watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Đừng Nhân Danh Tình Yêu-full

Lượt xem :
ng dậy theo, bước tới dang tay ra ôm lấy anh, khi làm như vậy, trong lòng cô thoáng thấy mơ hồ; lúc vội vàng, đầu cô đập vào cằm anh.

Anh cúi xuống, hơi thở nhàn nhạt lướt qua gò má cô, hơi ngừng lại một lúc rồi nói:

- Về sớm đi!

Đồ Nhiễm cảm thấy anh nên tiếp tục làm gì đó, hoặc bản thân cô nên chủ động hơn một chút, giống như những đôi vợ chồng son khác, có nhiều động tác nho nhỏ theo thói quen để duy trì sự thân mật mà không quá lộ liễu. Nhưng chẳng có gì xảy ra hết, như thể ném một viên đá vào mặt hồ, viên đá rơi tõm xuống, mặt nước như sâu không thấy đáy.

Cô buông tay ra, dọn dẹp mọi thứ trên ghế, anh đã đi vào trong. Lúc bước qua đầu hành lang, anh tiện tay đẩy cánh cửa sổ đang khép chặt ra, rồi đi thẳng vào phòng trực. Ngọn đèn ở đầu hành lang khiến căn phòng sáng trưng như ban ngày, bóng anh tan hòa vào xung quanh không một kẽ hở, trông càng thêm lạnh lùng và xa lạ.

Đồ Nhiễm đợi thang máy, không khí trong phòng hơi hỗn độn, cô đứng về phía cửa sổ, một ngọn gió nhè nhẹ thổi bay tóc cô.

Như thể mới ngày hôm qua, cô đứng ở nơi này, mang tâm lý ăn may, thu hết dũng khí ám chỉ với anh chuyện kết hôn, khi đó cảm giác mà anh đem lại cũng xa lạ như thế này.

Cô nghĩ, nếu như không có chuyện này, có phải anh cũng sẽ dùng thái độ như khi làm việc, ôm một bầu nhiệt huyết, ở bên một người khác hưởng thụ tình yêu.

Cửa thang máy mở ra, Đồ Nhiễm bước vào, đưa tay nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, lại nhớ ra bà ngoại ở nhà nhờ cô đi mua thuốc, bèn quyết định về nhà xem thử.

Bà ngoại tuổi tuy đã cao nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, chỉ có điều huyết áp hơi cao và đau nhức xương khớp, từ trước tới giờ các loại thuốc bà kiên trì uống cũng chỉ là Vitamin C và B6. Đồ Nhiễm chưa bao giờ thấy mấy thứ thuốc đó có tác dụng gì, nhưng bà ngoại lại coi như mạng sống, hộp thuốc nhỏ lúc nào cũng đặt bên gối, cả ngày không rời.

Về đến nhà, cô phát hiện ra mẹ và bà ngoại đều không nói năng gì, chắc hẳn hai người lại cãi nhau vì mấy chuyện cỏn con, giờ thấy cô tới, đều vui mừng muốn giữ cô lại.

Bà Vương Vĩ Lệ kéo cô lại càu nhàu, nói em trai con cả tháng nay không gọi điện về nhà, không biết chui rúc ở nước Mỹ làm cái trò gì. Năm ngoái bảo đã tốt nghiệp rồi, mấy tháng trước lại nói tốt nghiệp xong phải ở lại làm hai năm thì khi về mới tìm được vị trí ngon lành, bây giờ lại chẳng thèm đếm xỉa đến ai, lẽ nào bận đến mức ấy? Bà lại nói, thực ra tìm công việc tầm tầm là được rồi, không hy vọng nó đại phú đại quý, chỉ cần có cái bằng mang về là được.

Nhớ ra MSN của Đồ Loan thời gian gần đây cũng không thấy online, Đồ Nhiễm cũng thấy lo lắng, bèn chạy xuống lầu mua tấm thẻ điện thoại quốc tế rồi cùng với bà Vương Vĩ Lệ gọi sang Mỹ, nhưng không ai nghe máy. Bà ngoại ở trong phòng nghe vậy cũng sốt ruột, không nhịn được ra hỏi han mấy câu, lại bị bà Vương Vĩ Lệ quát um lên, bà cụ lại đưa tay lau nước mắt mãi.

Đồ Nhiễm bỗng cảm thấy những chuyện phiền lòng cứ liên miên không dứt, như thể sống trên đời là phải cả ngày cãi vã, không khỏi nói mẹ mấy câu, rồi lại vào phòng an ủi bà ngoại.

Trông bà cụ nhăn nheo hơn trước, nhưng không gầy đi, quần áo vẫn sạch sẽ, chỉnh tề. Tuy bà Vương Vĩ Lệ nóng tính chê bà già rồi lắm chuyện, nhưng sẽ không để mẹ đẻ của mình phải chịu thiệt thòi trong cuộc sống.

Bà cụ thút thít:

- Mới đầu bà không đồng ý cho nó ra nước ngoài, người ta nói, ở nhà nghìn ngày tốt, ra cửa một giờ khó, giờ thì hay rồi, giống như con diều đứt dây, không biết phải chịu khổ đến mức nào nữa!

Đồ Nhiễm an ủi bà:

- Đồ Loan nó lớn rồi, có tay có chân, từ nhỏ đã thông minh, đâu phải chịu cực khổ, từ xưa tới nay chỉ có nó khiến người khác phải chịu khổ thôi.

Bà cụ chỉ lắc đầu:

- Hễ ra khỏi nhà là không thể theo ý nó được đâu.

Đồ Nhiễm nghĩ, bà ngoại đã sống trên cõi đời này hơn chín chục năm rồi, phải lo lắng biết bao bận, thoạt tiên là con của mình, rồi lại đến con của con mình. Huống hồ bây giờ tuổi cao, chân tay không nhanh nhẹn, chuyện bà có thể làm cũng chỉ là ngồi nhà mà lo lắng thôi. Càng nghĩ cô càng xót xa, bèn nói:

- Bà cứ thích lo nghĩ lung tung, bà mà ra ngoài đi một vòng sẽ thấy, bên ngoài đâu có nguy hiểm như bà nói đâu, bà còn tưởng vẫn như hồi còn chiến tranh ấy ạ?

Bà cụ xoa đầu gối:

- Không đi nổi, ngay cả tầng ba cũng chẳng trèo nổi, thang máy cũng không dám đi, còn ra cửa cái nỗi gì, cùng lắm là lần ra đến ban công thôi. Già rồi, sợ ngã ra đây lại gây phiền phức cho các con. Nhỡ mà ngã ra đây một cái, thì mẹ con chẳng phải phải nhảy lầu hay sao?

Đồ Nhiễm cười:

- Có con ở đây bà không ngã được đâu, cuối tuần này con tới đưa bà đi dạo phố.

Lúc này bà cụ mới vui vẻ lên một chút, hỏi cô:

- Gọi cả Tiểu Lục đến, lâu lắm rồi không thấy nó đến.

Bà Vương Vĩ Lệ đứng ngoài cửa nói ông ổng:

- Mẹ cũng giỏi sai bảo nhỉ, người ta bận rộn như thế, mẹ còn gọi người ta đến hầu mẹ nữa.

Bà cụ cuống quýt xua tay:

- Thôi, thôi.

Đồ Nhiễm cũng không chắc Lục Trình Vũ có rảnh hay không, lại nghĩ chắc anh muốn ở nhà nghỉ ngơi hơn là chạy khắp nơi, đành nói:

- Bà yên tâm, anh ấy khỏe lắm, chỉ có công việc là hơi bận thôi ạ.

Đồ Nhiễm biết bà ngoại rất thích cháu rể, từ nhỏ tới lớn cô cũng đã từng có bạn học hay đồng nghiệp nam đến nhà chơi, bà cụ vừa nhìn thấy mấy người đó là đanh mặt lại, rất ít khi trò chuyện. Cô còn tưởng là do bà tư tưởng phong kiến, không quen nhìn thanh niên trai gái thân thiết nên cũng không để ý. Chưa từng nghĩ một Lý Đồ trước đây, và một Lục Trình Vũ bây giờ lại là ngoại lệ.

Lý Đồ có khuôn mặt baby, dày mặt dẻo mồm, nịnh bà Vương Vĩ Lệ và bà ngoại đều vui vẻ, không cần để cập tới.

Nhưng Lục Trình Vũ không giống như vậy, khuôn mặt góc cạnh, khí chất lạnh lùng, tuy được các cô thiếu nữ yêu thích, nhưng lại cách tiêu chuẩn ưa thích của các bậc tiền bối đến hàng trăm kilomet. Lạ là, lần nào nhìn thấy anh, anh chưa kịp mở miệng nói gì bà đã cười tít cả mắt, luôn miệng tâm tắc:

- Đúng là thằng bé này tốt thật, cao ráo, lưng dài vai rộng, giỏi gánh vác.

Sau này Đồ Nhiễm nghĩ, đàn ông nhiều tinh thần trách nhiệm quá cũng chưa hẳn là hay, sống mệt mỏi, chẳng bằng làm theo ý nguyện của mình, cũng miễn cho người khác khỏi ấp ôm hy vọng và những ảo tưởng xa rời thực tế.

²²

Đồ Nhiễm không ngờ lúc này Lục Trình Vũ lại gọi điện tới.

Anh ra ngoài từ sớm, cô tưởng anh đi làm, khi đó cô còn chưa dậy, mơ màng nói:

- Biết ngay là anh không rảnh mà, sao anh cứ bận suốt cả ngày thế nhi?

Trong lúc lơ mơ cô nghe thấy anh hỏi:

- Có chuyện gì?

Cô vốn không hy vọng anh đáp lại, giờ bỗng tỉnh như sáo, bèn nói:

- Bà ngoại em nói lâu rồi không gặp anh, muốn anh qua chơi.

Vẫn không mở mắt ra, một lát sau cô nghe thấy anh nói:

- Xong việc anh sẽ tới.

Đồ Nhiễm cảm thấy anh đang nói cho qua chuyện, thầm nghĩ chả biết đến ngày nào tháng nào anh mới xong việc, bèn chẳng nói chẳng rằng, rúc vào trong chăn, trở mình mơ màng thiếp đi.

Thấy cô như vậy, Lục Trình Vũ cũng không quấy rầy thêm. Đồ Nhiễm có chứng thèm ngủ, anh biết điều đó, hơn nữa một khi đã ngủ thì sẽ ngủ say như chết.

Khi mới sống chung, anh không quen với việc có người nằm cạnh. Có lúc nửa mơ nửa tỉnh, ngón tay chạm phải một vật gì đó trơn mịn, mềm m
<<1 ... 3435363738 ... 102>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
590/6679
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT