Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm
Lượt xem : |
m hiệu mà ông trời đã gửi tặng anh? Ám hiệu rằng nhiều năm sau đó, trái tim anh sẽ phải rung động như vậy?
Có những chuyện được an bài sẽ phải xảy ra, phải đối mặt. Cuộc hẹn hò lần đó với Lôi Vận Trình, quả thực Phong Ấn đã giấu giếm một chuyện. Hạ Viêm Lương thỉnh thoảng có liên lạc với anh, nghĩ đủ mọi lí do để bám riết lấy anh nhưng đều bị anh từ chối không thương tiếc, cuối cùng cô ta lại dùng anh nghĩa của Ngũ chính ủy để lừa anh phải gặp cô ta.
Hôm ấy anh xử lí xong công chuyện, đang định đến chỗ hẹn thì bị Ngũ chính ủy cử người gọi anh đến văn phòng. Ngũ Đổng không có mặt ở đó, chỉ có Hạ Viêm Lương, tay đang cầm cốc trà nóng, khẽ nhấp một ngụm: “Biết anh không muốn gặp em nhưng lần này em đến là vì việc khác. Đi gặp anh ấy đi, anh ấy muốn gặp anh!”
Anh ấy? Là ai? Phong Ấn không hiểu.
Đôi môi đỏ mọng của Hạ Viêm Lương khẽ mở ra: “Lê Duệ!”
Anh cười khẩy, quay đầu bỏ đi nhưng Hạ Viêm Lương đã ngăn anh lại: “Có thể là lần gặp cuối cùng!”
Anh hơi khựng người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố kìm nén của cô ta.
- Dù gì cũng từng là anh em, chỉ là nhìn mặt nhau lần cuối, cần gì phải tuyệt tình như vậy? – cô nắm lấy vạt áo quân phục của anh, cố chấp không chịu buông tay ra.
Nếu nói trong cuộc đời của mỗi người đều có một khoảng kí ức không muốn nhớ đến, vậy thì Lê Duệ và Hạ Viêm Lương chính là như vậy đối với Phong Ấn.
Đó là lần đầu tiên hai người anh em gặp lại nhau sau bao nhiêu năm không gặp. Lê Duệ trong bộ dạng ấy khiến cho anh vô cùng sửng sốt và bàng hoàng, đó gần như là một món nợ mà cả đời anh không thể trả nổi.
…
Mấy hôm nay không có nhiệm vụ nhưng các bài tập thể lực vẫn phải hoàn thành. Mục Phong bảo Phong Ấn dẫn đội còn mình lái xe giám sát ở phía sau. Chạy một vòng việt dã xong, Lôi Vận Trình gần như phát khóc, cô thả cái balo đằng sau xuống rồi ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc không ra hơi, Phong Ấn quỳ xuống bên cạnh cô, cười xảo quyệt: “Chân mềm nhũn rồi chứ gì?”
Anh tháo mũ làm quạt quạt cho cô, mồ hôi túa ra chảy xuống cổ, thấm ướt áo tập luyện của anh, không biết tại sao cô lại nhớ đến những chuyện “tế nhị” của hai người. Những giọt mồ hôi chảy dài trên cơ thể trần trụi đầy gợi cảm của anh, hòa vào những giọt mồ hôi trên cơ thể cô.
Cổ họng Lôi Vận Trình chợt khô đắng, cô vặn chai nước tu ừng ực.
Phong Ấn xán đến gần thì thầm nói: “Chỗ đó còn đau không? Tối nhớ bôi thuốc nhé, lần này anh không thể bôi cho em được rồi!”
- Khụ… - Lôi Vận Trình cố nén không phun nước trong miệng ra ngoài, cô nhăn nhó dở khóc dở cười.
- Hai người thì thầm gì thế hả đại đội trưởng Phong, nói to cho chúng tôi nghe với nào! – có người nói đùa, những người khác cũng ồ lên theo.
- Nhìn đồng chí Lôi bé bỏng của chúng ta mệt bã người kìa, thôi đại đội trưởng cõng luôn cô ấy chạy cho rồi!
Phong Ấn nhoẻn miệng cười: “Nếu Mục chỉ huy đồng ý, tôi sẽ làm thế thật đấy!”
Lôi Vận Trình dù có to gan đến mấy cũng không dám mặt dày trong lúc tập luyện, cô xách cái ba lô lên, cố ý tránh xa anh một chút, vừa ngẩng đầu lên đã khựng lại.
Lục Tự miệng ngậm ngọn cỏ, ánh mắt đang ngây ra nhìn về phía xa xăm, dường như cảm thấy cô đang nhìn mình, anh ta liền ngoảng đầu lại.
Lôi Vận Trình bị bắt gặp đang nhìn Lục Tự, cô thoáng bối rối, mỉm cười gượng gạo với anh ta.
Tiếng còi tập hợp vang lên, cô chẳng kịp nói gì mà chạy thẳng về đội tập hợp. Mục Phong nói vài câu rồi cho mọi người giải tán, giữ lại ba vị đại đội trưởng ở lại để nói chuyện riêng.
Phong Ấn và Lục Tự không hẹn trước mà cùng tụt lại phía sau, mọi người đã đi xa rồi nhưng hai người vẫn còn ở lại trên sân tập.
- Mày…
- Mày…
Hai người cùng lên tiếng, rồi lại cùng khựng lại. Phong Ấn ngửa tay nói: “Mày nói trước đi!”
- Mày thật lòng với cô ấy chứ? – Lục Tự đi thẳng vào vấn đề.
- Có gì cần phải nghi ngờ sao?
- Đứa bé đó thì sao?
- Chuyện này mày khỏi cần nhọc lòng!
- Đứa bé đó có gọi điện cho mày, nhưng tao nghe điện, nếu như để Tiểu Lí nghe điện không biết còn lời đồn thổi nào nữa? Mày cảm thấy cô ấy có chịu làm mẹ kế không? Mày thật sự nghĩ là cô ấy yêu mày đến không giới hạn thế sao?
Lục Tự siết chặt bàn tay, cuối cùng không nén được liền vung về phía Phong Ấn. Phong Ấn dường như đã đoán được nên đã dễ dàng đỡ được cú đấm ấy.
- Tao biết mày quan tâm đến cô ấy, nhưng đây là chuyện giữa tao và cô ấy, mày can thiệp hơi thái quá rồi đấy!
Lục Tự thu nắm đấm lại: “Hay cho câu: chuyện giữa tao và cô ấy, chỉ e cô ấy hoàn toàn chẳng biết may có một đứa con gái ngần ấy tuổi, mày nên hiểu rõ đây không phải là chuyện nhỏ nhặt!”
- Lãnh Lãnh không phải là con gái của tao, tao đã nói từ trước rồi! – Phong Ấn cáu kỉnh nói.
Lục Tự tỏ vẻ mỉa mai: “Có gì khác biệt chứ? Chẳng phải mày cũng không đá được hai mẹ con cô ta sao?”
Ánh mắt Phong Ấn chợt trở nên sâu thẳm: “Lục Tự, trước đây mày chưa từng động đến Trình Trình phải không?”
Một thoáng bàng hoàng lướt qua trong mắt Lục Tự, mặt anh ta như đông cứng lại, hồi lâu mới mở miệng: “Tao tưởng thằng ngu như mày cả đời này sẽ không nhận ra, muốn nói gì với tao? Nói với tao rằng cái gì cần làm bọn mày đã làm hết rồi ư? Phát hiện cô ấy vẫn còn là gái trinh, hết ám ảnh tâm lí rồi chứ gì?”
- Tao đâu có rỗi hơi như thế! – Phong Ấn cười khẩy.
Lục Tự chỉ tay vào mặt Phong Ấn, gần như nghiến răng trèo trẹo: “Thế mày có ý gì? Muốn nói rằng nhờ có sự xen vào của tao cùng với những gì tao đã làm khiến cho mày dám thẳng thắn đối mặt với trái tim mình ư? Đến để cảm ơn tao hay là để khoe khoang? Phong Ấn, đừng có ép tao phải ra tay với mày thật!”
Lục Tự không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ từ bỏ Lôi Vận Trình, vì vậy càng thế này, những đau khổ mà họ mang lại cho anh càng lớn. Anh thừa nhận đều do bản thân mình tự chuốc lấy, nhưng tình yêu đã bắt đầu rồi, anh chẳng có cách nào đuổi nó đi…
Anh yêu cô, yêu đến mức không thể nào từ bỏ.
Phong Ấn nhìn theo cái bóng của Lục Tự xa dần, lông mày khẽ nhíu lại. Sự chân tình của Lục Tự dành cho Lôi Vận Trình, đến bản thân anh cũng cảm thấy phải động lòng, chỉ có điều trong tình yêu không thể có sự nhường nhịn.
Chương 9: Kẻ lừa gạt và kẻ ngốc
Cuộc tổng duyệt diễn tập nội bộ diễn ra trong một ngày thời tiết tương đối đẹp, bầu trời trong cao vời vợi. Mười sáu phi công ở cả hai đứng dàn hàng trước mười sáu chiếc máy bay.
Mục Phong là chỉ huy của cuộc đối kháng lần này, trước khi hạ lệnh lên máy bay, Mục Phong có phát biểu vài câu, dặn dò, một số vấn đề cần chú ý.
- Cuộc tổng duyệt hôm nay chỉ nhằm mục đích xác định danh sách tham gia diễn tập lần này, rada trung tâm chỉ huy sẽ được bật hết, ai thắng ai bại nhìn là biết ngay!
- Rõ!
Mười sáu phi công nghiêm giọng đáp, Mục Phong nhìn một lượt mọi người, hài lòng gật đầu:
- Chuẩn bị lên máy bay!
Lệnh vừa phát ra, mười sáu phi công đồng loạt chạy về máy bay, ngồi vào buồng lái, sau đó Phong Ấn và Lôi Vận Trình cùng lúc cất cánh trên đường bay.
- 01, tôi đã đến không phận chỉ định! – Phong Ấn mở đài thông báo vị trí của mình!
Đài chỉ huy lập tức hạ lệnh cho đội hai đang ở trong
Có những chuyện được an bài sẽ phải xảy ra, phải đối mặt. Cuộc hẹn hò lần đó với Lôi Vận Trình, quả thực Phong Ấn đã giấu giếm một chuyện. Hạ Viêm Lương thỉnh thoảng có liên lạc với anh, nghĩ đủ mọi lí do để bám riết lấy anh nhưng đều bị anh từ chối không thương tiếc, cuối cùng cô ta lại dùng anh nghĩa của Ngũ chính ủy để lừa anh phải gặp cô ta.
Hôm ấy anh xử lí xong công chuyện, đang định đến chỗ hẹn thì bị Ngũ chính ủy cử người gọi anh đến văn phòng. Ngũ Đổng không có mặt ở đó, chỉ có Hạ Viêm Lương, tay đang cầm cốc trà nóng, khẽ nhấp một ngụm: “Biết anh không muốn gặp em nhưng lần này em đến là vì việc khác. Đi gặp anh ấy đi, anh ấy muốn gặp anh!”
Anh ấy? Là ai? Phong Ấn không hiểu.
Đôi môi đỏ mọng của Hạ Viêm Lương khẽ mở ra: “Lê Duệ!”
Anh cười khẩy, quay đầu bỏ đi nhưng Hạ Viêm Lương đã ngăn anh lại: “Có thể là lần gặp cuối cùng!”
Anh hơi khựng người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố kìm nén của cô ta.
- Dù gì cũng từng là anh em, chỉ là nhìn mặt nhau lần cuối, cần gì phải tuyệt tình như vậy? – cô nắm lấy vạt áo quân phục của anh, cố chấp không chịu buông tay ra.
Nếu nói trong cuộc đời của mỗi người đều có một khoảng kí ức không muốn nhớ đến, vậy thì Lê Duệ và Hạ Viêm Lương chính là như vậy đối với Phong Ấn.
Đó là lần đầu tiên hai người anh em gặp lại nhau sau bao nhiêu năm không gặp. Lê Duệ trong bộ dạng ấy khiến cho anh vô cùng sửng sốt và bàng hoàng, đó gần như là một món nợ mà cả đời anh không thể trả nổi.
…
Mấy hôm nay không có nhiệm vụ nhưng các bài tập thể lực vẫn phải hoàn thành. Mục Phong bảo Phong Ấn dẫn đội còn mình lái xe giám sát ở phía sau. Chạy một vòng việt dã xong, Lôi Vận Trình gần như phát khóc, cô thả cái balo đằng sau xuống rồi ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc không ra hơi, Phong Ấn quỳ xuống bên cạnh cô, cười xảo quyệt: “Chân mềm nhũn rồi chứ gì?”
Anh tháo mũ làm quạt quạt cho cô, mồ hôi túa ra chảy xuống cổ, thấm ướt áo tập luyện của anh, không biết tại sao cô lại nhớ đến những chuyện “tế nhị” của hai người. Những giọt mồ hôi chảy dài trên cơ thể trần trụi đầy gợi cảm của anh, hòa vào những giọt mồ hôi trên cơ thể cô.
Cổ họng Lôi Vận Trình chợt khô đắng, cô vặn chai nước tu ừng ực.
Phong Ấn xán đến gần thì thầm nói: “Chỗ đó còn đau không? Tối nhớ bôi thuốc nhé, lần này anh không thể bôi cho em được rồi!”
- Khụ… - Lôi Vận Trình cố nén không phun nước trong miệng ra ngoài, cô nhăn nhó dở khóc dở cười.
- Hai người thì thầm gì thế hả đại đội trưởng Phong, nói to cho chúng tôi nghe với nào! – có người nói đùa, những người khác cũng ồ lên theo.
- Nhìn đồng chí Lôi bé bỏng của chúng ta mệt bã người kìa, thôi đại đội trưởng cõng luôn cô ấy chạy cho rồi!
Phong Ấn nhoẻn miệng cười: “Nếu Mục chỉ huy đồng ý, tôi sẽ làm thế thật đấy!”
Lôi Vận Trình dù có to gan đến mấy cũng không dám mặt dày trong lúc tập luyện, cô xách cái ba lô lên, cố ý tránh xa anh một chút, vừa ngẩng đầu lên đã khựng lại.
Lục Tự miệng ngậm ngọn cỏ, ánh mắt đang ngây ra nhìn về phía xa xăm, dường như cảm thấy cô đang nhìn mình, anh ta liền ngoảng đầu lại.
Lôi Vận Trình bị bắt gặp đang nhìn Lục Tự, cô thoáng bối rối, mỉm cười gượng gạo với anh ta.
Tiếng còi tập hợp vang lên, cô chẳng kịp nói gì mà chạy thẳng về đội tập hợp. Mục Phong nói vài câu rồi cho mọi người giải tán, giữ lại ba vị đại đội trưởng ở lại để nói chuyện riêng.
Phong Ấn và Lục Tự không hẹn trước mà cùng tụt lại phía sau, mọi người đã đi xa rồi nhưng hai người vẫn còn ở lại trên sân tập.
- Mày…
- Mày…
Hai người cùng lên tiếng, rồi lại cùng khựng lại. Phong Ấn ngửa tay nói: “Mày nói trước đi!”
- Mày thật lòng với cô ấy chứ? – Lục Tự đi thẳng vào vấn đề.
- Có gì cần phải nghi ngờ sao?
- Đứa bé đó thì sao?
- Chuyện này mày khỏi cần nhọc lòng!
- Đứa bé đó có gọi điện cho mày, nhưng tao nghe điện, nếu như để Tiểu Lí nghe điện không biết còn lời đồn thổi nào nữa? Mày cảm thấy cô ấy có chịu làm mẹ kế không? Mày thật sự nghĩ là cô ấy yêu mày đến không giới hạn thế sao?
Lục Tự siết chặt bàn tay, cuối cùng không nén được liền vung về phía Phong Ấn. Phong Ấn dường như đã đoán được nên đã dễ dàng đỡ được cú đấm ấy.
- Tao biết mày quan tâm đến cô ấy, nhưng đây là chuyện giữa tao và cô ấy, mày can thiệp hơi thái quá rồi đấy!
Lục Tự thu nắm đấm lại: “Hay cho câu: chuyện giữa tao và cô ấy, chỉ e cô ấy hoàn toàn chẳng biết may có một đứa con gái ngần ấy tuổi, mày nên hiểu rõ đây không phải là chuyện nhỏ nhặt!”
- Lãnh Lãnh không phải là con gái của tao, tao đã nói từ trước rồi! – Phong Ấn cáu kỉnh nói.
Lục Tự tỏ vẻ mỉa mai: “Có gì khác biệt chứ? Chẳng phải mày cũng không đá được hai mẹ con cô ta sao?”
Ánh mắt Phong Ấn chợt trở nên sâu thẳm: “Lục Tự, trước đây mày chưa từng động đến Trình Trình phải không?”
Một thoáng bàng hoàng lướt qua trong mắt Lục Tự, mặt anh ta như đông cứng lại, hồi lâu mới mở miệng: “Tao tưởng thằng ngu như mày cả đời này sẽ không nhận ra, muốn nói gì với tao? Nói với tao rằng cái gì cần làm bọn mày đã làm hết rồi ư? Phát hiện cô ấy vẫn còn là gái trinh, hết ám ảnh tâm lí rồi chứ gì?”
- Tao đâu có rỗi hơi như thế! – Phong Ấn cười khẩy.
Lục Tự chỉ tay vào mặt Phong Ấn, gần như nghiến răng trèo trẹo: “Thế mày có ý gì? Muốn nói rằng nhờ có sự xen vào của tao cùng với những gì tao đã làm khiến cho mày dám thẳng thắn đối mặt với trái tim mình ư? Đến để cảm ơn tao hay là để khoe khoang? Phong Ấn, đừng có ép tao phải ra tay với mày thật!”
Lục Tự không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ từ bỏ Lôi Vận Trình, vì vậy càng thế này, những đau khổ mà họ mang lại cho anh càng lớn. Anh thừa nhận đều do bản thân mình tự chuốc lấy, nhưng tình yêu đã bắt đầu rồi, anh chẳng có cách nào đuổi nó đi…
Anh yêu cô, yêu đến mức không thể nào từ bỏ.
Phong Ấn nhìn theo cái bóng của Lục Tự xa dần, lông mày khẽ nhíu lại. Sự chân tình của Lục Tự dành cho Lôi Vận Trình, đến bản thân anh cũng cảm thấy phải động lòng, chỉ có điều trong tình yêu không thể có sự nhường nhịn.
Chương 9: Kẻ lừa gạt và kẻ ngốc
Cuộc tổng duyệt diễn tập nội bộ diễn ra trong một ngày thời tiết tương đối đẹp, bầu trời trong cao vời vợi. Mười sáu phi công ở cả hai đứng dàn hàng trước mười sáu chiếc máy bay.
Mục Phong là chỉ huy của cuộc đối kháng lần này, trước khi hạ lệnh lên máy bay, Mục Phong có phát biểu vài câu, dặn dò, một số vấn đề cần chú ý.
- Cuộc tổng duyệt hôm nay chỉ nhằm mục đích xác định danh sách tham gia diễn tập lần này, rada trung tâm chỉ huy sẽ được bật hết, ai thắng ai bại nhìn là biết ngay!
- Rõ!
Mười sáu phi công nghiêm giọng đáp, Mục Phong nhìn một lượt mọi người, hài lòng gật đầu:
- Chuẩn bị lên máy bay!
Lệnh vừa phát ra, mười sáu phi công đồng loạt chạy về máy bay, ngồi vào buồng lái, sau đó Phong Ấn và Lôi Vận Trình cùng lúc cất cánh trên đường bay.
- 01, tôi đã đến không phận chỉ định! – Phong Ấn mở đài thông báo vị trí của mình!
Đài chỉ huy lập tức hạ lệnh cho đội hai đang ở trong
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
3146/3982
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
3146/3982
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt