Tiểu thuyết Đừng Nhân Danh Tình Yêu-full
Lượt xem : |
à mỹ nhân trở lên. Thằng nhóc này, cái khác thì chẳng bằng tôi, nhưng mắt nhìn gái của cậu thì tôi phục sát đất. Sao hả, dính đến nhau kiểu gì thế? Lên xe trước, mau vé sau chứ gì?
Lục Trình Vũ cáu kỉnh nới lỏng cà vạt, dọc đường đi thằng cha này cứ vo ve như nhặng bên tai, nếu không nể mặt hắn đi mua nhẫn hộ thì anh đã đạp một cước cho hắn bay thẳng ra cửa rồi.
Chu Tiểu Tòan đang dặm phấn cho Đồ Nhiễm, cô vứt cạch hộp phấn lên trên bàn, đưa tay nâng cằm Đồ Nhiễm lên nói:
- Đừng cười nữa, cười đến nỗi cơ mặt co rút hết rồi, phấn không bám được đâu.
Đồ Nhiễm chẳng hơi đâu mà bận tâm, vừa cắm cúi đếm tiền vừa lầm bầm:
- Mình đã tính rồi, chưa biết chừng có thể dùng chỗ tiền này để trả nốt khoản tiền cho cái nhà nát nhà tớ.
Chu Tiểu Toàn đưa mắt nhìn một xấp nào đô la Mỹ, nào đồng Euro, nào Nhân dân tệ trên bàn, thở dài:
- Người giàu đúng là quen toàn người giàu, không ngờ ông già Lục cũng là một đại gia, Lục Trình Vũ lại là thiếu gia cơ đấy, sao mình không nhìn ra nhỉ? Tay này cũng khiêm tốn quá.
Đồ Nhiễm xếp tiền cho phẳng phiu, ghi lại tên tuổi rồi mới lên tiếng:
- Không phải là anh ấy khiêm tốn, bố mẹ anh ấy ly hôn, em gái ở với bố, anh ấy ở với mẹ. Điều kiện nhà mẹ chồng mình thực ra cũng chẳng khá khẩm gì, bệnh tật đầy người, khi đó anh ấy cái gì cũng phải tự lực cánh sinh, cũng có thể coi là vất vả, anh ấy và bố bình thường ít qua lại. – Nói tới đây cô ngừng lại, giọng nói không kìm được, vút lên cao. – Bố anh ấy là người có của, cũng nhờ có cơ duyên mà mình mới biết được điều này đấy.
Chu Tiểu Toàn tò mò hỏi:
- Cơ duyên thế nào cơ?
Đồ Nhiễm hơi đắc ý, vừa quẹt son môi vừa thong thả nói:
- Kỳ thực mình mới biết cũng chẳng được bao lâu, có lẽ đó là duyên phận do ông trời sắp đặt. Hôm đó mình định đến bệnh viện… khám bệnh. Trước khi khám bệnh đương nhiên phải ăn no rồi, mình ngồi ăn hoành thánh ở một quán nhỏ ngoài cổng, hoành thánh ở đó ngon lắm. Mình đang ăn ngon lành thì có một chiếc xe sang trọng màu đen bóng loáng chạy tới, bước xuống xe là một ông già khí phách hiên ngang, oai phong bệ vệ, ăn mặc chải chuốt, trông rất bắt mắt. Cùng lúc đó, một chàng trai trẻ từ trong bệnh viện bước ra, khỏi phải nói, hai bố con họ giống nhau như lột, dáng cao ráo, vai to rộng, nhưng mình phải xác nhận lại trước đã, đúng lúc đó….
Cô ngừng lại không nói tiếp.
Chu Tiểu Toàn đang nghe say sưa, cuống lên lắc đấy lắc để Đồ Nhiễm:
- Đừng có lập lờ nữa, nói mau, nói mau, sao giống hệt tiểu thuyết ngôn tình thế.
Đồ Nhiễm cười không khép miệng lại được, né sang một bên rồi nói:
- Lúc đó là buổi trưa, đúng lúc có hai nàng y tá ngồi bàn bên cạnh ăn xíu mại, xíu mại hàng đó cũng ngon lắm, nhân thịt nấm hương, một nàng nói – cô vuốt cổ ra vẻ – ây dà, nhìn kìa, nhìn kìa, đó là chàng Lục đẹp trai khoa Ngoại Tim mạch đấy, ông bố giàu có lại tới bệnh viện tìm chàng rồi.
Nói xong, thấy Chu Tiểu Toàn rùng mình, Đồ Nhiễm cũng không nhịn mà rùng mình theo.
Chu Tiểu Toàn nhăn nhó gãi cánh tay:
- Cậu đừng có phá hoại hình tượng thiên thần áo trắng của người ta, mình không tin họ nói õng ẹo như thế đâu. Sau đó thì sao?
Đồ Nhiễm cẩn thận uống một ngụm trà:
- Sau đó? Sau đó thì cưới.
Chu Tiểu Toàn không nhịn, túm lấy cô hỏi một tràng:
- Sau đó thì sao, sau đó thì sao, cậu cũng không lên chào ông bố chồng tương lai một câu à?
Đồ Nhiễm cười liếc cô nàng:
- Khùng hả, mình không vô duyên như vậy đâu, đang yên đang lành chạy ra chào hỏi, ông ấy không biết mình, mình cũng chẳng quen ông ấy. Đương nhiên là mình về nhà.
Chu Tiểu Toàn hứ một tiếng:
- Về nhà? Không phải cậu đến khám bệnh à?
Đồ Nhiễm nói ngay:
- Đúng, khám bệnh xong mới về nhà.
Chu Tiểu Toàn đặt bông phấn trên tay xuống, đăm chiêu nhìn cô, một lát sau mới lên tiếng:
- Chuyện mới gần đây, cậu có bệnh gì, chẳng phải là có thai hay sao.
Đồ Nhiễm gật đầu:
- Bị cảm nhẹ, không dám uống thuốc linh tinh, đương nhiên phải đi khám.
Chu Tiểu Toàn cảm thấy mình nên tức giận, nhưng lại cười xì một tiếng vui vẻ:
- Cậu còn tưởng mình là con ngốc hả, bệnh kia của cậu chắc chắn nghiêm trọng hơn cái này. – Cô vỗ nhẹ lên má cô dâu. – Nhưng phàm là người phụ nữ không muốn đứa con trong bụng mình, đều sẽ coi như mình đang bị bệnh.
Cô nàng không buông tha.
- Vốn dĩ cậu định đến để bỏ cái thai, đúng không?
Đồ Nhiễm đẩy tay cô nàng ra, đáp qua quýt:
- Cậu này không thể ngốc đi một chút hay sao, nếu cậu không ngốc được thì cũng học cách giả ngốc đi, không nhất thiết cái gì cũng phải nói toạc móng heo ra, cứ như là ta đây thông minh lắm, thật đáng ghét. Chẳng trách đến giờ này chẳng có gã nào, mình cho cậu hay, đàn ông ghét nhất là kiểu phụ nữ như cậu đấy.
©STE.NT
Chu Tiểu Toàn thở dài, đứng dậy thu dọn đồ trang điểm:
- Mình phục cậu thật, chuyện này nếu Lục Trình Vũ biết được để xem cậu thu xếp như thế nào.
Đồ Nhiễm khẽ khàng quăng hộp son vào trong hộp đồ trang điểm:
- Lúc đó cũng đã muộn, giấy đăng ký đã lấy rồi.
Chu Tiểu Toàn ngoảnh đầu nhìn cô rất lâu:
- Đồ Nhiễm, mình thật không biết phải nói cậu như thế nào, mình chỉ hỏi cậu một câu, giữa hai người ít nhất cũng có tình yêu chứ hả, ít nhất cũng phải có một chút chứ đúng không?
Đồ Nhiễm soi gương quệt thêm chút son:
- Có ngốc không thế, đã lớn thế này rồi, còn cả ngày yêu với đương, đừng có nhân danh tình yêu, mệt mỏi lắm.
Chu Tiểu Toàn lắc đầu:
- Mình không nghĩ thế, mình không giống cậu, nếu mình định kết hôn, thì tình yêu sẽ là điều kiện tiên quyết, chưa biết chừng còn là điều kiện duy nhất nữa.
Đồ Nhiễm cười cười, có phần bất đắc dĩ:
- Hai chúng ta đương nhiên không giống nhau, nếu mình cũng có bố mẹ mua nhà, mua xe cho, không cần phải lo lắng về tiền vay mua nhà, không phải tính toán vật giá leo thang, không phải lo lắng nếu bà ngoại ở nhà ngã bệnh thì tiền thuốc men sẽ đào đâu ra, thì mình cũng muốn tìm một nơi yên ổn mà chui vào, rảnh rỗi thì viết lách, đọc sách, rồi yêu đương gì đó, sảng khoái biết chừng nào. Nói thật nhé, mình rất ngưỡng mộ cậu, đáng tiếc là mình khác cậu. Với hoàn cảnh của mình, nhất định phải tìm một người có điều kiện kinh tế tốt một chút, những chuyện khác chỉ là phù du.
Lục Trình Vũ đặt tay lên tay nắm cửa, cửa đóng nhưng không khóa, anh đã từng nghĩ có nên gõ cửa rồi mới vào hay không.
Sau lưng anh, Lôi Viễn bối rối, ghé mắt qua khe cửa nhìn vào trong phòng, một lát sau lại liếc chú rể đứng đằng trước, đang định nói gì đó thì chú rể đã xoay người đi tới đầu cầu thang bộ, châm một điếu thuốc.
Lôi Viễn vội đi theo, thầm rủa lũ đàn bà kia mấy câu, lại cảm thấy không thể cứ đứng đực ra chẳng nói năng gì. Anh ta cúi đầu, ra sức ngẫm nghĩ, moi gan moi ruột sắp xếp được vài câu chữ, nhưng vừa mới nói ra mồm, anh ta đã muốn tự vả cho mình một cái.
Anh ta nói:
- Người anh em, cảm giác bị người ta cho vào tròng chắc khó chịu lắm nhỉ.
Lục Trình Vũ không nói gì, ngậm điếu thuốc đi xuống lầu. MC đang đi tìm cô dâu – chú rể khắp nơi.
Buổi tiệc sắp bắt đầu.
Khi đi xuống, Đồ Nhiễm nhìn thấy Lục Trình Vũ và một chàng thanh niên trẻ bên cạnh anh. Người thanh niên đó cô k
Lục Trình Vũ cáu kỉnh nới lỏng cà vạt, dọc đường đi thằng cha này cứ vo ve như nhặng bên tai, nếu không nể mặt hắn đi mua nhẫn hộ thì anh đã đạp một cước cho hắn bay thẳng ra cửa rồi.
Chu Tiểu Tòan đang dặm phấn cho Đồ Nhiễm, cô vứt cạch hộp phấn lên trên bàn, đưa tay nâng cằm Đồ Nhiễm lên nói:
- Đừng cười nữa, cười đến nỗi cơ mặt co rút hết rồi, phấn không bám được đâu.
Đồ Nhiễm chẳng hơi đâu mà bận tâm, vừa cắm cúi đếm tiền vừa lầm bầm:
- Mình đã tính rồi, chưa biết chừng có thể dùng chỗ tiền này để trả nốt khoản tiền cho cái nhà nát nhà tớ.
Chu Tiểu Toàn đưa mắt nhìn một xấp nào đô la Mỹ, nào đồng Euro, nào Nhân dân tệ trên bàn, thở dài:
- Người giàu đúng là quen toàn người giàu, không ngờ ông già Lục cũng là một đại gia, Lục Trình Vũ lại là thiếu gia cơ đấy, sao mình không nhìn ra nhỉ? Tay này cũng khiêm tốn quá.
Đồ Nhiễm xếp tiền cho phẳng phiu, ghi lại tên tuổi rồi mới lên tiếng:
- Không phải là anh ấy khiêm tốn, bố mẹ anh ấy ly hôn, em gái ở với bố, anh ấy ở với mẹ. Điều kiện nhà mẹ chồng mình thực ra cũng chẳng khá khẩm gì, bệnh tật đầy người, khi đó anh ấy cái gì cũng phải tự lực cánh sinh, cũng có thể coi là vất vả, anh ấy và bố bình thường ít qua lại. – Nói tới đây cô ngừng lại, giọng nói không kìm được, vút lên cao. – Bố anh ấy là người có của, cũng nhờ có cơ duyên mà mình mới biết được điều này đấy.
Chu Tiểu Toàn tò mò hỏi:
- Cơ duyên thế nào cơ?
Đồ Nhiễm hơi đắc ý, vừa quẹt son môi vừa thong thả nói:
- Kỳ thực mình mới biết cũng chẳng được bao lâu, có lẽ đó là duyên phận do ông trời sắp đặt. Hôm đó mình định đến bệnh viện… khám bệnh. Trước khi khám bệnh đương nhiên phải ăn no rồi, mình ngồi ăn hoành thánh ở một quán nhỏ ngoài cổng, hoành thánh ở đó ngon lắm. Mình đang ăn ngon lành thì có một chiếc xe sang trọng màu đen bóng loáng chạy tới, bước xuống xe là một ông già khí phách hiên ngang, oai phong bệ vệ, ăn mặc chải chuốt, trông rất bắt mắt. Cùng lúc đó, một chàng trai trẻ từ trong bệnh viện bước ra, khỏi phải nói, hai bố con họ giống nhau như lột, dáng cao ráo, vai to rộng, nhưng mình phải xác nhận lại trước đã, đúng lúc đó….
Cô ngừng lại không nói tiếp.
Chu Tiểu Toàn đang nghe say sưa, cuống lên lắc đấy lắc để Đồ Nhiễm:
- Đừng có lập lờ nữa, nói mau, nói mau, sao giống hệt tiểu thuyết ngôn tình thế.
Đồ Nhiễm cười không khép miệng lại được, né sang một bên rồi nói:
- Lúc đó là buổi trưa, đúng lúc có hai nàng y tá ngồi bàn bên cạnh ăn xíu mại, xíu mại hàng đó cũng ngon lắm, nhân thịt nấm hương, một nàng nói – cô vuốt cổ ra vẻ – ây dà, nhìn kìa, nhìn kìa, đó là chàng Lục đẹp trai khoa Ngoại Tim mạch đấy, ông bố giàu có lại tới bệnh viện tìm chàng rồi.
Nói xong, thấy Chu Tiểu Toàn rùng mình, Đồ Nhiễm cũng không nhịn mà rùng mình theo.
Chu Tiểu Toàn nhăn nhó gãi cánh tay:
- Cậu đừng có phá hoại hình tượng thiên thần áo trắng của người ta, mình không tin họ nói õng ẹo như thế đâu. Sau đó thì sao?
Đồ Nhiễm cẩn thận uống một ngụm trà:
- Sau đó? Sau đó thì cưới.
Chu Tiểu Toàn không nhịn, túm lấy cô hỏi một tràng:
- Sau đó thì sao, sau đó thì sao, cậu cũng không lên chào ông bố chồng tương lai một câu à?
Đồ Nhiễm cười liếc cô nàng:
- Khùng hả, mình không vô duyên như vậy đâu, đang yên đang lành chạy ra chào hỏi, ông ấy không biết mình, mình cũng chẳng quen ông ấy. Đương nhiên là mình về nhà.
Chu Tiểu Toàn hứ một tiếng:
- Về nhà? Không phải cậu đến khám bệnh à?
Đồ Nhiễm nói ngay:
- Đúng, khám bệnh xong mới về nhà.
Chu Tiểu Toàn đặt bông phấn trên tay xuống, đăm chiêu nhìn cô, một lát sau mới lên tiếng:
- Chuyện mới gần đây, cậu có bệnh gì, chẳng phải là có thai hay sao.
Đồ Nhiễm gật đầu:
- Bị cảm nhẹ, không dám uống thuốc linh tinh, đương nhiên phải đi khám.
Chu Tiểu Toàn cảm thấy mình nên tức giận, nhưng lại cười xì một tiếng vui vẻ:
- Cậu còn tưởng mình là con ngốc hả, bệnh kia của cậu chắc chắn nghiêm trọng hơn cái này. – Cô vỗ nhẹ lên má cô dâu. – Nhưng phàm là người phụ nữ không muốn đứa con trong bụng mình, đều sẽ coi như mình đang bị bệnh.
Cô nàng không buông tha.
- Vốn dĩ cậu định đến để bỏ cái thai, đúng không?
Đồ Nhiễm đẩy tay cô nàng ra, đáp qua quýt:
- Cậu này không thể ngốc đi một chút hay sao, nếu cậu không ngốc được thì cũng học cách giả ngốc đi, không nhất thiết cái gì cũng phải nói toạc móng heo ra, cứ như là ta đây thông minh lắm, thật đáng ghét. Chẳng trách đến giờ này chẳng có gã nào, mình cho cậu hay, đàn ông ghét nhất là kiểu phụ nữ như cậu đấy.
©STE.NT
Chu Tiểu Toàn thở dài, đứng dậy thu dọn đồ trang điểm:
- Mình phục cậu thật, chuyện này nếu Lục Trình Vũ biết được để xem cậu thu xếp như thế nào.
Đồ Nhiễm khẽ khàng quăng hộp son vào trong hộp đồ trang điểm:
- Lúc đó cũng đã muộn, giấy đăng ký đã lấy rồi.
Chu Tiểu Toàn ngoảnh đầu nhìn cô rất lâu:
- Đồ Nhiễm, mình thật không biết phải nói cậu như thế nào, mình chỉ hỏi cậu một câu, giữa hai người ít nhất cũng có tình yêu chứ hả, ít nhất cũng phải có một chút chứ đúng không?
Đồ Nhiễm soi gương quệt thêm chút son:
- Có ngốc không thế, đã lớn thế này rồi, còn cả ngày yêu với đương, đừng có nhân danh tình yêu, mệt mỏi lắm.
Chu Tiểu Toàn lắc đầu:
- Mình không nghĩ thế, mình không giống cậu, nếu mình định kết hôn, thì tình yêu sẽ là điều kiện tiên quyết, chưa biết chừng còn là điều kiện duy nhất nữa.
Đồ Nhiễm cười cười, có phần bất đắc dĩ:
- Hai chúng ta đương nhiên không giống nhau, nếu mình cũng có bố mẹ mua nhà, mua xe cho, không cần phải lo lắng về tiền vay mua nhà, không phải tính toán vật giá leo thang, không phải lo lắng nếu bà ngoại ở nhà ngã bệnh thì tiền thuốc men sẽ đào đâu ra, thì mình cũng muốn tìm một nơi yên ổn mà chui vào, rảnh rỗi thì viết lách, đọc sách, rồi yêu đương gì đó, sảng khoái biết chừng nào. Nói thật nhé, mình rất ngưỡng mộ cậu, đáng tiếc là mình khác cậu. Với hoàn cảnh của mình, nhất định phải tìm một người có điều kiện kinh tế tốt một chút, những chuyện khác chỉ là phù du.
Lục Trình Vũ đặt tay lên tay nắm cửa, cửa đóng nhưng không khóa, anh đã từng nghĩ có nên gõ cửa rồi mới vào hay không.
Sau lưng anh, Lôi Viễn bối rối, ghé mắt qua khe cửa nhìn vào trong phòng, một lát sau lại liếc chú rể đứng đằng trước, đang định nói gì đó thì chú rể đã xoay người đi tới đầu cầu thang bộ, châm một điếu thuốc.
Lôi Viễn vội đi theo, thầm rủa lũ đàn bà kia mấy câu, lại cảm thấy không thể cứ đứng đực ra chẳng nói năng gì. Anh ta cúi đầu, ra sức ngẫm nghĩ, moi gan moi ruột sắp xếp được vài câu chữ, nhưng vừa mới nói ra mồm, anh ta đã muốn tự vả cho mình một cái.
Anh ta nói:
- Người anh em, cảm giác bị người ta cho vào tròng chắc khó chịu lắm nhỉ.
Lục Trình Vũ không nói gì, ngậm điếu thuốc đi xuống lầu. MC đang đi tìm cô dâu – chú rể khắp nơi.
Buổi tiệc sắp bắt đầu.
Khi đi xuống, Đồ Nhiễm nhìn thấy Lục Trình Vũ và một chàng thanh niên trẻ bên cạnh anh. Người thanh niên đó cô k
Bài viết liên quan!