Tiểu thuyết Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng-full
Lượt xem : |
c.
Lục Nhiễm khẽ trả lời: “Thế thì… phiền anh vậy, em cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi”.
"Lục Nhiễm, có phải... Hàn Mặc Ngôn đối xử với em không tốt không?".
Nghe vậy, Lục Nhiễm như bừng tỉnh, cô khẽ mỉm cười, giọng điệu bình thản như không có gì xảy ra: "Không có, chuyện đó, anh ấy rất tốt, mấy hôm trước đi công tác còn dẫn em đi dạo trên bãi biển". Giơ tay xem đồng hồ, Lục Nhiễm cười nói: "Cũng đến giờ rồi, lát nữa anh ấy sẽ đón em, em đi trước đây. Em cũng chúc mừng anh lần nữa, chúc anh sự nghiệp không ngừng phát triển".
"Anh cũng chúc phúc cho em".
Nhìn theo bóng Lục Nhiễm dần xa, Hướng Diễn buông thõng chiếc ly.
Nụ cười trên khuôn mặt cũng dần biến mất, Lục Nhiễm, ngay cả anh còn nhận ra lòng dạ em đang để tận đâu, sao em cứ cố phải kiên cường như thế, kiên cường để không cho ai thấy vết thương lòng của em sao?
Hàn Mặc Ngôn... anh ta thích em thật sao?
Ba ngày sau, Lục Nhiễm nhận được email của
Hướng Diễn, trong đó có khoảng mười mấy tấm ảnh.
Trong tích tắc mở những tấm ảnh đó ra, Lục Nhiễm cảm thấy tim mình nghẹt thở, thậm chí cô phải dùng toàn bộ lý trí để giữ cho mình im lặng khi xem những bức hình này.
Những tấm hình của bảy, tám năm về trước. Nhưng tấm nào cũng ngọt ngào đến nhức mắt.
Đặc biệt là tấm ảnh đầu tiên: Trên quảng trường công viên rộng lớn, những con chim hòa bình bay lượn trên không trung, đôi trai gái ôm nhau như chốn không người, vẻ mặt chân thành trong ánh nắng ấm áp, sao mà họ đẹp đôi đến thế.
Tấm thứ hai, hai người mặc áo lông dày cộp đứng trong tuyết lạnh, đôi bàn tay lạnh cóng đến đỏ hồng vì đắp người tuyết, nhưng nụ cười thì ngọt ngào đến ấm áp.
Tấm thứ ba trong vườn trường, bối cảnh là trời xanh mây trắng và đường chạy điền kinh, trên vạch về đích, hai tay chàng trai đặt lên đầu gối để thở, cô gái cầm khăn bông và chai nước suối lo lắng đỡ lấy chàng trai, cả sân vận động rộng lớn là thế mà dường như chỉ có hai người...
Tấm thứ tư...
Chàng trai trong những tấm ảnh ấy hiển nhiên chính là Hàn Mặc Ngôn thời đại học.
Trong mười mấy tấm ảnh ấy, không có bức nào Hàn Mặc Ngôn không cười, không có ảnh nào không yêu đương thắm thiết. Lục Nhiễm chưa từng thấy bất cứ hình ảnh nào của Hàn Mặc Ngôn quá khứ trong con người Hàn Mặc Ngôn hiện tại.
Đem ra so sánh, một chút ít quan tâm ấm áp của Hàn Mặc Ngôn đối với Lục Nhiễm thật chẳng thấm vào đâu.
Hóa ra không phải Hàn Mặc Ngôn không biết yêu, mà là anh đã sớm chôn vùi tình yêu của mình cho một người con gái khác.
Vì thế, cho dù cô làm gì, cũng chỉ là va vào núi băng mà bươu đầu chảy máu mà thôi.
Đây thực là một việc đau thương… Lục Nhiễm bỗng hối hận vì đã tìm hiểu vấn đề này.
Nếu không biết, cô mới có thể tiếp tục lừa mình lừa người rằng Hàn Mặc Ngôn vốn dĩ không biết yêu phụ nữ…
Nhưng càng so sánh, càng thấy rõ sự bất lực của cô.
Cú giáng này còn đau lòng hơn cả cái ngày cô quyết định nghỉ việc từ bỏ Hàn Mặc Ngôn…
Tan làm, Hàn Mặc Ngôn hỏi cô có cần đưa về không, Lục Nhiễm nói buổi tối có việc, từ chối đề nghị của anh, nghe xong anh cũng chỉ “ừ” một tiếng thể hiện là đã biết, không hỏi lý do.
Lục Nhiễm cũng chẳng buồn so đo, vì làm như thế chỉ tăng thêm đau thương mà chẳng có ý nghĩa gì.
Chịu đựng quá lâu, cô cũng muốn tìm một người để thổ lộ, nghĩ mãi, cuối cùng cô quyết định gọi cho Lâm Tĩnh, mãi một lúc mới nghe máy, đầu dây bên kia tiếng nhạc xen lẫn tiếng ồn ào.
Lục Nhiễm hỏi Lâm Tĩnh đang ở đâu, ậm ừ một lúc mới chịu trả lời thật là cô đang ở quán bar.
Rõ ràng vì lần trước do say khướt nên Lâm Tĩnh vẫn chưa biết sợ, nhưng với Lục Nhiễm, tất cả vẫn như mới xảy ra ngày hôm qua, nhất là khi vết thương ấy còn đang vắt ngang qua cánh tay cô. Khẽ thở dài,
Lục Nhiễm dặn Lâm Tĩnh cứ ở yên đấy, rồi bắt xe đi đến.
Lần này, Lục Nhiễm mất bao công sức mới tìm thấy Lâm Tĩnh trong đám người đang nhảy nhót, trang phục bó sát đẫm mồ hôi. Nhìn thấy Lục Nhiễm, Lâm Tĩnh giống như đứa trẻ phạm lỗi bị bố mẹ bắt gặp, cúi đầu hối lỗi, sự phấn khích lúc nãy hoàn toàn biến mất.
Cũng thương Lâm Tĩnh vừa mới thất tình nên Lục Nhiễm không nói gì, cô ngồi bên quầy bar gọi hai ly cocktail, uống một cốc, cốc còn lại đưa cho Lâm Tĩnh.
“Lần sau đừng có đi một mình”.
Lâm Tĩnh đón lấy ly rượu, nhìn Lục Nhiễm lo lắng: “Cậu không trách tớ à?”.
Lục Nhiễm phì cười: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi, trách cậu thì được gì, tớ đâu phải mẹ cậu. Sự việc lần trước tuy chỉ là trùng hợp, nhưng cũng khó tránh khỏi lần thứ hai, cậu nên cẩn thận”.
Lâm Tĩnh cúi nhìn ly rượu, uống một ngụm, nức nở: “Cũng tại tớ buồn quá, muốn giải sầu”.
“Tớ biết”. Lục Nhiễm cũng khẽ nhắm mắt lại, ngữ khí vừa như ai oán, lại như tự cười mình: “Tớ cũng buồn”.
“Hả?”.
Đang định mở miệng nói gì, bỗng Lâm Tĩnh ngẩng phắt lên, nhìn chăm chú không chớp mắt.
Lục Nhiễm huơ tay trước mặt Lâm Tĩnh: “Sao thế hả?”.
Không kịp trả lời, Lâm Tĩnh đứng dậy, định đuổi theo.
Lục Nhiễm vội vã kéo lại: “Sao thế hả”.
“Hình như tớ nhìn thấy bạn gái của anh ta?”.
“Cái gì?”.
“Bạn gái của Lạc Ức Vi, con bé đó… nhưng sao nó lại… lúc nãy có người ôm nó đi vào phòng riêng rồi, không được, tớ phải đi xem xem…”.
Không ngăn được Lâm Tĩnh, Lục Nhiễm bị cô bạn kéo theo đẩy cửa bước vào.
Ba nam hai nữ trong phòng cùng quay lại nhìn họ.
Ba người đàn ông trạc ba, bốn mươi tuổi, hai cô gái còn rất trẻ.
Lâm Tĩnh đi thẳng đến trước mặt cô gái áo đỏ, giọng nói cố tỏ ra kìm chế: “Cô không phải là bạn gái của Lạc Ức Vi sao? Tại sao lại ở đây với mấy người này?”.
Cô gái trông rất dễ thương, nghi hoặc một lát rồi cười đáp: “Đúng thế. Sao hả? À, đúng rồi, chị chính là người bạn gái mà anh ta vẫn kêu ca đó đúng không?”.
Lời nói thiếu suy nghĩ của một đứa trẻ đã cứa đúng vào vết thương của Lâm Tĩnh, giọng nói cũng trở nên đanh đá hơn: “Nếu cô là bạn gái anh ta, thì người đang ôm cô bây giờ là ai?”.
Theo sau Lâm Tĩnh, Lục Nhiễm quay lại khép cửa, rồi đứng nguyên ở đó, đầu hơi cúi xuống mà không hề ngăn cản Lâm Tĩnh.
Người đàn ông đang ôm cô gái quay ra nhìn Lâm Tĩnh và Lục Nhiễm, hỏi cô gái: “Chuyện gì vậy?”.
Tiếng cười của cô bé như tiếng chuông bạc, lảnh lót như chưa vướng bận sự đời. Cô bé nói với Lâm Tĩnh: “Việc này liên quan đến chị à?”. Rồi quay lại nói với người đàn ông bên cạnh: “Có gì đâu, mấy mẹ sề rỗi việc ấy mà”.
Lâm Tĩnh tức giận giơ tay lên, nửa chừng thì bị Lục Nhiễm ngăn lại.
Lâm Tĩnh quay lại hỏi: “Tiểu Nhiễm, sao lại ngăn tớ?”.
Trước khi Lục Nhiễm kịp trả lời, giọng nói của một người đàn ông vang lên, giọng điệu cợt nhả: “Không phải trợ lý Lục của Hàn tổng đây sao? Sao lại có thời gian mà chạy tới mấy chỗ này?”.
Từ lúc bước vào căn phòng này Lục Nhiễm đã có linh cảm không hay.
Ánh mắt đầu tiên của cô đã gặp phải người đàn ông ngồi ngoài cùng, Bùi Hàm.
Lần tiếp xúc duy nhất với Bùi Hàm là một lần Lục Nhiễm và Hàn Mặc Ngôn liên kết dùng chiêu gậy ông đập lưng ông với hắn ta. Đó là một hạng mục khá lớn, trong cuộc họp mời thầu chỉ hai công ty có năng lực cạnh tranh: công ty của Hàn Mặc Ngô
Lục Nhiễm khẽ trả lời: “Thế thì… phiền anh vậy, em cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi”.
"Lục Nhiễm, có phải... Hàn Mặc Ngôn đối xử với em không tốt không?".
Nghe vậy, Lục Nhiễm như bừng tỉnh, cô khẽ mỉm cười, giọng điệu bình thản như không có gì xảy ra: "Không có, chuyện đó, anh ấy rất tốt, mấy hôm trước đi công tác còn dẫn em đi dạo trên bãi biển". Giơ tay xem đồng hồ, Lục Nhiễm cười nói: "Cũng đến giờ rồi, lát nữa anh ấy sẽ đón em, em đi trước đây. Em cũng chúc mừng anh lần nữa, chúc anh sự nghiệp không ngừng phát triển".
"Anh cũng chúc phúc cho em".
Nhìn theo bóng Lục Nhiễm dần xa, Hướng Diễn buông thõng chiếc ly.
Nụ cười trên khuôn mặt cũng dần biến mất, Lục Nhiễm, ngay cả anh còn nhận ra lòng dạ em đang để tận đâu, sao em cứ cố phải kiên cường như thế, kiên cường để không cho ai thấy vết thương lòng của em sao?
Hàn Mặc Ngôn... anh ta thích em thật sao?
Ba ngày sau, Lục Nhiễm nhận được email của
Hướng Diễn, trong đó có khoảng mười mấy tấm ảnh.
Trong tích tắc mở những tấm ảnh đó ra, Lục Nhiễm cảm thấy tim mình nghẹt thở, thậm chí cô phải dùng toàn bộ lý trí để giữ cho mình im lặng khi xem những bức hình này.
Những tấm hình của bảy, tám năm về trước. Nhưng tấm nào cũng ngọt ngào đến nhức mắt.
Đặc biệt là tấm ảnh đầu tiên: Trên quảng trường công viên rộng lớn, những con chim hòa bình bay lượn trên không trung, đôi trai gái ôm nhau như chốn không người, vẻ mặt chân thành trong ánh nắng ấm áp, sao mà họ đẹp đôi đến thế.
Tấm thứ hai, hai người mặc áo lông dày cộp đứng trong tuyết lạnh, đôi bàn tay lạnh cóng đến đỏ hồng vì đắp người tuyết, nhưng nụ cười thì ngọt ngào đến ấm áp.
Tấm thứ ba trong vườn trường, bối cảnh là trời xanh mây trắng và đường chạy điền kinh, trên vạch về đích, hai tay chàng trai đặt lên đầu gối để thở, cô gái cầm khăn bông và chai nước suối lo lắng đỡ lấy chàng trai, cả sân vận động rộng lớn là thế mà dường như chỉ có hai người...
Tấm thứ tư...
Chàng trai trong những tấm ảnh ấy hiển nhiên chính là Hàn Mặc Ngôn thời đại học.
Trong mười mấy tấm ảnh ấy, không có bức nào Hàn Mặc Ngôn không cười, không có ảnh nào không yêu đương thắm thiết. Lục Nhiễm chưa từng thấy bất cứ hình ảnh nào của Hàn Mặc Ngôn quá khứ trong con người Hàn Mặc Ngôn hiện tại.
Đem ra so sánh, một chút ít quan tâm ấm áp của Hàn Mặc Ngôn đối với Lục Nhiễm thật chẳng thấm vào đâu.
Hóa ra không phải Hàn Mặc Ngôn không biết yêu, mà là anh đã sớm chôn vùi tình yêu của mình cho một người con gái khác.
Vì thế, cho dù cô làm gì, cũng chỉ là va vào núi băng mà bươu đầu chảy máu mà thôi.
Đây thực là một việc đau thương… Lục Nhiễm bỗng hối hận vì đã tìm hiểu vấn đề này.
Nếu không biết, cô mới có thể tiếp tục lừa mình lừa người rằng Hàn Mặc Ngôn vốn dĩ không biết yêu phụ nữ…
Nhưng càng so sánh, càng thấy rõ sự bất lực của cô.
Cú giáng này còn đau lòng hơn cả cái ngày cô quyết định nghỉ việc từ bỏ Hàn Mặc Ngôn…
Tan làm, Hàn Mặc Ngôn hỏi cô có cần đưa về không, Lục Nhiễm nói buổi tối có việc, từ chối đề nghị của anh, nghe xong anh cũng chỉ “ừ” một tiếng thể hiện là đã biết, không hỏi lý do.
Lục Nhiễm cũng chẳng buồn so đo, vì làm như thế chỉ tăng thêm đau thương mà chẳng có ý nghĩa gì.
Chịu đựng quá lâu, cô cũng muốn tìm một người để thổ lộ, nghĩ mãi, cuối cùng cô quyết định gọi cho Lâm Tĩnh, mãi một lúc mới nghe máy, đầu dây bên kia tiếng nhạc xen lẫn tiếng ồn ào.
Lục Nhiễm hỏi Lâm Tĩnh đang ở đâu, ậm ừ một lúc mới chịu trả lời thật là cô đang ở quán bar.
Rõ ràng vì lần trước do say khướt nên Lâm Tĩnh vẫn chưa biết sợ, nhưng với Lục Nhiễm, tất cả vẫn như mới xảy ra ngày hôm qua, nhất là khi vết thương ấy còn đang vắt ngang qua cánh tay cô. Khẽ thở dài,
Lục Nhiễm dặn Lâm Tĩnh cứ ở yên đấy, rồi bắt xe đi đến.
Lần này, Lục Nhiễm mất bao công sức mới tìm thấy Lâm Tĩnh trong đám người đang nhảy nhót, trang phục bó sát đẫm mồ hôi. Nhìn thấy Lục Nhiễm, Lâm Tĩnh giống như đứa trẻ phạm lỗi bị bố mẹ bắt gặp, cúi đầu hối lỗi, sự phấn khích lúc nãy hoàn toàn biến mất.
Cũng thương Lâm Tĩnh vừa mới thất tình nên Lục Nhiễm không nói gì, cô ngồi bên quầy bar gọi hai ly cocktail, uống một cốc, cốc còn lại đưa cho Lâm Tĩnh.
“Lần sau đừng có đi một mình”.
Lâm Tĩnh đón lấy ly rượu, nhìn Lục Nhiễm lo lắng: “Cậu không trách tớ à?”.
Lục Nhiễm phì cười: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi, trách cậu thì được gì, tớ đâu phải mẹ cậu. Sự việc lần trước tuy chỉ là trùng hợp, nhưng cũng khó tránh khỏi lần thứ hai, cậu nên cẩn thận”.
Lâm Tĩnh cúi nhìn ly rượu, uống một ngụm, nức nở: “Cũng tại tớ buồn quá, muốn giải sầu”.
“Tớ biết”. Lục Nhiễm cũng khẽ nhắm mắt lại, ngữ khí vừa như ai oán, lại như tự cười mình: “Tớ cũng buồn”.
“Hả?”.
Đang định mở miệng nói gì, bỗng Lâm Tĩnh ngẩng phắt lên, nhìn chăm chú không chớp mắt.
Lục Nhiễm huơ tay trước mặt Lâm Tĩnh: “Sao thế hả?”.
Không kịp trả lời, Lâm Tĩnh đứng dậy, định đuổi theo.
Lục Nhiễm vội vã kéo lại: “Sao thế hả”.
“Hình như tớ nhìn thấy bạn gái của anh ta?”.
“Cái gì?”.
“Bạn gái của Lạc Ức Vi, con bé đó… nhưng sao nó lại… lúc nãy có người ôm nó đi vào phòng riêng rồi, không được, tớ phải đi xem xem…”.
Không ngăn được Lâm Tĩnh, Lục Nhiễm bị cô bạn kéo theo đẩy cửa bước vào.
Ba nam hai nữ trong phòng cùng quay lại nhìn họ.
Ba người đàn ông trạc ba, bốn mươi tuổi, hai cô gái còn rất trẻ.
Lâm Tĩnh đi thẳng đến trước mặt cô gái áo đỏ, giọng nói cố tỏ ra kìm chế: “Cô không phải là bạn gái của Lạc Ức Vi sao? Tại sao lại ở đây với mấy người này?”.
Cô gái trông rất dễ thương, nghi hoặc một lát rồi cười đáp: “Đúng thế. Sao hả? À, đúng rồi, chị chính là người bạn gái mà anh ta vẫn kêu ca đó đúng không?”.
Lời nói thiếu suy nghĩ của một đứa trẻ đã cứa đúng vào vết thương của Lâm Tĩnh, giọng nói cũng trở nên đanh đá hơn: “Nếu cô là bạn gái anh ta, thì người đang ôm cô bây giờ là ai?”.
Theo sau Lâm Tĩnh, Lục Nhiễm quay lại khép cửa, rồi đứng nguyên ở đó, đầu hơi cúi xuống mà không hề ngăn cản Lâm Tĩnh.
Người đàn ông đang ôm cô gái quay ra nhìn Lâm Tĩnh và Lục Nhiễm, hỏi cô gái: “Chuyện gì vậy?”.
Tiếng cười của cô bé như tiếng chuông bạc, lảnh lót như chưa vướng bận sự đời. Cô bé nói với Lâm Tĩnh: “Việc này liên quan đến chị à?”. Rồi quay lại nói với người đàn ông bên cạnh: “Có gì đâu, mấy mẹ sề rỗi việc ấy mà”.
Lâm Tĩnh tức giận giơ tay lên, nửa chừng thì bị Lục Nhiễm ngăn lại.
Lâm Tĩnh quay lại hỏi: “Tiểu Nhiễm, sao lại ngăn tớ?”.
Trước khi Lục Nhiễm kịp trả lời, giọng nói của một người đàn ông vang lên, giọng điệu cợt nhả: “Không phải trợ lý Lục của Hàn tổng đây sao? Sao lại có thời gian mà chạy tới mấy chỗ này?”.
Từ lúc bước vào căn phòng này Lục Nhiễm đã có linh cảm không hay.
Ánh mắt đầu tiên của cô đã gặp phải người đàn ông ngồi ngoài cùng, Bùi Hàm.
Lần tiếp xúc duy nhất với Bùi Hàm là một lần Lục Nhiễm và Hàn Mặc Ngôn liên kết dùng chiêu gậy ông đập lưng ông với hắn ta. Đó là một hạng mục khá lớn, trong cuộc họp mời thầu chỉ hai công ty có năng lực cạnh tranh: công ty của Hàn Mặc Ngô
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1296/5430
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1296/5430
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt