Tiểu thuyết Đừng Nhân Danh Tình Yêu-full
Lượt xem : |
y của chúng ta rõ lắm bệnh, nào đau lưng, đau gáy, nào loét dạ dày, loét tá tràng, sỏi thận… giờ cậu còn trẻ chưa thấy gì, đến khi già rồi sẽ hối hận. Cho nên chỉ có kỹ thuật không thôi là không đủ đâu, phải tăng cường rèn luyện cơ thể nữa.
Lục Trình Vũ cười cười:
- Em đâu dám so với anh ạ, thế hệ bọn anh đã phải trải qua bao sương gió.
Viện phó Trương gật đầu:
- Đúng thế thật, mấy con búp bê các cậu được chiều quá sinh hư. Nhưng cậu còn khá, là người ít bị phê bình nhất trong những người tôi hướng dẫn. Bao giờ cậu xét phó chủ nhiệm, có cái chức danh cao cấp trong tay thì có thể danh chính ngông thuận cầm dao đứng mổ rồi.
Anh đưa tay lau mồ hôi:
- Năm sau ạ.
Viện phó Trường gật đầu, vẫy tay với anh:
- Đi, cậu ra ngoài gặp người nhà bệnh nhân, để người ta sớm được yên tâm.
Anh bước ra gian ngoài, thấy mẹ đứa bé đã gục vào trong lòng chồng, nét mặt vô cùng căng thẳng, hai mắt sưng đỏ, có lẽ đã khóc cạn nước mắt. Anh ngắm nhìn đôi vợ chồng, có lẽ họ cũng trạc tuổi anh, có điều bệnh tật của đứa con khiến gương mặt họ toát ra vẻ khắc khổ không phù hợp với độ tuổi.
Anh bước tới, mỉm cười với họ:
- Tình trạng cháu bé hiện giờ rất tốt, ca mổ của Phó viện trưởng Trương rất thành công, sau khi theo dõi một tuần sẽ chuyển tới phòng bệnh thường.
Sau đó, anh ở lại bệnh viện hai ngày liền, cho tới khi mọi hạng mục sức khoẻ của bệnh nhân đều đã ổn định mới có thể tạm yên tâm.
Mấy ngày trôi qua, sắc mặt bệnh nhân nhí dần hồng hào trở lại, tăng thêm được một cân.
Thời gian này, thỉnh thoảng anh có gọi điện cho Đồ Nhiễm, nhưng anh nghi ngờ mình đã bị đưa vào danh sách đen trong máy cô.
Cuối tuần, anh lái xe sang sông, vừa vào tiểu khu đã thấy Đồ Nhiễm từ phía xa.
Cô mặc một cái áo gió mày xanh xám, nhìn từ phía sau trông cô rất gầy, tà áo bay phất phới theo mỗi bước chân cử chỉ nhẹ nhàng, nhanh nhẹn.
Tim anh bỗng thót lại vô cớ, anh từ từ lái xe tới, cho đến khi nhìn nghiêng thấy phần bụng nhô lên của cô, anh mới thấy dễ chịu hơn phần nào.
Anh cảm thấy bụng cô lại to ra, anh hạ kính xe, khẽ huýt sáo với người bên ngoài.
Đồ Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, rồi xoay người đi vào một con đường khác, trên con đường đó có một cửa hàng gạo và hàng tạp hoá.
Anh dừng xe lại, cùng cô vào hàng gạo, nghe thấy cô nói:
- Cô ơi, cháu muốn mua hai cân gạo Đông Bắc, một hộp mì ống và một hộp mì sợi.
Bà chủ đong gạo vào một cái túi nhựa màu trắng. Lục Trình Vũ chỉ vào một bao gạo trước mặt bà ấy:
- Cả bao này là bao nhiêu, cháu mua hết.
Bà chủ ngẩng lên nhìn hai người họ, rồi chỉ vào Đồ Nhiễm nói với anh:
- Tất cả là một yến, nhưng bà bầu này đến trước, cân cho cô ấy trước đã.
Anh nói:
- Không cần đâu ạ, bọn cháu đi cùng nhau.
Đồ Nhiễm nói:
- Cháu chỉ mua hai cân thôi.
Lục Trình Vũ đã trả xong tiền, đợi bà chủ đổ gạo vào bao, cột lại thật chặt, anh khom người vác bao gạo đặt lên vai.
Họ ra khỏi cửa hàng gạo, nhìn thấy lớp bụi gạo bám trên áo vest anh, chỗ áo ở vai cũng bị đè cho nhăn nhúm, Đồ Nhiễm không khỏi đau lòng, bụng bảo dạ con người này cũng quá lãng phí, quần áo người khác phải bỏ tiền ra mua cho anh mà cũng không biết nâng niu, cứ quăng quật tuỳ tiện như vậy, xem ra là vì có được quá dễ dàng đây mà.
Cô lẩm bẩm trong miệng:
- Mua linh tinh, chưa biết chừng mua nhầm gạo độc Đông Bắc thì có.
Anh xoay người lại nhìn cô:
- Cứ là đồ anh mua thì sẽ có độc phải không? Đã cố tình kiếm cớ mà còn không kiếm ra được sao? Chuyện to tát đến đâu chứ? Xin em kiểm soát cảm xúc, chú ý thai giáo.[3">
[3"> Thai giáo là quá trình giáo dục với các biện pháp tổng hợp được bắt đầu từ lúc mang thai, điều chỉnh hoàn cảnh trong và ngoài cơ thể mẹ, tránh những kích thích, ảnh hưởng không tốt; mang đến cho thai nhi những ảnh hưởng có lợi, thúc đẩy sự phát triển khoẻ mạnh về thể chất và tinh thần của thai nhi, có lợi cho sự tăng trưởng khoẻ mạnh về sau, để thai nhi có được sự phát triển toàn diện và đầy đủ.
Tối hôm đó Lục Trình Vũ không về.
Anh mang mấy quyển sách, một xấp tài liệu dày và laptop từ nhà tới.
Ở nhà Đồ Nhiễm vẫn dùng màn hình CRT[4">, Lục Trình Vũ vứt cái thứ đồ chơi nặng trình trịch đó sang một bên, lập tức bày biện đồ của mình lên bàn.
[4"> Là loại màn hình kiểu cũ, sử dụng nguyên lý ống phóng chùm điện tử (ống CRT), rất to và cồng kềnh.
Ăn cơm xong, bà Vương Vĩ Lệ ra ngoài đi đánh mạt chược, Đồ Nhiễm đang tựa vào đầu giường kiểm tra lại bản hợp đồng mẫu mà Lý Đồ mới đưa ra, cả hai bàn bạc qua điện thoại một hồi, thống nhất vài điểm sửa đổi chi tiết. Đồ Nhiễm chỉ cầm bút đánh dấu trên bản giấy, định ngày mai sẽ sửa trên máy tính, sau đó mang ra ngoài in.
Xong xuôi, cô thấy Lục Trình Vũ đã rút dây cắm điện và dây cáp của màn hình ra, dưới gầm bàn dây điện và ổ cắm vứt lộn xộn một đống, cô thấy hơi phiền lòng, bèn nói:
- Anh rút máy tính của em ra, lại chiếm cả cái bàn, em dùng gì đây?
Lục Trình Vũ một tay giở sách, một tay bấm chuột, không thèm ngoảnh đầu lại:
- Cái màn hình này của em dùng bao nhiêu năm rồi? Nhiều bức xạ, có thai ít dùng thôi, anh để laptop ở đây, ngày mai em hãy dùng.
Cô nói:
- Em cần dùng bây giờ.
Anh nhìn đồng hồ:
- Mười rưỡi rồi, đi ngủ thôi.
Đồ Nhiễm vốn dĩ cũng đã mệt, giờ lại nói:
- Tốt thôi, ngày mai dùng xong laptop em sẽ định dạng lại ổ cứng.
Anh không đáp, chỉ gõ lạch cạch trên bàn phím, sau đó đi tắm. Một lúc sau bước ra, anh tắt đèn phòng ngoài rồi tiện tay khép cửa phòng lại.
Đồ Nhiễm nói:
- Mẹ đã chuẩn bị sofa giường cho anh trong phòng khách, ở đấy có chăn.
Giường của cô vẫn là chiếc giường trước khi lấy chồng, rộng hơn một mét, vẫn chưa thay giường mới.
Lục Trình Vũ vẫn không lên tiếng, anh cởi trần, lật chăn lên chui vào, trên người anh mang theo hơi lạnh bên ngoài, khiến cô không khỏi dịch sang một bên.
Cô dịch sang một bên, anh cũng dịch sát theo cô, cuối cùng thật sự không còn chỗ nào để lùi nữa, còn trốn nữa thì sẽ rơi xuống gầm giường mất. Ngực anh dính sát vào lưng cô, chỉ một lúc sau đã nóng rực lên.
Cô hơi khó chịu:
- Anh dịch ra một chút, anh chen vào như thế này, em sẽ đè lên bụng mất.
Anh nhích ra ngoài một chút:
- Tại em cứ nhất định phải chui sang một bên ngủ đấy.
Cô hơi nhích ngược lại, nhưng vẫn bị cả người anh áp sát, hun nóng cô bằng cơ thể rừng rực, nóng tới mức lòng bàn tay cô rướm mồ hôi.
Anh đưa tay ra sờ lên bụng cô, động tác rất nhẹ nhàng, đúng lúc đó nhóc con trong bụng đang quẫy đạp tưng bừng, bố nhóc con nhỏ nhẹ:
- Hi, đừng đạp nữa, để mẹ ngủ ngon nào!
Nhóc con trong bụng như thể nghe được, nhưng càng đạp dữ hơn.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, chậm rãi nói:
- Có lẽ con như thế này này, mông ở đây, đầu quay xuống, chân đạp đạp ở đây, mặt con quay vào bên trong, lưng quay ra bên ngoài.
Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ, thấy không khác gì những lời bác sĩ siêu âm nói, không nhịn được bèn hỏi anh:
- Nó cứ quay đầu xuống dưới mãi thế có bị xung huyết não không?
Anh khẽ cười hai tiếng, hơi thở mơn man trên đỉnh đầu cô:
- Bao giờ con ra đời nhớ hỏi nó.
Lục Trình Vũ cười cười:
- Em đâu dám so với anh ạ, thế hệ bọn anh đã phải trải qua bao sương gió.
Viện phó Trương gật đầu:
- Đúng thế thật, mấy con búp bê các cậu được chiều quá sinh hư. Nhưng cậu còn khá, là người ít bị phê bình nhất trong những người tôi hướng dẫn. Bao giờ cậu xét phó chủ nhiệm, có cái chức danh cao cấp trong tay thì có thể danh chính ngông thuận cầm dao đứng mổ rồi.
Anh đưa tay lau mồ hôi:
- Năm sau ạ.
Viện phó Trường gật đầu, vẫy tay với anh:
- Đi, cậu ra ngoài gặp người nhà bệnh nhân, để người ta sớm được yên tâm.
Anh bước ra gian ngoài, thấy mẹ đứa bé đã gục vào trong lòng chồng, nét mặt vô cùng căng thẳng, hai mắt sưng đỏ, có lẽ đã khóc cạn nước mắt. Anh ngắm nhìn đôi vợ chồng, có lẽ họ cũng trạc tuổi anh, có điều bệnh tật của đứa con khiến gương mặt họ toát ra vẻ khắc khổ không phù hợp với độ tuổi.
Anh bước tới, mỉm cười với họ:
- Tình trạng cháu bé hiện giờ rất tốt, ca mổ của Phó viện trưởng Trương rất thành công, sau khi theo dõi một tuần sẽ chuyển tới phòng bệnh thường.
Sau đó, anh ở lại bệnh viện hai ngày liền, cho tới khi mọi hạng mục sức khoẻ của bệnh nhân đều đã ổn định mới có thể tạm yên tâm.
Mấy ngày trôi qua, sắc mặt bệnh nhân nhí dần hồng hào trở lại, tăng thêm được một cân.
Thời gian này, thỉnh thoảng anh có gọi điện cho Đồ Nhiễm, nhưng anh nghi ngờ mình đã bị đưa vào danh sách đen trong máy cô.
Cuối tuần, anh lái xe sang sông, vừa vào tiểu khu đã thấy Đồ Nhiễm từ phía xa.
Cô mặc một cái áo gió mày xanh xám, nhìn từ phía sau trông cô rất gầy, tà áo bay phất phới theo mỗi bước chân cử chỉ nhẹ nhàng, nhanh nhẹn.
Tim anh bỗng thót lại vô cớ, anh từ từ lái xe tới, cho đến khi nhìn nghiêng thấy phần bụng nhô lên của cô, anh mới thấy dễ chịu hơn phần nào.
Anh cảm thấy bụng cô lại to ra, anh hạ kính xe, khẽ huýt sáo với người bên ngoài.
Đồ Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh, rồi xoay người đi vào một con đường khác, trên con đường đó có một cửa hàng gạo và hàng tạp hoá.
Anh dừng xe lại, cùng cô vào hàng gạo, nghe thấy cô nói:
- Cô ơi, cháu muốn mua hai cân gạo Đông Bắc, một hộp mì ống và một hộp mì sợi.
Bà chủ đong gạo vào một cái túi nhựa màu trắng. Lục Trình Vũ chỉ vào một bao gạo trước mặt bà ấy:
- Cả bao này là bao nhiêu, cháu mua hết.
Bà chủ ngẩng lên nhìn hai người họ, rồi chỉ vào Đồ Nhiễm nói với anh:
- Tất cả là một yến, nhưng bà bầu này đến trước, cân cho cô ấy trước đã.
Anh nói:
- Không cần đâu ạ, bọn cháu đi cùng nhau.
Đồ Nhiễm nói:
- Cháu chỉ mua hai cân thôi.
Lục Trình Vũ đã trả xong tiền, đợi bà chủ đổ gạo vào bao, cột lại thật chặt, anh khom người vác bao gạo đặt lên vai.
Họ ra khỏi cửa hàng gạo, nhìn thấy lớp bụi gạo bám trên áo vest anh, chỗ áo ở vai cũng bị đè cho nhăn nhúm, Đồ Nhiễm không khỏi đau lòng, bụng bảo dạ con người này cũng quá lãng phí, quần áo người khác phải bỏ tiền ra mua cho anh mà cũng không biết nâng niu, cứ quăng quật tuỳ tiện như vậy, xem ra là vì có được quá dễ dàng đây mà.
Cô lẩm bẩm trong miệng:
- Mua linh tinh, chưa biết chừng mua nhầm gạo độc Đông Bắc thì có.
Anh xoay người lại nhìn cô:
- Cứ là đồ anh mua thì sẽ có độc phải không? Đã cố tình kiếm cớ mà còn không kiếm ra được sao? Chuyện to tát đến đâu chứ? Xin em kiểm soát cảm xúc, chú ý thai giáo.[3">
[3"> Thai giáo là quá trình giáo dục với các biện pháp tổng hợp được bắt đầu từ lúc mang thai, điều chỉnh hoàn cảnh trong và ngoài cơ thể mẹ, tránh những kích thích, ảnh hưởng không tốt; mang đến cho thai nhi những ảnh hưởng có lợi, thúc đẩy sự phát triển khoẻ mạnh về thể chất và tinh thần của thai nhi, có lợi cho sự tăng trưởng khoẻ mạnh về sau, để thai nhi có được sự phát triển toàn diện và đầy đủ.
Tối hôm đó Lục Trình Vũ không về.
Anh mang mấy quyển sách, một xấp tài liệu dày và laptop từ nhà tới.
Ở nhà Đồ Nhiễm vẫn dùng màn hình CRT[4">, Lục Trình Vũ vứt cái thứ đồ chơi nặng trình trịch đó sang một bên, lập tức bày biện đồ của mình lên bàn.
[4"> Là loại màn hình kiểu cũ, sử dụng nguyên lý ống phóng chùm điện tử (ống CRT), rất to và cồng kềnh.
Ăn cơm xong, bà Vương Vĩ Lệ ra ngoài đi đánh mạt chược, Đồ Nhiễm đang tựa vào đầu giường kiểm tra lại bản hợp đồng mẫu mà Lý Đồ mới đưa ra, cả hai bàn bạc qua điện thoại một hồi, thống nhất vài điểm sửa đổi chi tiết. Đồ Nhiễm chỉ cầm bút đánh dấu trên bản giấy, định ngày mai sẽ sửa trên máy tính, sau đó mang ra ngoài in.
Xong xuôi, cô thấy Lục Trình Vũ đã rút dây cắm điện và dây cáp của màn hình ra, dưới gầm bàn dây điện và ổ cắm vứt lộn xộn một đống, cô thấy hơi phiền lòng, bèn nói:
- Anh rút máy tính của em ra, lại chiếm cả cái bàn, em dùng gì đây?
Lục Trình Vũ một tay giở sách, một tay bấm chuột, không thèm ngoảnh đầu lại:
- Cái màn hình này của em dùng bao nhiêu năm rồi? Nhiều bức xạ, có thai ít dùng thôi, anh để laptop ở đây, ngày mai em hãy dùng.
Cô nói:
- Em cần dùng bây giờ.
Anh nhìn đồng hồ:
- Mười rưỡi rồi, đi ngủ thôi.
Đồ Nhiễm vốn dĩ cũng đã mệt, giờ lại nói:
- Tốt thôi, ngày mai dùng xong laptop em sẽ định dạng lại ổ cứng.
Anh không đáp, chỉ gõ lạch cạch trên bàn phím, sau đó đi tắm. Một lúc sau bước ra, anh tắt đèn phòng ngoài rồi tiện tay khép cửa phòng lại.
Đồ Nhiễm nói:
- Mẹ đã chuẩn bị sofa giường cho anh trong phòng khách, ở đấy có chăn.
Giường của cô vẫn là chiếc giường trước khi lấy chồng, rộng hơn một mét, vẫn chưa thay giường mới.
Lục Trình Vũ vẫn không lên tiếng, anh cởi trần, lật chăn lên chui vào, trên người anh mang theo hơi lạnh bên ngoài, khiến cô không khỏi dịch sang một bên.
Cô dịch sang một bên, anh cũng dịch sát theo cô, cuối cùng thật sự không còn chỗ nào để lùi nữa, còn trốn nữa thì sẽ rơi xuống gầm giường mất. Ngực anh dính sát vào lưng cô, chỉ một lúc sau đã nóng rực lên.
Cô hơi khó chịu:
- Anh dịch ra một chút, anh chen vào như thế này, em sẽ đè lên bụng mất.
Anh nhích ra ngoài một chút:
- Tại em cứ nhất định phải chui sang một bên ngủ đấy.
Cô hơi nhích ngược lại, nhưng vẫn bị cả người anh áp sát, hun nóng cô bằng cơ thể rừng rực, nóng tới mức lòng bàn tay cô rướm mồ hôi.
Anh đưa tay ra sờ lên bụng cô, động tác rất nhẹ nhàng, đúng lúc đó nhóc con trong bụng đang quẫy đạp tưng bừng, bố nhóc con nhỏ nhẹ:
- Hi, đừng đạp nữa, để mẹ ngủ ngon nào!
Nhóc con trong bụng như thể nghe được, nhưng càng đạp dữ hơn.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, chậm rãi nói:
- Có lẽ con như thế này này, mông ở đây, đầu quay xuống, chân đạp đạp ở đây, mặt con quay vào bên trong, lưng quay ra bên ngoài.
Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ, thấy không khác gì những lời bác sĩ siêu âm nói, không nhịn được bèn hỏi anh:
- Nó cứ quay đầu xuống dưới mãi thế có bị xung huyết não không?
Anh khẽ cười hai tiếng, hơi thở mơn man trên đỉnh đầu cô:
- Bao giờ con ra đời nhớ hỏi nó.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1469/5603
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1469/5603
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt