Tiểu thuyết Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng-full
Lượt xem : |
ao nhiêu rượu như thế, Lục Nhiễm cảm thấy nôn nao khó chịu.
Không ngờ, Bùi Hàm tiếp tục rót cốc thứ ba.
Lục Nhiễm nhìn Bùi Hàm bằng một ánh mắt khó nói, ý là: Anh muốn chơi tôi thật hả?
“Tửu lượng cô Lục đây thật không vừa, cô uống nốt cốc thứ ba này xem thế nào?”.
Vấn đề bây giờ không phải là uống hay không, mà ở chỗ, uống nốt cốc rượu này cô sẽ bị ngộ độc.
Trong lúc ngần ngừ giữa tiếp tục chịu đựng và dứt khoát ra tay, Lâm Tĩnh đã cầm lấy cốc rượu: “Hay là để tớ”.
Lục Nhiễm đưa tay ngăn Lâm Tĩnh lại: “Ở yên đấy”. Cô đứng dậy, quay đầu lại: “Bùi Hàm…”.
Bùi Hàm rướn mắt: “Gì thế?”.
Giây tiếp theo, Lục Nhiễm bỗng giơ chân lên, đá phăng cái bàn, kéo Lâm Tĩnh chạy ra ngoài.
Khi tay cô chạm vào nắm đấm cửa, mới biết cửa đã bị khóa trái lại.
Bùi Hàm bị cái bàn chặn lại, hắn đẩy cái bàn ra, ánh mắt âm u nhìn Lục Nhiễm, khiến người khác cũng cảm thấy nổi da gà.
Tiếng khóa cửa kêu “lạch cạch”. Cửa bật mở.
Vui mừng nhìn theo cánh cửa mở, Lục Nhiễm thấy Hàn Mặc Ngôn mặt sắt đứng bên ngoài.
Bùi Hàm đứng thẳng dậy, nhìn thấy Hàn Mặc Ngôn, sắc mặt thay đổi, cười nói: “Ồ, cái chỗ bé tí tí này mà cũng gặp được Hàn tổng, thật là duyên phận”.
Lướt nhìn vẻ khốn khổ của Lục Nhiễm, ánh mắt Hàn Mặc Ngôn càng tối sầm lại.
Anh bước đến trước mặt Bùi Hàm, nhân lúc đối phương còn chưa đứng vững, tóm lấy cổ áo hắn ta, giơ tay đấm cho hắn ta một cái.
Thấy thế, không nói đến Bùi Hàm mà ngay cả Lục Nhiễm cũng đờ cả người.
Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Hàn Mặc Ngôn đã nắm lấy cánh tay Lục Nhiễm, xuyên qua đám người ồn ã, đi thẳng ra ngoài.
Trong lúc bất ngờ, Lục Nhiễm chỉ kịp kéo theo Lâm Tĩnh, lảo đảo bước theo Hàn Mặc Ngôn. Cô ngước mắt lên, ánh sáng lập lòa trên người Hàn Mặc Ngôn,
Lục Nhiễm bị hơi rượu làm cho mông lung, chỉ thấy gì đó lóe sáng rồi vụt tắt.
Sau lưng là giọng nói lạnh ngắt của Bùi Hàm: “Hàn Mặc Ngôn, mày nhớ đấy!”.
Nhưng giọng nói đó cũng không còn rõ ràng, cho đến khi ngồi vào xe của Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm mới hơi tỉnh lại.
Sau đó Lục Nhiễm cố kiềm chế cơn say, Lâm Tĩnh báo địa chỉ nhà cho Hàn Mặc Ngôn, rồi im lặng ngồi yên ở hàng ghế sau, trong xe yên ắng không một tiếng động, Lục Nhiễm ôm lấy đầu, cũng không nói một lời nào.
Sau khi đưa Lâm Tĩnh về nhà, Hàn Mặc Ngôn lái xe vào cây xăng.
Xe dừng lại, mùi xăng xe bay xộc vào mũi Lục Nhiễm không thể chịu đựng thêm, cô cố sức đẩy cánh cửa ra, chạy ra bãi cỏ, nôn thốc ra. Buổi tối chưa ăn gì nên nôn ra toàn mật xanh mật vàng, hơi rượu xộc lên mũi, khó chịu vô cùng.
Không biết bao lâu sau, có một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cô, đưa cho cô chai nước suối.
Lục Nhiễm không nghĩ ngợi gì nhiều, mở chai nước, súc miệng xong uống vài ngụm, rồi vốc nước lên mặt, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Cảm ơn…”, nói xong, cô bỗng nhìn thấy Hàn Mặc Ngôn đứng đó lặng lẽ nhìn cô.
Nhớ lại nắm đấm bất ngờ khi nãy của Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm nhất thời chẳng biết nói gì, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Lúc nãy anh đánh Bùi Hàm à?”
Ấn tượng về Hàn Mặc Ngôn trong cô luôn lạnh lùng, lý trí, ít xúc động chứ không nói gì đến chuyện đánh người.
Hàn Mặc Ngôn gật đầu, ngừng một chút rồi hỏi: “Sao lại gặp hắn ta?”
Đầu Lục Nhiễm vẫn nặng trịch, cô không muốn nói nhiều, chỉ ngắn gọn một câu: “Không may ấy mà”, rồi lại tiếp tục truy hỏi, “Sao anh lại đánh hắn ta thế?”
Im lặng vài giây, Hàn Mặc Ngôn không trả lời mà hỏi lại: “Uống nhiều lắm đúng không?”.
Hơi rượu nồng nặc không thể che giấu, Lục Nhiễm khẽ lắc đầu cho tỉnh: “Hai cốc”.
“Tại sao không từ chối?”.
Lục Nhiễm cười khẩy, đáp: “Từ chối được đã tốt, lần trước chúng ta đã đắc tội người ta không ít”.
Nói xong, đầu óc lại mơ màng, Lục Nhiễm cố đi về phía cửa xe.
Phía sau lưng vang lên một giọng nói thấp trầm, tan theo trong gió, như là không thể biện bạch: “Anh chỉ… thấy hắn ngứa mắt”.
Bơm xong xăng, họ lại đi tiếp, được một đoạn, Hàn Mặc Ngôn dừng lại ở một hiệu thuốc mở cửa hai mươi tư giờ.
Lục Nhiễm đã đổ gục bên ghế phụ, như đang ngủ say, Hàn Mặc Ngôn hơi chau mày, nhưng vẫn xuống xe mua thuốc rã rượu và thuốc đau dạ dày, cho đến khi về đến biệt thự nhà họ Lục, Lục Nhiễm vẫn chưa tỉnh.
Vấn đề là phải gọi được Lục Nhiễm dậy. Tay chống trán, Hàn Mặc Ngôn khẽ gọi thử vài lần, Lục Nhiễm đều không có phản ứng gì.
Hàn Mặc Ngôn gọi to hơn, cũng chỉ nghe Lục Nhiễm ậm ừ.
Cứ tưởng là Lục Nhiễm tỉnh rồi, không ngờ đợi mãi, Lục Nhiễm vẫn ậm ừ, lắng nghe mãi mà không hiểu cô đang nói gì.
Đã quá muộn, Hàn Mặc Ngôn đưa tay lay lay Lục Nhiễm.
Cuối cùng, Lục Nhiễm cũng mở to đôi mắt mơ màng, chớp chớp vài cái, rồi cười với Hàn Mặc Ngôn đầy vẻ cuốn hút: “Mấy giờ rồi?”.
Hàn Mặc Ngôn không phát hiện ra điều gì bất thường, xem đồng hồ: “Mười một giờ rưỡi rồi”.
Không ngờ, chưa nói hết câu, nhân lúc Hàn Mặc Ngôn giơ tay xem đồng hồ, một cánh tay đưa ra, chạm vào má anh.
Hàn Mặc Ngôn giật mình.
Những ngón tay từ gò má trượt xuống cằm Hàn Mặc Ngôn, tiếng cười xen lẫn hơi rượu ngay bên tai anh, không biết từ lúc nào Lục Nhiễm đã ngồi xích lại, gần đến nỗi Hàn Mặc Ngôn vừa nhìn lên đã thấy nụ cười tươi tắn của Lục Nhiễm, khác hẳn với vẻ công thức hóa ngày thường, vẻ thoải mái xen lẫn chút tùy ý, chút bất cần.
Làn môi bị rượu nhuộm đến đỏ hồng bóng mượt, hé mở, gọng trêu đùa: “Cười đi, cười một cái em xem nào”.
Lúc này, Hàn Mặc Ngôn có thể chắc chắn trăm phần trăm Lục Nhiễm say mất rồi. Lấy tay Lục Nhiễm khỏi cằm mình,
Hàn Mặc Ngôn lấy túi thuốc mua lúc nãy, đổ thuốc ra đưa cho Lục Nhiễm: “Em say rồi, mau uống đi”.
Nhìn những viên thuốc trong lòng bàn tay Hàn Mặc Ngôn một lúc lâu, Lục Nhiễm mới lắc đầu, dứt khoát nói: “Không uống”. Nói xong, vênh cằm nhướn mày cười: “Anh cười với em một cái, em sẽ suy nghĩ”.
Chắc đã quen với một Lục Nhiễm già dặn lạnh lùng, nên một Lục Nhiễm thế này khiến Hàn Mặc Ngôn cảm thấy thật lạ lùng.
Lục Nhiễm say khướt đâu còn cảm nhận được gì, cô vênh mặt nheo mắt: “Bảo anh cười một cái mà khó thế cơ à? Em muốn nhìn anh cười từ lâu lắm rồi”.
Hàn Mặc Ngôn vẫn không có phản ứng gì.
Thấy thế, Lục Nhiễm láy tay xoa mũi, khẽ liếm môi, nhướn mắt, hơi rượu khiến giọng nói có phần không rõ ràng: “Không cười cũng được, thế thì thơm em một cái”.
Thật là dở khóc dở cười.
Cố đẩy Lục Nhiễm ra xa, giọng Hàn Mặc Ngôn đã có vẻ bất lực: “Xuống xe đi”. Nói xong, định đẩy cửa xe.
Trong một giây tiếp theo, Hàn Mặc Ngôn bị cô gái đang say khướt nắm lấy cà vạt kéo lại, nhân lúc Hàn Mặc Ngôn không đề phòng, cô hôn vào môi anh.
Người say rượu không hề có lý trí, chỉ còn lại bản năng.
Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc ghế ô tô, đầu lưỡi Lục Nhiễm như con rắn nhỏ len lỏi vào hai môi Hàn Mặc Ngôn, cuồng nhiệt đốt tan băng giá, không khí cũng ấm áp dần.
Ánh đèn trước xe nhấp nháy khi mờ khi tỏ, trong xe vẫn tối om như mực.
Lúc đó có thật là thần trí không còn tỉnh táo hay không, Lục Nhiễm cũng không còn nhớ.
Cô chỉ ghi nhớ
Không ngờ, Bùi Hàm tiếp tục rót cốc thứ ba.
Lục Nhiễm nhìn Bùi Hàm bằng một ánh mắt khó nói, ý là: Anh muốn chơi tôi thật hả?
“Tửu lượng cô Lục đây thật không vừa, cô uống nốt cốc thứ ba này xem thế nào?”.
Vấn đề bây giờ không phải là uống hay không, mà ở chỗ, uống nốt cốc rượu này cô sẽ bị ngộ độc.
Trong lúc ngần ngừ giữa tiếp tục chịu đựng và dứt khoát ra tay, Lâm Tĩnh đã cầm lấy cốc rượu: “Hay là để tớ”.
Lục Nhiễm đưa tay ngăn Lâm Tĩnh lại: “Ở yên đấy”. Cô đứng dậy, quay đầu lại: “Bùi Hàm…”.
Bùi Hàm rướn mắt: “Gì thế?”.
Giây tiếp theo, Lục Nhiễm bỗng giơ chân lên, đá phăng cái bàn, kéo Lâm Tĩnh chạy ra ngoài.
Khi tay cô chạm vào nắm đấm cửa, mới biết cửa đã bị khóa trái lại.
Bùi Hàm bị cái bàn chặn lại, hắn đẩy cái bàn ra, ánh mắt âm u nhìn Lục Nhiễm, khiến người khác cũng cảm thấy nổi da gà.
Tiếng khóa cửa kêu “lạch cạch”. Cửa bật mở.
Vui mừng nhìn theo cánh cửa mở, Lục Nhiễm thấy Hàn Mặc Ngôn mặt sắt đứng bên ngoài.
Bùi Hàm đứng thẳng dậy, nhìn thấy Hàn Mặc Ngôn, sắc mặt thay đổi, cười nói: “Ồ, cái chỗ bé tí tí này mà cũng gặp được Hàn tổng, thật là duyên phận”.
Lướt nhìn vẻ khốn khổ của Lục Nhiễm, ánh mắt Hàn Mặc Ngôn càng tối sầm lại.
Anh bước đến trước mặt Bùi Hàm, nhân lúc đối phương còn chưa đứng vững, tóm lấy cổ áo hắn ta, giơ tay đấm cho hắn ta một cái.
Thấy thế, không nói đến Bùi Hàm mà ngay cả Lục Nhiễm cũng đờ cả người.
Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Hàn Mặc Ngôn đã nắm lấy cánh tay Lục Nhiễm, xuyên qua đám người ồn ã, đi thẳng ra ngoài.
Trong lúc bất ngờ, Lục Nhiễm chỉ kịp kéo theo Lâm Tĩnh, lảo đảo bước theo Hàn Mặc Ngôn. Cô ngước mắt lên, ánh sáng lập lòa trên người Hàn Mặc Ngôn,
Lục Nhiễm bị hơi rượu làm cho mông lung, chỉ thấy gì đó lóe sáng rồi vụt tắt.
Sau lưng là giọng nói lạnh ngắt của Bùi Hàm: “Hàn Mặc Ngôn, mày nhớ đấy!”.
Nhưng giọng nói đó cũng không còn rõ ràng, cho đến khi ngồi vào xe của Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm mới hơi tỉnh lại.
Sau đó Lục Nhiễm cố kiềm chế cơn say, Lâm Tĩnh báo địa chỉ nhà cho Hàn Mặc Ngôn, rồi im lặng ngồi yên ở hàng ghế sau, trong xe yên ắng không một tiếng động, Lục Nhiễm ôm lấy đầu, cũng không nói một lời nào.
Sau khi đưa Lâm Tĩnh về nhà, Hàn Mặc Ngôn lái xe vào cây xăng.
Xe dừng lại, mùi xăng xe bay xộc vào mũi Lục Nhiễm không thể chịu đựng thêm, cô cố sức đẩy cánh cửa ra, chạy ra bãi cỏ, nôn thốc ra. Buổi tối chưa ăn gì nên nôn ra toàn mật xanh mật vàng, hơi rượu xộc lên mũi, khó chịu vô cùng.
Không biết bao lâu sau, có một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cô, đưa cho cô chai nước suối.
Lục Nhiễm không nghĩ ngợi gì nhiều, mở chai nước, súc miệng xong uống vài ngụm, rồi vốc nước lên mặt, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Cảm ơn…”, nói xong, cô bỗng nhìn thấy Hàn Mặc Ngôn đứng đó lặng lẽ nhìn cô.
Nhớ lại nắm đấm bất ngờ khi nãy của Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm nhất thời chẳng biết nói gì, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Lúc nãy anh đánh Bùi Hàm à?”
Ấn tượng về Hàn Mặc Ngôn trong cô luôn lạnh lùng, lý trí, ít xúc động chứ không nói gì đến chuyện đánh người.
Hàn Mặc Ngôn gật đầu, ngừng một chút rồi hỏi: “Sao lại gặp hắn ta?”
Đầu Lục Nhiễm vẫn nặng trịch, cô không muốn nói nhiều, chỉ ngắn gọn một câu: “Không may ấy mà”, rồi lại tiếp tục truy hỏi, “Sao anh lại đánh hắn ta thế?”
Im lặng vài giây, Hàn Mặc Ngôn không trả lời mà hỏi lại: “Uống nhiều lắm đúng không?”.
Hơi rượu nồng nặc không thể che giấu, Lục Nhiễm khẽ lắc đầu cho tỉnh: “Hai cốc”.
“Tại sao không từ chối?”.
Lục Nhiễm cười khẩy, đáp: “Từ chối được đã tốt, lần trước chúng ta đã đắc tội người ta không ít”.
Nói xong, đầu óc lại mơ màng, Lục Nhiễm cố đi về phía cửa xe.
Phía sau lưng vang lên một giọng nói thấp trầm, tan theo trong gió, như là không thể biện bạch: “Anh chỉ… thấy hắn ngứa mắt”.
Bơm xong xăng, họ lại đi tiếp, được một đoạn, Hàn Mặc Ngôn dừng lại ở một hiệu thuốc mở cửa hai mươi tư giờ.
Lục Nhiễm đã đổ gục bên ghế phụ, như đang ngủ say, Hàn Mặc Ngôn hơi chau mày, nhưng vẫn xuống xe mua thuốc rã rượu và thuốc đau dạ dày, cho đến khi về đến biệt thự nhà họ Lục, Lục Nhiễm vẫn chưa tỉnh.
Vấn đề là phải gọi được Lục Nhiễm dậy. Tay chống trán, Hàn Mặc Ngôn khẽ gọi thử vài lần, Lục Nhiễm đều không có phản ứng gì.
Hàn Mặc Ngôn gọi to hơn, cũng chỉ nghe Lục Nhiễm ậm ừ.
Cứ tưởng là Lục Nhiễm tỉnh rồi, không ngờ đợi mãi, Lục Nhiễm vẫn ậm ừ, lắng nghe mãi mà không hiểu cô đang nói gì.
Đã quá muộn, Hàn Mặc Ngôn đưa tay lay lay Lục Nhiễm.
Cuối cùng, Lục Nhiễm cũng mở to đôi mắt mơ màng, chớp chớp vài cái, rồi cười với Hàn Mặc Ngôn đầy vẻ cuốn hút: “Mấy giờ rồi?”.
Hàn Mặc Ngôn không phát hiện ra điều gì bất thường, xem đồng hồ: “Mười một giờ rưỡi rồi”.
Không ngờ, chưa nói hết câu, nhân lúc Hàn Mặc Ngôn giơ tay xem đồng hồ, một cánh tay đưa ra, chạm vào má anh.
Hàn Mặc Ngôn giật mình.
Những ngón tay từ gò má trượt xuống cằm Hàn Mặc Ngôn, tiếng cười xen lẫn hơi rượu ngay bên tai anh, không biết từ lúc nào Lục Nhiễm đã ngồi xích lại, gần đến nỗi Hàn Mặc Ngôn vừa nhìn lên đã thấy nụ cười tươi tắn của Lục Nhiễm, khác hẳn với vẻ công thức hóa ngày thường, vẻ thoải mái xen lẫn chút tùy ý, chút bất cần.
Làn môi bị rượu nhuộm đến đỏ hồng bóng mượt, hé mở, gọng trêu đùa: “Cười đi, cười một cái em xem nào”.
Lúc này, Hàn Mặc Ngôn có thể chắc chắn trăm phần trăm Lục Nhiễm say mất rồi. Lấy tay Lục Nhiễm khỏi cằm mình,
Hàn Mặc Ngôn lấy túi thuốc mua lúc nãy, đổ thuốc ra đưa cho Lục Nhiễm: “Em say rồi, mau uống đi”.
Nhìn những viên thuốc trong lòng bàn tay Hàn Mặc Ngôn một lúc lâu, Lục Nhiễm mới lắc đầu, dứt khoát nói: “Không uống”. Nói xong, vênh cằm nhướn mày cười: “Anh cười với em một cái, em sẽ suy nghĩ”.
Chắc đã quen với một Lục Nhiễm già dặn lạnh lùng, nên một Lục Nhiễm thế này khiến Hàn Mặc Ngôn cảm thấy thật lạ lùng.
Lục Nhiễm say khướt đâu còn cảm nhận được gì, cô vênh mặt nheo mắt: “Bảo anh cười một cái mà khó thế cơ à? Em muốn nhìn anh cười từ lâu lắm rồi”.
Hàn Mặc Ngôn vẫn không có phản ứng gì.
Thấy thế, Lục Nhiễm láy tay xoa mũi, khẽ liếm môi, nhướn mắt, hơi rượu khiến giọng nói có phần không rõ ràng: “Không cười cũng được, thế thì thơm em một cái”.
Thật là dở khóc dở cười.
Cố đẩy Lục Nhiễm ra xa, giọng Hàn Mặc Ngôn đã có vẻ bất lực: “Xuống xe đi”. Nói xong, định đẩy cửa xe.
Trong một giây tiếp theo, Hàn Mặc Ngôn bị cô gái đang say khướt nắm lấy cà vạt kéo lại, nhân lúc Hàn Mặc Ngôn không đề phòng, cô hôn vào môi anh.
Người say rượu không hề có lý trí, chỉ còn lại bản năng.
Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc ghế ô tô, đầu lưỡi Lục Nhiễm như con rắn nhỏ len lỏi vào hai môi Hàn Mặc Ngôn, cuồng nhiệt đốt tan băng giá, không khí cũng ấm áp dần.
Ánh đèn trước xe nhấp nháy khi mờ khi tỏ, trong xe vẫn tối om như mực.
Lúc đó có thật là thần trí không còn tỉnh táo hay không, Lục Nhiễm cũng không còn nhớ.
Cô chỉ ghi nhớ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1029/5163
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1029/5163
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt