Tiểu thuyết Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc
Lượt xem : |
hần Lam đã nói, thật ngon, ngon đến mức làm người ta cảm động.
"Vậy cô không tìm được Mục Thiên Dương thì sẽ thế nào?"
"Còn có thể như thế nào, chắc chắn Ju¬lia sẽ không thể giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này rồi." Doãn Thần Lam buồn bã nói: "Tôi cũng đã làm hết sức rồi."
Doãn Thần Lam từ trong túi xách lấy thư mời ra cho Mục Thiên Dương .
"Nếu có thể đưa cho hắn thì tốt, như vậy Ju¬lia cũng sẽ không làm khó. Nếu như Mục Thiên Dương có thể tham dự buổi khai trương chi nhánh thứ hai của công ty Á Tấn chúng tôi thì tốt rồi, đảm bảo Ju¬lia sẽ dành tiền thưởng cho tôi”.
"Ju¬lia là ai?"
Doãn Thần Lam lại đem chuyện cô cùng Lô Giai Giai gặp nhau kể một lượt, kể cả đêm uống rượu say đó, cô chiếm cứ cái giường cao cấp của cô ấy đều kể hết.
"Thật là kỳ quái, đêm đó tôi rõ ràng mơ thấy một anh chàng rất tuấn tú, kết quả tỉnh lại đã không thấy tăm hơi." Doãn Thần Lam nói tới chỗ này, không nhịn được nhìn Mục Thiên Dương một cái."Đẹp trai giống như anh này. Kỳ quái, càng xem càng giống."
Ngu ngốc, chính là hắn. Mà cô, chính là quỷ say nhỏ mà hắn từ trong quán rượu nhỏ chuộc trở về !
Cuối cùng Mục Thiên Dương cũng sáng tỏ, không trách được hắn vẫn cảm thấy cô nhìn quen mắt.
Bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia chớp, ngay sau đó chỉ nghe thấy"Oanh" một tiếng, Doãn Thần Lam nghe tiếng liền chồm vào trong ngực Mục Thiên Dương .
Lúc hai người còn chưa kịp đối mặt tình huống xấu hổ thì đã bị mưa rào cùng sấm chớp đánh tới chạy trối chết.
Mục Thiên Dương không nói hai lời, cởi áo khoác hãng Armani ra chắn mưa cho Doãn Thần Lam.
Sấm chớp đánh từng hồi, Doãn Thần Lam thét chói tai liên tiếp. Cô sợ nhất là sấm sét đánh, sợ từ nhỏ, không có lý do sợ.
"Đừng sợ!" Mục Thiên Dương thấy thế, theo bản năng nắm bả vai của cô an ủi: "Có tôi ở đây."
Thì ra cảm giác bảo vệ một cô gái là như vậy, có thể khiến người con trai cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Mà kiểu thỏa mãn này, chỉ sợ là so với phút giây khi hoàn thành Babel, cũng so không được .
Giờ khắc này bảo vệ Doãn Thần Lam, hắn đột nhiên có cái loại cảm giác này.
Mục Thiên Dương luôn luôn cho là hắn sẽ không có khả năng, đi bảo vệ cô gái nào khác trừ mẹ hắn. Nhưng bất tri bất giác, hắn đã làm rồi.
Thật vất vả, khi hai người chạy được vào trong khách sạn thì cũng đã ướt đẫm.
Nhân viên lế tân vừa nhìn thấy hai ướt sũng chạy vào, trong lòng vốn đang lẩm bẩm, lại làm bẩn sàn nhà.
Nhưng mà, đợi đến khi bọn họ thấy rõ ràng người tới là Mục Thiên Dương, tất cả đều bị dọa sợ.
Đây chính là ông chủ của bọn họ!
"Mục. . . . . ."
"Tôi muốn một phòng." Mục Thiên Dương không cho bọn họ có cơ hội mở miệng.
"Vâng, vâng, mời đi theo tôi!" Nhân viên lễ tân vừa trả lời yêu cầu của Mục Thiên Dương, vừa đưa tới đem cho hai người cái khăn tắm trắng lớn để họ tạm lau khô.
Doãn Thần Lam vẫn hắt hơi, không ngừng.
"Hắt. . . . . . hắt. . . . . ."
"Gọi điện thoại tìm bác sĩ Thẩm đến cho tôi!" Hắn lại đưa ra yêu cầu.
"Bác sĩ? Không cần! Tôi chỉ vì trời lạnh mới hắt xì hơi mấy cái . . . . Hơn nữa tôi không có tiền ở đây, tôi cũng không có tiền gọi bác sĩ đến khám bệnh tại nhà."
Doãn Thần Lam coi hắn như không khí, cắm đầu cắm cổ vào túi xách đựng tiền lẻ. Rất hay, có ba đồng năm mươi xu cộng với một đồng bốn mươi xu.
Mục Thiên Dương kinh ngạc nhìn chòng chọc cô.
Chẳng lẽ cô cho là cô được tự mình bỏ tiền, cô chẳng lẽ không đem hắn ở bên cạnh để vào mắt sao?
Hắn có một cảm giác tôn nghiêm của mình bị đả kích nặng nề.
Hắn chưa từng thấy cô gái nào ở trước mặt hắn mở túi tiền, chứ đừng nói là bóp tiền đựng ít tiền lẻ.
"Cô đang làm gì? !" giọng điệu của Mục Thiên Dương nặng nề, bởi vì trong lòng hắn dâng lên một cỗ bực tức, nhưng tức cái gì, chính hắn cũng không rõ lắm.
Dù sao hành động và cử chỉ của cô gái này luôn quái dị như vậy, quái dị làm cho hắn khó chịu.
"Tôi sẽ gọi tắc xi về." Doãn Thần Lam nói thẳng: "Số tiền này chắc là đủ. . . . . ."
Hồ đồ!
Mục Thiên Dương nghe không nổi nữa, cũng không đợi Doãn Thần Lam nói hết câu, không muốn tốn lời với cô, hắn cúi người xuống, đem Doãn Thần Lam tại chỗ vác lên bờ vai của hắn.
"A. . . . . . Làm gì thế . . . . ."
Doãn Thần Lam không ngừng giãy giụa, kêu nháo kháng nghị, nhưng Mục Thiên Dương căn bản không để ý tới cô, xoay người bước một bước dài.
Nhân viên lễ tân khẩn trương đi theo sau, nói: " số phòng 308."
"Gọi điện thoại cho bác sĩ Thẩm chưa?" Mục Thiên Dương chưa bao giờ nói yêu cầu đến lần thứ hai, dù sao ai không nghe lọt thì đáng chết. Nhưng lúc bước chân của hắn có chút rối loạn.
Không để ý tới người phía sau có đáp lại hay không, hắn tự mình khiêng Doãn Thần Lam trở về phòng.
Một lát sau, bác sĩ Thẩm tới kiểm tra qua, rồi đi, nói không nghiêm trọng.
Hai giờ sau, Doãn Thần Lam cùng áo ngủ, nằm ở trên giường an ổn đi ngủ.
Khuôn mặt cô ngay thơ thoạt nhìn rất thỏa mãn cũng rất hạnh phúc, còn phát ra âm thanh ngủ say. . . . . .
Mục Thiên Dương đưa mắt nhìn cô chăm chú.
Nhìn cô, vẻ mặt của hắn cũng bất giác nhu hòa,
Dáng vẻ cô gái này ngủ thật đúng là đẹp mắt. Mặc dù cô không phải tuyệt thế mỹ nữ, nhưng thoạt nhìn vô cùng thuần khiết, thánh thiện.
Hắn nhìn cô, vốn là ngồi nghiêm chỉnh nhìn cô, dần dần biến thành nghiêng mình đến xem cô, sau đó bất tri bất giác cúi xuống đến hông của cô, mặt của hắn càng ngày càng gần sát mặt của cô rồi.
Rốt cuộc, hắn không nhịn được hôn mặt cô.
Không tỉnh.
Hắn lại hôn cái mũi của cô.
Không tỉnh.
Hắn lại hôn cái trán.
Nghĩ đến cô ở trong bữa tiệc giúp hắn gói bữa ăn tối, mà chính hắn đời này cũng được ăn một bữa ăn tối thỏa mãn nhất.
Đôi tay của cô khéo léo cẩn thận, đem từng món ăn ngọt dễ vỡ giữ được cẩn thận như vậy.
Cô gái này đầu óc ngốc nghếch một chút, tuy nhiên nó có thể mang ấm áp cho người khác.
Mục Thiên Dương tỉ mỉ nhìn mặt của cô, thân thể của cô.
Áo ngủ màu trắng gạo ngăn cách thân thể của cô, tiết tấu vững vàng phập phồng lên xuống. Bên trong áo ngủ đấy, tất nhiên là một thân thể mê người.
Hắn phát hiện hắn muốn cô.
Đột nhiên, Doãn Thần Lam lật người, nghiêng sang bên.
Trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Tớ cũng không ngốc như vậy . . . . . ."
Mục Thiên Dương nghe được, nhịn cười không được.
Cô chẳng những ngốc, hơn nữa còn ngây ngô. Ngây ngô đến mức phí hết tâm tư đi tìm Mục Thiên Dương, mà không biết người thật đã ở bên cạnh cô.
Mục Thiên Dương từ trong ví của Doãn Thần Lam tìm ra một ít thiệp mời.
"Á Tấn. . . . . ." Được, công ty cổ phần Á Tấn đúng không?
Doãn Thần Lam lại lật người, lúc lật qua vì động tác quá mạnh, nên đè cả người Mục Thiên Dương lại, kéo vào trong ngực của cô.
Góc độ bất thiên bất ý, cặp mắt Mục Thiên Dương trực tiếp tiếp xúc được, ngực sữa của Doãn Thần Lam lộ ra .
Lúc này, vốn còn nhẫn nhịn ý nghĩ muốn làm loạn, Mục Thiên Dương, lập tức phát hiện toàn thân mình một hồi nóng lên. Đây là lần đầu tiên hắn xâm phạm con gái, cũng bị con gái xâm phạm lại.
Hắn không nhớ rõ là từng nghe qua một câu nói ở đâu, câu nói kia như thế này -- phụ nữ không có đàn ông, chỉ biết thương tâm; mà đàn ông không có phụ nữ, thì sẽ nổi điên.
Chưa có cô gái nào động được đến ý nghĩ của Mục Thiên Dương, ngày trước không thể nào hiểu được ý nghĩa của những từ này, nhưng bây giờ, hắn đã hiểu rồi.
Hắn đã vì cô gái này nổi điên.
"Không thể nào? !"
Lô Giai Giai nghe Doãn Thần Lam kể lại "Sự kiện tìm Mục Thiên Dương " đêm hôm trước xong, con ngươi
"Vậy cô không tìm được Mục Thiên Dương thì sẽ thế nào?"
"Còn có thể như thế nào, chắc chắn Ju¬lia sẽ không thể giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này rồi." Doãn Thần Lam buồn bã nói: "Tôi cũng đã làm hết sức rồi."
Doãn Thần Lam từ trong túi xách lấy thư mời ra cho Mục Thiên Dương .
"Nếu có thể đưa cho hắn thì tốt, như vậy Ju¬lia cũng sẽ không làm khó. Nếu như Mục Thiên Dương có thể tham dự buổi khai trương chi nhánh thứ hai của công ty Á Tấn chúng tôi thì tốt rồi, đảm bảo Ju¬lia sẽ dành tiền thưởng cho tôi”.
"Ju¬lia là ai?"
Doãn Thần Lam lại đem chuyện cô cùng Lô Giai Giai gặp nhau kể một lượt, kể cả đêm uống rượu say đó, cô chiếm cứ cái giường cao cấp của cô ấy đều kể hết.
"Thật là kỳ quái, đêm đó tôi rõ ràng mơ thấy một anh chàng rất tuấn tú, kết quả tỉnh lại đã không thấy tăm hơi." Doãn Thần Lam nói tới chỗ này, không nhịn được nhìn Mục Thiên Dương một cái."Đẹp trai giống như anh này. Kỳ quái, càng xem càng giống."
Ngu ngốc, chính là hắn. Mà cô, chính là quỷ say nhỏ mà hắn từ trong quán rượu nhỏ chuộc trở về !
Cuối cùng Mục Thiên Dương cũng sáng tỏ, không trách được hắn vẫn cảm thấy cô nhìn quen mắt.
Bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia chớp, ngay sau đó chỉ nghe thấy"Oanh" một tiếng, Doãn Thần Lam nghe tiếng liền chồm vào trong ngực Mục Thiên Dương .
Lúc hai người còn chưa kịp đối mặt tình huống xấu hổ thì đã bị mưa rào cùng sấm chớp đánh tới chạy trối chết.
Mục Thiên Dương không nói hai lời, cởi áo khoác hãng Armani ra chắn mưa cho Doãn Thần Lam.
Sấm chớp đánh từng hồi, Doãn Thần Lam thét chói tai liên tiếp. Cô sợ nhất là sấm sét đánh, sợ từ nhỏ, không có lý do sợ.
"Đừng sợ!" Mục Thiên Dương thấy thế, theo bản năng nắm bả vai của cô an ủi: "Có tôi ở đây."
Thì ra cảm giác bảo vệ một cô gái là như vậy, có thể khiến người con trai cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Mà kiểu thỏa mãn này, chỉ sợ là so với phút giây khi hoàn thành Babel, cũng so không được .
Giờ khắc này bảo vệ Doãn Thần Lam, hắn đột nhiên có cái loại cảm giác này.
Mục Thiên Dương luôn luôn cho là hắn sẽ không có khả năng, đi bảo vệ cô gái nào khác trừ mẹ hắn. Nhưng bất tri bất giác, hắn đã làm rồi.
Thật vất vả, khi hai người chạy được vào trong khách sạn thì cũng đã ướt đẫm.
Nhân viên lế tân vừa nhìn thấy hai ướt sũng chạy vào, trong lòng vốn đang lẩm bẩm, lại làm bẩn sàn nhà.
Nhưng mà, đợi đến khi bọn họ thấy rõ ràng người tới là Mục Thiên Dương, tất cả đều bị dọa sợ.
Đây chính là ông chủ của bọn họ!
"Mục. . . . . ."
"Tôi muốn một phòng." Mục Thiên Dương không cho bọn họ có cơ hội mở miệng.
"Vâng, vâng, mời đi theo tôi!" Nhân viên lễ tân vừa trả lời yêu cầu của Mục Thiên Dương, vừa đưa tới đem cho hai người cái khăn tắm trắng lớn để họ tạm lau khô.
Doãn Thần Lam vẫn hắt hơi, không ngừng.
"Hắt. . . . . . hắt. . . . . ."
"Gọi điện thoại tìm bác sĩ Thẩm đến cho tôi!" Hắn lại đưa ra yêu cầu.
"Bác sĩ? Không cần! Tôi chỉ vì trời lạnh mới hắt xì hơi mấy cái . . . . Hơn nữa tôi không có tiền ở đây, tôi cũng không có tiền gọi bác sĩ đến khám bệnh tại nhà."
Doãn Thần Lam coi hắn như không khí, cắm đầu cắm cổ vào túi xách đựng tiền lẻ. Rất hay, có ba đồng năm mươi xu cộng với một đồng bốn mươi xu.
Mục Thiên Dương kinh ngạc nhìn chòng chọc cô.
Chẳng lẽ cô cho là cô được tự mình bỏ tiền, cô chẳng lẽ không đem hắn ở bên cạnh để vào mắt sao?
Hắn có một cảm giác tôn nghiêm của mình bị đả kích nặng nề.
Hắn chưa từng thấy cô gái nào ở trước mặt hắn mở túi tiền, chứ đừng nói là bóp tiền đựng ít tiền lẻ.
"Cô đang làm gì? !" giọng điệu của Mục Thiên Dương nặng nề, bởi vì trong lòng hắn dâng lên một cỗ bực tức, nhưng tức cái gì, chính hắn cũng không rõ lắm.
Dù sao hành động và cử chỉ của cô gái này luôn quái dị như vậy, quái dị làm cho hắn khó chịu.
"Tôi sẽ gọi tắc xi về." Doãn Thần Lam nói thẳng: "Số tiền này chắc là đủ. . . . . ."
Hồ đồ!
Mục Thiên Dương nghe không nổi nữa, cũng không đợi Doãn Thần Lam nói hết câu, không muốn tốn lời với cô, hắn cúi người xuống, đem Doãn Thần Lam tại chỗ vác lên bờ vai của hắn.
"A. . . . . . Làm gì thế . . . . ."
Doãn Thần Lam không ngừng giãy giụa, kêu nháo kháng nghị, nhưng Mục Thiên Dương căn bản không để ý tới cô, xoay người bước một bước dài.
Nhân viên lễ tân khẩn trương đi theo sau, nói: " số phòng 308."
"Gọi điện thoại cho bác sĩ Thẩm chưa?" Mục Thiên Dương chưa bao giờ nói yêu cầu đến lần thứ hai, dù sao ai không nghe lọt thì đáng chết. Nhưng lúc bước chân của hắn có chút rối loạn.
Không để ý tới người phía sau có đáp lại hay không, hắn tự mình khiêng Doãn Thần Lam trở về phòng.
Một lát sau, bác sĩ Thẩm tới kiểm tra qua, rồi đi, nói không nghiêm trọng.
Hai giờ sau, Doãn Thần Lam cùng áo ngủ, nằm ở trên giường an ổn đi ngủ.
Khuôn mặt cô ngay thơ thoạt nhìn rất thỏa mãn cũng rất hạnh phúc, còn phát ra âm thanh ngủ say. . . . . .
Mục Thiên Dương đưa mắt nhìn cô chăm chú.
Nhìn cô, vẻ mặt của hắn cũng bất giác nhu hòa,
Dáng vẻ cô gái này ngủ thật đúng là đẹp mắt. Mặc dù cô không phải tuyệt thế mỹ nữ, nhưng thoạt nhìn vô cùng thuần khiết, thánh thiện.
Hắn nhìn cô, vốn là ngồi nghiêm chỉnh nhìn cô, dần dần biến thành nghiêng mình đến xem cô, sau đó bất tri bất giác cúi xuống đến hông của cô, mặt của hắn càng ngày càng gần sát mặt của cô rồi.
Rốt cuộc, hắn không nhịn được hôn mặt cô.
Không tỉnh.
Hắn lại hôn cái mũi của cô.
Không tỉnh.
Hắn lại hôn cái trán.
Nghĩ đến cô ở trong bữa tiệc giúp hắn gói bữa ăn tối, mà chính hắn đời này cũng được ăn một bữa ăn tối thỏa mãn nhất.
Đôi tay của cô khéo léo cẩn thận, đem từng món ăn ngọt dễ vỡ giữ được cẩn thận như vậy.
Cô gái này đầu óc ngốc nghếch một chút, tuy nhiên nó có thể mang ấm áp cho người khác.
Mục Thiên Dương tỉ mỉ nhìn mặt của cô, thân thể của cô.
Áo ngủ màu trắng gạo ngăn cách thân thể của cô, tiết tấu vững vàng phập phồng lên xuống. Bên trong áo ngủ đấy, tất nhiên là một thân thể mê người.
Hắn phát hiện hắn muốn cô.
Đột nhiên, Doãn Thần Lam lật người, nghiêng sang bên.
Trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Tớ cũng không ngốc như vậy . . . . . ."
Mục Thiên Dương nghe được, nhịn cười không được.
Cô chẳng những ngốc, hơn nữa còn ngây ngô. Ngây ngô đến mức phí hết tâm tư đi tìm Mục Thiên Dương, mà không biết người thật đã ở bên cạnh cô.
Mục Thiên Dương từ trong ví của Doãn Thần Lam tìm ra một ít thiệp mời.
"Á Tấn. . . . . ." Được, công ty cổ phần Á Tấn đúng không?
Doãn Thần Lam lại lật người, lúc lật qua vì động tác quá mạnh, nên đè cả người Mục Thiên Dương lại, kéo vào trong ngực của cô.
Góc độ bất thiên bất ý, cặp mắt Mục Thiên Dương trực tiếp tiếp xúc được, ngực sữa của Doãn Thần Lam lộ ra .
Lúc này, vốn còn nhẫn nhịn ý nghĩ muốn làm loạn, Mục Thiên Dương, lập tức phát hiện toàn thân mình một hồi nóng lên. Đây là lần đầu tiên hắn xâm phạm con gái, cũng bị con gái xâm phạm lại.
Hắn không nhớ rõ là từng nghe qua một câu nói ở đâu, câu nói kia như thế này -- phụ nữ không có đàn ông, chỉ biết thương tâm; mà đàn ông không có phụ nữ, thì sẽ nổi điên.
Chưa có cô gái nào động được đến ý nghĩ của Mục Thiên Dương, ngày trước không thể nào hiểu được ý nghĩa của những từ này, nhưng bây giờ, hắn đã hiểu rồi.
Hắn đã vì cô gái này nổi điên.
"Không thể nào? !"
Lô Giai Giai nghe Doãn Thần Lam kể lại "Sự kiện tìm Mục Thiên Dương " đêm hôm trước xong, con ngươi
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2962/3798
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2962/3798
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt