Tiểu thuyết Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc
Lượt xem : |
iên Dương nghe, liếc cô một cái. . . . . .
Cô gái này đang nói cái gì?
Hắn không muốn mua thân thể của cô, chuyện này quả không thú vị.
Cũng không có phong cách rồi.
Đợi chút. . . . . . Chẳng lẽ ngay cả Cô Giai Thành nổi danh là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, cũng chưa từng động được đến cô? Hay, cô gái này.
Hắn muốn cô, nhưng không phải theo cách tưởng tượng của cô... mà bằng phương thức.
"Bằng vẻ thùy mị của cô, rất khó bán mình chứ?" Mục Thiên Dương vô tình châm biếm cô.
"Đó là chuyện riêng của tôi!" Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Doãn Thần Lam đỏ bừng, nói.
Mục Thiên Dương nhìn nét mặt của cô.
Quái, mỗi một biểu tình của cô, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, ý vị sâu xa như vậy?
Chương 6 .2
Rất giống một con sóc nhỏ, đôi mắt thật to, lúc nào cũng giương cao cảnh giác.
Nhưng, cô lại không biết hiện tại cô đang đối mặt với một con sư tử lớn, chuyên thích chọn loại động vật nhát gan lại thích giả bộ uy phong lẫm liệt để xuống tay như cô.
"Xin hỏi một chút..." Doãn Thần Lam hỏi Mục Thiên Dương: "Tôi ở chỗ này, không phải rửa chén, quét sân, giặt quần áo, đổ rác, cũng không phải nấu cơm, mua thức ăn thông bồn cầu, ống nước vậy. . . . . . xin hỏi tôi phải làm cái gì? !"
Trước kia làm việc bận rộn cũng còn có cảm giác thỏa mãn đạt được cái gì đó, nhưng bây giờ ngày qua ngày chờ đến mốc meo rồi.
Mặc dù cô không có khí thế của con gái trời cho, nhưng cô cũng không vô dụng không làm gì qua ngày.
Doãn Thần Lam kháng nghị: "Mặc dù tôi ngốc, công việc trước kia làm không được thật tốt, nhưng không có nghĩa là cái gì tôi cũng sai, cái gì cũng không thể làm chứ?"
Mục Thiên Dương không đem biểu tình công khai của cô để ở trong mắt, cũng không đem lời cô nói nghe vào tai, đưa tay cầm tạp chí, không để ý đáp lại vấn đề của cô: "Công việc của cô chính là theo tôi. Tôi đi đâu cô cũng theo tới chỗ đó!"
Hắn là ông chủ, là người trả tiền lương cho cô, hắn nói cái gì chính là cái đó, không cần giải thích cũng không cần kiêng dè.
"Đây là cái công việc gì?" Nghe được lời của hắn Doãn Thần Lam thiếu chút nữa té xỉu.
Như vậy mà vẫn được tiền, không khỏi quá sung sướng đi?
Hiện tại cô khẳng định một trăm phần trăm, Mục Thiên Dương có "Âm mưu" xác thực là đối với cô? “Lòng dạ xấu xa"! Làm thế nào đây?
"Bạn gái!" Mục Thiên Dương vừa chuyên tâm đọc tạp chí trên tay hắn, vừa không chút để ý trả lời Doãn Thần Lam.
Doãn Thần Lam vừa nghe đến hai chữ này, nộ khí liền tăng nhanh.
Bạn gái gì? ! Hắn không có theo đuổi cô, cô cũng không đáp ứng muốn làm bạn gái của hắn!
Cái chuyện bạn gái như vậy, hắn nói coi như đương nhiên phải làm sao?
Hơn nữa, người này vừa gặp đã giấu tên thật với cô, tuyệt đối không chân thành. Hắn khẳng định so với thiếu gia của Cô gia còn âm hiểm hơn.
Mặc dù, hắn thật sự là đẹp trai đến không tin được; mặc dù, hắn gia tài bạc vạn, gia thế hiển hách; mặc dù, hắn là. . . . . . . Mục Thiên Dương.
Nhưng là Mục Thiên Dương thì thế nào? Cô cũng không có ý định muốn cùng người lạnh lùng, tuyệt tình như thế qua lại! Cho dù có hàng trăm vạn cô gái muốn ôm ấp yêu thương với hắn, cũng không có nghĩa cô cũng muốn theo đuổi!
Cái kiểu trả lời cùng quyết định này của hắn, thật là khiến người khác tức giận!
"Tôi không đồng ý!" Doãn Thần Lam tức giận quay đầu đi chỗ khác."Anh nói như vậy là không tôn trọng tôi, quá ngang ngược rồi!”
"Oh, vậy sao?" Mục Thiên Dương từ trên ghế salon đứng lên, từng bước từng bước đến gần Doãn Thần Lam.
Doãn Thần Lam mắt thấy hắn đến gần, không tự chủ được, từng bước từng bước lui về phía sau.
Cô vừa lui, vừa khẩn trương nói: "Tôi cảnh cáo anh đó, anh mà dám. . . . . . Tôi liền. . . . . ."
"Liền cái gì? !" Dứt lời, Mục Thiên Dương đã che môi của cô, để cho cô không mở miệng được nữa, không uy hiếp được hắn.
Giây phút này, Doãn Thần Lam chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai tay không còn sức lực tê liệt hạ xuống. Cô. . . . . .Cô bị hắn hôn môi rồi.
Doãn Thần Lam chỉ cảm thấy trong đầu nhất thời có nhiều vấn đề, hai tay giãy giụa phản kháng.
"Em còn giãy giụa nữa?" Đem hai tay cô khống chế trên đầu, Mục Thiên Dương hoàn toàn che lại miệng cô.
Hắn không chấp nhận cự tuyệt.
Ai tới cứu cô? Cô đã thề với trời cao, sẽ không bao giờ nói chuyện yêu đương nữa.
Nhưng, cô còn có thể như thế nào ? Cô đã bị ngoại hình của hắn mê hoặc, cùng nụ hôn ngang ngược gây mê rồi.
Trời ạ! Đây rốt cuộc là tình trạng gì?
"Em muốn ôn nhu? Hay muốn ngang ngược?" Môi mỏng khẽ nâng lên, Mục Thiên Dương rất "Dân chủ" hỏi cô.
Hả? ! Doãn Thần Lam căn bản nói không ra lời.
"Em không nói, vậy anh thay em quyết định."
Doãn Thần Lam tiếp tục giãy giụa, tức thì cô phát hiện, cô càng giãy dụa, tay Mục Thiên Dương càng nắm chặt hơn.
"Tôi không muốn! Anh không có quyền như vậy. . . . . ."
Mục Thiên Dương vẫn không có ý định thả cô ra.
Cô gái này thật đặc biệt, phụ nữ có thể được Mục Thiên Dương hắn coi trọng, cô là người đầu tiên, vậy mà không cảm kích?
Xem ra hắn phải giáo dục thật tốt cô gái nhỏ Doãn Thần Lam này biết "Phân biệt tốt xấu" .
Hừ lạnh một tiếng; Mục Thiên Dương mở miệng: "Chẳng lẽ em không biết, anh là một người đàn ông có quyền lực nhất toàn Đài Loan sao?" Hắn trầm giọng nói, bình tĩnh biểu thị công khai quyền lực hắn có.
Lúc này, Doãn Thần Lam thừa dịp Mục Thiên Dương không để ý, dùng hết sức lực đẩy hắn ra, nhưng mất đà liền ngã ra phía sau.
Mục Thiên Dương vội níu tay cô giữ lại.
Không nghĩ tới sẽ đón nhận là ánh mắt e ngại của cô.
Chỉ là một nụ hôn, đã hù dọa cô thành cái bộ dáng này sao?
Hai người đối diện nhìn nhau, trầm mặc mấy giây, không khí rơi vào tình trạng vô cùng xấu hổ.
"A!" Doãn Thần Lam đột nhiên kêu to."Tôi không làm! Tôi muốn từ chức! Đây là cái công việc gì? Tôi không làm! Anh là tên đại sắc lang!"
Nghe vậy, Mục Thiên Dương hạ tay xuống, cứ thế đi lên cầu thang.
"Có thể, mang đơn xin từ chức cùng một trăm vạn tiền hủy bỏ hợp đồng đến đây." Mục Thiên Dương nói: "Chúng ta là nhà kinh doanh."
"Tôi làm sao có một trăm vạn?" Cô có tiết kiệm cách mấy đến cuối tháng vĩnh viễn đều không một xu dính túi."Anh không thể tàn nhẫn như vậy, tôi muốn trở về Á Tấn."
" Xin lỗi, bây giờ tôi là cổ đông lớn nhất của Á Tấn, tiền lương của cô cũng do Á Tấn trả"
Sau khi nói xong những lời này, Mục Thiên Dương liền biến mất ở vòng quẹo cuối cầu thang.
Doãn Thần Lam thấy kháng nghị không có hiệu quả, ngã ngồi ở trên ghế salon Victoria hào hoa, nhìn lên trần nhà đèn thủy tinh treo mà ngẩn người.
Không khí buổi sáng trong lành cùng ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng len vào phòng, cô cứ thế khoan khoái tận hưởng cảm giác yên bình lâu lâu mới có này. Nhưng lãng phí thời gian như vậy không khỏi đáng tiếc, Doãn Thần Lam thầm nghĩ.
Vì vậy, hai giờ sau --
Mục Thiên Dương bị một mùi thơm làm cho tỉnh.
Hắn theo mùi thơm đi xuống cầu thang, không nhìn thấy Doãn Thần Lam.
"Bác Mặc Sĩ, hôm nay sao bác làm điểm tâm sớm . . . . . ." Mục Thiên Dương còn chưa nói hết câu, đã thấy Doãn Thần Lam bưng một cái bánh ngọt, từ trong phòng bếp đi ra.
Mục Thiên Dương thấy thế, sắc mặt biến đổi.
Hắn cau mày, nói với Doãn Thần Lam: "Cô đang làm cái gì ở đây?"
"Anh không nhìn thấy?" Doãn Thần Lam cảm thấy không giải thích được, hắn cũng không phải người mù, không biết cô đang làm bánh ngọt sao?"
"Tại sao cô không nghỉ ngơi trong phòng?"
"Làm ơn đi, tôi đang làm việc."
"Đây không phải là công việc của cô!" Mục Thiên Dương thoạt nhìn vô cùng tức giận.
"Tôi
Cô gái này đang nói cái gì?
Hắn không muốn mua thân thể của cô, chuyện này quả không thú vị.
Cũng không có phong cách rồi.
Đợi chút. . . . . . Chẳng lẽ ngay cả Cô Giai Thành nổi danh là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, cũng chưa từng động được đến cô? Hay, cô gái này.
Hắn muốn cô, nhưng không phải theo cách tưởng tượng của cô... mà bằng phương thức.
"Bằng vẻ thùy mị của cô, rất khó bán mình chứ?" Mục Thiên Dương vô tình châm biếm cô.
"Đó là chuyện riêng của tôi!" Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Doãn Thần Lam đỏ bừng, nói.
Mục Thiên Dương nhìn nét mặt của cô.
Quái, mỗi một biểu tình của cô, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, ý vị sâu xa như vậy?
Chương 6 .2
Rất giống một con sóc nhỏ, đôi mắt thật to, lúc nào cũng giương cao cảnh giác.
Nhưng, cô lại không biết hiện tại cô đang đối mặt với một con sư tử lớn, chuyên thích chọn loại động vật nhát gan lại thích giả bộ uy phong lẫm liệt để xuống tay như cô.
"Xin hỏi một chút..." Doãn Thần Lam hỏi Mục Thiên Dương: "Tôi ở chỗ này, không phải rửa chén, quét sân, giặt quần áo, đổ rác, cũng không phải nấu cơm, mua thức ăn thông bồn cầu, ống nước vậy. . . . . . xin hỏi tôi phải làm cái gì? !"
Trước kia làm việc bận rộn cũng còn có cảm giác thỏa mãn đạt được cái gì đó, nhưng bây giờ ngày qua ngày chờ đến mốc meo rồi.
Mặc dù cô không có khí thế của con gái trời cho, nhưng cô cũng không vô dụng không làm gì qua ngày.
Doãn Thần Lam kháng nghị: "Mặc dù tôi ngốc, công việc trước kia làm không được thật tốt, nhưng không có nghĩa là cái gì tôi cũng sai, cái gì cũng không thể làm chứ?"
Mục Thiên Dương không đem biểu tình công khai của cô để ở trong mắt, cũng không đem lời cô nói nghe vào tai, đưa tay cầm tạp chí, không để ý đáp lại vấn đề của cô: "Công việc của cô chính là theo tôi. Tôi đi đâu cô cũng theo tới chỗ đó!"
Hắn là ông chủ, là người trả tiền lương cho cô, hắn nói cái gì chính là cái đó, không cần giải thích cũng không cần kiêng dè.
"Đây là cái công việc gì?" Nghe được lời của hắn Doãn Thần Lam thiếu chút nữa té xỉu.
Như vậy mà vẫn được tiền, không khỏi quá sung sướng đi?
Hiện tại cô khẳng định một trăm phần trăm, Mục Thiên Dương có "Âm mưu" xác thực là đối với cô? “Lòng dạ xấu xa"! Làm thế nào đây?
"Bạn gái!" Mục Thiên Dương vừa chuyên tâm đọc tạp chí trên tay hắn, vừa không chút để ý trả lời Doãn Thần Lam.
Doãn Thần Lam vừa nghe đến hai chữ này, nộ khí liền tăng nhanh.
Bạn gái gì? ! Hắn không có theo đuổi cô, cô cũng không đáp ứng muốn làm bạn gái của hắn!
Cái chuyện bạn gái như vậy, hắn nói coi như đương nhiên phải làm sao?
Hơn nữa, người này vừa gặp đã giấu tên thật với cô, tuyệt đối không chân thành. Hắn khẳng định so với thiếu gia của Cô gia còn âm hiểm hơn.
Mặc dù, hắn thật sự là đẹp trai đến không tin được; mặc dù, hắn gia tài bạc vạn, gia thế hiển hách; mặc dù, hắn là. . . . . . . Mục Thiên Dương.
Nhưng là Mục Thiên Dương thì thế nào? Cô cũng không có ý định muốn cùng người lạnh lùng, tuyệt tình như thế qua lại! Cho dù có hàng trăm vạn cô gái muốn ôm ấp yêu thương với hắn, cũng không có nghĩa cô cũng muốn theo đuổi!
Cái kiểu trả lời cùng quyết định này của hắn, thật là khiến người khác tức giận!
"Tôi không đồng ý!" Doãn Thần Lam tức giận quay đầu đi chỗ khác."Anh nói như vậy là không tôn trọng tôi, quá ngang ngược rồi!”
"Oh, vậy sao?" Mục Thiên Dương từ trên ghế salon đứng lên, từng bước từng bước đến gần Doãn Thần Lam.
Doãn Thần Lam mắt thấy hắn đến gần, không tự chủ được, từng bước từng bước lui về phía sau.
Cô vừa lui, vừa khẩn trương nói: "Tôi cảnh cáo anh đó, anh mà dám. . . . . . Tôi liền. . . . . ."
"Liền cái gì? !" Dứt lời, Mục Thiên Dương đã che môi của cô, để cho cô không mở miệng được nữa, không uy hiếp được hắn.
Giây phút này, Doãn Thần Lam chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai tay không còn sức lực tê liệt hạ xuống. Cô. . . . . .Cô bị hắn hôn môi rồi.
Doãn Thần Lam chỉ cảm thấy trong đầu nhất thời có nhiều vấn đề, hai tay giãy giụa phản kháng.
"Em còn giãy giụa nữa?" Đem hai tay cô khống chế trên đầu, Mục Thiên Dương hoàn toàn che lại miệng cô.
Hắn không chấp nhận cự tuyệt.
Ai tới cứu cô? Cô đã thề với trời cao, sẽ không bao giờ nói chuyện yêu đương nữa.
Nhưng, cô còn có thể như thế nào ? Cô đã bị ngoại hình của hắn mê hoặc, cùng nụ hôn ngang ngược gây mê rồi.
Trời ạ! Đây rốt cuộc là tình trạng gì?
"Em muốn ôn nhu? Hay muốn ngang ngược?" Môi mỏng khẽ nâng lên, Mục Thiên Dương rất "Dân chủ" hỏi cô.
Hả? ! Doãn Thần Lam căn bản nói không ra lời.
"Em không nói, vậy anh thay em quyết định."
Doãn Thần Lam tiếp tục giãy giụa, tức thì cô phát hiện, cô càng giãy dụa, tay Mục Thiên Dương càng nắm chặt hơn.
"Tôi không muốn! Anh không có quyền như vậy. . . . . ."
Mục Thiên Dương vẫn không có ý định thả cô ra.
Cô gái này thật đặc biệt, phụ nữ có thể được Mục Thiên Dương hắn coi trọng, cô là người đầu tiên, vậy mà không cảm kích?
Xem ra hắn phải giáo dục thật tốt cô gái nhỏ Doãn Thần Lam này biết "Phân biệt tốt xấu" .
Hừ lạnh một tiếng; Mục Thiên Dương mở miệng: "Chẳng lẽ em không biết, anh là một người đàn ông có quyền lực nhất toàn Đài Loan sao?" Hắn trầm giọng nói, bình tĩnh biểu thị công khai quyền lực hắn có.
Lúc này, Doãn Thần Lam thừa dịp Mục Thiên Dương không để ý, dùng hết sức lực đẩy hắn ra, nhưng mất đà liền ngã ra phía sau.
Mục Thiên Dương vội níu tay cô giữ lại.
Không nghĩ tới sẽ đón nhận là ánh mắt e ngại của cô.
Chỉ là một nụ hôn, đã hù dọa cô thành cái bộ dáng này sao?
Hai người đối diện nhìn nhau, trầm mặc mấy giây, không khí rơi vào tình trạng vô cùng xấu hổ.
"A!" Doãn Thần Lam đột nhiên kêu to."Tôi không làm! Tôi muốn từ chức! Đây là cái công việc gì? Tôi không làm! Anh là tên đại sắc lang!"
Nghe vậy, Mục Thiên Dương hạ tay xuống, cứ thế đi lên cầu thang.
"Có thể, mang đơn xin từ chức cùng một trăm vạn tiền hủy bỏ hợp đồng đến đây." Mục Thiên Dương nói: "Chúng ta là nhà kinh doanh."
"Tôi làm sao có một trăm vạn?" Cô có tiết kiệm cách mấy đến cuối tháng vĩnh viễn đều không một xu dính túi."Anh không thể tàn nhẫn như vậy, tôi muốn trở về Á Tấn."
" Xin lỗi, bây giờ tôi là cổ đông lớn nhất của Á Tấn, tiền lương của cô cũng do Á Tấn trả"
Sau khi nói xong những lời này, Mục Thiên Dương liền biến mất ở vòng quẹo cuối cầu thang.
Doãn Thần Lam thấy kháng nghị không có hiệu quả, ngã ngồi ở trên ghế salon Victoria hào hoa, nhìn lên trần nhà đèn thủy tinh treo mà ngẩn người.
Không khí buổi sáng trong lành cùng ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng len vào phòng, cô cứ thế khoan khoái tận hưởng cảm giác yên bình lâu lâu mới có này. Nhưng lãng phí thời gian như vậy không khỏi đáng tiếc, Doãn Thần Lam thầm nghĩ.
Vì vậy, hai giờ sau --
Mục Thiên Dương bị một mùi thơm làm cho tỉnh.
Hắn theo mùi thơm đi xuống cầu thang, không nhìn thấy Doãn Thần Lam.
"Bác Mặc Sĩ, hôm nay sao bác làm điểm tâm sớm . . . . . ." Mục Thiên Dương còn chưa nói hết câu, đã thấy Doãn Thần Lam bưng một cái bánh ngọt, từ trong phòng bếp đi ra.
Mục Thiên Dương thấy thế, sắc mặt biến đổi.
Hắn cau mày, nói với Doãn Thần Lam: "Cô đang làm cái gì ở đây?"
"Anh không nhìn thấy?" Doãn Thần Lam cảm thấy không giải thích được, hắn cũng không phải người mù, không biết cô đang làm bánh ngọt sao?"
"Tại sao cô không nghỉ ngơi trong phòng?"
"Làm ơn đi, tôi đang làm việc."
"Đây không phải là công việc của cô!" Mục Thiên Dương thoạt nhìn vô cùng tức giận.
"Tôi
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1329/2165
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1329/2165
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt