Tiểu thuyết Đừng Nhân Danh Tình Yêu-full
Lượt xem : |
iên cho lắm, hơi nhón nhón chân, động tác này khiến cô ấy trông giống như một thiếu nữ đang yêu đang làm nũng với bạn trai. Cô ấy nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi:
- Tìm em à?
Lục Trình Vũ cũng không giới thiệu những người đi cùng, chỉ nói:
- Ở đây có một em bé bị viêm đường hô hấp trên, muốn nhập viện điều trị, có giường không?
Cô bác sĩ nửa cười nửa không:
- Lại là con anh à?
Lục Trình Vũ nhìn cô ta, vẻ mặt hơi kỳ lạ:
- Không phải.
Cô bác sĩ yểu điệu chìa tay về phía anh:
- Bệnh án đâu?
Anh đưa bệnh án cho cô ta:
- Nhìn đơn thuốc đồng nghiệp khoa em kê mà xem.
Cô bác sĩ liếc nhìn cái tên ký trên đơn thuốc, cười phì một cái:
- Lại là bà ấy, anh có biết biệt danh của bà ấy ở khoa em là gì không?
- Là gì?
- Vua hormone. – Cô bác sĩ lắc đầu. – Loại bác sĩ khoa Nội xuất thân từ đại học công nông binh này, lòng dạ còn độc ác hơn cả vị bác sĩ khoa Ngoại là anh đây.
Anh buột miệng hỏi:
- Lòng dạ anh đâu có độc ác?
Cô bác sĩ cúi đầu lật tập bệnh án trên tay, nói nhỏ một câu:
- Còn phải xem đối phương là ai.
Lục Trình Vũ không khỏi nhìn kỹ cô ta, rồi ngay lập tức nhìn sang chỗ khác, có lẽ đang tính xem nên nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Phút chốc, cả hai người họ đều không nói gì.
Cô bác sĩ kia bèn hỏi:
- Đứa bé đâu?
Nghe vậy, Tô Mạt vội bế con gái tới.
Cô bác sĩ nhìn đứa bé cười:
- Em bé xinh quá.
Đồ Nhiễm bỗng nhớ tới một người.
Trong lễ cưới một năm trước, lần đầu gặp mặt, cô là cô nàng xấu xí trát bự son phấn mua vui cho mọi người, còn người ta khí chất tao nhã, phóng khoáng, tự nhiên, khi đó Chu Tiểu Toàn đã nói: Cậu không xinh bằng người ta.
Lúc này, nhìn chiếc áo blouse trắng người ta khoác trên người, tim cô không khỏi chùng xuống.
Cô bác sĩ không biết đã quay sang nhìn cô từ bao giờ, hai người hết sức ăn ý mà không nói gì, chỉ nhìn nhau cười.
Lại nghe thấy Tô Mạt hỏi:
- Bác sĩ, xin hỏi nên gọi cô như thế nào?
Cô gái dịu dàng đáp:
- Tôi họ Lý, Lý Sơ Hạ.
²²
Ngạn ngữ nói: Tiết tháng Tư như mặt em bé[5">.
[5"> Ý nói thời tiết tháng Tư hay thay đổi thất thường như vẻ mặt em bé thoắt buồn thoắt vui.
Trời tháng Tư, trông thì tưởng là ngày xuân ấm áp, không ngờ nhiệt độ thay đổi đột ngột, chớp mắt đã vào tiết lạnh mùa xuân, cảm cúm gia tăng, phòng bệnh khoa Nhi càng thêm huyên náo, khắp nơi vang lên tiếng ho hắng của trẻ con và người lớn.
Cuối cùng Tô Mạt cũng cho con gái nhập viện được, nhưng giường đang thiếu, con cô bị xếp vào phòng theo dõi bệnh nhân nặng.
Mấy hôm sau, sức khỏe đứa bé đã khá hơn, đêm không còn ho nữa, Tô Mạt thở phào. Nhưng mấy ngày liền chứng kiến những cảnh hiểm nghèo và khổ sở trong bệnh viện, lòng cô vẫn không thấy dễ chịu.
Đầu tiên là một cô bé tám, chín tuổi nằm giường bên, bị bệnh máu, phải tiêm hormone khiến gương mặt nhỏ nhắn phù lên như cái bánh bao, nhưng lại chẳng có chuyển biến tốt, cứ cách vài hôm lại bị lôi đi làm xét nghiệm. Mẹ cô bé hễ nhắc tới bệnh tình của con là lại khóc, nói gia đình họ làm công ăn lương, bây giờ trông cậy hết vào ông chồng, sắp không chống chọi nổi nữa, vân vân và vân vân.
Rồi một bệnh nhân nhỏ xíu ở một giường khác, vừa đầy tháng, bệnh tim bẩm sinh phải phẫu thuật gấp. Đứa bé ấy bẩm sinh yếu ớt, tiếng khóc nghe như tiếng mèo hen, bố mẹ ở nông thôn, sau khi hỏi thăm về viện phí bèn bế con bỏ đi biệt tăm.
Lại còn cậu bé con ở giường đối diện, lúc sinh ra hít phải nước ối nên bị hen suyễn bẩm sinh, cộng thêm bệnh tim bẩm sinh, mỗi khi ngủ lại khò khà khò khè như kéo bễ, ngủ chẳng được bao lâu lại khó chịu tỉnh giấc rồi ngoạc mồm ra khóc. Cả đêm, Tô Mạt trăn trở, trằn trọc với tiếng hít thở của cậu bé, chỉ sợ nhỡ một nhịp thở là cậu bé sẽ ra đi.
Những gì chứng kiến trong ngày, đều liên quan đến sinh tử.
Đồ Nhiễm tới thăm em bé, Tô Mạt không nín được than vãn với cô, rồi lại thở dài:
- Cũng may con nhà mình không bị bệnh gì nặng, nếu không chắc mình cũng khóc hết nước mắt mà chết. May mà sắp ra viện rồi, nếu không mình cũng bị trầm cảm mất thôi. Đúng là khâm phục mấy vị bác sĩ này, ngày nào cũng chứng kiến những chuyện tang thương của nhân gian, mình là người ngoài hằng ngày chứng kiến mà còn thấy ngao ngán, huống chi họ còn phải đích thân chẩn đoán, làm phẫu thuật, tâm lý không phải là mạnh mẽ bình thường đâu.
Đồ Nhiễm nói:
- Có lẽ gặp nhiều nên trơ lì rồi.
Tô Mạt nói:
- Chồng cậu rất nhiệt tình, không thấy bị trơ.
Đồ Nhiễm đáp:
- Đừng có bị vẻ ngoài đánh lừa, thực ra con người anh ấy rất máu lạnh.
Tô Mạt mím môi cười mãi, rồi nháy mắt ra hiệu với cô:
- Đừng nói xấu người khác sau lưng.
Đồ Nhiễm ngoảnh đầu lại, có mấy vị bác sĩ đang bước vào, anh cũng ở trong số đó.
Anh mắt anh lướt qua phía trước cô, dừng lại trên người con gái Tô Mạt, cuối cùng anh gật đầu với Tô Mạt.
Mấy vị bác sĩ xúm quanh giường đối diện, có lẽ là hội chẩn cho bé trai.
Đồ Nhiễm nói nhỏ:
- Xem kìa, coi mình như người vô hình ấy.
Tô Mạt cười cô:
- Kết hôn không đồng nghĩa với tình yêu cháy bỏng, bây giờ mình với Đồng Thụy An chẳng phải cũng thế sao, cả ngày không thấy mặt nhau, gặp nhau rồi cũng chi toàn chuyện dưa cà mắm muối với chuyện con cái. Cậu yên tâm, có con rồi cậu căn bản sẽ chẳng có thời gian lo cho anh ấy. – Nói rồi lại khen thêm một câu. – Chu Tiểu Toàn nói đúng, chồng cậu thật sự rất tốt, đặc biệt là lúc khoác áo blouse trắng, khí chất ấy… Đàn ông cứ phải nhìn khí chất, tiếp theo là chiều cao, cuối cùng mới là dung mạo.
Đồ Nhiễm nói:
- Nếu tệ quá thì mình tìm anh ấy làm gì, chẳng phái là muốn cải tạo nòi giống nhà mình hay sao.
Tô Mạt chỉ vào cô, cười cười:
- Cậu thế này còn cần phải cải tạo sao? – Rồi không thèm nghĩ ngợi gì, cô nói luôn. – Bác sĩ chủ trị của con gái mình, chính là cô bác sĩ Lý lần trước ấy, xinh nhỉ, người có ý với cô ấy nhiều lắm, mấy hôm nay mình gặp mấy người rồi.
Đồ Nhiễm trêu cô bé con:
- Người ta có tài có sắc, đương nhiên phải cao giá.
Tô Mạt thở dài:
- Đúng thế, nghề nghiệp lại ổn, nói năng cũng dễ nghe. Đâu có như mình, bao nhiêu năm nay rồi vẫn ngắc ngoải trong trường trung học làm một giáo viên môn phụ, có cũng được, không có cũng chẳng sao, quản lý chìa khóa phòng máy…
Mỗi lần nói đến chuyện này, Tô Mạt lại không khỏi chán chường, nghề nghiệp và thu nhập vẫn luôn là điều cô canh cánh trong lòng. Lăn lộn trong giang hổ sợ nhất là so sánh, tuy nhân duyên tốt đẹp, có chồng kề bên, lại có con gái xinh xắn, nhưng nhìn những người cùng trang lứa sự nghiệp lên vùn vụt như diều gặp gió, cô vẫn không khỏi ngưỡng mộ. Tính cô vốn yên phận, coi thường danh lợi, nhà êm cửa ấm, cơ thể khỏe mạnh, xinh đẹp mới là chuyện lớn trong đời, hơn nữa kết hôn xong là nhanh chóng có con, càng chẳng có tinh thần và tâm trí để phấn đấu cho sự nghiệp.
Nhưng sự thanh bạch của cô, trong mắt người khác lại là không có tiền đồ, người khác này chính là mẹ của Đồng Thụy An.
Bà Đồng là người phụ nữ hiếu thắng, được dạy dỗ theo tư t
- Tìm em à?
Lục Trình Vũ cũng không giới thiệu những người đi cùng, chỉ nói:
- Ở đây có một em bé bị viêm đường hô hấp trên, muốn nhập viện điều trị, có giường không?
Cô bác sĩ nửa cười nửa không:
- Lại là con anh à?
Lục Trình Vũ nhìn cô ta, vẻ mặt hơi kỳ lạ:
- Không phải.
Cô bác sĩ yểu điệu chìa tay về phía anh:
- Bệnh án đâu?
Anh đưa bệnh án cho cô ta:
- Nhìn đơn thuốc đồng nghiệp khoa em kê mà xem.
Cô bác sĩ liếc nhìn cái tên ký trên đơn thuốc, cười phì một cái:
- Lại là bà ấy, anh có biết biệt danh của bà ấy ở khoa em là gì không?
- Là gì?
- Vua hormone. – Cô bác sĩ lắc đầu. – Loại bác sĩ khoa Nội xuất thân từ đại học công nông binh này, lòng dạ còn độc ác hơn cả vị bác sĩ khoa Ngoại là anh đây.
Anh buột miệng hỏi:
- Lòng dạ anh đâu có độc ác?
Cô bác sĩ cúi đầu lật tập bệnh án trên tay, nói nhỏ một câu:
- Còn phải xem đối phương là ai.
Lục Trình Vũ không khỏi nhìn kỹ cô ta, rồi ngay lập tức nhìn sang chỗ khác, có lẽ đang tính xem nên nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Phút chốc, cả hai người họ đều không nói gì.
Cô bác sĩ kia bèn hỏi:
- Đứa bé đâu?
Nghe vậy, Tô Mạt vội bế con gái tới.
Cô bác sĩ nhìn đứa bé cười:
- Em bé xinh quá.
Đồ Nhiễm bỗng nhớ tới một người.
Trong lễ cưới một năm trước, lần đầu gặp mặt, cô là cô nàng xấu xí trát bự son phấn mua vui cho mọi người, còn người ta khí chất tao nhã, phóng khoáng, tự nhiên, khi đó Chu Tiểu Toàn đã nói: Cậu không xinh bằng người ta.
Lúc này, nhìn chiếc áo blouse trắng người ta khoác trên người, tim cô không khỏi chùng xuống.
Cô bác sĩ không biết đã quay sang nhìn cô từ bao giờ, hai người hết sức ăn ý mà không nói gì, chỉ nhìn nhau cười.
Lại nghe thấy Tô Mạt hỏi:
- Bác sĩ, xin hỏi nên gọi cô như thế nào?
Cô gái dịu dàng đáp:
- Tôi họ Lý, Lý Sơ Hạ.
²²
Ngạn ngữ nói: Tiết tháng Tư như mặt em bé[5">.
[5"> Ý nói thời tiết tháng Tư hay thay đổi thất thường như vẻ mặt em bé thoắt buồn thoắt vui.
Trời tháng Tư, trông thì tưởng là ngày xuân ấm áp, không ngờ nhiệt độ thay đổi đột ngột, chớp mắt đã vào tiết lạnh mùa xuân, cảm cúm gia tăng, phòng bệnh khoa Nhi càng thêm huyên náo, khắp nơi vang lên tiếng ho hắng của trẻ con và người lớn.
Cuối cùng Tô Mạt cũng cho con gái nhập viện được, nhưng giường đang thiếu, con cô bị xếp vào phòng theo dõi bệnh nhân nặng.
Mấy hôm sau, sức khỏe đứa bé đã khá hơn, đêm không còn ho nữa, Tô Mạt thở phào. Nhưng mấy ngày liền chứng kiến những cảnh hiểm nghèo và khổ sở trong bệnh viện, lòng cô vẫn không thấy dễ chịu.
Đầu tiên là một cô bé tám, chín tuổi nằm giường bên, bị bệnh máu, phải tiêm hormone khiến gương mặt nhỏ nhắn phù lên như cái bánh bao, nhưng lại chẳng có chuyển biến tốt, cứ cách vài hôm lại bị lôi đi làm xét nghiệm. Mẹ cô bé hễ nhắc tới bệnh tình của con là lại khóc, nói gia đình họ làm công ăn lương, bây giờ trông cậy hết vào ông chồng, sắp không chống chọi nổi nữa, vân vân và vân vân.
Rồi một bệnh nhân nhỏ xíu ở một giường khác, vừa đầy tháng, bệnh tim bẩm sinh phải phẫu thuật gấp. Đứa bé ấy bẩm sinh yếu ớt, tiếng khóc nghe như tiếng mèo hen, bố mẹ ở nông thôn, sau khi hỏi thăm về viện phí bèn bế con bỏ đi biệt tăm.
Lại còn cậu bé con ở giường đối diện, lúc sinh ra hít phải nước ối nên bị hen suyễn bẩm sinh, cộng thêm bệnh tim bẩm sinh, mỗi khi ngủ lại khò khà khò khè như kéo bễ, ngủ chẳng được bao lâu lại khó chịu tỉnh giấc rồi ngoạc mồm ra khóc. Cả đêm, Tô Mạt trăn trở, trằn trọc với tiếng hít thở của cậu bé, chỉ sợ nhỡ một nhịp thở là cậu bé sẽ ra đi.
Những gì chứng kiến trong ngày, đều liên quan đến sinh tử.
Đồ Nhiễm tới thăm em bé, Tô Mạt không nín được than vãn với cô, rồi lại thở dài:
- Cũng may con nhà mình không bị bệnh gì nặng, nếu không chắc mình cũng khóc hết nước mắt mà chết. May mà sắp ra viện rồi, nếu không mình cũng bị trầm cảm mất thôi. Đúng là khâm phục mấy vị bác sĩ này, ngày nào cũng chứng kiến những chuyện tang thương của nhân gian, mình là người ngoài hằng ngày chứng kiến mà còn thấy ngao ngán, huống chi họ còn phải đích thân chẩn đoán, làm phẫu thuật, tâm lý không phải là mạnh mẽ bình thường đâu.
Đồ Nhiễm nói:
- Có lẽ gặp nhiều nên trơ lì rồi.
Tô Mạt nói:
- Chồng cậu rất nhiệt tình, không thấy bị trơ.
Đồ Nhiễm đáp:
- Đừng có bị vẻ ngoài đánh lừa, thực ra con người anh ấy rất máu lạnh.
Tô Mạt mím môi cười mãi, rồi nháy mắt ra hiệu với cô:
- Đừng nói xấu người khác sau lưng.
Đồ Nhiễm ngoảnh đầu lại, có mấy vị bác sĩ đang bước vào, anh cũng ở trong số đó.
Anh mắt anh lướt qua phía trước cô, dừng lại trên người con gái Tô Mạt, cuối cùng anh gật đầu với Tô Mạt.
Mấy vị bác sĩ xúm quanh giường đối diện, có lẽ là hội chẩn cho bé trai.
Đồ Nhiễm nói nhỏ:
- Xem kìa, coi mình như người vô hình ấy.
Tô Mạt cười cô:
- Kết hôn không đồng nghĩa với tình yêu cháy bỏng, bây giờ mình với Đồng Thụy An chẳng phải cũng thế sao, cả ngày không thấy mặt nhau, gặp nhau rồi cũng chi toàn chuyện dưa cà mắm muối với chuyện con cái. Cậu yên tâm, có con rồi cậu căn bản sẽ chẳng có thời gian lo cho anh ấy. – Nói rồi lại khen thêm một câu. – Chu Tiểu Toàn nói đúng, chồng cậu thật sự rất tốt, đặc biệt là lúc khoác áo blouse trắng, khí chất ấy… Đàn ông cứ phải nhìn khí chất, tiếp theo là chiều cao, cuối cùng mới là dung mạo.
Đồ Nhiễm nói:
- Nếu tệ quá thì mình tìm anh ấy làm gì, chẳng phái là muốn cải tạo nòi giống nhà mình hay sao.
Tô Mạt chỉ vào cô, cười cười:
- Cậu thế này còn cần phải cải tạo sao? – Rồi không thèm nghĩ ngợi gì, cô nói luôn. – Bác sĩ chủ trị của con gái mình, chính là cô bác sĩ Lý lần trước ấy, xinh nhỉ, người có ý với cô ấy nhiều lắm, mấy hôm nay mình gặp mấy người rồi.
Đồ Nhiễm trêu cô bé con:
- Người ta có tài có sắc, đương nhiên phải cao giá.
Tô Mạt thở dài:
- Đúng thế, nghề nghiệp lại ổn, nói năng cũng dễ nghe. Đâu có như mình, bao nhiêu năm nay rồi vẫn ngắc ngoải trong trường trung học làm một giáo viên môn phụ, có cũng được, không có cũng chẳng sao, quản lý chìa khóa phòng máy…
Mỗi lần nói đến chuyện này, Tô Mạt lại không khỏi chán chường, nghề nghiệp và thu nhập vẫn luôn là điều cô canh cánh trong lòng. Lăn lộn trong giang hổ sợ nhất là so sánh, tuy nhân duyên tốt đẹp, có chồng kề bên, lại có con gái xinh xắn, nhưng nhìn những người cùng trang lứa sự nghiệp lên vùn vụt như diều gặp gió, cô vẫn không khỏi ngưỡng mộ. Tính cô vốn yên phận, coi thường danh lợi, nhà êm cửa ấm, cơ thể khỏe mạnh, xinh đẹp mới là chuyện lớn trong đời, hơn nữa kết hôn xong là nhanh chóng có con, càng chẳng có tinh thần và tâm trí để phấn đấu cho sự nghiệp.
Nhưng sự thanh bạch của cô, trong mắt người khác lại là không có tiền đồ, người khác này chính là mẹ của Đồng Thụy An.
Bà Đồng là người phụ nữ hiếu thắng, được dạy dỗ theo tư t
Bài viết liên quan!