàn không quan tâm anh có thái độ gì, cúp máy luôn.

Vài phút sau, máy bàn của Lưu Yến đổ chuông, nói vài câu rồi chuyển ống nghe qua.

“Tiểu Diệp, chồng em này”.

Phổ Hoa vô cùng lúng túng nhận điện thoại, cố gắng hết sức nhỏ giọng trả lời một tiếng “A lô”

“Diệp Phổ Hoa, anh cần gặp em!”. Giọng nói khàn khàn của anh càng rõ ràng hơn trước, cũng có thể nhận ra anh đang tức giận.

“Vì sao?”.

“Gặp mặt rồi nói, hết giờ làm gặp nhau”.

Phổ Hoa muốn nói “Em không rảnh”, nhưng nghĩ tới Lưu Yến đang vờ thẩm định bản thảo bên cạnh, đành đổi giọng nói: “Nói sau nhé”.

Bên kia anh không lên tiếng, qua mấy giây, di động “rầm” một tiếng không biết đập vào đâu, tóm lại là bị ngắt máy, sau một chuỗi tiếng tút tút, đã trở nên im lặng.

Tan làm Phổ Hoa không đi theo tuyến đường thường ngày cô vẫn đi làm mà về nhà bố, cả đêm tắt máy.Ngày hôm sau đi làm như bình thường, tan làm không đi đâu cả, gọi taxi đưa tới tầng dưới nhà bố, chạy lên tầng trên, rút dây điện thoại bàn ra.

Cô biết trốn tránh Vĩnh Đạo cũng không thể giải quyết được vấn đề nhưng nhất định không muốn gặp anh, cho dù anh mệt mỏi, tiều tụy, hay tinh thần phấn chấn.Cô tin anh sẽ từ bỏ, sau khi bố mẹ anh biết sự tình, anh không còn lý do tiếp tục bám theo cô nữa.

Sau đó, Phổ Hoa đi một chuyến tới Thiên Tân, lần đầu tiên gặp cậu nhóc năm tuổi - Lâm Bác ở khu chung cư nhỏ gần Nam Khai, thực hiện cuộc thăm hỏi đầu tiên trong năm mới đối với Lâm Quả Quả. Kế hoạch thực hiện trong vội vã lại khiến cô phục hồi trạng thái làm việc trước đây, hoàn toàn quên đi chuyện của Vĩnh Đạo.

Khi Phổ Hoa ngồi tàu hỏa trở về Bắc Kinh đã là tối của hai hôm sau, ở lại thêm một ngày nữa vì cô muốn ở Thiên Tân cho khuây khỏa, nhân tiện mua ít quà cho Lâm Bác. Lâm Quả Quả dắt Lâm Bác tiễn Phổ Hoa tới sân ga. Khi tàu chạy, Lâm Bác vẫy tay chạy theo hét lên: “Tạm biệt dì Diệp! Dì Diệp lần sau lại đến nhé!”.

Trở về Bắc Kinh, có vài tin nhắn trong di động trong hai ngày tắt máy, bố dặn dò cô ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ, chú ý sức khỏe, Quyên Quyên không gọi được cho cô nên không thiếu lời trách cứ, quan tâm một cách tràng giang đại hải, Phổ Hoa đọc xong thấy lòng ấm áp, không tránh khỏi gượng cười.

Thông báo cho bố mình vẫn bình an, cô xếp hàng đợi xe trở về nhà, khoảng nửa tiếng đã tới nơi, trên xe nghe ghi âm cuộc nói chuyện ở Thiên Tân, thi thoảng đan xen vài câu Lâm Bác chạy tới hỏi. Đó là một bé trai rất đáng yêu, trưởng thành sớm, nhạy cảm, nhưng không mất đi vẻ nhiệt tình ngây thơ, Phổ Hoa rất thích cậu bé.

Trở về nhà đã gần nửa đêm, trong sân tĩnh lặng, trên lầu chỉ có rất ít phòng còn sáng đèn. Phổ Hoa đi qua một chiếc ô tô đỗ trước tòa nhà, lấy chìa khóa cửa trong túi. Chìa khóa xe của Kỷ An Vĩnh hôm đó cũng gắn một chiếc dây đeo như vậy, không biết là trùng hợp hay nhìn nhầm. Tầng dưới cũng có một chiếc Buick cùng kiểu loại như vậy, nhìn nghiêng rất giống xe Vĩnh Đạo.

Cô thở chầm chậm, chống tay lên tường đi lên lầu, ngực không đau nặng như trước, chỉ đột nhiên đau nhói một cái khi ôm chặt Lâm Bác, nhịn một chút liền khỏi.

Đèn cảm ứng bật sáng trước bước chân một giây, chiếu xuống bậc thầm và cái bóng đổ dài của chính Phổ Hoa, cô dừng ở trước cửa nhặt mấy tờ hóa đơn tiền điện, nước rơi dưới đất lên, cô phát hiện mấy hôm không về, cửa nhà đối diện đặt thêm mấy thùng đồ linh tinh, làm lối vào chật khá nhiều so với trước đây.

Cô đẩy cửa vào, phòng khách phảng phất mùi rượu tản trong không khí, nhàn nhạt, nhưng không dễ bỏ qua.Phổ Hoa mò mẫm trong bóng tối bước tới ban công, cánh cửa sổ mở khi cô đi giờ khép hờ, bên ngoài có một chiếc áo len vẫn treo, quên chưa thu vào. Trở lại phòng khách mò mẫm công tắc trên tường, cô tới phòng bếp kiểm tra ống dẫn ga, cũng may mà mọi thứ vẫn bình thường, tắt đèn đi ra, một trận gió đóng “rầm” cánh cửa khiến Phổ Hoa sợ toát mồ hôi.

Cô quay người nhìn xung quanh, căn phòng vẫn như khi rời đi, chiếc cốc trên bàn, nước khô thành hai vòng tròn. Đoán chừng do bản thân nghĩ nhiều, cô cởi áo khoác ngồi lên ghế sofa, vừa định ngồi nghỉ thì lại nghe rõ tiếng động nho nhỏ vọng ra từ phòng ngủ.

Âm thanh đó càng lúc càng vang, giống như tiếng bước chân người. Phổ Hoa sởn gai ốc, cả người đề phòng sững sờ không dám động đậy trên ghế sofa. Ánh sáng hắt ra từ kính mờ của phòng tắm, tiếng quạt quay vù vù, một bóng đen chầm chậm bước ra từ trong bóng tối.

Phổ Hoa nén tiếng hét trong lồng ngực vì đã nhìn rõ gương mặt anh, hơi thở hổn hển gấp gáp, suýt nữa ngã nhào.

May không phải kẻ xấu! Nhưng nhìn rõ dáng vẻ anh, cô lập tức ý thức được bản thân suy nghĩ quá đơn giản.

Vĩnh Đạo chống lên khung cửa dựa lên tường, phần lớn gương mặt bị khuất trong bóng tối của phòng ngủ, tay kẹp điếu thuốc đang hút dở, đưa lên miệng rít một hơi, đóm lửa đỏ lòe chiếu sáng cả gương mặt anh.

Phổ Hoa lùi lại rồi đứng lên, từ khi có thể phân biệt rõ tình cảm đến nay, cô chưa từng gặp một Thi Vĩnh Đạo như vậy, quen thuộc đến mức khiến cô lạ lẫm, sợ hãi.Sự chờ đợi, nhiệt tình, đuổi bắt, trêu chọc, dí dỏm từng có trong mắt anh trở nên lạnh lùng, giống như tấm lưới vô hình trải ra trước mặt cô.

Anh im lặng hút thuốc, đôi mắt đen, tóc rối. Chú ý thấy bước chân cô di chuyển về hướng cánh cửa, trước khi cô mở cửa, anh búng đầu thuốc xuống đất, hung hăng giẫm chân dập tắt đốm lửa.

Ánh mắt của Phổ Hoa rơi xuống chân anh, đôi giày anh đang đi chính là đôi giày cô vứt hôm tết Nguyên Đán.

**********

Vĩnh Đạo bước tới cạnh bàn ăn, kéo chiếc ghế ra ngồi xuống, chỉ chỗ đối diện rồi nói: “Ngồi xuống nói chuyện”.

Phổ Hoa đứng sát bên cánh cửa không động đậy, cô không đoán ra được tâm tư của Vĩnh Đạo, không dám tùy tiện rời đi, đành đứng nguyên chỗ cũ hỏi anh: “Sao anh vào được?”.

Vĩnh Đạo không trả lời, lấy ra chùm chìa khóa trong túi đặt lên bàn, kéo ghế đợi cô.

Suy nghĩ trốn chạy trong đầu của Phổ Hoa tắt ngấm, cô buông cánh cửa ra, chầm chậm bước tới, ngồi vào chiếc ghế anh chỉ, nhìn anh bất an.

Vĩnh Đạo lấy chiếc bật lửa trong tay bật mấy lần, ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng khoảng cách giữa họ, anh tiến sát gần ngọn lửa, ánh lửa nhảy nhót trên mặt anh, Phổ Hoa nhìn rõ vết sẹo mờ mờ lưu lại nơi đuôi mắt, và chính bản thân mình trong đôi mắt sâu không nhìn thấy đáy đó.

“Lần đầu tiên chúng ta nói chuyện là khi em đụng phải An Vĩnh, anh giúp em nhặt sách, đến cảm ơn

em cũng không nói. Anh nghĩ trước đây em vốn không biết trong trường có anh, hai năm đầu cấp hai chúng ta chưa từng gặp nhau, anh chỉ biết em là cán bộ đời sống lớp thứ năm, hàng ngày đi lấy thư”.

Anh bỗng nhiên bắt đầu kể chuyện, khóe miệng hơi cong lên, nhưng không giống như đang cười thực sự.
<<1 ... 5152535455 ... 84>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
19/7571
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT