watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Giường Đơn Hay Giường Đôi-full

Lượt xem :
ông thích như vậy!”.

Cậu ấy nhún nhún vai, dáng vẻ bất cần, “Cậu không thích mình là việc của cậu, mình thích cậu là việc của mình”.

Mấy ngày sau, tấm thiệp được đổi phong bì ngoài lại trở về chỗ ngồi của Phổ Hoa, bên cạnh còn có thêm ba lọ thuốc trị thương không cùng nhãn hiệu, trên mỗi một bình đều dán chữ ký, “tối cao”, “tối cao”, “tối cao”.

Cậu ấy có bản lĩnh, khiến cô không biết nên cười hay nên khóc như vậy.

Ván cờ tình cảm này, cho dù thắng hay thua Phổ Hoa đều mệt mỏi. Điều cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi là sự chờ đợi vô vọng và sự từ chối không cách nào thực hiện được của mình. Ngược lại Thi Vĩnh Đạo càng bị đánh bại càng dũng cảm, thuốc trị thương, khăn lông quàng cổ, găng tay, cậu ấy nghĩ gì làm đó, có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, không biết mệt mỏi. Cô mất hứng, cậu ấy liền lặng lẽ lặn hai ngày, tâm trạng cô khá hơn thì cậu ấy tiếp tục như cũ. Thời gian đó, thành tích của Phổ Hoa cũng lên xuống không ổn định theo sự thăm dò của Thi Vĩnh Đạo, trái tim luôn không bình lặng.

Cô đã cam chịu chấp nhận mối quan hệ của Kỷ An Vĩnh và Cầu Nhân, kiềm chế bản thân đừng lộ sự xúc động, nhưng thấy họ phối hợp trong vở “Lôi vũ” trên sân khấu, đóng vai Chu Xung và Tứ Phượng, nỗi đau khổ trong lòng cô âm ỉ như bị sâu răng. Phổ Hoa đoạt giải biên kịch đạo diễn của cuộc thi kịch nói, tiết mục kịch của cô nhận được sự thừa nhận của tất cả các giáo viên, Thi Vĩnh Đạo vẫn giữ hóa trang của Lỗ Đại Hải kéo các bạn học tới đằng sau sân khấu cổ vũ cho cô, hào phóng ca ngợi cô, nhưng những điều này không thể so sánh với bóng dáng Kỷ An Vĩnh và Cầu Nhân nắm tay ra nhận giải thưởng.

Người nào cũng đều có một cốc trà của riêng mình, của Thi Vĩnh Đạo có đậm đà hơn nữa, cũng không phải cốc trà Phổ Hoa cần, còn cô không biết thế nào mới khiến cậu ấy hiểu đạo lý này. Cô hy vọng nếm được một ngụm trà nhạt nhẽo của Kỷ An Vĩnh, nhưng cậu ấy lại đem cho người khác. Mâu thuẫn thật đấy! Nghĩ một chút, tự Phổ Hoa gượng cười.

Cô cũng thường khuyên bản thân, hà tất chứ, bỏ lỡ học tập và tiền đồ vì mấy thứ tình cảm viển vông này, trong cuộc sống còn phải quan tâm đến bố, nhìn về tương lai. Nhưng có hiểu đạo lý hơn nữa, trong lòng cô vẫn như bị khuyết mất một góc, cho dù An Vĩnh chỉ cho cô một câu trả lời ngắn gọn, hoặc một thái độ rõ ràng, cô sẽ đặt hết tâm tư lên mấy môn sắp thi.

Sự hồ đồ của lớp mười, vội vàng của lớp mười một, lớn hơn một tuổi, Phổ Hoa liền học thêm một chút cách lắng xuống và im lặng. Bạn bè bên cạnh đều cảm nhận được sự thay đổi của cô, dường như đó là cái giá tất yếu phải bỏ ra để trưởng thành, bớt đi niềm vui, nhiều thêm lo âu, cởi bỏ sự ngây thơ, ngụy trang bản thân bằng sự lạnh lùng.

Ngoài Tưởng Trung Thiên cạnh tranh với cô trong môn ngữ văn, học lực của Phổ Hoa vẫn duy trì ở mức độ ưu tú, thuận lợi vượt qua các môn thi. Sau kỳ thi, cô từ chối lễ mừng “đốt sách” Quyên Quyên mời, cũng không giống các bạn học khác hát karaoke, mua quà thưởng cho bản thân, cô dùng hai ngày để sắp xếp dọn dẹp phân loại tất cả các món đồ của năm lớp chín, tường tận hồi tưởng lại một lần nữa lịch sử ba năm đã trải qua.

Ban đầu tập đề môn hóa đó còn kẹp phong thư màu tím Kỷ An Vĩnh vứt đi, chìa khóa lén đánh hiện vẫn đặt dưới tờ báo trong ngăn tủ, ba lá thư nháp cô viết cho Kỷ An Vĩnh gần như bị cô mở đến nát cả ra.

Niêm phong tất cả đồ vật gửi gắm quá khứ cất vào kho, cũng tượng trưng cho việc Phổ Hoa hoàn toàn từ bỏ tình bạn không bệnh mà chết này. Quyên Quyên nói cô không thích hợp với Kỷ An Vĩnh, Kỷ An Vĩnh cũng không thích hợp với cô, kết quả như vậy rất ổn, hai người không liên quan nữa. Mộc Hải Anh cũng nói, thà đau một lần còn hơn, không làm bạn cũng chẳng sao.

Thực sự cô không quan tâm việc nhiều thêm một người bạn, hoặc ít đi một người. Vậy Thi Vĩnh Đạo? Đối với cậu ấy nên làm thế nào?

Thời gian có thể làm nhạt mọi thứ, hai năm qua đi, cậu ấy vẫn theo sau cô như trước, sự nhiệt tình của cậu ấy phải chăng rồi một ngày sẽ hết, Phổ Hoa không dám chắc chắn. Cô chỉ mong những điều bạn bè nói đều đúng, cậu ấy có thể sớm nhìn ra, sớm buông tay.Nhưng cô cũng có dự cảm, từ khi Thi Vĩnh Đạo đứng trước quán phô mai Kiến Nhất nói với cô “Mình thích cậu”, cậu ấy sẽ luôn ngốc nghếch “chờ” như vậy.

************

Nửa năm sau cùng của lớp mười hai, khi mọi người chịu đựng hết lượt ôn tập tổng hợp này đến lượt ôn tập tổng hợp khác, Thi Vĩnh Đạo bị nhà trường xử lý cảnh cáo, vì cậu ấy phá xe đạp của Tưởng Trung Thiên. Sau khi một loạt biện pháp: cho dừng học, viết bản kiểm điểm, mời phụ huynh qua đi, việc này bỗng im bặttrong một trăm ngày đếm ngược tới kỳ thi đại học. Báochữ lớn phê bình chỉ đích danh bị bảng vàng thành tích che mất. Thi Vĩnh Đạo đứng thử hai trong toàn bộ các lớp tự nhiên, đến chủ nhiệm phụ trách kỷ luật và học tập cũng không đồng ý đặt biên bản xử lý cảnh cáo vào trong hồ sơ của cậu ấy.

Phổ Hoa từ khi hiểu được toàn bộ sự việc qua Mộc Hải Anh, một mặt cảm thấy hết cách với hành vi kích động của Thi Vĩnh Đạo, mặt khác lại hy vọng cậu ấycó thể hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai, đừng vì sự lỗ mãng nhất thời mà hủy hoại tiền đồ bản thân. Cũng may, thành tích của cậu ấy đã chiến thắng mọi thứ.

Phân tích xong bài thi thi thử lần một, Phổ Hoa bị ThiVĩnh Đạo chặn ở hành lang không người sau giờ tanhọc.

Cô nhiều lần hỏi cậu ấy “Cậu muốn làm gì”, khiến cậu ấy cũng nhiều lần nhíu chặt mày không vui, lần này cô dứt khoát không hỏi, đợi cậu ấy nói.

“Đi, đến Kiến Nhất, có việc muốn nói với cậu”.

“Có chuyện gì?”.

“Đi thì biết, đi thôi”. Cậu ấy vừa thoát khỏi biển khổ lại đang bị xử phạt, cô lại mềm lòng.

Khách trong quán Kiến Nhất rất ít, ông chủ mang cho họ phô mai rồi trở lại bếp làm việc, cuối cùng sau khihai học sinh khác rời đi, quán phô mai bé nhỏ chỉ còn lại có hai họ.

Phổ Hoa bưng cốc phô mai nhìn người đi đường xa lạ ngoài quán, Vĩnh Đạo mở cặp sách lấy đồ ra. Cậu ấy đẩy một vật dày cộp tới trước mặt cô, lật trang đầutiên.

“Đây là cái gì?”. Cô nhìn theo chỗ cậu ấy chỉ, một quyển sổ tay tuyển sinh đại học được photo đóng gọn gàng, chỗ để trống viết chuyên ngành tiếng Anh, Đại học Bắc Kinh, Đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, Đại họcNgoại ngữ hai Bắc Kinh, Đại học nhân dân Trung Quốc... chuyên ngành tiếng Trung...

“Đây là hướng dẫn các chuyên ngành tuyển sinh toàn quốc năm ngoái, mình đã đánh dấu các trường và học viện có chuyên ngành xã hội rồi, mình sửa mới lại cho cậu, mỗi năm đều không khác nhau nhiều, chỉ có số lượng thí sinh là khác, cậu xem qua, chọn lấy cái nào cậu hài lòng thì nói cho mình”.

“Hả?”.

Phổ Hoa lật bản danh sách trước mặt, mỗi một trang đều có chuyên ngành được đánh dấu bằng bút nhớ, cóvài chỗ còn có lời bình và chú thích nữa.

“Cái này mình không vội, đều cho cậu cả, hơn nữa tốt nhất cậu bàn bạc với giáo viên một chút, tuy tiếng Anh cậu tốt nhưng nói thế nào nhỉ, cũng chỉ là công cụ thôi, trở thành chuyên ngành học bốn năm trừ phi cậu định sau này làm phiên dịch”. Vĩnh Đạo ăn xong phô mai, tìm thấy một trang gấp góc, “Mình cảm thấy cái này cũng ổn, là thế mạnh của cậu”.

Trên trang cậu ấy đánh dấu có chữ “Văn học Trung Quốc”, trên đó có Đại học Bắc Kinh, Đại học Sư phạm, vốn còn có Đại học Sơn Đông, Đại Học Phúc Đán nhưng sau đó bị gạch đi.

“Vì sao gạch những ch
<<1 ... 4041424344 ... 84>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
967/7056
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT