watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu-full

Lượt xem :
iến không đồng tình: “Lương Băng có thể, sao chị không thể? Em không có lòng tin với chị?”.

“Tiểu Thiến, đây không phải vấn đề em có lòng tin hay không, mà là Hứa Chi Nhiên có đáng được như vậy hay không?” Nghê Thiến là bạn tốt nhất của cô, cô không thể nhìn cô ấy từng bước lao vào hố lửa được.

Nghê Thiến đang định phản bác thì điện thoại của Doãn Tiểu Mạt đổ chuông.

“Em nghe điện đi đã!” Nghê Thiến đưa di động cho Tiểu Mạt mệt mỏi nói.

Lương Khai Khai lo lắng nói: “Tiểu Mạt, cậu mau quay về trường ngay, vừa rồi giờ học môn Lịch sử Văn học Anh Mỹ chỉ có hai sinh viên đi học, thầy Hạ nổi giận báo cho hiệu trưởng Lưu rồi. Bây giờ từng người một đang bị gọi lên dạy bảo”.

Doãn Tiểu Mạt cảm thấy mình đúng là số đen, cô trước giờ vẫn luôn chăm chỉ, học giỏi, hiếm hoi lắm mới có một lần nghỉ học như hôm nay thì lại gặp phải tình huống này. Cô khó xử nhìn Nghê Thiến, hiện giờ không thể bỏ cô ấy lại một mình được.

Nghê Thiến nhìn ra vẻ băn khoăn của cô, cười nói: “Em về trường trước đi, chị không sao”.

Doãn Tiểu Mạt chần chừ hỏi: “Chị ở đây một mình có được không?”.

“Được, có y tá mà, với lại anh trai em cũng sắp tới rồi.”

Doãn Tiểu Mạt ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy em để di động lại đây, có chuyện gì thì gọi cho em”.

Nghê Thiến dở khóc dở cười: “Em để điện thoại lại đây rồi thì chị gọi cho em thế nào, có việc gì chị sẽ nhờ y tá gọi cho em, mau đi đi”.

Doãn Tiểu Mạt gạt tóc mái: “Em đi thật đây?”.

Nghê Thiến xua tay.

Doãn Tiểu Mạt vừa ra tới cửa thang máy thì chạm mặt Hứa Chi Nhiên, cô làm bộ không thấy. Gọi Doãn Tiểu Mạt lại mà cô không thèm trả lời, Hứa Chi Nhiên vừa tức vừa thẹn. Tìm được phòng Nghê Thiến, bước vào cửa anh ta liền hỏi: “Tiểu Mạt nó làm sao thế?”

Nghê Thiến nghiêng người: “Chắc không vui vì biết chuyện của chúng ta”.

Hứa Chi Nhiên cảm thấy kỳ quặc: “Anh với em yêu nhau thì làm sao mà nó không vui?”.

Vấn đề của mình mà một chút cũng không ý thức được. Nghê Thiến khiên cưỡng cười. Cô quen biết Doãn Tiểu Mạt lâu như vậy, đương nhiên biết rõ cách đối nhân xử thế của anh trai Tiểu Mạt. Nói thực lòng, Doãn Tiểu Mạt cũng không mấy khi nhắc tới Hứa Chi Nhiên trước mặt cô, vừa rồi cô bắt bẻ Tiểu Mạt, chẳng qua chỉ vì không thích đời tư của mình bị người khác quấy nhiễu. Nhưng trên thực tế, cô hoàn toàn không có lòng tin với Hứa Chi Nhiên.

Hứa Chi Nhiên cầm lấy tay Nghê Thiến, dịu giọng nói: “Tối qua sao không gọi cho anh?”.

Nghê Thiến cúi đầu nói: “Sợ đánh thức anh đang ngủ”.

“Đồ ngốc!” Hứa Chi Nhiên khẽ vuốt mái tóc mềm như mây của cô, lại nhẹ nhàng véo má cô: “Sau này không được như thế nữa nghe chưa, em xảy ra chuyện anh sẽ rất lo lắng”.

“Ừm.” Nghê Thiến gật đầu.

Hứa Chi Nhiên ôm lấy cô, cúi xuống hôn lên trán cô.

Nghê Thiến dựa vào ngực anh, trong lòng trăm mớ cảm xúc ngổn ngang.

Doãn Tiểu Mạt chạy tới trường, bị giáo sư Hạ và hiệu trưởng Lưu mắng một trận. Hiệu trưởng tức giận nói: “Tiểu Mạt, tôi vẫn cho rằng em là một sinh viên ngoan, không ngờ em cũng theo bạn bè trốn học”.

“Thầy hiệu trưởng, em xin lỗi!” Doãn Tiểu Mạt hổ thẹn, biết thân biết phận cúi gằm mặt.

Giáo sư Hạ lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ là thành tích cao thì có thể dễ dàng tốt nghiệp, thái độ học tập tôi cũng đưa vào để đánh giá điểm cuối kỳ đấy”.

Doãn Tiểu Mạt bây giờ mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, nếu không được tốt nghiệp, cô chẳng những mất mặt với mọi người mà còn không thể gánh nổi học phí bổ sung. Cô vốn không định giải thích, bởi vì tự ý trốn học là lỗi của cô, nhưng đến nước này thì chỉ còn cách nói ra thôi. Cô trình bày lại chuyện Nghê Thiến bị đau ruột thừa, sau đó cúi đầu một lần nữa nhận sai: “Thầy Lưu, thầy Hạ, lẽ ra em phải nhờ bạn học xin phép hộ. Trốn học là em sai, hai thầy muốn phạt thế nào em cũng xin nhận”.

Hiệu trưởng Lưu nghe vậy liền nói: “Nếu đúng là vậy thì có thể châm chước được”.

Giáo sư Hạ vốn rất ưng Doãn Tiểu Mạt, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô phạm lỗi, trong lòng đã sớm có ý định tha thứ, lúc này mới mở một lối đi cho cô: “Được rồi, biết sai là được rồi. Lần sau không được trốn học nữa”.

“Vâng ạ!” Doãn Tiểu Mạt lấy lại dáng vẻ nhanh nhảu.

“Sao rồi? Thầy Hạ có trừ điểm cậu không?” Thấy cô ra khỏi văn phòng, Lương Khai Khai liền kéo cô sang một bên hỏi.

Doãn Tiểu Mạt nhăn nhó thở dài.

Lương Khai Khai lo lắng cuống quýt, đứng tại chỗ xoay mấy vòng: “Chết rồi chết rồi, nếu vậy thì… ”. Cô hạ quyết tâm: “Chúng ta vào đó nói với thầy Hạ, chuyển điểm của tớ sang cho cậu, dù sao tớ mới là đứa hay trốn học, hôm nay số tớ son hơn cậu thôi, còn cậu hiếm lắm mới có một lần, tớ tin thầy sẽ hiểu”.

Doãn Tiểu Mạt cảm động, bật khóc, cô chỉ muốn đùa Lương Khai Khai một chút, không ngờ cô ấy lại nghĩa khí đến vậy. Cô đấm vào vai Lương Khai Khai, thút thít vừa khóc vừa nói: “Cám ơn, cám ơn cậu, Khai Khai”.

Thấy Doãn Tiểu Mạt nước mắt lưng tròng, Lương Khai Khai cuống quýt: “Ấy, đừng khóc, đừng khóc, thầy Hạ thấu tình đạt lý, nhất định sẽ đồng ý”. Nói rồi, Lương Khai Khai kéo cô vào trong văn phòng.

Doãn Tiểu Mạt nhanh chóng tóm tay áo Lương Khai Khai lại: “Khai Khai, thầy Hạ tha lỗi cho tớ rồi, không trừ điểm tớ đâu”.

“Thật không?” Lương Khai Khai đấm cô một cái: “Không nói sớm làm người ta lo muốn chết”.

Doãn Tiểu Mạt tủm tỉm cười: “Tớ là trò cưng của thầy Hạ, thầy mới không nỡ trừ điểm của tớ”.

Lương Khai Khai từ vui hóa giận: “Dám trêu chọc tôi! Hừ!”. Nói xong, cô tức giận quay lưng bỏ đi.

Doãn Tiểu Mạt vội chạy lên chặn trước mặt Lương Khai Khai, cúi đầu xin lỗi. Lương Khai Khai vẫn không thèm bỏ qua. Đến lúc Doãn Tiểu Mạt cố ý lè lưỡi làm mặt quỷ dọa, cô ấy mới không nhịn được mà bật cười.

“Cuối cùng cũng chịu cười, làm tớ sợ muốn chết.”

“Dám đùa giỡn tôi! Tôi lại không thể trị lại cô hả?” Lương Khai Khai chống nạnh, hung hãn nói.

Doãn Tiểu Mạt ôm lấy cô bạn: “Đi thôi, chúng mình đi ăn, tớ sắp chết đói rồi”. Doãn Tiểu Mạt và Lương Khai Khai vừa nói vừa cười đi tới nhà ăn. Vu Trụ từ chỗ ngoặt đi ra, trông thấy hai người, trong lòng bỗng thấy bất lực. Nhiều lúc anh thật sự đố kỵ với bạn của Doãn Tiểu Mạt, nếu như cô cũng có thể đối xử với anh như vậy, buổi tối đi ngủ anh cũng có thể bật cười thành tiếng được.

Lương Khai Khai xúc một thìa cơm to bỏ vào miệng, chợt nhớ ra hỏi: “Không phải về bệnh viện chăm sóc bệnh nhân à?”.

Doãn Tiểu Mạt không phải là không lo cho Nghê Thiến, nhưng cô thật sự không muốn nhìn thấy Hứa Chi Nhiên. Cô nhìn ra chỗ khác, buồn bực nói: “Tối nay tớ mới tới đó”.

Lương Khai Khai không phải người tinh tế, nghe Doãn Tiểu Mạt nói vậy cũng không hỏi gì thêm nữa.

Trong lúc Doãn Tiểu Mạt còn đang phân vân không biết có nên đi bệnh viện hay không thì Hứa Chi Nhiên đã gọi điện tới. Cô căn bản không muốn nghe, nhưng lại sợ Nghê Thiến có gì dặn dò nên vẫn nhận máy.

“Tiểu Mạt, tối nay anh ở lại với Thiến Thiến, em không cần tới nữa.”

“Ừm.” Doãn Tiểu Mạt không muốn nhiều lời.

“Sáng mai em mang cháo đến cho Thiến Thiến!”

Cái giọng điệu ra lệnh của Hứa Chi Nhiên khiến Doãn Tiểu Mạt rất khó chịu, bình thường, cô nhất định sẽ giễu cợt l
<<1 ... 1718192021 ... 62>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
980/7069
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT