Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm
Lượt xem : |
ổi tối cô không dám ăn quá nhiều, sợ sẽ bị nôn lúc chạy cầu thang xoắn. Tối về kí túc, cháo mà Đỗ Nghiên Thanh để dành cho cô, cô cũng không dám động, nằm trên giường mà không dám nhắm mắt, cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến cái thang xoắn, xoắn… sau đó là buồn nôn, nôn hết cả mật xanh mật vàng.
Đỗ Nghiên Thanh từng vì chuyện này mà tìm gặp Phương Mặc Dương. Phương Mặc Dương chỉ nói dăm ba câu rồi đuổi cô về. Hướng Bắc Ninh và Lịch Vũ đến tìm Phương Mặc Dương nhưng kết quả càng thê thảm hơn. Phương Mặc Dương thậm chí chẳng cho họ có cơ hội để nói mà phạt họ một trăm cái chống đẩy, một trăm cái gập bụng và một trăm lần lên xà.
Thực ra vốn dĩ cô không cần phải gánh chịu những chuyện này, chỉ cần cô chịu nói ra tối hôm ấy đã uống rượu với những học viên nào, như thế cô có thể không bị khai trừ, cùng lắm thì chỉ bị phạt cảnh cáo nhưng không bị ghi vào hồ sơ. Đây là điều kiện Phương Mặc Dương đưa ra cho cô, cô được giữ lại, còn những người khác sẽ bị khai trừ khỏi quân đội, còn nếu không thì cô đi, họ ở lại.
Phương Mặc Dương không yêu cầu cô lập tức đưa ra quyết định, nhưng ngày nào cũng ép cô. Ngay cả giáo viên hướng dẫn cũng nói hình như anh hơi quá tay, Lôi Vận Trình dù gì cũng là một học viên nữ, nhưng Phương Mặc Dương một mực không chịu nghe ai hết.
- Học viên nữ ư? Các học viên dưới tay tôi đều là những người ưu tú, không có phân biệt nam nữ gì hết!
Cho dù cô che giấu có giỏi đến đâu, có kiên trì đến đâu, Phương Mặc Dương cũng biết cô sắp sụp đổ, cho dù là về thể xác hay tinh thần, chỉ nhìn ánh mắt là có thể biết được.
Chương 4: Lật đổ một tòa thành
Trước khi kiểm tra thể lực, Phương Mặc Dương đã nói chuyện với toàn thể các học viên của đội: “Chuyện này tôi đã muốn nói với các em từ lâu rồi, các em có thể kiên trì được ba tháng nay vẫn chưa là gì hết, nhưng tôi vẫn nói chúc mừng các em, chúc mừng các em đã lọt vào vòng sau, một giai đoạn đào thải còn khốc liệt hơn nhiều! Nhiệm vụ của tôi không chỉ là huấn luyện các em trở thành những phi công đạt tiêu chuẩn, mà còn là tìm đủ mọi cách để đá các thiếu gia, tiểu thư trong số các em ra khỏi học viện không quân này trong quá trình rèn luyện. Còn nhiệm vụ của các em là tìm đủ mọi cách để ở lại nơi này! Chỉ có những người được ở lại mới có cơ hội trở thành một phi công một ngày nào đó.”
Câu nói cuối cùng khiến toàn thể các học viên hoang mang vô cùng, Lôi Vận Trình hiểu câu nói này là Phương Mặc Dương cố ý nói cho cô nghe. Lúc có kết quả, khóe môi Phương Mặc Dương khẽ nhếch lên, cô vẫn nằm trong top đầu. Trong tình trạng thiếu ngủ và kiệt sức mỗi ngày mà thành tích của cô vẫn không hề sụt giảm, thậm chí còn có tiến bộ hơn.
Chỉ có điều, mỗi con người đều có giới hạn, liệu cô có thể chịu đựng đến bao lâu?
Lúc những học viên bị đào thải xách vali hành lí rời khỏi trường, mọi người đều ở sân tập thang xoắn. Lôi Vận Trình từ xa nhìn lại, đôi môi nhỏ nhắn mím chặt, vừa thu ánh mắt về đã thấy Phương Mặc Dương đang đứng ngay trước mặt. Phương Mặc Dương vẫn nhìn cô bằng ánh mắt thách thức và bất cần, dường như luôn chờ đợi cô phải đầu hàng.
Huấn luyện viên bấm đồng hồ tính giờ, hai học viên bắt đầu chạy thang xoắn. Cô không nghe thấy tiếng điểm danh, tâm trí đã lơ lửng trên không trung rồi. Hướng Bắc Ninh cao giọng gọi lại lần nữa, lúc này Lôi Vận Trình mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Huấn luyện viên đã giảng giải trọng tâm của động tác từ lâu rồi, nhưng ngày nào Phương Mặc Dương cũng “tăng ca” giáo huấn cô, theo lí mà nói sẽ không xảy ra sự cố ngoài ý muốn, nhưng sự cố lúc nào cũng nảy sinh bất ngờ.
Trước khi bắt đầu, Hướng Bắc Ninh dặn dò cô phải tập trung chú ý, nhưng không hiểu tại sao mới chạy được có mười vòng cô đã bị ngã từ trên cầu thang xuống, đầu suýt đập xuống đất. Hướng Bắc Ninh ở bên dưới luôn chăm chú theo dõi tình hình của cô, nhưng lúc ấy cũng không kịp đỡ cô, chỉ kịp giơ chân ra chắn lại. Cũng may có chân của Hướng Bắc Ninh chắn lại chứ nếu không chuyện không biết còn đi đến đâu.
Huấn luyện viên mắng cho cô một trận rồi đưa lên phòng y tế. Đỗ Nghiên Thanh sợ xanh mặt, suýt bật khóc, bị Phương Mặc Dương lừ mắt đành nuốt nước mắt vào trong.
Lúc Lôi Vận Trình mơ mơ màng màng trong giấc ngủ vẫn nhìn thấy có bóng dáng một người đàn ông ở bên cạnh, cúi xuống kéo chăn đắp cho cô, lòng bàn tay xoa trán cô. Cô không nhìn rõ anh là ai, chỉ nghe thấy anh khẽ cười, nhưng ngay cả tiếng cười ấy cũng lúc xa lúc gần.
- Có phải sợ quá không?
Chỉ một câu nói hết sức bình thường cũng khiến cho Lôi Vận Trình trào nước mắt, ôm chặt lấy tay anh không chịu buông ra rồi òa khóc nức nở: “Phong Ấn…”
Hướng Bắc Ninh khẽ nhíu mày, lấy ngón tay lau nhẹ nước mắt trên mi cô rồi nhẹ nhàng vỗ về an ủi cô.
- Đau… đau quá! – Lôi Vận Trình rên rỉ, nước mắt không sao kềm lại được. Sau lưng cô bị tụ máu tím bầm một vệt lớn, ngoài vết thương ngoài da ra không còn bất cứ vết thương nào để lại di chứng, may mắn đến mức ngay cả bác sĩ cũng ngạc nhiên.
©STENT
Hướng Bắc Ninh kéo chăn ra kiểm tra tình trạng vết thương của cô, thấy không có vấn đề gì quá nghiêm trrọng mới yên tâm được. Những lời an ủi không biết cô nghe vào tai được bao nhiêu, miệng cô cứ lẩm bẩm gọi một cái tên, tên một người đàn ông. Tay Hướng Bắc Ninh bị cô nắm chặt, dường như đấy là cái cọc cho cô bấu víu vào.
Hướng Bắc Ninh chăm chú nhìn cô, khẽ cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt môi lên trán cô, thì thầm: “Đừng khóc, ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ hết đau ngay thôi! Ngoan nhé Trình Trình…”
Lịch Vũ rút bàn tay đặt trên tay nắm cửa lại, nhón chân lui ra ngoài, tìm một nơi không có người, châm một điếu thuốc rồi rít mạnh một hơi. Hút hết điếu thuốc, đang chuẩn bị về, vừa quay người thì đột nhiên phát hiện Phương Mặc Dương đã đứng phía sau không biết tự bao giờ.
Phương Mặc Dương nhìn tàn thuốc trên mặt đất, cười nói: “Trung Hoa hả? Mới tí tuổi đầu mà cũng đẳng cấp quá nhỉ!”
Tâm trạng Lịch Vũ như chùng xuống…
Ai ngờ Lôi Vận Trình ngủ một giấc mà mãi không tỉnh lại, cứ sốt cao liên tục, hôn mê, mỗi lúc mở mắt ra, ánh mắt điều đờ đẫn, miệng lẩm bẩm liên tục, lúc thì nghe ra được, lúc thì không.
Cô nằm mơ một giấc mơ, trong mơ trời đất quay cuồng, tất cả mọi thứ xung quanh đều đang quay. Cô đứng không vững, muốn bám vào một cái gì đó nhưng đưa tay ra chỉ thấy xung quanh trống không. Phong Ấn đứng ngay trước mặt cách cô không xa, lạnh lùng nhìn cô, không giúp đỡ, lạnh nhạt đến mức đáng sợ. Trên người cô toàn là vũ trang, cái ba lô nặng nề khiến cô không đứng dậy nổi, đôi chân nặng trĩu giống như bị đeo chì. Hình bóng của anh ngày càng mơ hồ, cô không thể làm gì được, chỉ biết giương mắt nhìn theo bóng anh tan biến dần.
Trong bóng tối cô nghe có tiếng người gọi tên cô, hết lần này đến lần khác.
Cô cố gắng lắng tai nghe xem tiếng gọi ấy là của ai, không biết tại sao tiếng gọi ấy lại khiến cho trái tim cô đau đớn đến vậy, cứ mỗi lần gọi là đau đớn như có con dao nhọn đâm vào tim cô.
Đau quá, đau đến mức khiến cô muốn moi trái tim mình ra mà ném đi…
Đột nhiên, Lôi Vận Trình mở choàng mắt ra, há miệng thở hồng hộc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt như bị phủ sương mù. Một bàn tay của đàn ông gạt những sợi tóc mái bết mồ hôi ở trên trán ra rồi nâng cằm cô lên.
- Ban nãy chỉ là giấc mơ thôi, anh ở đây! Trình Trình, nhìn cho kĩ, anh đang ở đây rồi!
L
Đỗ Nghiên Thanh từng vì chuyện này mà tìm gặp Phương Mặc Dương. Phương Mặc Dương chỉ nói dăm ba câu rồi đuổi cô về. Hướng Bắc Ninh và Lịch Vũ đến tìm Phương Mặc Dương nhưng kết quả càng thê thảm hơn. Phương Mặc Dương thậm chí chẳng cho họ có cơ hội để nói mà phạt họ một trăm cái chống đẩy, một trăm cái gập bụng và một trăm lần lên xà.
Thực ra vốn dĩ cô không cần phải gánh chịu những chuyện này, chỉ cần cô chịu nói ra tối hôm ấy đã uống rượu với những học viên nào, như thế cô có thể không bị khai trừ, cùng lắm thì chỉ bị phạt cảnh cáo nhưng không bị ghi vào hồ sơ. Đây là điều kiện Phương Mặc Dương đưa ra cho cô, cô được giữ lại, còn những người khác sẽ bị khai trừ khỏi quân đội, còn nếu không thì cô đi, họ ở lại.
Phương Mặc Dương không yêu cầu cô lập tức đưa ra quyết định, nhưng ngày nào cũng ép cô. Ngay cả giáo viên hướng dẫn cũng nói hình như anh hơi quá tay, Lôi Vận Trình dù gì cũng là một học viên nữ, nhưng Phương Mặc Dương một mực không chịu nghe ai hết.
- Học viên nữ ư? Các học viên dưới tay tôi đều là những người ưu tú, không có phân biệt nam nữ gì hết!
Cho dù cô che giấu có giỏi đến đâu, có kiên trì đến đâu, Phương Mặc Dương cũng biết cô sắp sụp đổ, cho dù là về thể xác hay tinh thần, chỉ nhìn ánh mắt là có thể biết được.
Chương 4: Lật đổ một tòa thành
Trước khi kiểm tra thể lực, Phương Mặc Dương đã nói chuyện với toàn thể các học viên của đội: “Chuyện này tôi đã muốn nói với các em từ lâu rồi, các em có thể kiên trì được ba tháng nay vẫn chưa là gì hết, nhưng tôi vẫn nói chúc mừng các em, chúc mừng các em đã lọt vào vòng sau, một giai đoạn đào thải còn khốc liệt hơn nhiều! Nhiệm vụ của tôi không chỉ là huấn luyện các em trở thành những phi công đạt tiêu chuẩn, mà còn là tìm đủ mọi cách để đá các thiếu gia, tiểu thư trong số các em ra khỏi học viện không quân này trong quá trình rèn luyện. Còn nhiệm vụ của các em là tìm đủ mọi cách để ở lại nơi này! Chỉ có những người được ở lại mới có cơ hội trở thành một phi công một ngày nào đó.”
Câu nói cuối cùng khiến toàn thể các học viên hoang mang vô cùng, Lôi Vận Trình hiểu câu nói này là Phương Mặc Dương cố ý nói cho cô nghe. Lúc có kết quả, khóe môi Phương Mặc Dương khẽ nhếch lên, cô vẫn nằm trong top đầu. Trong tình trạng thiếu ngủ và kiệt sức mỗi ngày mà thành tích của cô vẫn không hề sụt giảm, thậm chí còn có tiến bộ hơn.
Chỉ có điều, mỗi con người đều có giới hạn, liệu cô có thể chịu đựng đến bao lâu?
Lúc những học viên bị đào thải xách vali hành lí rời khỏi trường, mọi người đều ở sân tập thang xoắn. Lôi Vận Trình từ xa nhìn lại, đôi môi nhỏ nhắn mím chặt, vừa thu ánh mắt về đã thấy Phương Mặc Dương đang đứng ngay trước mặt. Phương Mặc Dương vẫn nhìn cô bằng ánh mắt thách thức và bất cần, dường như luôn chờ đợi cô phải đầu hàng.
Huấn luyện viên bấm đồng hồ tính giờ, hai học viên bắt đầu chạy thang xoắn. Cô không nghe thấy tiếng điểm danh, tâm trí đã lơ lửng trên không trung rồi. Hướng Bắc Ninh cao giọng gọi lại lần nữa, lúc này Lôi Vận Trình mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Huấn luyện viên đã giảng giải trọng tâm của động tác từ lâu rồi, nhưng ngày nào Phương Mặc Dương cũng “tăng ca” giáo huấn cô, theo lí mà nói sẽ không xảy ra sự cố ngoài ý muốn, nhưng sự cố lúc nào cũng nảy sinh bất ngờ.
Trước khi bắt đầu, Hướng Bắc Ninh dặn dò cô phải tập trung chú ý, nhưng không hiểu tại sao mới chạy được có mười vòng cô đã bị ngã từ trên cầu thang xuống, đầu suýt đập xuống đất. Hướng Bắc Ninh ở bên dưới luôn chăm chú theo dõi tình hình của cô, nhưng lúc ấy cũng không kịp đỡ cô, chỉ kịp giơ chân ra chắn lại. Cũng may có chân của Hướng Bắc Ninh chắn lại chứ nếu không chuyện không biết còn đi đến đâu.
Huấn luyện viên mắng cho cô một trận rồi đưa lên phòng y tế. Đỗ Nghiên Thanh sợ xanh mặt, suýt bật khóc, bị Phương Mặc Dương lừ mắt đành nuốt nước mắt vào trong.
Lúc Lôi Vận Trình mơ mơ màng màng trong giấc ngủ vẫn nhìn thấy có bóng dáng một người đàn ông ở bên cạnh, cúi xuống kéo chăn đắp cho cô, lòng bàn tay xoa trán cô. Cô không nhìn rõ anh là ai, chỉ nghe thấy anh khẽ cười, nhưng ngay cả tiếng cười ấy cũng lúc xa lúc gần.
- Có phải sợ quá không?
Chỉ một câu nói hết sức bình thường cũng khiến cho Lôi Vận Trình trào nước mắt, ôm chặt lấy tay anh không chịu buông ra rồi òa khóc nức nở: “Phong Ấn…”
Hướng Bắc Ninh khẽ nhíu mày, lấy ngón tay lau nhẹ nước mắt trên mi cô rồi nhẹ nhàng vỗ về an ủi cô.
- Đau… đau quá! – Lôi Vận Trình rên rỉ, nước mắt không sao kềm lại được. Sau lưng cô bị tụ máu tím bầm một vệt lớn, ngoài vết thương ngoài da ra không còn bất cứ vết thương nào để lại di chứng, may mắn đến mức ngay cả bác sĩ cũng ngạc nhiên.
©STENT
Hướng Bắc Ninh kéo chăn ra kiểm tra tình trạng vết thương của cô, thấy không có vấn đề gì quá nghiêm trrọng mới yên tâm được. Những lời an ủi không biết cô nghe vào tai được bao nhiêu, miệng cô cứ lẩm bẩm gọi một cái tên, tên một người đàn ông. Tay Hướng Bắc Ninh bị cô nắm chặt, dường như đấy là cái cọc cho cô bấu víu vào.
Hướng Bắc Ninh chăm chú nhìn cô, khẽ cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt môi lên trán cô, thì thầm: “Đừng khóc, ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ hết đau ngay thôi! Ngoan nhé Trình Trình…”
Lịch Vũ rút bàn tay đặt trên tay nắm cửa lại, nhón chân lui ra ngoài, tìm một nơi không có người, châm một điếu thuốc rồi rít mạnh một hơi. Hút hết điếu thuốc, đang chuẩn bị về, vừa quay người thì đột nhiên phát hiện Phương Mặc Dương đã đứng phía sau không biết tự bao giờ.
Phương Mặc Dương nhìn tàn thuốc trên mặt đất, cười nói: “Trung Hoa hả? Mới tí tuổi đầu mà cũng đẳng cấp quá nhỉ!”
Tâm trạng Lịch Vũ như chùng xuống…
Ai ngờ Lôi Vận Trình ngủ một giấc mà mãi không tỉnh lại, cứ sốt cao liên tục, hôn mê, mỗi lúc mở mắt ra, ánh mắt điều đờ đẫn, miệng lẩm bẩm liên tục, lúc thì nghe ra được, lúc thì không.
Cô nằm mơ một giấc mơ, trong mơ trời đất quay cuồng, tất cả mọi thứ xung quanh đều đang quay. Cô đứng không vững, muốn bám vào một cái gì đó nhưng đưa tay ra chỉ thấy xung quanh trống không. Phong Ấn đứng ngay trước mặt cách cô không xa, lạnh lùng nhìn cô, không giúp đỡ, lạnh nhạt đến mức đáng sợ. Trên người cô toàn là vũ trang, cái ba lô nặng nề khiến cô không đứng dậy nổi, đôi chân nặng trĩu giống như bị đeo chì. Hình bóng của anh ngày càng mơ hồ, cô không thể làm gì được, chỉ biết giương mắt nhìn theo bóng anh tan biến dần.
Trong bóng tối cô nghe có tiếng người gọi tên cô, hết lần này đến lần khác.
Cô cố gắng lắng tai nghe xem tiếng gọi ấy là của ai, không biết tại sao tiếng gọi ấy lại khiến cho trái tim cô đau đớn đến vậy, cứ mỗi lần gọi là đau đớn như có con dao nhọn đâm vào tim cô.
Đau quá, đau đến mức khiến cô muốn moi trái tim mình ra mà ném đi…
Đột nhiên, Lôi Vận Trình mở choàng mắt ra, há miệng thở hồng hộc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt như bị phủ sương mù. Một bàn tay của đàn ông gạt những sợi tóc mái bết mồ hôi ở trên trán ra rồi nâng cằm cô lên.
- Ban nãy chỉ là giấc mơ thôi, anh ở đây! Trình Trình, nhìn cho kĩ, anh đang ở đây rồi!
L
Bài viết liên quan!