Tiểu thuyết Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc
Lượt xem : |
n cạnh không có nhiều bạn bè, càng không có một người giống đàn ông.
Cô thường một mình đến khu vui chơi mỗi sáng rảnh rỗi, nhìn mọi người đi tới đi lui, ầm ầm ĩ ĩ, trong lòng cảm thấy tương đối ấm áp.
Cô Giai Thành cũng đã từng mang đến cho cô rất nhiều vui vẻ, mặc dù hắn luôn vội vàng không thấy bóng dáng, nhưng mà đối với cô mà nói, thỉnh thoảng có hắn làm bạn cũng đã đủ để cho cô thỏa mãn.
Nghĩ tới đây, Doãn Thần Lam lại đau buồn.
Không được! Cô không thể rơi nước mắt, nếu khóc lem hết phấn trang điểm thì đi làm việc thế nào. Thân là một nhân viên quan hệ xã hội, quan trọng nhất chính là ngoại hình.
Cô vội vàng gặm bánh mỳ trên tay, thời gian sắp đến rồi.
Nếu cô mà cũng có thể vào tham dự sự kiện này thì tốt rồi?! Bí đỏ xe ngựa mau tới đi! ( cô bé lọ lem đó !).
Không được! Làm chính sự quan trọng hơn. Cô lập tức nhắc nhở mình.
Cô làm như thế nào đi vào cao ốc đây? Đây chính là một vấn đề. Cửa trước chen lấn nhiều đài truyền thông cùng các nhân vật lớn. . . . . .
Có, cô có thể từ cửa sau đi vào.
Vì vậy Doãn Thần Lam bắt đầu hướng cửa sau của Babel đi đến.
Nhưng, càng chạy cô càng nghi ngờ, tại sao cô cảm thấy như cô đã từng tới đây?
Dựa vào những ấn tượng mơ hồ, Doãn Thần Lam tìm được cửa sau, đi vào đường hầm để xe dưới lòng đất, thuận lợi tìm được thang máy lên lầu.
Đúng lúc Doãn Thần Lam chờ thang máy tới, sau lưng chợt truyền đến tiếng cười ngả ngớn đầy nũng nịu mà cũng hết sức lố bịch. Hình như… là. . . . Michel!
Chương 3 .2
Doãn Thần Lam đột nhiên quay đầu nhìn lại, quả nhiên, sau lưng chính là Cô Giai Thành cùng Michel, đang từ trên xe đi xuống.
Trong lòng Doãn Thần Lam bắt đầu khẩn trương.
Cửa thang máy tại sao còn không mở? ! Mau mở đi!
Bọn họ đã đi về phía cô rồi, bởi vì cô nghe được tiếng "Cộp, Cộp" của giày cao gót.
"Ah?" Là thanh âm Michel:"Đã trễ thế này còn chưa tan việc, còn phải đi dọn rác sao? ! Em gái."
Dọn. . . . . . rác? Cô ta coi cô như nhân viên vệ sinh? !
Doãn Thần Lam giận đến mức lập tức quay đầu lại, nhìn thẳng Michel nói: "Tôi không phải tới dọn rác, tôi tới tìm Mục Thiên Dương!"
Michel phát hiện cô là tình địch vô dụng kia, lại nghe cô nói đến tìm Mục Thiên Dương, thì phá lên cười ha ha.
"Tìm Mục Thiên Dương?" Michel xoay người hỏi bạn trai Cô Giai Thành: "Người bạn gái trước này của anh có biết mình là nhân vật nào không? Sau khi bị anh vứt bỏ tinh thần rối loạn rồi sao? Muốn câu dẫn đàn ông mới nghĩ đến Mục Thiên Dương nên đến đây, thật là buồn cười đến chết người rồi !"
Câu dẫn? Sao phải nói khó nghe như vậy! Ai muốn đi câu dẫn một cụ già ngoài tám mươi chứ? !
Doãn Thần Lam chưa từng gặp qua Mục Thiên Dương, trực giác cho rằng thân là tổng giám đốc nhất định hắn chính là một ông già.
Doãn Thần Lam nghe Michel nói như vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu."Tôi là thay mặt. . . . . ."
Doãn Thần Lam lời còn chưa nói hết, thì Michel cắt đứt.
"Cô có giấy thông hành không?" Trên tay cô ta lộ ra ngay cái thẻ màu vàng chói mắt ở dưới ánh đèn
"Không có!" Doãn Thần Lam trong lòng mặc dù tức giận, nhưng mà vẫn buồn bực hỏi: "Vậy. . . . . . Đó là cái gì?"
"Làm ơn! Muốn vào Babel phải có thẻ thông hành, nếu không thì không được vào. Cô ngay cả cái này cũng không có vậy mà còn muốn tìm Mục Thiên Dương?" Michel kiêu ngạo như một con Khổng Tước, nói tới nói lui đều kiêu ngạo vô cùng.
Không thể nào? Tại sao Lô Giai Giai không nói với cô?
Nghĩ đến điểm tích lũy một năm còn treo trứng, Doãn Thần Lam không thể không đem lửa giận ghìm xuống, khiêm nhường cầu xin Michel."Vậy. . . . . . Vậy cô có thể dẫn tôi vào được không?"
Nghe vậy, Michel lại móc ra một cái thẻ khác chói mắt hơn.
" Vừa rồi là tờ giấy thông hành để được vào cao ốc, còn đây, là vé mời vào Ken¬zo. D. Cô mặc giống nông thôn thế này, tôi không có biện pháp dẫn cô đi vào Ken¬zo. D, rất mất thể diện."
Đồ đàn bà đáng ghét! Lại còn nói cô mặc giống gái quê? ! Doãn Thần Lam bị Michel nói giận đến mức mặt chợt xanh chợt tím.
Tại sao cô lại gặp xui xẻo như vậy? Ngay cả đi làm việc, cũng gặp phải tình địch là kẻ người thứ ba phách lối này, mình còn phải khiêm nhường tiếp nhận "Chỉ giáo" của cô ta ?
Thật là tức chết người!
"Michel, em nói ít đi hai câu, đừng bắt nạt cô ấy nữa!" Cuối cùng Cô Giai Thành cũng lấy dũng khí mở miệng nói chuyện.
"Tiểu Thành, không phải anh đã đồng ý với em là không nói chuyện giúp cô ta sao?" Michel dán vào Cô Giai Thành gần hơn, thuận tiện đưa tay hướng cái mông của hắn véo một cái, đau đến mức Cô Giai Thành không thốt nên lời.
"Chỉ là, cô không nhận chi phiếu của tôi, giúp tôi tiết kiệm được một khoản chi tiêu trong tháng, tôi sẽ chỉ cho cô cách đi vào trong an toàn”.
Michel lại có thể có lòng từ bi giúp cô?
"Có thật không?" Nghĩ đến điểm tích lũy, Doãn Thần Lam không nhịn được kích động hướng Michel nói cám ơn:"Cám ơn cô! Michel."
"Đừng khách sáo." Michel không chút cảm động nói.
Cô ta chỉ vào một cái cửa cách đó cỡ trăm mét: "Kia là cửa thoát hiểm, cô có thể từ đó đi vào, từ đó đi không cần giấy thông hành, ở cửa cũng không có cảnh vệ."
"Leo. . . . . . Leo bộ lên?" Doãn Thần Lam choáng váng tại chỗ."Nhưng mà tôi phải đến tầng một trăm mà !”
Michel nhún vai một cái, bất đắc dĩ nói với Doãn Thần Lam: "Không có cách nào, chỉ có thể như vậy. Tôi là người tốt chỉ có thể làm được đến đây, thật xấu hổ, tôi cùng Tiểu Thành đi trước. Chúc cô nhiều may mắn!"
Mặc dù Cô Giai Thành không nhìn nổi, nhưng cũng chỉ có thể bị Michel cứng rắn lôi đi, ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái, tâm tình nhất thời rơi xuống đáy cốc.
Bởi vì nhìn thấy cách đối xử với Doãn Thần Lam, hắn giống như nhìn thấy kết quả tương lai mình .
Có lẽ thê thảm hơn. . . . . . Cô Giai Thành bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài.
Khi cửa thang máy vô tình mở ra, dưới tầng hầm chỉ còn lại có Doãn Thần Lam cùng với nhiều hãng xe nổi tiếng.
Nhìn thang máy một chút, lại nhìn cửa thoát hiểm một cái, nghĩ đến điểm tích lũy, lại nghĩ chuyện thất tình, không nghi ngờ gì Doãn Thần Lam quyết định hướng cửa thoát hiểm đi tới.
"Tôi sẽ không thua cô, Michel! Còn hắn nữa, Mục Thiên Dương!"
Mục Thiên Dương theo thói quen mỗi ngày sau khi xong công việc, thì thay đồng phục nhẹ nhàng, leo bộ một đoạn cầu thang ngắn, đây là cách hắn duy trì thể lực cũng là phương pháp làm cho cơ thể tráng kiện.
Đối với Mục Thiên Dương mà nói, thân thể cùng đại não, chính là hai loại tiền vốn hoàn mỹ nhất của hắn.
Mà cả tòa cao ốc "Babel" này, thì cầu thang thoát hiểm là nơi an tĩnh nhất rồi.
Ở chỗ này, hắn có thể vừa đi vừa không bị quấy rầy, hoàn toàn thả lỏng, sẽ không ai nghĩ đến, ở chỗ này có thể tìm tới hắn. Mục Thiên Dương thích thả lỏng bản thân mình trong không gian và thời gian.
Nhưng hôm nay, khi Mục Thiên Dương từng bước từng bước đi xuống bậc thang, phát hiện một đầu khác của cầu thang lại truyền đến một tiếng bước chân nặng nề.
Hắn không nghe lầm chứ? Thời gian này tất cả mọi người nên tràn vào Ken¬zo. D rồi, mà người không được vào Ken¬zo. D cũng có thể đã đi rồi, cuối cùng thì ai lại ngu ngốc, có thang máy không đi, lại đi cầu thang thoát hiểm?
Trừ phi. . . . . . Chính xác là trộm!
Vậy thì thật là tốt, hắn thật lâu không có hoạt động gân cốt rồi. Kẻ trộm này vận số thật sự rất nhỏ!
Tại chỗ này, hai người đồng thời dần dần đến gần, Mục Thiên Dương nghe thấy thanh âm một cô gái --
"Mệt quá!"
Cuối cùng Doãn Thần Lam không còn chút sức, rã rời đem cái mông ngồi xuống trên bậc thang, thở phì phò.
Cô một bên thở gấp một bên oán trách: "Tại . . . . . T
Cô thường một mình đến khu vui chơi mỗi sáng rảnh rỗi, nhìn mọi người đi tới đi lui, ầm ầm ĩ ĩ, trong lòng cảm thấy tương đối ấm áp.
Cô Giai Thành cũng đã từng mang đến cho cô rất nhiều vui vẻ, mặc dù hắn luôn vội vàng không thấy bóng dáng, nhưng mà đối với cô mà nói, thỉnh thoảng có hắn làm bạn cũng đã đủ để cho cô thỏa mãn.
Nghĩ tới đây, Doãn Thần Lam lại đau buồn.
Không được! Cô không thể rơi nước mắt, nếu khóc lem hết phấn trang điểm thì đi làm việc thế nào. Thân là một nhân viên quan hệ xã hội, quan trọng nhất chính là ngoại hình.
Cô vội vàng gặm bánh mỳ trên tay, thời gian sắp đến rồi.
Nếu cô mà cũng có thể vào tham dự sự kiện này thì tốt rồi?! Bí đỏ xe ngựa mau tới đi! ( cô bé lọ lem đó !).
Không được! Làm chính sự quan trọng hơn. Cô lập tức nhắc nhở mình.
Cô làm như thế nào đi vào cao ốc đây? Đây chính là một vấn đề. Cửa trước chen lấn nhiều đài truyền thông cùng các nhân vật lớn. . . . . .
Có, cô có thể từ cửa sau đi vào.
Vì vậy Doãn Thần Lam bắt đầu hướng cửa sau của Babel đi đến.
Nhưng, càng chạy cô càng nghi ngờ, tại sao cô cảm thấy như cô đã từng tới đây?
Dựa vào những ấn tượng mơ hồ, Doãn Thần Lam tìm được cửa sau, đi vào đường hầm để xe dưới lòng đất, thuận lợi tìm được thang máy lên lầu.
Đúng lúc Doãn Thần Lam chờ thang máy tới, sau lưng chợt truyền đến tiếng cười ngả ngớn đầy nũng nịu mà cũng hết sức lố bịch. Hình như… là. . . . Michel!
Chương 3 .2
Doãn Thần Lam đột nhiên quay đầu nhìn lại, quả nhiên, sau lưng chính là Cô Giai Thành cùng Michel, đang từ trên xe đi xuống.
Trong lòng Doãn Thần Lam bắt đầu khẩn trương.
Cửa thang máy tại sao còn không mở? ! Mau mở đi!
Bọn họ đã đi về phía cô rồi, bởi vì cô nghe được tiếng "Cộp, Cộp" của giày cao gót.
"Ah?" Là thanh âm Michel:"Đã trễ thế này còn chưa tan việc, còn phải đi dọn rác sao? ! Em gái."
Dọn. . . . . . rác? Cô ta coi cô như nhân viên vệ sinh? !
Doãn Thần Lam giận đến mức lập tức quay đầu lại, nhìn thẳng Michel nói: "Tôi không phải tới dọn rác, tôi tới tìm Mục Thiên Dương!"
Michel phát hiện cô là tình địch vô dụng kia, lại nghe cô nói đến tìm Mục Thiên Dương, thì phá lên cười ha ha.
"Tìm Mục Thiên Dương?" Michel xoay người hỏi bạn trai Cô Giai Thành: "Người bạn gái trước này của anh có biết mình là nhân vật nào không? Sau khi bị anh vứt bỏ tinh thần rối loạn rồi sao? Muốn câu dẫn đàn ông mới nghĩ đến Mục Thiên Dương nên đến đây, thật là buồn cười đến chết người rồi !"
Câu dẫn? Sao phải nói khó nghe như vậy! Ai muốn đi câu dẫn một cụ già ngoài tám mươi chứ? !
Doãn Thần Lam chưa từng gặp qua Mục Thiên Dương, trực giác cho rằng thân là tổng giám đốc nhất định hắn chính là một ông già.
Doãn Thần Lam nghe Michel nói như vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu."Tôi là thay mặt. . . . . ."
Doãn Thần Lam lời còn chưa nói hết, thì Michel cắt đứt.
"Cô có giấy thông hành không?" Trên tay cô ta lộ ra ngay cái thẻ màu vàng chói mắt ở dưới ánh đèn
"Không có!" Doãn Thần Lam trong lòng mặc dù tức giận, nhưng mà vẫn buồn bực hỏi: "Vậy. . . . . . Đó là cái gì?"
"Làm ơn! Muốn vào Babel phải có thẻ thông hành, nếu không thì không được vào. Cô ngay cả cái này cũng không có vậy mà còn muốn tìm Mục Thiên Dương?" Michel kiêu ngạo như một con Khổng Tước, nói tới nói lui đều kiêu ngạo vô cùng.
Không thể nào? Tại sao Lô Giai Giai không nói với cô?
Nghĩ đến điểm tích lũy một năm còn treo trứng, Doãn Thần Lam không thể không đem lửa giận ghìm xuống, khiêm nhường cầu xin Michel."Vậy. . . . . . Vậy cô có thể dẫn tôi vào được không?"
Nghe vậy, Michel lại móc ra một cái thẻ khác chói mắt hơn.
" Vừa rồi là tờ giấy thông hành để được vào cao ốc, còn đây, là vé mời vào Ken¬zo. D. Cô mặc giống nông thôn thế này, tôi không có biện pháp dẫn cô đi vào Ken¬zo. D, rất mất thể diện."
Đồ đàn bà đáng ghét! Lại còn nói cô mặc giống gái quê? ! Doãn Thần Lam bị Michel nói giận đến mức mặt chợt xanh chợt tím.
Tại sao cô lại gặp xui xẻo như vậy? Ngay cả đi làm việc, cũng gặp phải tình địch là kẻ người thứ ba phách lối này, mình còn phải khiêm nhường tiếp nhận "Chỉ giáo" của cô ta ?
Thật là tức chết người!
"Michel, em nói ít đi hai câu, đừng bắt nạt cô ấy nữa!" Cuối cùng Cô Giai Thành cũng lấy dũng khí mở miệng nói chuyện.
"Tiểu Thành, không phải anh đã đồng ý với em là không nói chuyện giúp cô ta sao?" Michel dán vào Cô Giai Thành gần hơn, thuận tiện đưa tay hướng cái mông của hắn véo một cái, đau đến mức Cô Giai Thành không thốt nên lời.
"Chỉ là, cô không nhận chi phiếu của tôi, giúp tôi tiết kiệm được một khoản chi tiêu trong tháng, tôi sẽ chỉ cho cô cách đi vào trong an toàn”.
Michel lại có thể có lòng từ bi giúp cô?
"Có thật không?" Nghĩ đến điểm tích lũy, Doãn Thần Lam không nhịn được kích động hướng Michel nói cám ơn:"Cám ơn cô! Michel."
"Đừng khách sáo." Michel không chút cảm động nói.
Cô ta chỉ vào một cái cửa cách đó cỡ trăm mét: "Kia là cửa thoát hiểm, cô có thể từ đó đi vào, từ đó đi không cần giấy thông hành, ở cửa cũng không có cảnh vệ."
"Leo. . . . . . Leo bộ lên?" Doãn Thần Lam choáng váng tại chỗ."Nhưng mà tôi phải đến tầng một trăm mà !”
Michel nhún vai một cái, bất đắc dĩ nói với Doãn Thần Lam: "Không có cách nào, chỉ có thể như vậy. Tôi là người tốt chỉ có thể làm được đến đây, thật xấu hổ, tôi cùng Tiểu Thành đi trước. Chúc cô nhiều may mắn!"
Mặc dù Cô Giai Thành không nhìn nổi, nhưng cũng chỉ có thể bị Michel cứng rắn lôi đi, ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái, tâm tình nhất thời rơi xuống đáy cốc.
Bởi vì nhìn thấy cách đối xử với Doãn Thần Lam, hắn giống như nhìn thấy kết quả tương lai mình .
Có lẽ thê thảm hơn. . . . . . Cô Giai Thành bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài.
Khi cửa thang máy vô tình mở ra, dưới tầng hầm chỉ còn lại có Doãn Thần Lam cùng với nhiều hãng xe nổi tiếng.
Nhìn thang máy một chút, lại nhìn cửa thoát hiểm một cái, nghĩ đến điểm tích lũy, lại nghĩ chuyện thất tình, không nghi ngờ gì Doãn Thần Lam quyết định hướng cửa thoát hiểm đi tới.
"Tôi sẽ không thua cô, Michel! Còn hắn nữa, Mục Thiên Dương!"
Mục Thiên Dương theo thói quen mỗi ngày sau khi xong công việc, thì thay đồng phục nhẹ nhàng, leo bộ một đoạn cầu thang ngắn, đây là cách hắn duy trì thể lực cũng là phương pháp làm cho cơ thể tráng kiện.
Đối với Mục Thiên Dương mà nói, thân thể cùng đại não, chính là hai loại tiền vốn hoàn mỹ nhất của hắn.
Mà cả tòa cao ốc "Babel" này, thì cầu thang thoát hiểm là nơi an tĩnh nhất rồi.
Ở chỗ này, hắn có thể vừa đi vừa không bị quấy rầy, hoàn toàn thả lỏng, sẽ không ai nghĩ đến, ở chỗ này có thể tìm tới hắn. Mục Thiên Dương thích thả lỏng bản thân mình trong không gian và thời gian.
Nhưng hôm nay, khi Mục Thiên Dương từng bước từng bước đi xuống bậc thang, phát hiện một đầu khác của cầu thang lại truyền đến một tiếng bước chân nặng nề.
Hắn không nghe lầm chứ? Thời gian này tất cả mọi người nên tràn vào Ken¬zo. D rồi, mà người không được vào Ken¬zo. D cũng có thể đã đi rồi, cuối cùng thì ai lại ngu ngốc, có thang máy không đi, lại đi cầu thang thoát hiểm?
Trừ phi. . . . . . Chính xác là trộm!
Vậy thì thật là tốt, hắn thật lâu không có hoạt động gân cốt rồi. Kẻ trộm này vận số thật sự rất nhỏ!
Tại chỗ này, hai người đồng thời dần dần đến gần, Mục Thiên Dương nghe thấy thanh âm một cô gái --
"Mệt quá!"
Cuối cùng Doãn Thần Lam không còn chút sức, rã rời đem cái mông ngồi xuống trên bậc thang, thở phì phò.
Cô một bên thở gấp một bên oán trách: "Tại . . . . . T
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2251/3087
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2251/3087
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt