Tiểu thuyết Dẫn Sói Vào Nhà-full
Lượt xem : |
sao chỉ là một cái hôn, lại khiến cho cả người nàng run rẩy, hơn nữa, nhìn mặt của hắn, nàng bỗng nghĩ đến hình ảnh có một lần hắn đột nhiên hôn nàng.
Cái loại cảm giác ấy lại quay trở lại, cái lưỡi linh hoạt mềm mại ẩm ướt của hắn chui vào miệng vào răng của nàng .....
Tây Môn Sóc nhìn nàng im lặng do dự, cũng không lên tiếng phá vỡ không khí tốt đẹp này
Hắn biết nàng đang khó chấp nhận, nụ hôn với nàng mà nói kỳ thật vô cùng quý giá.
Vì thế, hắn chủ động đưa môi mỏng ra trước, hôn lên môi đầy đặn mềm mại của nàng.
Một lần nếm vị ngọt của nàng, hắn vẫn nhớ mãi không quên. Ngây ngô của nàng, phản ứng sau đó của nàng, tất cả đều trở nên khiêu khích dẫn dụ tiếng lòng của hắn. Hổ Nhi không thể ngờ hắn thế nhưng đưa môi dán lên, thật sự doạ nàng giật mình, chỉ có thể mở to mắt đẹp nhìn hắn.
Đôi mắt hắn có vẻ như đang cười, cùng với một tia khiêu khích, giống như nói cho nàng, nếu bây giờ nàng rời đi môi hắn, như vậy trận đánh cuộc này là nàng thua.
Nàng không thua đâu, mày khép lại, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu mở to, học theo hôn môi hắn thật mạnh.
Chính là nàng quá ngây thơ, hôn là, không phải chỉ có miệng chạm miệng mà thôi.
Đầu lưỡi nóng bỏng của hắn cạy ra cái miệng thơm mùi đàn hương của nàng, giống như trước, nhanh nhẹn chui vào, hút chất ngọt trong miệng nàng.
Hắn còn tham lam muốn quấn lấy lưỡi của nàng, như là đuổi theo nàng, một chút cũng không cảm thấy chán.
Nàng còn rất ngây ngô, đối với theo đuổi của hắn, nàng chỉ có thể lựa chọn né tránh, nhưng là khoảng trống trong miệng nàng thật sự quá nhỏ, vẫn là đang cùng lưỡi hắn cọ xát lẫn nhau.
Lưỡi cùng lưỡi chạm vào, làm cho nàng như muốn nổi da gà, như là có con kiến chui vào trong miệng nàng mà bò, cũng nhanh như một con rắn, vươn tới đầu lưỡi, trượt đến đáy lưỡi, lại chui vào hàm răng phía trên đầu lưỡi của nàng. Nụ hôn của hắn từ chậm rãi trở nên gấp gáp, còn cố ý đem đầu lưỡi từ trong miệng nàng mà rời đi, vẽ lại môi nàng, có vẻ rất lưu luyến.
Nàng nghĩ đến như vậy là đã xong, nhưng hắn vẫn chưa chịu buông ra, lại áp chế cái eo thon nàng, làm cho hai người dán sát vào nhau.
Ánh trăng trắng bạc từ cửa sổ nhẹ nhàng tràn vào, dừng lại trên thân thể của hai người, chiếu rọi dáng vẻ đắm đuối say mê của bọn họ.
Hổ Nhi giống một con hổ nhỏ bị dụ bắt vào lồng, mặc cho Tây Môn Sóc ôm hôn.
Hai người đang lúc cùng nhau hưởng thụ cảm giác ngọt ngào, thì đột nhiên cửa bị đá tung ra, tại chỗ hai cánh cửa có vô số mảnh gỗ lớn nhỏ không đều.
Hổ Nhi cùng Tây Môn Sóc bị tiếng động vang dội làm cho hoàn hồn, cùng nhìn lên hướng cửa.
Đứng ở cửa là một nữ tử mặc áo đen, dưới ngọn đèn mờ nhạt, ả hơi để lộ vai, trên đầu quấn một búi tóc nhỏ, váy dài phủ tới đùi, vô cùng đặc biệt. Người nữ tử này chừng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt trang điểm xinh đẹp, vẻ ngoài cùng khí khách đều mười phần. "Con rể, bản cung rốt cục tìm thấy ngươi rồi." Nữ tử phong lưu tao nhã tự mình thăm hỏi, ngay lúc đó toan tính đen tối hình thành, nụ cười sâu kín mà tàn ác.
“Độc hậu!” Tây Môn Sóc vừa thấy ả, vội vàng đem Hổ Nhi che chở ở sau người. "Bà ...."
"Thì ra nhà ngươi trốn đến tận nơi này rồi, khó trách bản cung tìm không được ngươi." Độc hậu cười lạnh vài tiếng.
"Nếu không phải nghe nói ngươi có vị hôn thê ở thành Trân Châu, chỉ sợ cũng gặp không được ngươi."
"Bà ..." Ánh mắt hắn khép nhanh lại. Tuy rằng hắn tập võ từ nhỏ, nhưng xem trước mắt cùng với Độc hậu, ả phóng độc tới cũng nhanh, hắn mà ra tay so ra còn kém xa.
Hổ Nhi có chút ngây ngốc, hết nhìn Tây Môn Sóc, lại nhìn nữ tử hắn gọi là Độc hậu
Nữ nhân này gọi hắn là con rể? Chuyện gì xảy ra vậy chứ?
"Bà là ai? Lại dám chạy đến đây để giương oai!" Hổ Nhi nhịn không được, từng bước tiến lên chỉ vào mũi của Độc hậu kêu lên.
" Tiểu nha đầu, thực ra ngươi tính thế nào hả?" Độc hậu cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ. "Bản cung hôm nay là tới mang nhà ngươi về, mau theo bản cung trở về, cùng Diêm Vương công chúa thành thân."
" Độc hậu, tôi nói rồi tôi sẽ không thành thân cùng công chúa." Hắn lại đem Hổ Nhi lôi kéo ra sau, sợ nàng bị Độc hậu ra tay hạ độc.
"Lần trước ngươi bị bản cung giáo huấn còn chưa đủ ư?" Độc hậu bước từng bước đến gần hắn. "Đừng tưởng rằng bản cung coi trọng ngươi làm rể hiền, ngươi liền khiêu khích tiếp tính nhẫn nại của bản cung."
"Tôi đã nói rồi, xem như tôi có chết, cũng sẽ không lấy Diêm môn công chúa làm vợ." Tây Môn Sóc từ nhỏ đã sống ngang ngược, đến mức không ai có thể bắt buộc hắn làm một chuyện gì.
"Thật không biết phân biệt!” Độc hậu vung tay áo, cặp mắt phượng dài hẹp kia căm tức nhìn hắn. "Bản cung muốn nhà ngươi lấy công chúa, là để bù lại việc cha ngươi gây lầm lỗi với bản cung!"
"Cha tôi là cha tôi." Bản thân hắn tính thẳng thắn, trong lòng không hề e ngại. "Tôi đã nói rồi, tôi tình nguyện để bà giết tôi, cũng sẽ không trở thành công cụ cho bà hoàn thành tâm nguyện đâu!"
"Hừ!" Độc hậu hừ một tiếng, môi nhếch lên lạnh lùng, ánh mắt đen tối chuyển hướng sang Hổ Nhi. Xưa nay Tây Môn Sóc luôn làm bộ dáng không chút nào e ngại, trước kia cùng ả nói chuyện với nhau, nói chưa đến vài câu là bắt đầu đánh nhau, nhưng là hôm nay lại liên tiếp lui về phía sau. Hắn có vẻ tâm thần không yên, giống như cố tìm sơ hở của ả, đợi cơ hội tốt là bỏ chạy.
Ha ha, ả tìm hắn lâu như vậy, làm sao có thể lại để cho hắn như con cá lọt lưới chứ?
Độc hậu là người khôn khéo, thật lâu cũng không thấy hắn ra chiêu nào, đem vị cô nương kia bảo vệ ở phía sau đầu, lại bắt gặp tay của hai người bọn họ bị khóa cùng một chỗ, lập tức phát hiện ra không bình thường.
" Bản cung đời này hận nhất chính là nam nhân thiếu dứt khoát! Mà ngươi, quả nhiên giống hệt cha ngươi; Thế nhưng mang công chúa của bản cung cùng nữ tử kia dây dưa với nhau ư?" Độc hậu mắt lộ ra sát khí (muốn giết người), tay phải ở trong tay áo đang rục rịch.
"Chuyện không liên quan tới nàng ấy." Hắn biết Độc hậu thủ đoạn độc ác, nghĩ rằng cho dù hắn có thực lực cùng ả bất phân thắng bại, nhưng hiện tại hắn cùng với Hổ Nhi cùng khóa một chỗ, sợ Hổ Nhi sẽ bị liên lụy.
Nói gì thì Độc hậu cũng xuất thân từ Miêu tộc Diêm Vương môn, am hiểu cách dùng độc của môn phái, đao kiếm dễ tránh, ám tiễn (đánh lén) khó phòng, lần trước hắn chính là quá mức sơ ý, không cẩn thận bị ả hạ độc làm bị thương.
Độc hậu không kiên nhẫn nghe hắn giải thích, phút chốc bàn tay hướng trên mặt hắn phóng ra một viên Linh Đang, tiếp theo mười móng tay cong lên, hướng trước mặt hắn mà đánh tới. Hắn thấy uy lực gọi hồn của Ling Đang đang vươn ra, lấy tay phải ngăn cản thế công của Độc hậu. "Con rể, bản cung cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi có bằng lòng cùng bản cung quay về không?" Thân thủ của Độc hậu nhanh gọn, né tránh từng cái chưởng của hắn
"Tôi sẽ không theo bà đi."
"Tốt lắm." Độc hậu đỡ tay phải của hắn, từ bên hông lôi ra một cái ống trúc, định đổ vào trong miệng hắn .
Tây Môn Sóc mặc dù có thể né tránh thế công của Độc hậu, nhưng rõ ràng cũng mới đến đấy là thôi, sau đó Độc hậu phát hiện hắn có chút phân tâm, vì thế tay kia bỗng nhiên đánh về phía ngực của Hổ Nhi.
Hổ Nhi võ công căn bản non nớt, một chưởng này làm cho nàng há miệng phun ra máu, rồi Độc hậu lại xoay người, kéo tóc củ
Cái loại cảm giác ấy lại quay trở lại, cái lưỡi linh hoạt mềm mại ẩm ướt của hắn chui vào miệng vào răng của nàng .....
Tây Môn Sóc nhìn nàng im lặng do dự, cũng không lên tiếng phá vỡ không khí tốt đẹp này
Hắn biết nàng đang khó chấp nhận, nụ hôn với nàng mà nói kỳ thật vô cùng quý giá.
Vì thế, hắn chủ động đưa môi mỏng ra trước, hôn lên môi đầy đặn mềm mại của nàng.
Một lần nếm vị ngọt của nàng, hắn vẫn nhớ mãi không quên. Ngây ngô của nàng, phản ứng sau đó của nàng, tất cả đều trở nên khiêu khích dẫn dụ tiếng lòng của hắn. Hổ Nhi không thể ngờ hắn thế nhưng đưa môi dán lên, thật sự doạ nàng giật mình, chỉ có thể mở to mắt đẹp nhìn hắn.
Đôi mắt hắn có vẻ như đang cười, cùng với một tia khiêu khích, giống như nói cho nàng, nếu bây giờ nàng rời đi môi hắn, như vậy trận đánh cuộc này là nàng thua.
Nàng không thua đâu, mày khép lại, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu mở to, học theo hôn môi hắn thật mạnh.
Chính là nàng quá ngây thơ, hôn là, không phải chỉ có miệng chạm miệng mà thôi.
Đầu lưỡi nóng bỏng của hắn cạy ra cái miệng thơm mùi đàn hương của nàng, giống như trước, nhanh nhẹn chui vào, hút chất ngọt trong miệng nàng.
Hắn còn tham lam muốn quấn lấy lưỡi của nàng, như là đuổi theo nàng, một chút cũng không cảm thấy chán.
Nàng còn rất ngây ngô, đối với theo đuổi của hắn, nàng chỉ có thể lựa chọn né tránh, nhưng là khoảng trống trong miệng nàng thật sự quá nhỏ, vẫn là đang cùng lưỡi hắn cọ xát lẫn nhau.
Lưỡi cùng lưỡi chạm vào, làm cho nàng như muốn nổi da gà, như là có con kiến chui vào trong miệng nàng mà bò, cũng nhanh như một con rắn, vươn tới đầu lưỡi, trượt đến đáy lưỡi, lại chui vào hàm răng phía trên đầu lưỡi của nàng. Nụ hôn của hắn từ chậm rãi trở nên gấp gáp, còn cố ý đem đầu lưỡi từ trong miệng nàng mà rời đi, vẽ lại môi nàng, có vẻ rất lưu luyến.
Nàng nghĩ đến như vậy là đã xong, nhưng hắn vẫn chưa chịu buông ra, lại áp chế cái eo thon nàng, làm cho hai người dán sát vào nhau.
Ánh trăng trắng bạc từ cửa sổ nhẹ nhàng tràn vào, dừng lại trên thân thể của hai người, chiếu rọi dáng vẻ đắm đuối say mê của bọn họ.
Hổ Nhi giống một con hổ nhỏ bị dụ bắt vào lồng, mặc cho Tây Môn Sóc ôm hôn.
Hai người đang lúc cùng nhau hưởng thụ cảm giác ngọt ngào, thì đột nhiên cửa bị đá tung ra, tại chỗ hai cánh cửa có vô số mảnh gỗ lớn nhỏ không đều.
Hổ Nhi cùng Tây Môn Sóc bị tiếng động vang dội làm cho hoàn hồn, cùng nhìn lên hướng cửa.
Đứng ở cửa là một nữ tử mặc áo đen, dưới ngọn đèn mờ nhạt, ả hơi để lộ vai, trên đầu quấn một búi tóc nhỏ, váy dài phủ tới đùi, vô cùng đặc biệt. Người nữ tử này chừng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt trang điểm xinh đẹp, vẻ ngoài cùng khí khách đều mười phần. "Con rể, bản cung rốt cục tìm thấy ngươi rồi." Nữ tử phong lưu tao nhã tự mình thăm hỏi, ngay lúc đó toan tính đen tối hình thành, nụ cười sâu kín mà tàn ác.
“Độc hậu!” Tây Môn Sóc vừa thấy ả, vội vàng đem Hổ Nhi che chở ở sau người. "Bà ...."
"Thì ra nhà ngươi trốn đến tận nơi này rồi, khó trách bản cung tìm không được ngươi." Độc hậu cười lạnh vài tiếng.
"Nếu không phải nghe nói ngươi có vị hôn thê ở thành Trân Châu, chỉ sợ cũng gặp không được ngươi."
"Bà ..." Ánh mắt hắn khép nhanh lại. Tuy rằng hắn tập võ từ nhỏ, nhưng xem trước mắt cùng với Độc hậu, ả phóng độc tới cũng nhanh, hắn mà ra tay so ra còn kém xa.
Hổ Nhi có chút ngây ngốc, hết nhìn Tây Môn Sóc, lại nhìn nữ tử hắn gọi là Độc hậu
Nữ nhân này gọi hắn là con rể? Chuyện gì xảy ra vậy chứ?
"Bà là ai? Lại dám chạy đến đây để giương oai!" Hổ Nhi nhịn không được, từng bước tiến lên chỉ vào mũi của Độc hậu kêu lên.
" Tiểu nha đầu, thực ra ngươi tính thế nào hả?" Độc hậu cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ. "Bản cung hôm nay là tới mang nhà ngươi về, mau theo bản cung trở về, cùng Diêm Vương công chúa thành thân."
" Độc hậu, tôi nói rồi tôi sẽ không thành thân cùng công chúa." Hắn lại đem Hổ Nhi lôi kéo ra sau, sợ nàng bị Độc hậu ra tay hạ độc.
"Lần trước ngươi bị bản cung giáo huấn còn chưa đủ ư?" Độc hậu bước từng bước đến gần hắn. "Đừng tưởng rằng bản cung coi trọng ngươi làm rể hiền, ngươi liền khiêu khích tiếp tính nhẫn nại của bản cung."
"Tôi đã nói rồi, xem như tôi có chết, cũng sẽ không lấy Diêm môn công chúa làm vợ." Tây Môn Sóc từ nhỏ đã sống ngang ngược, đến mức không ai có thể bắt buộc hắn làm một chuyện gì.
"Thật không biết phân biệt!” Độc hậu vung tay áo, cặp mắt phượng dài hẹp kia căm tức nhìn hắn. "Bản cung muốn nhà ngươi lấy công chúa, là để bù lại việc cha ngươi gây lầm lỗi với bản cung!"
"Cha tôi là cha tôi." Bản thân hắn tính thẳng thắn, trong lòng không hề e ngại. "Tôi đã nói rồi, tôi tình nguyện để bà giết tôi, cũng sẽ không trở thành công cụ cho bà hoàn thành tâm nguyện đâu!"
"Hừ!" Độc hậu hừ một tiếng, môi nhếch lên lạnh lùng, ánh mắt đen tối chuyển hướng sang Hổ Nhi. Xưa nay Tây Môn Sóc luôn làm bộ dáng không chút nào e ngại, trước kia cùng ả nói chuyện với nhau, nói chưa đến vài câu là bắt đầu đánh nhau, nhưng là hôm nay lại liên tiếp lui về phía sau. Hắn có vẻ tâm thần không yên, giống như cố tìm sơ hở của ả, đợi cơ hội tốt là bỏ chạy.
Ha ha, ả tìm hắn lâu như vậy, làm sao có thể lại để cho hắn như con cá lọt lưới chứ?
Độc hậu là người khôn khéo, thật lâu cũng không thấy hắn ra chiêu nào, đem vị cô nương kia bảo vệ ở phía sau đầu, lại bắt gặp tay của hai người bọn họ bị khóa cùng một chỗ, lập tức phát hiện ra không bình thường.
" Bản cung đời này hận nhất chính là nam nhân thiếu dứt khoát! Mà ngươi, quả nhiên giống hệt cha ngươi; Thế nhưng mang công chúa của bản cung cùng nữ tử kia dây dưa với nhau ư?" Độc hậu mắt lộ ra sát khí (muốn giết người), tay phải ở trong tay áo đang rục rịch.
"Chuyện không liên quan tới nàng ấy." Hắn biết Độc hậu thủ đoạn độc ác, nghĩ rằng cho dù hắn có thực lực cùng ả bất phân thắng bại, nhưng hiện tại hắn cùng với Hổ Nhi cùng khóa một chỗ, sợ Hổ Nhi sẽ bị liên lụy.
Nói gì thì Độc hậu cũng xuất thân từ Miêu tộc Diêm Vương môn, am hiểu cách dùng độc của môn phái, đao kiếm dễ tránh, ám tiễn (đánh lén) khó phòng, lần trước hắn chính là quá mức sơ ý, không cẩn thận bị ả hạ độc làm bị thương.
Độc hậu không kiên nhẫn nghe hắn giải thích, phút chốc bàn tay hướng trên mặt hắn phóng ra một viên Linh Đang, tiếp theo mười móng tay cong lên, hướng trước mặt hắn mà đánh tới. Hắn thấy uy lực gọi hồn của Ling Đang đang vươn ra, lấy tay phải ngăn cản thế công của Độc hậu. "Con rể, bản cung cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi có bằng lòng cùng bản cung quay về không?" Thân thủ của Độc hậu nhanh gọn, né tránh từng cái chưởng của hắn
"Tôi sẽ không theo bà đi."
"Tốt lắm." Độc hậu đỡ tay phải của hắn, từ bên hông lôi ra một cái ống trúc, định đổ vào trong miệng hắn .
Tây Môn Sóc mặc dù có thể né tránh thế công của Độc hậu, nhưng rõ ràng cũng mới đến đấy là thôi, sau đó Độc hậu phát hiện hắn có chút phân tâm, vì thế tay kia bỗng nhiên đánh về phía ngực của Hổ Nhi.
Hổ Nhi võ công căn bản non nớt, một chưởng này làm cho nàng há miệng phun ra máu, rồi Độc hậu lại xoay người, kéo tóc củ
Bài viết liên quan!